Vẫn Mơ Về Em

Vẫn Mơ Về Em - Chương 59: Tặng em trái tim này




Ngoài buổi lễ khai mạc, Ninh Hiên không tới triển lãmlần nào nữa. Hằng ngày hắn nhốt mình trong phòng làm việc, tất bật với côngviệc thiết kế của mình. Đương nhiên còn có tôi cũng bị nhốt chung trong phònglàm việc với hắn. Vì thế tôi không phải làm người thuyết minh trong triển lãmnhư đã sắp xếp từ trước nữa.

Ninh Hiên nói với quản lý là muốn “mượn” tôi mấy ngày.Quản lý vốn là phần tử dễ bảo, vô cùng niềm nở gật đầu lia lịa nói: “Được chứ,được chứ! Tô Nhã đích thị là nhân viên giỏi lắm đấy, cậu Trình thích dùng thìcứ việc gọi cô ấy sang mà sử dụng luôn đi!”

Nghe những câu này, suýt chút nữa tôi ngã lăn ra đất,cảm giác như vừa bị “tú ông” bán tháo cho Ninh đại quan nhân vậy. Ninh Hiên thìvẫn điềm nhiên nhã nhặn bày tỏ sự ái ngại và cảm kích sâu sắc.

Đến lúc chỉ có hai đứa với nhau, tôi không kìm nổithút thít: “Anh trẻ, anh sống ở nước ngoài có mấy năm mà giờ miệng lưỡi đã giảdối đến mức này rồi.”

Ninh Hiên nhướn mày tủm tỉm cười nói: “Nhân viên giỏi,đây không gọi là giả dối mà là phép lịch sự xã giao!” Dừng lại một lát, ánh mắthắn lại bắt đầu dâng lên bao dịu dàng âu yếm đáng ghét khiến người ta tê liệtnửa người mà không sao kháng cự nổi, hắn nói: “Anh phải khách khí với ông tamột chút, có thế ông ta mới đối xử tốt hơn với em chứ. Chỉ cần em được đối xửtốt thì việc gì anh cũng làm được!”

Sau đợt tấn công ngọt lịm khiến ma kêu khóc, quỷ thétgào này, tôi hoàn toàn bị hạ gục. Tôi trơ trẽn chủ động mon men đến hôn hắntrước, quên luôn mọi phép tắc đạo đức, nhiệt tình hiến thân trên sofa trongphòng làm việc của hắn, vô liêm sỉ cùng hắn hết rên rỉ rồi lại hổn hển một hồinóng bỏng mãnh liệt.

Hoàn tất toàn bộ quá trình ngốn sức lao động này, cảhai đều mệt nhoài. Hắn ôm tôi, tôi ngả vào hắn, cùng quấn lấy nhau trên ghế,chốc chốc lại trao nhau những nụ hôn, để mặc da thịt cọ xát, tay không ngừngvuốt ve cơ thể nhau.

Tôi nói: “Dậy mặc quần áo vào thôi, lạnh rồi.”

Ninh Hiên trở mình phủ phục lên người tôi, kẹp tôigiữa hắn và sofa, hỏi: “Bây giờ thế nào? Còn lạnh không?”

Tôi lắc đầu: “Em không lạnh, nhưng còn anh?”

Hắn cúi đầu hôn tôi: “Có em nằm bên như thế này làmsao anh thấy lạnh được, anh chỉ thấy bừng bừng thôi!”

Tôi ngượng ngùng, gượng cười hì hì mấy tiếng rồi nóilảng sang chuyện khác: “Anh đang thiết kế cái gì đấy?”

Hắn nhìn tôi, nhướn mày bí hiểm nói: “Em đoán xem!”

Tôi nghĩ ngợi một lát, đột nhiên mắt sáng rực lên, kêuto: “Trái tim Trừng Hải!”

Hắn gật đầu tỏ ý khen ngợi. Tôi hỏi: “Lúc trước anhvẫn chưa vẽ xong à? Em không thấy nó trong danh sách trưng bày?”

Ninh Hiên cúi đầu nhấm nháp môi tôi, rầu rĩ đáp: “Lúctrước em nói đi là đi ngay, làm anh mất cảm hứng, không vẽ được tiếp nên đànhbỏ đi. Bây giờ chỉ cần được nhìn thấy em thì cảm hứng của anh sẽ ùn ùn kéo đếnkhông bao giờ cạn!”

Tôi không khỏi “ơ” lên một tiếng hoài nghi, hỏi hắn:“Nói như vậy có nghĩa anh mượn em về là bởi vì em là… cảm hứng của anh?”

Hắn lắc đầu. Tôi trề môi nhăn mặt. Hắn cười ha hả nói:“Lại làm nũng như trẻ con rồi! Rõ đáng yêu!” Hắn cắn tôi thêm hai cái nữa rồitiếp tục nói: “Em không phải là cảm hứng của anh, em là nữ thần của anh. Em tồntại trong linh hồn của anh, em đi rồi đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, cảm hứngcũng không biết chạy đi đâu hết!”

