Khi còn trẻ cứ nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu thươngnhau là có thể chiến thắng mọi khó khăn trên đời. Nhưng sau nhiều năm, trải quanhiều trận bể dâu, ngoảnh đầu lại mới nhận thấy thì ra tình yêu lại mong manh,dễ vỡ đến vậy. Cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến mấy nhưng nếu tạohóa đã an bài thì có làm cách nào đi nữa cũng không thể ở bên nhau.
Tôi và Ninh Hiên, có duyên yêu nhau nhưng không cómệnh được cùng nhau.
Mỗi khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi vừa bừng lên mộttia sáng thì ngay sau đó bóng tối tuyệt vọng liền ập tới, thậm chí còn mịt mùnghơn cả trước kia.
Giữa chúng tôi, duyên là nghiệt duyên, mệnh là khổmệnh. Tình yêu chúng tôi dành cho nhau không thể quên đi, không thể dập tắt,không thể xóa mờ, nhưng cũng lại không thể mong cầu.
Tôi kéo hành lý, lững thững đi trên phố, không muốn cứphải vội vàng đến nhà ga làm gì, chỉ muốn được một lần nữa bước đi chầm chậmdọc theo phố xá.
Hôm qua tôi nói với bố mẹ rằng mình sẽ đến một nơi rấtxa rất xa. Tôi nói với hai người, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽcố gắng để bản thân tiếp tục sống vui vẻ. Để bố mẹ yên tâm, tôi nói chưa biếtchừng có một ngày tôi sẽ tung tăng trở về.
Dù bố mẹ không hề muốn để tôi đi, nhưng cũng chẳng còncách nào với tôi.
Kẻ mang vết thương lòng luôn có một thứ vũ khí khiếnngười khác không dám động chạm phản đối. Như thế chỉ cần thứ vũ khí đó bị tướcđoạt, kẻ bị thương sẽ rất có thể vì thế mà từ bỏ luôn sinh mạng của mình.
Bố mẹ không dám ngăn cản làm trái nguyện vọng của tôi,hai người chỉ lo tôi nghĩ không thông sẽ nhảy xuống sông, treo cổ, nằm trênđường ray xe lửa hay cắt cổ tay tự tử.
Vì vậy cả hai đều rất bao dung, cho tôi tự do bỏ nhàđi đến một nơi thật xa.
Tôi vô thức bước đến trước công viên nơi ngày xưa tôivà Ninh Hiên thường đến để hôn nhau.
Đứng trước cổng công viên, lòng tôi bỗng cuồn cuộndâng trào cảm xúc xót xa, nhức nhối miên man.
Nơi này ghi dấu từng giọt ngọt ngào đầu tiên, chânthực nhất, hạnh phúc nhất của tôi và Ninh Hiên. Đây cũng là nơi bắt nguồn củatội lỗi khiến chúng tôi yêu nhau mà không được ở bên nhau.
Tôi không có can đảm để nán lại chỗ này lâu hơn. Tôisợ nếu còn tiếp tục nhìn lại, lý trí của tôi sẽ sụp đổ, nước mắt sẽ tràn lan,cảm xúc sẽ vỡ vụn.
Tôi kéo va li theo, hai chân mềm nhũn làm bước điđường như chông chênh không vững. Tôi lần theo vách tường bên đường để đi tiếp,từ từ, tôi bước đến trước cửa quán cà phê “Rung động”.
Nhìn đồng hồ thấy gần chín giờ, quán đang chuẩn bị mởcửa. Tôi cảm thấy cả người như sắp đổ sụp, không còn sức để bước thêm bước nàonữa. Thế là tôi đẩy cửa đi vào bên trong định nghỉ chân một lát.
Mặc dù không còn sức nhưng tôi vẫn cố lết lên tầnghai. Tôi cần sự yên tĩnh. Ngồi trong không gian tĩnh lặng để tưởng nhớ lại lầncuối cùng những chuyện xưa cũ trong quá khứ đằng đẵng, sau đó tôi sẽ ra đi.
Ngồi trên tầng hai, gọi một tách cà phê, tôi chầm chậmthưởng thức từng ngụm. Hương vị đắng chát của cà phê nghẹn ứ trong cổ họng mãikhông tan.
Có tiếng bước chân cứ đi qua đi lại quanh tôi. Tôi cụthứng đưa mắt nhìn lên, không hề ngờ lại có thể gặp người quen cũ ở chính nơinày, đúng lúc này.
Người quen cũ lâu năm không gặp của tôi, cô ta cònxinh đẹp mê hoặc lòng người hơn cả sáu năm về trước.
Nhìn thấy cô ta, tôi không sao kiềm chế được, cườinhạt, thẳng thừng nói: “Lần này cô hài lòng rồi chứ, Điền Uyển Nhi!”
***
Hai năm sau.
Nơi này là vùng núi Tây Bắc, cách xa thành phố, giaothông không thuận tiện, sản vật không phong phú, cuộc sống nghèo khó.
