Khác xa với lần đầu tiên làm giáo viên luống cuống,sau tám năm xa cách mái trường, lần thứ hai đứng trên bục giảng với tư cách làmột cô giáo dạy Toán, tôi thực sự thấy mình làm rất tốt.
Càng ngày tôi càng thấy mình rất ra dáng một nhà giáochân chính.
Tôi nhanh chóng hòa nhập cùng mấy đồng nghiệp trẻtrong phòng. Ngoại trừ cậu thầy giáo duy nhất ra, bốn cô nàng còn lại đều mangtố chất hóng hớt háo sắc rất điển hình của giới trẻ hiện nay.
Trong đó, danh hiệu hóng hớt nhất phải thuộc về ThôiSa. Nó không những lắm điều mà còn háo sắc kinh khủng, sinh thời hễ thấy giaiđẹp là thèm chảy nước miếng. Học sinh của nó phàm là nam sinh có chút nhan sắcthì cứ không bao giờ phải lo trượt cả.
Nhìn nó rồi nhìn lại bản thân mình mà tôi lại thấyngậm ngùi, lại thở dài, lại nuối tiếc.
Năm đó tôi chỉ ham hố có một câu mỹ nam thôi mà về sauhết bất hạnh này đến đau khổ khác nối đuôi nhau ập lên đầu. Đồng chí Thôi Sacùng một lúc thèm khát nhiều nam thiếu niên như vậy mà ngày ngày vẫn bình an vôsự ung dung ngồi chắc chắn trên chiếc ghế giáo viên cao quý, không thể khôngnói thời thế đảo điên cả rồi.
Một trong những sở thích của Thôi Sa là buổi sáng đếntrường từ rất sớm, ngồi trong văn phòng vừa thưởng thức bữa sáng bổ dưỡng củanó vừa nghiên cứu đủ loại tin tức giật gân trên các báo hằng ngày.
Sáng nay, vừa bước chân vào văn phòng tôi đã bị tiếnghét chói tai của bốn cô nàng dọa cho chết khiếp.
Trấn tĩnh lại tôi liền đi đến chỗ bọn họ, vừa vỗ ngựccho đỡ sốc vừa hỏi: "Lại có chuyện gì mà gào ầm lên thế, dọa người ta sợquá đi mất!"
Thôi Sa mang bộ mặt thiếu nữ hoài xuân giơ quyển tạpchí trong tay ra trước mặt tôi nói: "Chị Tô, chị biết không, thì ra trênđời này tồn tại một anh chàng đẹp trai hảo hạng thật! A! Sao lại có người đẹptrai đến thế cơ chứ! A A! Sao lại có người đã đẹp trai thì chớ lại còn tài hoaxuất chúng như thế cơ chứ! A A A! Tại sao tôi lại không phải là vợ của conngười đẹp trai tài giỏi này cơ chứ!"
Mới sáng sớm Thôi Sa đã phát bệnh làm tôi sợ gần chết,tôi vồ lấy tờ tạp chí từ tay nó, đảo mắt tìm xem gã đẹp trai hảo hạng nó nóiđến trông như thế nào.
Ánh mắt đã tập trung vào đúng trọng điểm, tấm ảnh nhỏtrên tờ tạp chí làm tôi kinh hoàng đến nỗi mồm miệng há hốc, hai mắt trợnngược.
Hóa ra người mà Thôi Sa dâm đãng thèm nhỏ nước dãi lạichính là ông chồng tôi!
Ôi trời, nhìn nước dãi ròng ròng chảy ra từ miệng bốnđứa, tôi thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ sự trong trắng về mặt tinh thầncho ông xã, không thể để bọn này tùy ý mạo phạm được.
Tôi quyết định chọn cách giẫm đạp. Tôi nói:"Thằng cha này nhìn là biết công tử bột, được mỗi cái mã ngoài thôi."
Ông xã ơi em xin lỗi, em chỉ không muốn để anh bị bọnháo sắc này mạo phạm thôi, tha thứ cho em!
Thôi Sa nhìn tôi, chu mỏ mỉa mai tôi: "Chị Tôđúng là điển hình của thể loại ăn không được nho thì chê nho chát! Trình Hảikhông phải là loại nổi tiếng nhờ nhan sắc tướng mạo đâu thưa chị, người ta thựcsự có tài đấy ạ! Em chẳng dám mong được nói chuyện với anh ta một lần, chỉ cầnđược đến gần ngắm nhìn cho thỏa hai con mắt là sung sướng lắm rồi!"
Tôi nói: "Dễ thôi, đến chầu chực trước cổng côngty người ta, thế nào chẳng thấy"
Thôi Sa vẫn tiếp tục ái oán: "Chị tưởng em chưađến đấy bao giờ chắc, không biết bảo vệ ở đấy có phải là đệ tử tục gia củaThiếu lâm tự hay không, nghiêm ngặt khủng khiếp, người không có phận sự đừng cómơ được vào trong đấy! Ôi trời!"
