Vận Mệnh Thế Gia

Chương 23: Yến Truy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bồng Lai điện đẹp như tên, nó được xây dựng trên mặt nước. Sau khi đi lên bậc thang cao, bước vào bên trong cửa cung, thứ đầu tiên làm người khác chú ý nhất chính là cái hồ nước phía bên dưới nối liền với Thái Dịch Trì. Xung quanh là những cây cầu có mái che, phía dưới dùng tượng đá chống đỡ, nếu là mùa hạ, ở giữa trồng đủ loại sen, nuôi vài con cá, phong cảnh thật sự đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc mùa đông lại không có gì đẹp mắt.



Trên mặt nước thậm chí đã kết chút băng, mặc dù phần lớn đã bị cung nhân vớt đi, nhưng trời lạnh như vậy, nước rất nhanh liền kết thành băng mới.



"Thiếu phu nhân tới không đúng lúc, nếu là mùa hè thì đây là một nơi thích hợp để tận hưởng làn gió mát mẻ." Tĩnh cô cô cười có chút đắc ý, tuy rằng ở đây không thể so với Thanh Ninh cung của Hoàng hậu, nhưng nếu bàn về cảnh trí, trong hậu cung này không có tòa cung điện nào có thể so sánh với Bồng Lai điện, cho dù là Thừa Hương điện của Dung phi đang được Thiên Phong Đế sủng ái cũng không sánh được.



Sau khi đi vào hành lang, liền có thể thấy được chánh điện ở phía đối diện, trên chính điện là đình đài vô cùng rộng rãi, xung quanh là lan can gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, hậu điện bên cạnh Thái Dịch Trì, nghĩ cũng biết khi vào mùa hạ, ngồi ở đó sẽ thoải mái như thế nào.



"Thật không đúng lúc." Tạ thị nghe xong lời này của Tĩnh cô cô cũng đi theo phụ họa một câu.



Nơi này quả thật rất đẹp, mấy người bước lên hành lang, Tĩnh cô cô chỉ vào đài cao cách đó không xa: "Giữa hè nương nương thích nhất lên đây hóng mát, không chỉ có thể ngắm nhìn toàn cảnh hồ sen này, mà ngay cả thành Lạc Dương này cũng có thể thấy hơn phân nửa."



Đại Đường quy định, độ cao của tòa nhà ở Lạc Dương không được cao hơn hoàng cung, bởi vì Bồng Lai Điện xây ở trên mặt nước, ngoại trừ không bằng cung điện của Thiên Phong Đế và Thanh Ninh Cung của Hoàng hậu, so với các cung điện khác đều cao hơn.



Tạ thị được Tĩnh cô cô đỡ đi, vừa đi vừa nghe Tĩnh cô cô giới thiệu, nàng đi bên trái hành lang, lúc bước vào cánh cửa vào điện thì thấy một đoàn người từ xa đang đi vòng qua bên này, Tĩnh cô cô nhìn thoáng qua, liền tránh qua một bên, quỳ xuống.



Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Tạ thị cũng cố nén ho khan quỳ xuống theo, Phó Minh Hoa quỳ ở sau lưng bà, người kia càng đi càng gần, đi đến bên cạnh đám người Tĩnh cô cô thì dừng lại:



"Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu Phủ?"



Một giọng nói thuộc về thiếu niên trong giai đoạn vỡ giọng vang lên, âm điệu hơi cao, cảm giác mang theo vài phần kiêu ngạo khinh người, "Đều là trưởng bối, đứng lên đi."



Lúc này Tĩnh cô cô mới khấu đầu, chậm rãi đứng dậy.



Tạ thị cũng đứng lên theo, Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, cảm giác có ánh mắt dừng lại ở trên người mình, hẳn là từ trên nhìn xuống, nàng mím môi mỉm cười, ánh mắt chỉ nhìn ngực người trước mặt.



Đây là nhi tử của Thôi quý phi, là tam hoàng tử Yến Truy của đương kim Thiên Phong Đế, nàng đã từng gặp qua hắn một lần.




Chỉ là nàng không thấy rõ gương mặt đó, chỉ nhớ rõ sự cao ngạo của hắn.



Tam hoàng tử sau khi sinh ra mẫu bằng tử quý, đúng là có tư cách để cao ngạo, bây giờ hắn là con nối dòng của Thiên Phong Đế, là hoàng tử có xuất thân cao nhất, mẫu phi của hắn xuất thân từ Thôi Gia Thanh Hà, phụ thân lại là Hoàng đế Đại Đường, cũng không phải là người bình thường có thể với tới, trong ấn tượng của Phó Minh Hoa chỉ nhớ vị hoàng tử này tính cách cũng không dễ gần.



"Tam hoàng tử lại cao hơn rồi." Tạ thị mỉm cười, nhìn Yến Truy nói.



Đây là nhi tử của Thôi quý phi, cũng là hi vọng của Thôi gia trong tương lai có thể phát triển càng thêm cường thịnh hay không. Tuổi mụ của hắn mười ba, nhưng đã cao không kém Tạ thị, so với hài tử cùng tuổi, dáng người của hắn cũng được xem là cao lớn, nghe nói Thôi quý phi mượn danh nghĩa của Thôi gia Thanh Hà, mời Diêu Thích nổi tiếng khắp thiên hạ vào cung dạy bảo Yến Truy.



