Vận Mệnh Thế Gia

Chương 120: Xảy Ra Chuyện




Phó Minh Hoa không nghĩ tới Yến Truy sẽ trả lời, nghe hắn nói như vậy, lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, còn chưa mở miệng, Yến Truy đã nở nụ cười: "Chỉ là đa phần đều không nhớ ra được." Hắn nhẹ nhàng miêu tả, quân cờ trong tay đặt lên bàn cờ, Phó Minh Hoa cảnh giác: "Điện hạ đã sớm hạ cờ rồi, đến lượt ta mới đúng."



Yến Truy không nghĩ đến nàng còn thần trí để ý đến chuyện này, không khỏi mỉm cười cầm quân cờ lên, nói: "Ồ? Ta nhớ lầm rồi."



Yến Truy thế này, hoàn toàn trái ngược với Yến Truy trước đó lúc nào cũng mặt mày âm trầm, rút đầu mũi tên ra khỏi vết thương mà cũng không lưu tình một chút nào.



Chỉ là nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hẳn là mình đang bị Yến Truy dắt mũi đi.



Hôm nay nàng gặp được Yến Truy đang bị thương, lại nghe hắn nói chuyện Quân Tập hầu nhất định sẽ phản, lúc này nghĩ lại, mồ hôi lạnh sau lưng cũng muốn túa ra.



Nghĩ lại, Yến Truy biết không ít chuyện của nàng, mà trong tay mình lại không có một chút nhược điểm của hắn, cũng thật sự quá nguy hiểm.



"Điện hạ không định báo cho Hoàng Thượng biết sao?"



Trong lòng Phó Minh Hoa cảnh giác, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ thuận miệng hỏi một chút.



Yến Truy nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt kia nhìn nàng còn khóe miệng thì cong lên, trong đầu Phó Minh Hoa hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đoán rằng có phải Yến Truy đã hiểu rõ tâm ý của mình hay không, thế nhưng hắn lại nhếch miệng cười với nàng: "Không định." Ánh mắt của hắn như mũi tên, khí định thần nhàn nhìn nàng, ánh mắt kia lộ vẻ đã nhìn rõ tâm tư của nàng rồi.



Chỉ là Phó Minh Hoa không hiểu, Yến Truy thoạt nhìn không giống như người dễ nói chuyện, mình ở trong mắt mẹ con hắn, vốn chỉ tương đương với một quân cờ bị vứt bỏ.



Hiện tại Thôi quý phi vui vẻ hoà nhã với nàng, cũng bởi vì nàng không ngốc.



Thế nhưng Yến Truy biết rõ ý đồ của nàng nhưng vẫn cho nàng biết đáp án, điều này làm lòng nàng khó tránh khỏi hoài nghi.



Yến Truy nhìn vẻ mặt nàng, lại cụp mắt xuống cười, miệng lại giục nàng nhanh lên.



Nàng đặt quân cờ xuống bàn cờ, Yến Truy theo sát phía sau: "Lúc này vì sao không nói, trong lòng nàng hẳn đã biết."



Gia An Đế tuy rằng biết rõ Quân Tập hầu có thể không an phận, Giản thị trở thành cái gai trong lòng Gia An Đế, nhưng rốt cuộc Giản gia có làm phản hay không, khi nào làm phản, có lẽ trong lòng Gia An Đế đã có cân nhắc sơ bộ.



Hàng năm, triều đình tặng vũ khí khôi giáp cho Hưng Nguyên phủ đều ghi vào sổ sách. Giản gia thực ấp vạn hộ, ở Hưng Nguyên phủ cũng xưng là Vạn Hộ Hầu, qua nhiều năm, tiền thu thuế có thể mua bao nhiêu chiến mã và binh khí khôi giáp, có thể nuôi bao nhiêu binh sĩ, Gia An Đế đều cho người chú ý.



"Triều đình phát vũ khí cho Hưng Nguyên phủ mỗi năm một ít đi." Đây cũng là tín hiệu, triều đình cũng đang vô tình hay cố ý muốn thăm dò điểm mấu chốt của Giản Thúc Ngọc.



Nếu hắn chính là trung lương, đối với việc mỗi năm triều đình cung cấp vũ khí, khôi giáp, lương thảo ngày càng ít đi như vậy, hắn sẽ ẩn nhẫn không phát, triều đình có thể sẽ nhân cơ hội khi thế lực Quân Tập Hầu phủ ở Hưng Nguyên phủ suy yếu, từng bước một xơi tái Hưng Nguyên phủ.




Thứ nhất nếu Quân Tập hầu có ý muốn phản Đường, khi triều đình giảm dần lợi ích, Giản Thúc Ngọc sẽ phải cắt giảm vũ khí quân đội, thứ hai nếu như hắn không thể nhịn được nữa, sẽ có ý tự lập môn hộ, sớm muộn gì cũng sẽ tạo phản.



Trong lúc này, triều đình sẽ nghỉ ngơi lấy lại sức.



Dù sao lúc trước binh mã Đại Đường cũng không tập trung. Trong tình cảnh thù trong giặc ngoài, nếu không cần đánh mà có thể thắng là tốt nhất, nếu Giản Thúc Ngọc muốn ra tay, triều đình nghỉ ngơi vài năm, muốn thu thập hắn cũng giống như lấy đồ trong túi.



Nhưng Yến Truy lại hành động ngoài dự đoán của mọi người, vẫn cứ bứt dây động rừng, chạy đến địa bàn của Quân Tập hầu, chỉ sợ kể từ đó, trong lòng Quân Tập hầu sinh ra bóng ma, vô cùng có khả năng cho rằng Yến Truy là thám tử do Gia An Đế phái đến, dưới tình thế cấp bách, rất có thể sẽ sớm hành động.