Mà có vào được cũng vô ích. Không phải là nhân viêncấp cao thì cũng chỉ có vài người có phúc mắt mới được chiêm ngưỡng anh chồngtôi thôi, hờ hờ hờ!
Tờ tạp chí tiếp tục bị chuyền tay từ người này sangngười khác. Chuyền được một vòng thì tất cả cùng phát bệnh háo sắc.
Nhìn cảnh ông xã mình bị bọn dâm đãng này thèm thuồngđến giàn giụa nước dãi thế này, cảm xúc của tôi lại hết sức phức tạp, vừa tựhào vừa lên cơn ghen.
Bọn họ nói với tôi: Tô Nhã, em nguyện giảm thọ mườinăm, chỉ mong đổi lấy một lần mây mưa với anh ấy!
…
Sặc máu!!!
Thôi Sa còn bổ sung thêm một câu: Tô Nhã, nếu đượccưới anh ấy thì cho dù sáng hôm sau phải đi trung tiện qua đường miệng em cũngmãn nguyện.
….
Co rúm!!!!
Sặc! Chúng không thèm gọi tôi là chị Tô nữa mà đãchuyển hết thành Tô Nhã từ bao giờ thế này! Không hiểu trái tim dâm đãng củabọn này phát cuồng ra thể thống nào rồi nữa!
Buổi tối, về đến nhà tôi kể lại cho Ninh Hiên chuyệndâm loạn xảy ra ở trường buổi sáng, Ninh Hiên có vẻ điềm nhiên không quan tâmlắm chỉ tủm tỉm cười nhìn tôi.
Nụ cười của hắn thật sự quá đẹp, làm tôi rơi vào trạngthái hôn mê ngay lập tức, tôi lấy hai tay nâng mặt hắn lên, bắt đầu phát bệnhlẳng lơ: "Ông xã, anh cười đẹp quá! Em thấy mình cũng giống chúng nó, nếuhôm nay được động phòng với anh thì ngày mai có phải chết em cũng vui vẻ chấpnhận!"
Ninh Hiên kéo một tay tôi kề lên miệng hôn nhẹ:"Nói linh tinh!" Sau đó trở mình nằm đè lên tôi, "Em chỉ đượcchết theo một cách duy nhất và ở một nơi duy nhất, chính là trong lòng anh vàchết vì bị anh thương, anh yêu, anh chiều!"
Chút lý trí cuối cùng còn sót lại của tôi lập tức bịcuốn đi hoàn toàn, toàn bộ các giác quan vốn có đều tập trung vào việc cùngNinh Hiên sản xuất ra một em bé…
Giữa bốn cô giáo trẻ này có một quy tắc bất thành văn,Chủ nhật mỗi tuần lần lượt sẽ có một người mời cả bọn đến nhà ăn chơi tiệctùng.
Tuần này vừa vặn mới hết một vòng. Cũng chính là vừakhéo đến lượt người mới đến là tôi đây.
Nhìn bộ dạng mong mỏi nhưng lại có phần dè dặt, ngạingùng của bốn cô nàng trẻ tuổi, tôi thấy hơi buồn cười. Tỏ ra vô cùng nghiêmchỉnh, đức độ mà cũng rất tha thiết, chân thành, tôi đưa ra lời mời: "Haylà tuần này mọi người đến nhà chị chơi đi!"
Cả bốn đứa lập tức hớn hở toe toét cười, gật đầu lialịa: "Được đấy, được đấy!" Sau đó hỏi: "Có được đi kèmkhông?"
Tôi cười nói: " Đương nhiên là được, càng đôngcàng vui mà."
Thôi Sa chen vào một câu: "Chị Tô, bọn em đều chongười yêu đến, thế thì chị cũng cho chồng đi theo nhé!"
Tối suýt phì cười, có đứa đã tức mình lên tiếng:"Thôi Sa, đồ ngốc, nhà của chị Tô không phải chính là nhà của chồng chị ấyà, như thế không được nói là "đi theo" mà phải nói là "xuấthiện", rõ chưa?"
Tất cả cùng cười phá lên, Thôi Sa ngốc nghếch ngớ ngẩnđứng ôm đầu.
Tôi vừa cười vừa nói: "Chuyện này thì khó nóilắm, ông xã chị khá bận, phải hỏi xem cuối tuần có thời gian không đã."
Buổi tối về nhà, tôi hỏi chủ nhà xem cuối tuần có rỗikhông. Ninh Hiên nói: "Thứ Bảy anh phải đi công tác một chuyến, đến thứ Batuần sau mới về được." Hắn hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nói các bạn đồng nghiệp muốn đến nhà chơi, mangtheo cả "hàng xách tay" nên bảo tôi hôm đó ông chủ nhà có lộ diệnđược không. Tôi cười gian xảo: "Anh mà xuất hiện trước mặt chúng nó, úitrời! Em đoán thể nào chúng nó cũng thi nhau há hốc miệng, có khi nuốt trọnđược cả quả trứng gà chứ chẳng chơi! Ông xã. anh không biết chúng nó thèm khátanh kinh khủng thế nào đâu!"
