Vận Mệnh Thế Gia

Chương 132: Dạy Ta




"Rốt cuộc Điện hạ muốn hỏi cái gì?" Phó Minh Hoa nhìn đám người Giang ma ma ở nơi xa xa, các nàng đang xoay người nhìn ra bên ngoài, sau khi phát hiện Yến Truy, mấy người liền nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, rất sợ có người đến nhìn thấy.



Ngay cả bản thân nàng cũng có cảm giác lén lén lút lút gặp Yến Truy, lập tức tức giận, lại đè thấp giọng:



"Điện hạ đừng hỏi."



Phó Minh Hoa còn chưa nói ra lý do, Yến Truy liền mỉm cười buông tay ra: "Được rồi! Nàng nói không hỏi thì không hỏi."



Sắc mặt nàng thoắt xanh thoắt trắng, nàng không thích dáng vẻ này của Yến Truy, dáng vẻ này khiến nàng có chút không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn.



"Không nên như vậy." Nàng thấp giọng yêu cầu, Yến Truy lại gật đầu: "Được."



Nhìn vẻ mặt nàng giống như là có chút bối rối, lại giống như có chút bất an, Yến Truy nhìn một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.



"Nguyên Nương, đừng lo lắng, ta sẽ không làm tổn thương nàng." Hắn buông tay ra, thấy nàng vẫn bình tĩnh, duỗi ngón tay chạm chạm vào cằm nàng, nàng ngẩng đầu tránh xa, Yến Truy nói: "Nàng nói phải thì là phải, nàng nói không hỏi thì ta sẽ không hỏi, còn muốn làm thế nào, nàng phải dạy ta mới được."



Giọng nói của hắn dịu dàng, Phó Minh Hoa quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn có vẻ thành khẩn, Phó Minh Hoa nhìn hắn hồi lâu: "Điện hạ, thiếp thất của Lục Trường Nguyên có vấn đề."



Yến Truy nghe xong lời này, vẻ mặt u ám, cười ra tiếng:



"Nàng tình nguyện nói chuyện Lục Trường Nguyên với ta?"



Nàng tình nguyện lựa chọn nói chuyện không muốn nói, nhưng lại từ chối dạy hắn nên làm thế nào để nàng có thể tiếp nhận hắn.



Yến Truy mỉm cười, ánh mắt rơi xuống mặt bàn, nụ cười làm cho người có chút sởn hết cả gai ốc.



Nhưng tính cách của hắn không phải dễ dàng từ bỏ như vậy, nàng không muốn để ý tới hắn, chỉ sợ là không thể được.



"Nguyên Nương, ta không muốn nói tới Lục Trường Nguyên." Ánh mắt của hắn một lần nữa rơi vào trên người Phó Minh Hoa, ánh mắt hắn bình tĩnh trở lại: "Hắn ta tính là thứ gì chứ? Cũng xứng để nàng cố ý nhắc tới?"



"Mười lăm tháng sáu mẫu phi tổ chức tiệc ngắm hoa, ta có mấy thớt vải khổng tước, đến lúc đó ta đưa đến phủ cho nàng."



Yến Truy thấy nàng muốn nói chuyện, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: "Ta phải đi." Phó Minh Hoa sửng sốt một chút, chỉ thấy hắn đứng lên, nhìn nàng một cái, cuối cùng xoay người lại rời đi.



Đám người Giang ma ma quỳ chờ hắn đi xuống lầu, sau khi đứng dậy thì dừng trong chốc lát rồi hỏi: "Cô nương, sao Tam hoàng tử lại ở đây?"



Nàng nhớ tới Yến Truy nói hắn đặc biệt đến đây, nên lúc này tự nhiên không có khả năng ăn ngay nói thật, suy nghĩ một chút mới nói: "Lúc nãy hắn hẹn người ở chỗ này."



Giang ma ma nghe xong lời này, quả nhiên liền không hỏi nữa, chỉ nói:



"Khi nãy người gặp mặt họ Lục, là Binh Bộ Thị Lang Cao đại nhân Cao Thậm."



Phó Minh Hoa khẽ lên tiếng, quay đầu lại, khóe mắt liếc qua nhìn thấy xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ dừng ở dưới Vọng Giang Các, nàng nhớ tới lúc nãy Yến Truy vội vàng rời khỏi, chỉ sợ là có liên quan đến việc hắn nhìn thấy xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ.



Người này tâm tư thật sự quá thâm sâu, vừa cùng nàng nói chuyện phiếm, làm cho nàng rối loạn, lại vẫn còn có tinh lực dồi dào quan sát bên ngoài.



Giang ma ma hiển nhiên cũng phát hiện, không khỏi nói:



"Tam hoàng tử đi thật trùng hợp."



Mọi người đều biết hắn có phải trùng hợp hay không, Phó Minh Hoa cười cười, không nói gì.



Có mấy người bước xuống xe ngựa Vệ Quốc Công phủ, ngoại trừ mấy vị tiểu cô nương Vệ Quốc Công phủ xuống xe ngựa, còn có một vị tiểu cô nương nhu nhược cũng đi theo xuống xe.



Vị tiểu cô nương kia cúi thấp đầu, thấy không rõ khuôn mặt, nhưng hẳn không phải là người Vệ phủ.



Người phía dưới giống như là đã nhận ra ánh mắt của Phó Minh Hoa ở trên lầu, Hạ đại nương tử ngẩng đầu lên, vẫy tay với nàng.



Phó Minh Hoa cười cười, cũng giơ tay lên, Hạ đại cô nương mím miệng cười.




Sau khi đi lên, tiểu cô nương mà các nàng mang theo có chút ngượng ngùng, trốn sau lưng đám cô nương Vệ phủ.



