Vận Mệnh Thế Gia

Chương 82: Phục Thù




Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn đi lên núi là hành động của mãng phu, hữu dũng vô mưu.



Quân Tập hầu Giản Thúc Ngọc có dã tâm bừng bừng, từ thời tiền triều một nhà Giản thị đã trấn thủ Hưng Nguyên phủ, căn cơ vững chắc.



Năm đó khi Thái tổ khởi binh, lão hầu gia cũng phản triều Trần, mượn binh tương trợ.



Sau khi Đại Đường lập quốc, Thái tổ cảm động với tình nghĩa tương trợ của lão hầu gia, đồng ý cho trấn thủ Hưng Nguyên phủ.



Giản gia là một trong số ít trường hợp đặc biệt của Đại Đường vừa có tước vị, lại có binh quyền riêng trong tay.



Bất kỳ ai nhìn vào, đều sẽ có cảm thấy Quân Tập Hầu Giản Thúc Ngọc thật sự là một vị hôn phu tốt hiếm thấy trong Đại Đường.



Đang lúc thiếu niên mà đã đường làm quan rộng mở.



Nhưng từ xưa đến nay, có quyền sẽ sinh ra dã tâm, Giản thị cũng không ngoại lệ, trước mắt thì thấy đã thần phục triều đình, đối với Hoàng đế trung thành tuyệt đối.



Nhưng khi đó Thái tổ thả ra quyền lực, đến thời Gia An Đế sẽ thu hồi quyền lực.



Một bên long sàng, há để kẻ khác ngủ say [1].



[1] Văn gốc là Ngọa tháp chi trắc, khởi dung nhân an thụy: ví với việc không cho phép người khác xâm nhập phạm vi thế lực của mình



Binh quyền của Giản thị chỉ sợ là sẽ khiến trong lòng Gia An Đế cảnh giác, Gia An Đế cũng không phải là một vị Hoàng đế tầm thường, chắc chắn sẽ nghĩ cách tước quân quyền của Quân Tập Hầu.



Nhưng Giản gia sao có thể ngồi chờ chết? Quân Tập hầu phủ làm phản là chuyện sớm hay muộn mà thôi.



Nếu gả Yến Vĩ cho hắn, đợi đến lúc hắn mưu phản, chắc chắn Hoàng đế sẽ xuất binh vây quét.



Thế lực Giản gia ở Hưng Nguyên phủ tuy lớn, nhưng triều đình cũng không thua kém.



Trong giấc mơ Giản Thúc Ngọc xưng đế ở Tây Xuyên, nhưng trên đường tiến về Lạc Dương đăng vị thì chết, dòng chính bị chém đầu cả nhà, chi thứ lưu vong, Đan Dương quận chúc và nhi nữ đều bỏ mạng.



Giản thị bị nhổ cỏ tận gốc, mẫu thân An quốc phu nhân của Giản Thúc Ngọc bị tước phong hào, Hoàng Thượng nể tình tiên Hoàng Hậu mà tha cho một mạng, giam lỏng bà ta ở Lạc Dương.



An quốc phu nhân Đoan Vương Dương Cố từ nay về sau tàn lụi, thế gia vọng tộc của Dương gia cũng bị phế, cũng không có thành tựu gì.



Càng đừng nói đến Định Quốc công phủ Tiết gia bị liên lụy, từ đó về sau kẹp chặt cái đuôi làm người.



Trong giấc mơ bởi vì "Phó Minh Hoa" mất sớm, nên nàng cũng không biết được kết cục thế nào.



Nhưng nghĩ cũng biết, Hoàng Thượng khó mà dễ dàng tha thứ với thế gia vọng tộc, chắc hẳn Phó gia cũng rơi vào tình cảnh tương tự, sớm muộn sẽ bị thu hồi thế tập võng thế.



Chỉ sợ chuyện Đan Dương quận chúa gả cho Quân Tập Hầu, trong đó còn có thái độ cổ vũ ngầm đồng ý của Hoàng Thượng.