Diêu Thích người này trước kia từng theo học Kỳ Sơn lão nhân, ngoài ra còn học thuật cai trị, một thân võ công cũng cực kỳ lợi hại, năm xưa tiên đế noi theo Lưu Bị ba lần đến nhà tranh thăm viếng, nhưng cũng không thể mời hắn rời núi, chẳng qua là cảm động và nhớ đến lần tương ngộ đặc biệt với tiên đế, sau đó lúc tiên đế bị vây khốn ở vùng đất Giang Châu, cũng đã từng hiến kế cứu giúp.



Lúc Đại Đường mới lập, tiên đế đóng đô ở Lạc Dương, từng muốn phong thưởng cho Diêu Thích, nhưng Diêu Thích lại từ chối không nhận.



Chính là bởi vì chuyện này, nên ở Tân Đường danh tiếng của Diêu Thích cực cao, nhưng không biết hắn và Thôi gia Thanh Hà có quan hệ gì, lúc trước tiên đế tự mình lên Kỳ Sơn [1] ba lần cũng không thể mời nhân vật như hắn rời núi, bây giờ Thôi thị vừa ra tay liền mời được hắn tới.




[1] Kỳ sơn (tên một huyện ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc)



Trong giấc mơ "Phó Minh Hoa" cũng không để ý đến chuyện triều đình, nhưng cuối cùng nàng biết, người có thể leo lên vị trí hoàng đế là vị Yến Truy này.



Yến Truy hơi cong môi một cái, tính cách hắn cực kỳ cao ngạo, lúc này có thể dừng lại nói hai câu với Tạ thị, đã là vô cùng nể mặt rồi.



"Mẫu phi đang đợi Hầu thế tử phu nhân." Hắn nói xong, Tạ thị cúi người thi lễ, hắn mỉm cười, nửa người tránh ra bên cạnh, chỉ thấy Tạ thị hơi khom người chờ hắn đi qua.



Hành lang dài dẫn đến cửa chính điện tuy không nhỏ, nhưng Yến Truy dẫn theo những người này đã chiếm phân nửa, lúc này đám người Tạ thị muốn vào, cho dù muốn né cũng cách hắn quá gần.



Phó Minh Hoa đi theo phía sau Tạ thị, đi qua bên cạnh người Yến Truy, trên người hắn truyền đến mùi Long Tiên Hương, ánh mắt hắn rơi vào trên đỉnh đầu nàng.



Nàng búi hai búi tóc, tóc hai bên xõa ra sau tai, mái tóc đen óng, từ vị trí của hắn, mơ hồ có thể thấy gương mặt nhỏ như trứng ngỗng của Phó Minh Hoa, cùng với chiếc cằm hai ngấn trắng nõn hơi lộ ra chỗ dưới cằm.




Tân Đường quan niệm mập mới đẹp, nàng không mập không ốm như vậy, trông rất vừa vặn.



Nàng không có lòng hiếu kỳ như những hài tử khác, rất hiểu quy củ, có thể coi là quý nữ điển hình của Tân Đường.



Yến Truy nhìn qua, đang muốn thu hồi ánh mắt, chóp mũi giống như có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã như có như không.



Phó Minh Hoa đã đi qua hai bước, nhưng nhớ đến tình cảnh trong mộng, vị tam hoàng tử này rất có thể sẽ quân lâm thiên hạ, nàng hơi quay đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt thờ ơ muốn dời đi chỗ khác kia.



Hai tay hắn ủ trong ống tay áo, mặc cẩm bào màu bạc, vẫn chưa có đội mũ, tóc chỉ buộc phân nửa, đôi mắt dài nhỏ, đôi chân mày có góc cạnh khiến vẻ mặt vốn đã cao ngạo của hắn nay càng thêm cao cao tại thượng.



Kế thừa mỹ mạo của Thôi quý phi, hiện giờ đã bộc lộ tài năng, có thể thấy được sau này cũng không phải là loại người lương thiện.



Ánh mắt Phó Minh Hoa chống lại hắn, ánh mắt hắn dần sắc bén, nàng quay đầu, an tĩnh đi theo phía sau lưng Tạ thị, nhấc làn váy bước qua cửa, đi vào Bồng Lai Điện.



Nhìn theo hướng các nàng rời đi, Yến Truy mới cong khóe miệng, xoay đầu: "Đi."



Thôi quý phi đã ở trong cung chờ hồi lâu, nàng lớn hơn Tạ thị hai tuổi, chính là thời điểm phong hoa tuyệt đại nhất.



Tóc mây vấn cao, giữa trán dán hoa điền, lông mày cong vút, đeo trâm cài tóc thuộc về phân vị quý phi, Lưu Tô [2] thoáng đung đưa. Hôm nay Thôi quý phi mặc cung trang màu đỏ tương nhạt thật dài kéo dài trên mặt đất, hơi lộ bờ vai, cổ áo ở trước ngực đan chéo vào nhau, bên trong lấp ló chiếc yếm màu vàng nhạt.



Một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế, Phó Minh Hoa lén nhìn thoáng qua, trong lòng lại có chút buồn cười nhớ đến tam hoàng tử Yến Truy vừa gặp trước đó



Chú thích



[2] Lưu Tô: tua rua trên trâm cài