Tôi vòng tay ôm cổ hắn thủ thỉ: “Ninh Hiên, mặc dù anhkhông phải là nam thần của em – hey, anh hiểu em mà, em chỉ đang lấy ví dụ cânxứng với nữ thần thôi – nhưng anh là cả trái tim em! Có anh thì tim em chanchứa dạt dào, không có anh tim em sẽ chỉ còn đau đớn rỉ máu, nói chung là rấttồi tệ!”

Môi Ninh Hiên lướt xuống trước ngực tôi, giọng hắntrầm lắng mà gợi tình: “Để anh xem bây giờ chỗ này đã ổn chưa?” Nói xong hắngục mặt xuống vừa hôn vừa cắn tới tấp. Dưới trò trêu chọc của hắn, hơi thở củatôi càng lúc càng trở nên gấp gáp, tôi không kìm nén nổi nữa, miệng liên tụcgọi tên hắn. Cơ thể tôi bỗng chốc trở nên đói khát trống rỗng, cho đến khi hắntiến vào mới cảm nhận được thế nào là trọn vẹn. Hắn cuộn trào trong tôi, tôi nhắmnghiền mắt, cảm giác như mình đang bay thẳng lên tầng không.

Hai ngày trước khi kết thúc triển lãm, Trái tim TrừngHải đã được hoàn thiện đến công đoạn cuối cùng. Tôi không đến quấy rầy NinhHiên nữa, để hắn có không gian yên tĩnh chuyên chú hoàn thành tác phẩm tâmhuyết của mình.

Một ngày trước khi kết thúc triển lãm tôi nhận đượcđiện thoại của Trác Hạo. Anh hỏi lại một lần nữa có phải thật sự giữa hai chúngtôi không còn hy vọng gì không. Mặc dù rất hổ thẹn và day dứt nhưng tôi vẫnkiên quyết nói lời xin lỗi với anh.

Hôm bế mạc triển lãm, số người có tiếng tăm trong xãhội đến triển lãm còn nhiều hơn cả buổi khai mạc. Gần như toàn bộ các nhân vậttai to mặt lớn đều cùng một lúc xuất hiện ở đây. Trác Hạo cũng đến.

Tôi rất lo sợ người đó cũng sẽ đến. Nhưng may sao, rốtcuộc người đó vẫn không xuất hiện. Tôi đi cạnh Ninh Hiên, nghe hắn nói chuyệnđiện thoại, hình như người đó xin lỗi vì không thể đích thân đến dự buổi triểnlãm.

Khi Ninh Hiên tắt máy cũng là lúc mồ hôi lạnh trêntrán tôi túa ra đầm đìa, tôi lén lút lau ngay kẻo hắn trông thấy lại lo lắng.

Quản lý mời Ninh Hiên lên bục phát biểu. Tôi đứng lẫntrong đám đông nghển cổ dõi theo chàng trai đang tỏa sáng đó, ánh mắt mê mẫnkhông rời dù chỉ nửa giây. Tôi cảm giác toàn bộ tay chân xương cốt mình đang bịcuốn trôi đi rất nhanh, các mạch máu trong người bị kích thích sục sôi khôngnghỉ. Cảm giác này, chính là tình yêu.

Sau mấy lời phát biểu đơn giản, Ninh Hiên bỗng chuyểnđề tài, quay sang tuyên bố với toàn bộ khán phòng: “Thực ra thiết kế tôi ưng ýnhất trong cuộc triển lãm lần này không được trưng bày, mà đang nằm trong taytôi!” Hắn xòe lòng bàn tay chìa ra trước mắt mọi người, “Chiếc nhẫn này chínhlà tác phẩm tâm huyết nhất của tôi, được gọi là Trái tim Trừng Hải.” Ninh Hiênbắt đầu giới thiệu ngắn gọn súc tích về Trái tim Trừng Hải.

Khán phòng rộ lên những tiếng lao xao, có người khôngkìm được lên tiếng hỏi: “Thưa ngài Trình, xin hỏi ngài định giá chiếc nhẫn nàybao nhiêu?”

Ninh Hiên đứng trên bục, mỉm cười, giọng nói dịu dàngđến mê hồn: “Chiếc nhẫn này không để bán. Chiếc nhẫn này được đặt tên là Tráitim Trừng Hải, cũng chính là trái tim của Trình Hải tôi. Nó mang tâm nguyện củatôi gửi gắm trong đó. Ở một thành phố bên bờ biển, tôi đã từng trao trọn vẹntrái tim mình cho một người. Tôi đã thầm hứa với người đó: phần đời còn lại,nhất định sẽ không rời xa cô ấy, dẫu cho một ngày có bị phụ bạc thì tôi vẫn sẽchờ đợi, không oán không hận, cam tâm chấp nhận!”

Cả khán phòng lặng thinh, tất cả mọi người dường nhưđều xúc động không nói lên lời trước những bộc bạch của Ninh Hiên, còn tôi thìmắt đã mờ vì nước mắt từ lâu rồi.