Rốt cuộc Tam hoàng tử là bị Quân Tập hầu và Tứ hoàng tử Yến Tín liên thủ ám toán, hay là cố ý gây nên, cố ý muốn quấy đục nước để mưu lợi, việc này cũng không dễ nói.



Phó Minh Hoa cầm quân cờ, vừa nghĩ đến đây, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay.



Sợ rằng Yến Truy là muốn...



Cầu phú quý trong nguy hiểm.




"Cầu phú quý trong nguy hiểm." Trong lòng nàng nghĩ vậy, Yến Truy lại nhìn nàng mỉm cười, đẩy bàn cờ: "Nguyên Nương, nàng thua."



Trên bàn cờ, cờ đen của hắn đã vây quân cờ trắng, hắn trước sau bình tĩnh kì thực khiến người ta khó mà phòng bị.



Phó Minh Hoa hạ quân cờ xuống, nghĩ đến Yến Truy to gan lớn mật, bức Quân Tập hầu sớm tạo phản, có lẽ muốn lập công dẹp yên phản loạn.



Yến Tín nghĩ rằng mình có thể mượn tay Quân Tập trừ khử Yến Truy, lại không nghĩ đến Yến Truy càng tàn nhẫn hơn, tâm kế như vậy, sao Yến Tín có thể địch với hắn?



Giờ khắc này, hai người tâm ý tương thông, nàng ngồi hồi lâu, Yến Truy cúi đầu nhặt quân cờ vào trong bình, nói: "Thật ra nàng muốn biết cái gì, không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ta là được." Hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nghe tiếng vang trong trẻo khi hắn bỏ quân cờ vào bình, Phó Minh Hoa ngừng lại, hắn đặt bình xuống: "Chỉ sợ người đi du hồ đã sắp trở về, mau trở về đi."



Phó Minh Hoa rời khỏi Thủy Các, còn đang nghĩ lời này của Yến Truy là có ý gì, đám người Giang ma ma đã sớm sốt ruột, nếu không phải biết rõ tính cách của Phó Minh Hoa, chỉ sợ lúc này cũng đã nhịn không được xông vào Thủy Các.



Lúc này thấy nàng đi ra, trên người còn mang theo vài vết máu, Giang ma ma lập tức thay đổi sắc mặt.



Khi gió thổi qua mặt hồ, Phó Minh Hoa nhất thời liền thanh tỉnh hơn rất nhiều.



Nàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang ma ma, lắc đầu, nhìn hai tay Bích Vân mở áo choàng ra, nàng tùy ý để Bích Vân phủ thêm cho mình, hai tay nắm vạt áo choàng, lúc này mới khẽ nói: "Trở lại trong đình hãy nói."




Giang ma ma quay đầu nhìn Thủy Các, chiếu rơm nơi đó đã buông xuống phân nửa, che hơn phân nửa tình cảnh trong Thủy Các, bà thở dài, quay đầu đuổi theo Phó Minh Hoa.



Trong Thủy Các, Thích Thiệu có chút lo lắng nhìn vết thương trước ngực Yến Truy bị hắn quấn lung tung, sắc mặt hắn trắng bệch, Phó Minh Hoa vừa đi, hắn đã mềm oặt người duỗi tay chống lên bàn thấp, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.



Vừa rồi hắn cố gắng hết sức giả vờ không bị gì trước mặt Phó đại cô nương, lúc này người vừa đi đã chịu không nổi.



Thích Thiệu cũng hiểu rõ tâm tư thiếu niên, chỉ là hắn không nghĩ tới Tam hoàng tử cũng có lúc cậy mạnh ở trước mặt Phó đại cô nương.



Phó Minh Hoa trở lại trong đình, đám người Giang ma ma nén nghi ngờ trong lòng, nhìn vết máu trên đầu ngón tay nàng, sắc mặt thay đổi, cầm khăn thấm nước trà lau sạch ngón tay nàng, Phó Minh Hoa mới nói: "Ta đụng phải Tam hoàng tử."



Giang ma ma đang muốn hỏi lại, nhưng nhìn dáng vẻ không muốn nhắc đến của nàng, Giang ma ma cũng đành coi như không có gì.



Chỉ là suy nghĩ một chút, trong lòng bà vẫn có chút nghi ngờ.



Mấy năm nay, số lần Phó Minh Hoa đụng phải Tam hoàng tử cũng quá nhiều rồi, nếu nói là trùng hợp, thì thật sự quá trùng hợp.



"Quần áo của người đang mặc..." Giang ma ma hơi lo lắng, quần áo Phó Minh Hoa bị bẩn, nếu ngồi ở ngoài chơi, khoác áo choàng che thì không sao, nếu trở lại trong phòng, cởi áo choàng xuống thì có thể nhìn thấy manh mối.



Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.



"Bọn họ đã trở về."



Phó Minh Hoa nhìn ra xa xa, nói khẽ.



Vừa rồi Yến Truy nói người đi du hồ sắp trở về, nàng còn tưởng Yến Truy kiếm cớ bảo mình rời đi, không nghĩ đến những người này đã trở về.



Mấy người Bích Vân xoay đầu nhìn lại, thì thấy mấy chiếc thuyền nhỏ chạy nhanh về hướng bên này, lập tức cau mày: "Đông hồ này to như thế, nếu muốn lượn quanh hồ thưởng thức cảnh đẹp của vườn nuôi thú Thần Đô, thì không thể trở về nhanh như thế."



Bích Thanh nhịn không được lên tiếng: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"



Đúng là đã xảy ra chuyện.