"Nguyên Nương, ngươi tới thiệt là sớm."



Dưới lầu liên tiếp có xe ngựa dừng lại, Phó Minh Hoa nghe Hạ đại cô nương nói như vậy, không khỏi nhìn ra phía sau nàng ta:



"Vị này là..."



"A, đây là Tiền muội muội, vài ngày trước mới đến Lạc Dương."



Vị Tiền thị này lộ vẻ hết sức sợ người lạ, nghe Hạ đại cô nương nhắc tới nàng ta, mới bước lên trước thi lễ, giọng nói nhỏ y như con muỗi.



Nàng ta không được tự nhiên với mọi người, thái dương túa mồ hôi, dáng vẻ nhút nhát e lệ, vô cùng khiến người thương yêu.



Hạ đại cô nương thấy vậy, liền miễn cưỡng cười nói: "Hay là Thù nương mang Tiền muội muội xuống dưới đi dạo một chút." Hạ nhị cô nương cũng không kiên nhẫn, nhưng miễn cưỡng đồng ý.



Đợi các nàng vừa đi, Hạ đại cô nương liền dẩu miệng, có chút khinh thường nói:



"Vị Tiền thị này, quả thực chính là do tiểu nương dưỡng, tính tình nhát như thỏ đế, người bên ngoài tằng hắng một cái nàng ta cũng muốn run cả buổi."




Vẻ mặt nàng ta có vẻ không kiên nhẫn, Phó Minh Hoa liền mỉm cười nghe nàng ta phàn nàn:



"Nàng ta là thứ nữ của bạn thân của mẫu thân ta lúc chưa xuất giá."



Hạ đại cô nương nói đến chỗ này, liền có chút không nhịn được nói: "Vị phu nhân kia là nữ nhi của Định Viễn Tướng Quân, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Vương tướng quân chết trận, sau khi gia đạo sa sút, vị trưởng bối này gả cho Triêu Thỉnh Lang Tiền Thế Trùng làm vợ."



Trước khi Tiền Thế Trùng cưới vợ từng có một thiếp, sinh ra một nữ nhi Tiền thị, yêu thương như hòn ngọc quý trên tay, sau khi Vương thị gả qua, lập tức được làm nương luôn.



"Mấy ngày trước trưởng bối không lưu lại con cái liền mất, Tiền Thế Trùng thân thể không tiện, vừa e sợ sau khi chết người trong tộc ngấp nghé tài sản của hắn ta, cho nên bán điền phòng của cải trong nhà lấy tiền mặt, đưa nữ nhi đến nhà ta." Hạ đại cô nương cười mỉa mai, tình huống như vậy ở nhà giàu sang có thể thường xuyên nhìn thấy, ngay cả lúc trước quý thiếp Tề thị của Phó Kỳ Huyền cũng là vì nguyên nhân này mà tìm đến Trường Nhạc Hầu phủ để nương nhờ.



Nhưng Hạ phủ còn muốn mang Tiền thị đi ra ngoài, có thể thấy đối với nàng ta cũng không tệ lắm.



"Dung mạo của nàng ta cũng xinh đẹp, mẫu thân của ta cố ý tìm cho nàng ta một mối hôn sự, chao ôi." Hạ đại cô nương thở dài, Tiền Thế Trùng đưa Tiền thị vào kinh thành, có lẽ là muốn sau này an bài cho nàng ta xuất giá ở Vệ Quốc Công phủ, Hạ phu nhân cũng tiện gả nàng ta cho người nào có lợi cho Vệ Quốc Công phủ, kể từ đó coi như là cục diện hai phe đều có lợi.



"Đáng tiếc chính là được tiểu phụ nuôi dưỡng, không thể gặp người." Hạ đại cô nương nói đến chỗ này, dừng một chút: "Dáng vẻ vừa rồi của nàng ta, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, nhát gan như vậy, ai chịu nhìn trúng?"



Nữ hài nhi Đường triều tính tình đoan trang hào phóng, quy củ mặc dù phải có, nhưng cũng không thể quá mức chất phác khô khan.



Nhất là cao môn đại hộ, nếu như gả vào, mà quá mức không phóng khoáng thì thật sự sẽ bị người chê cười, làm sao chống đỡ được thể diện của đương gia phu nhân?



Giống như Tiền thị, nếu có gả thì cũng chỉ có thể gả vào tiểu môn tiểu hộ, như vậy thì chẳng có ích lợi gì cho Hạ gia.



"Đáng hận là đại ca của ta lại có chút vài phần kính trọng nàng ta..."



Hạ đại cô nương nói đến chỗ này, giống như phát hiện mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.



Phó Minh Hoa lại giả vờ như không nghe thấy, bưng chén trà uống một hớp.



Người được Vệ Quốc Công phủ mời dần dần đã đến, Tô thị đi lên trao đổi ánh mắt với Phó Minh Hoa, sau đó liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác.



Đám người Hạ Nguyên Thận lên một chiếc thuyền, cũng muốn chuẩn bị nhập cuộc tỷ thí.



Hôm nay Gia An Đế đích thân tới cung thành xem thi đấu, ngoại trừ quan phủ có thi đấu bên ngoài, con em quyền quý Lạc Dương cũng muốn thi đấu, khu vực ven sông phi thường náo nhiệt.



Thấy thuyền của đám người Hạ Nguyên Thận rớt lại phía sau, chỉ quay vòng ở bờ sông, mọi người cười lăn cười lộn, Hạ nhị cô nương cười xong, bỗng nhiên mở miệng:



"Các ngươi cũng biết, Hoàng Thượng ban thưởng cho Dung tam nương có thể tự do tiến cung?"