Tôi xin về đây tình nguyện dạy học đã hai năm. Hơn bảytrăm ngày sống xa cõi hồng trần huyên náo, ngày nào cũng ngẩng đầu nhìn theonon xanh nước biếc trông chờ một ngày trái tim có thể vứt bỏ mọi vướng bận đểbình yên trở lại. Ngày nối tiếp ngày, dường như điều duy nhất tôi có thể quênđược chỉ là làm sao có thể tươi cười. Còn con người đó, câu chuyện đó, quãngthời gian đó, tất cả vẫn trở về ngày càng rõ nét trong từng giấc mơ lúc nửa đêmcủa tôi. Ánh trăng lạnh lẽo nơi núi rừng như chất chứa nỗi tuyệt vọng, một phầnkhắc sâu vào xương tủy và tâm trí tôi, ngày một rõ rệt, không thể phai mờ.
Na Y Cổ Lệ, một cô bé học trò đáng yêu của tôi, thoángưu tư ngẩng lên hỏi tôi: “Thưa cô, bài ‘Ưu sầu’ cô vừa dạy có phải chính là tâmtrạng của cô bây giờ không ạ?”
Tôi cười hỏi nó: “Em thấy cô đang ưu sầu sao?”
Nó suy nghĩ rất nghiêm túc, sau mới nói: “Vâng, cô lúcnào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Mỗi khi chúng em nhìn lên đều tưởng cô đang khócđấy ạ.”
Toi xoa đầu nó, gượng cười đáp: “Cô không ưu sầu. Côchỉ đang muốn quên một người nhưng không thể quên được cho nên càng ngày càngnhớ người đó thôi.”
Đúng thế, tôi biết rõ mình phải quên người đó nhưng lạivẫn cứ nhớ mãi không thôi. Tôi biết rõ mình phải chạy trốn khỏi quá khứ nhưngkhông hiểu sao càng ngày càng lấn sâu vào trong đó.
Trước kia, tôi vô lo vô nghĩ, vô tâm vô tính là thế,nói cười mạnh bạo, cởi mở là thế, tính tình thẳng thắn, ngang ngược là thế,nhưng bây giờ đến một đứa trẻ cũng cảm thấy tôi rất ưu sầu.
Bất giác tôi bật cười.
Đằng xa có một người đang hộc tốc chạy về phía chúngtôi.
“Cô giáo Tô, hình như là trưởng thôn.” Na Y Cổ Lệ chỉvề phía người đó nói với tôi.
Tôi bước ra gặp trưởng thôn.
Trưởng thôn hổn hển đến trước mặt tôi nói: “Cô giáoTô, cuối cùng cũng tìm được cô! Mau đến trụ sở thôn với tôi! Có người đến tìmcô đấy!”
“Trưởng thôn, ai tìm tôi vậy?” Tôi nóng ruột hỏi.
“Ừm, anh ta nói là từ quê cô lên.”
Từ quê lên, có thể là ai được…
Đi vào phòng khách của thôn, tôi bắt gặp người mà tôikhông muốn gặp nhất trên đời, Trác Hạo.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay lại nhìn vềphía tôi, kêu lên một tiếng: “Tô Nhã!”
Tôi cười lại bằng nụ cười nhạt nhẽo nhất có thể: “Lâurồi không gặp.”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ thương xót và khổtâm: “Sao em lại gầy thế này? Ở đây… ở đây quá khổ! Tô Nhã, em quay về cùng anhđi!”
Tôi lắc đầu nói với anh ta: “Sống ở đây có khổ nhưngchỉ là khổ về mặt vật chất, em có thể chống chọi được. Khổ về mặt tinh thần mớilà nỗi khổ mà em không thể chịu đựng được. Nỗi khổ này dù có đi đến đâu cũngkhông thể biến mất, quay về ngược lại sẽ càng dữ dội và dai dẳng hơn nhiều.”
Trác Hạo nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lưỡng lự. Tôigiúp anh ta lên tiếng: “Định hỏi em sống có tốt không phải không?”
Anh ta gật đầu.
Tôi nói: “Anh thấy thế nào?”
Anh ta nhăn mày, hơi cúi đầu xuống.
Tôi cất tiếng gọi: “Trác Hạo.” Anh ta ngẩng đầu nhìntôi. Tôi nói: “Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Anh ta sững sờ, kinh ngạc,tôi nói thêm: “Từ nay về sau đừng đến tìm em, em không thể làm bạn của anh đượcnữa.”
Trác Hạo nhìn tôi, trong tích tắc sắc mặt anh ta biếnđổi liên tục, từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, rồi lĩnh ngộ, vàcuối cùng là thở dài và buồn rầu.
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Em đã biết hết rồi?”
Tôi gật đầu: “Vâng, biết hết cả rồi.”
Anh ta không nói gì nữa, chỉ biết khe khẽ gật đầu.
Tôi hỏi: “Trác Hạo, có thể nói cho em biết tại sao anhlại làm như vậy không?”
Trác Hạo cho tay lên vuốt mặt, như thể có vật gì đóchặn ngang họng không nói được, hít sâu rồi chậm rãi nói với tôi: “Nếu anh nóianh thật sự yêu em thì em có tin không?”