Ninh Hiên vừa cười vừa lắc đầu: "Em ấy, ba mươiđến nơi rồi mà vẫn chẳng khác gì trẻ con!"
….Cảm giác này…hơi rùng mình….
Đến thứ Bảy buổi sáng tôi thức dậy tiễn Ninh Hiên rasân bay. Không nói rõ được tại sao, mỗi khi tiễn Ninh Hiên lên máy bay, dù ngayngày hôm sau hắn sẽ về, thậm chí là về ngay trong ngày, nhưng lòng tôi vẫn trĩunặng cảm giác lưu luyến và lạc lõng rất khó tả.
Trước khi lên máy bay Ninh Hiên có lẽ cũng đã nhận ravẻ thất thần khác thường của tôi, hắn bất lực thở dài, rồi dịu dàng cười nói:"Sao mà môi lại trề ra thế kia? Không vui à? Nhìn em xem, mắt mũi chụm lạilàm một rồi đây này! Bà xã, đừng như thế, ngoan nào, mấy hôm nữa anh sẽ về ngayấy mà!"
Hắn hôn lên trán tôi, rồi lại hôn môi tôi, tôi ôm hắnmột chút, nói: "Ừ, biết rồi, anh nhớ tự chăm sóc bản thân!"
Hắn lại đưa tay lên vỗ đầu tôi mấy cái, quay lưng đithẳng.
Tôi lững thững trở về, bắt đầu lơ đãng chuẩn bị đồ chobuổi tiệc ngày mai với bốn cô tiểu yêu tinh.
Nghĩ Ninh Hiên đằng nào cũng không có nhà, tôi dứt khoátgói ghém cất hết ảnh gia đình đi, tránh để chúng nó nhìn thấy lại phải giảithích lôi thôi. Chúng mà biết người đàn ông chúng thèm nhỏ dãi bấy lâu, tưởngrằng cách xa vời vợi, lại chính là "tướng công" của tôi thì chắc sẽsốc ói máu lăn quay ra đất cả lũ mất.
Thực ra tôi cũng muốn biết bộ dạng chúng nó sẽ thế nàokhi biết chồng tôi là ai lắm, nhưng đáng tiếc khổ chủ vẫn thường bảo tôi làmngười cần biết giấu tung tích.
Dọn dẹp và chuẩn bị xong xuôi, tôi ngủ trọn một giấc,sáng thức dậy tự làm một ít đồ ăn sáng. Hôm qua tôi đã cho cô giúp việc nghỉphép. Buổi sáng sớm mát rượi, phải lủi thủi ngồi ăn sáng một mình thật khiếnngười ta dễ có cảm giác cô quạnh.
Chỉ mới qua một đêm không gặp, mà tôi đã nhớ mong hắnlắm rồi!
Gần 10h, mọi người nô nức đến gõ cửa theo địa chỉ tôiđã cho.
Tôi chân thành bày tỏ sự tiếc nuối và áy náy với tấtcả: "Thật không phải, ông xã chị bận quá, phải đi công tác nên hôm naykhông tham gia với chúng ta được! Mọi người cứ tự nhiên, không cần câu nệ kháchsáo!"
Bốn cô nương cùng bốn bạn đồng hành công vào nhà.Không ngoài dự đoán, vừa vào trong cả lũ đã thi nhau trầm trồ: "Oa oa! TôNhã, đây là nhà chị hay phim trường thế? Hoành tráng quá!"
Tôi khiêm tốn nói: "Cũng tàm tạm! Tàm tạm!"
Nhà cửa quá to, đồ đạc lại quá xịn mà tìm khắp nơikhông thấy một bức hình nam giới nào, chúng bắt đầu ngang nhiên quay sang đoángià đoán non tôi cưới được một lão già giàu sụ.
Tôi nghiêm túc cải chính: "Không phải! Thật sựkhông phải thế!"
Thôi Sa là đứa cầm đầu, tỏ thái độ rõ nhất, nó nói:"Không tin, thật sự không thể tin được!"
Tôi mà nói cho chủ nhà biết đồng nghiệp của vợ hắn nóihắn là ông già ốm yếu, liệu hắn có nhăn mày khó chịu không nhỉ?
Thôi Sa vẫn không buông tha, hỏi tôi: "Chị Tô, emkhông nhịn được, cho em hỏi thẳng một câu nhé, đương nhiên chị phải công khaitrả lời thành thật! Có đúng chị là vợ cả không đấy? Sao càng nhìn em lại càngcảm thấy chị như… vợ bé của người ta!"
Tôi choáng! Thế quái nào mà sau một hồi phân bua, giảthiết tôi lấy chồng già đã được bác bỏ, nhưng lại chuyển ngay thành vợ bé làsao!