Qua làn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy Ninh Hiên đứngtrên bục và nhìn về phía tôi, giọng đầy tình cảm: “Chiếc nhẫn này, đại diện chotrái tim của tôi, và sẽ được dâng hiến cho người tôi yêu thương nhất!”

Hắn bước xuống bục, sải bước về phía tôi, lách quatừng người trong đám đông, đến bên cạnh tôi, nhìn tôi cười dịu dàng rồi quỳ mộtchân xuống.

Trong sự thổn thức và sững sốt của cả khán phòng,trước những ánh mắt ngạc nhiên của tất cả những người hiện diện, trong nhữnggiọt nước mắt nóng hổi không kìm nén được của tôi, Ninh Hiên cầm tay tôi nânglên trước mặt, đeo Trái tim Trừng Hải vào ngón tay tôi. Trước sự chứng kiến củatất cả mọi người trong khán phòng, hắn nói với tôi: “Nhã Nhã, lấy anh nhé! Anhyêu em!”

Tôi gần như khóc không thành tiếng, đưa tay lên bịtchặt miệng lại, chỉ sợ tiếng nấc quá lớn sẽ phá hỏng giây phút lãng mạn ngấtngây hạnh phúc này.

Tôi gật mạnh đầu đồng ý, giàn giụa nước mắt.

Không cần biết tương lai sẽ ra sao nhưng trong giờphút này, tôi chính là nàng công chúa hạnh phúc nhất trần gian. Còn hoàng tửđẹp trai của tôi, chàng vừa mang đến cho tôi màn cầu hôn lãng mạn nhất, hoànhtráng nhất trên thế gian. Chàng vừa đem đến cho cô Lọ Lem già nua này một giấcmơ đẹp cảm động nhất trên đời.

Nhiều năm sau đó, khi nhớ lại giây phút này tôi vẫncảm động đến bật khóc.

Có một người, anh đã yêu tôi như vậy đấy, yêu đến nỗisẵn sàng dâng hiến cả trái tim mình cho tôi, dẫu cho có bị phụ bạc, anh vẫnkhông oán không hận mà vẫn chờ đợi tôi. Anh nói nhất định anh không bao giờ rờixa tôi, không oán không hận, cam tâm chấp nhận.

Đào Tử quả thật nói rất đúng, Ninh Hiên yêu tôi nhiềuđến vậy, đích thực là tôi đã đớp được một con nhặng vừa to vừa ngon.

Triển lãm kết thúc, Ninh Hiên đi bàn bạc một sốchuuyện với quản lý, còn lại tôi cùng Trái tim Trừng Hải trên tay đứng đợi hắn,mỉm cười hạnh phúc trước vô số cặp mắt ngưỡng mộ hoặc ghen tị xung quanh.

Đột nhiên Trác Hạo xuất hiện trong tầm mắt tôi. Anhbước về phía tôi, đứng lại, sắc mặt trông rất khó coi. Anh nói với tôi: “TôNhã, anh chuẩn bị ra nước ngoài khảo sát thị trường một thời gian, tiện thểkhuây khỏa đầu óc.”

Tôi khẽ đáp: “Vâng.”

Anh nhìn tôi, nhíu mày, ánh mắt tối sầm: “Anh hy vọngkhi về nước em sẽ lại quay về bên anh.” Nói xong anh quay người bỏ đi, không đểtôi có cơ hội nói thêm câu nào.

Tôi nhìn theo bóng anh, nghĩ đến điều anh vừa nói, bấtgiác rùng mình.

Một Trác Hạo ngạo mạn và chí khí mạnh mẽ là thế, saukhi bị tôi cự tuyệt lại trở nên mù quáng và cố chấp đến vậy.

Quả nhiên anh vẫn như trước kia, không cam tâm thấtbại, không thể chấp nhận bị cự tuyệt.

Ninh Hiên bước lại nắm tay tôi, đưa lên môi hôn nhẹ,cười hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy!”

Tôi đáp lại hắn bằng một nụ cười méo xẹo: “Hình như emvẫn còn một món nợ tình chưa trả, cũng không biết là có trả nổi không nữa.”

Nụ cười trên mặt Ninh Hiên lập tức tan biến. Hắn nhìntôi, trầm giọng nói: “Không được trả! Em là bà xã của anh, chỉ được đáp lạitình cảm của một mình anh thôi, còn người khác thì cứ nợ đi!”

Ngày hôm sau, khi đến cơ quan, tôi trở thành con chuộtcon đáng thương bị người ta chặn bắt, bao vây tứ phía, khổ không sao kể xiết.Hướng ánh mắt cầu cứu về phía Đào Tử, một tay nó đang phe phẩy tấm phiếu ăn độcnhất vô nhị do tôi viết cho nó, tay còn lại từ từ giơ ra một… hai… ba ngón tay.Tôi nghiến răng kèn kẹt, thế tức là phải viết thêm cho nó hai tấm nữa ư! Thôikệ! Cùng lắm là ăn quỵt hai tháng tiền nhà của nó, tính ra tính vào nó vẫn lỗhơn mình.

Thế là tôi gật đầu cái rụp vô cùng quả quyết.