Tôi thoáng gượng cười, gật đầu: “Em tin.” Mặt có vẻgiãn ra, anh ta chuẩn bị thở phào một hơi, tôi lại tiếp lời: “Nhưng tình yêunày trước tiên bắt nguồn từ bản tính hiếu thắng của anh, sau đó lại trộn thêmcả mưu mô, toan tính và hãm hại. Vì thế dù tình yêu này có sâu nặng, có thắmthiết đến mấy thì em cũng chỉ biết sợ hãi và tránh né mà thôi. Có lẽ mãi mãi emkhông thể tiếp nhận nổi tình yêu này. Trác Hạo, giả sử những chuyện anh đã làmkhông bị phát giác thì chẳng lẽ anh có thể thực sự sống yên ổn không chút ânhận dằn vặt ư?”
Nét mặt Trác Hạo dần chuyển sang đau khổ. Anh ta nhìntôi, giọng khàn khàn nói: “Tô Nhã, nhìn em khổ sở thế này, anh ân hận lắm. Anhthực sự rất ân hận. Hai năm nay anh đã dần hiểu ra một đạo lý, yêu một ngườikhông phải là chinh phục và chiếm hữu mà nên để người đó được vui vẻ và hạnhphúc. Bây giờ nhìn em không vui thế này, Tô Nhã, anh xin lỗi!”
Tôi gượng cười. Một câu xin lỗi, trong đó hàm chứa baonhiêu đau khổ của người, đau khổ của mình và bao nhiêu chuyện đau buồn đã qua.
Anh ta nhìn thẳng vào mặt tôi hỏi một câu: “Em… có hậnanh không?”
Tôi đáp: “Hai năm trước rất hận. Bây giờ thì không cònhận nữa. Nhưng bây giờ em không thể tiếp tục làm bạn của anh được nữa. Cho dùthế nào, hai năm trước khi nói chia tay với anh thì em mắc nợ anh. Đến bây giờhai chúng ta coi như hết nợ nhé. Ân oán giữa anh và em coi như được xóa sổ từđây, về sau không ai còn nợ nần ai nữa, nếu có gặp lại thì hãy coi nhau nhưngười lạ qua đường. Còn nữa…” Dừng lại một lát, tôi mỉm cười nói tiếp: “TrácHạo, cảm ơn vì anh đã từng yêu em, mặc dù em không thể đón nhận.”
Nói đến đây, bỗng dưng tôi lại nhớ tới một bộ phim cóTriệu Vi đóng, “Cảm ơn anh đã từng yêu em”.
Thật cảm ơn bộ phim đó, có thể khiến những lời ly biệtcủa tôi trở nên vừa sến súa vừa đường hoàng thế này.
Trác Hạo nói: “Thà rằng em cứ hận anh, anh cũng camchịu, ít ra như vậy em sẽ không quên anh. Dù sao đi nữa, Tô Nhã, cảm ơn em đãkhông còn oán giận anh! Mặc dù giờ đây anh vẫn rất yêu em nhưng anh biết, chúngta vĩnh viễn không có cơ hội!”
Tôi đưa mắt sang hướng khác, không nhìn thẳng vào TrácHạo nữa. Tôi không muốn nhìn vẻ mặt đầy đau khổ đó rồi lại mềm lòng tha thứ choanh ta. Không hận là một chuyện, không tha thứ lại là một chuyện khác. Khônghận tức là coi nhẹ anh ta, còn tha thứ tức là lại chấp nhận làm bạn với anh ta.
Trước khi quay về, Trác Hạo ngập ngừng nói với tôi:“Tô Nhã, thực ra anh còn một chuyện nữa không phải với em!”
Tôi ngắt lời anh ta bằng một câu thoại cực kỳ kinhđiển và cực kỳ phổ biến trong các bộ phim truyền hình: “Thôi, chuyện đã qua thìcứ để nó qua đi.” Tôi nói với anh ta: “Bây giờ hễ nghĩ về những chuyện quá khứ,em đều cảm thấy rất mệt mỏi và đau đầu.”
Trác Hạo lặng im một lát rồi ngẩng đầu nhìn tôi nói:“Thế vậy, Tô Nhã, anh đi đây. Sau này anh sẽ không đến làm phiền em nữa. Emcũng… nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe!”
Trác Hạo đi rồi.
Đầu óc tôi lại bắt đầu nghĩ lan man về hai năm trước.
Hai năm trước, trước khi rời bỏ thành phố A, tôi gặpĐiền Uyển Nhi trong quán cà phê “Rung động”.
Tôi cười nhạt nói với cô ta: “Lần này cô hài lòng rồichứ, Điền Uyển Nhi!”
Nhưng cô ta hết sức ngỡ ngàng nhìn tôi: “Chị là… TôNhã? Đúng là lâu quá không gặp rồi! Chị đang nói gì vậy? Cái gì mà tôi hài lòngvới chưa hài lòng là sao?”