Phó Minh Hoa nghĩ, dưới tình huống Gia An Đế đang cố ý trừ bỏ thế lực của Hưng Nguyên phủ, nếu Tam công chúa mà ông ta sủng ái nhất gả đến Hưng Nguyên phủ, ông ta phải dùng phương pháp gì để đối mặt với nữ nhi này đây?



Đợi đến ngày Quân Tập hầu tạo phản, Yến Vĩ bị kẹp giữa trượng phu và phụ thân, cha con hai người nhất định sẽ sinh ra hiềm khích, đến lúc đó mới có trò hay để xem.



Mối thù với Dung phi không phải không báo, chỉ là nàng phải chờ đợi thời cơ mà thôi.



Gia An Đế sủng ái Dung phi, nếu muốn làm thay đổi loại tình huống này, trước tiên phải làm cho ông ta và Dung phi lục đục.



Con người từ nhỏ đã có tâm lý phản nghịch, lúc trước Gia An Đế biết rõ không thể chạm vào Dung thị, nhưng vẫn cứ muốn có, chiếm được liền quý trọng.



Cùng một lý do có thể chứng minh, nếu có người muốn tính toán Dung phi, Gia An Đế sẽ càng sủng ái bà ta thêm một chút.



Phó Minh Hoa dùng phương pháp hoàn toàn trái ngược, vòng qua Dung phi, ra tay từ Yến Vĩ, khiến cho Dung phi không thể hưng thịnh mãi mãi!



Thôi Quý phi hỏi một câu, lại thấy nàng cúi đầu mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng nhu thuận.



"Nếu có người chỉ điểm, nhất định Vân Dương công chúa sẽ cam tâm tình nguyện."



Mặc dù Đại Đường lập quốc không lâu, nhưng các triều đại đổi thay, chuyện công chúa hòa thân nhìn mãi cũng quen. Mặc dù Vân Dương công chúa được sủng ái, không nhất định sẽ bị phái đi hòa thân, nhưng mọi thứ không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.




Mà Quân Tập Hầu thiếu niên thành danh, lớn lên lại oai hùng bất phàm, Giản gia cũng coi như có lai lịch, dù sao thì so với gả cho quý tộc mới nổi thì có uy tín danh dự hơn nhiều.



Chỉ cần có người ra sức, tất nhiên Yến Vĩ sẽ sinh ra hảo cảm với Quân Tập Hầu.



Mà người ra sức, hiển nhiên là Thôi Quý phi rồi.



Đợi đến khi Yến Vĩ thật lòng thương yêu Giản Thúc Ngọc, nàng ta muốn gả đến Hưng Nguyên phủ, thì xem Gia An Đế có nguyện ý hay không.



Nếu như Gia An Đế thật lòng sủng ái Yến Vĩ, không đành lòng để tương lai nàng ta lâm vào cảnh khốn cùng, chắc chắn sẽ phản đối hôn sự này.



Yến Vĩ được sủng ái đến không biết trời cao đất rộng, trong lòng chắc chắn sẽ oán trách Gia An Đế. Dung phi kẹp ở giữa, nếu chọn đứng về phía Gia An Đế mà không đứng về phía Yến Vĩ, nhất định mẹ con sẽ lục đục.



Dung phi tính toán với nữ nhi người khác không nương tay, nàng cũng muốn cho bà ta nếm thử, bị ép lựa chọn vứt bỏ nữ nhi, sẽ có tư vị gì.



Mà nếu Gia An Đế tạm thời đồng ý, xóa bỏ ngăn cách giữa hai cha con, nhưng nhiều năm sau, lúc Giản Thúc Ngọc tạo phản, ngăn cách giữa hai cha con sẽ càng thêm sâu.



Phó Minh Hoa không tin dưới tình huống như thế, dù Gia An Đế sủng ái Dung phi thâm sâu cỡ nào, thì bị dày vò nhiều lần cũng sẽ cạn kiệt mà thôi!



Thôi Quý phi híp mắt, giống như đây là lần đầu nhận thức Phó Minh Hoa.



Suy nghĩ cẩn thận, mặc dù bà ta và Tạ thị là bạn tốt khuê phòng, nhưng từ khi bà ta vào cung, Tạ thị gả đến Lạc Dương, thời gian gặp mặt của hai người cũng không nhiều.




Mỗi khi bà ta triệu Tạ thị vào cung, tuy nói cũng gặp qua Phó Minh Hoa, nhưng Thôi Quý phi không nghĩ tới con gái duy nhất của Tạ thị lại thông minh như thế.



Tuy nói Phó Minh Hoa đề cập tới chuyện gả Yến Vĩ cho Quân Tập Hầu phủ, Thôi Quý phi không hiểu hết ý, nhưng bà ta vẫn gật đầu.



"Trong lòng ta có tính toán." Thôi Quý phi nói lời này, cũng không nhắc lại việc này, mà chỉ thưởng thức cảnh sắc trên Thanh Lương đài trong chốc lát, sau đó Phó Minh Hoa đỡ bà ta đi xuống.



Lúc trở lại sương phòng, Bạch thị phái người tới nói phải đi về.



Trên xe ngựa, Bạch thị nhấc mi mắt, nói: "Quý phi nương nương đã nói gì với ngươi?"



Phó Minh Hoa cầm khăn che khóe miệng mỉm cười: "Nương nương chỉ trấn an tôn nữ vài câu thôi."



Thời gian gặp nhau giữa nàng và Thôi Quý phi chỉ trong chốc lát, quả thật có khả năng chỉ nói được đôi câu.



Tâm tình Bạch thị không tốt, hôm nay gặp nhiều người như vậy, kết quả một tin tức hữu dụng cũng không nghe được.



Phó hầu gia biết Hoàng Thượng cũng đích thân đến Bạch Mã tự, từng đi đến cầu kiến nhưng lại bị từ chối.



Nhớ đến những điều này, trong lòng Bạch thị liền nặng trĩu.



"Ngươi không hỏi nương nương về chuyện Trường Nhạc hầu phủ?" Bạch thị giận cá chém thớt, bà ta muốn gặp Thôi Quý phi lại không được gặp, trong khi cái đầu gỗ trước mặt này có thể gặp lại lãng phí cơ hội này.



Phó Minh Hoa giả vờ như không biết gì ngẩng đầu lên, Bạch thị nén giận trong lòng, muốn xé rách khăn tay mà không nói nên lời.



"Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?"



Còn có thể có chuyện gì? Bạch thị lạnh lùng nhìn Phó Minh Hoa: "Mẫu thân ngươi chết, rất có khả năng Hoàng Thượng sẽ trị tội Phó gia tội trị gia không nghiêm, chuyện trong nhà, ngươi hoàn toàn không quan tâm?"



Phó Minh Hoa cúi đầu thấp xuống, che đi vẻ lạnh lùng trong mắt, khẽ nói:



"Nhưng là do phụ thân nuôi ngoại thất bên ngoài, còn muốn đưa vào trong phủ?"



"Im ngay!" Bạch thị giận tím mặt, "Tuổi nhỏ, lại nghe hạ nhân nói luyên thuyên nói hưu nói vượn, phụ thân ngươi tự có sắp xếp.."



Bà ta còn chưa dứt lời, lại nhớ đến lúc nãy mình trách cứ Phó Minh Hoa mặc kệ chuyện trong nhà, lúc này lại nói tuổi nàng còn nhỏ.



Bạch thị giống như tự vả vào miệng mình, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa.



Bà ta không biết nàng là cố ý như thế, suy nghĩ quá sâu khiến mình nói ra lời mâu thuẫn với bản thân, hay là chỉ là vô tình.