Vân Nê

Chương 5




Edit: Zịt cac cac cac

Đám đông trên đường bắt đầu ồ ạt. Thiếu niên và thiếu nữ nắm tay nhau bị ánh hoàng hôn ảm đạm bao phủ, giống như là trong phim điện ảnh kinh điển lâu đời, khung cảnh diễn viên nam nữ liếc mắt một cái đã là vạn năm.

Mang theo sự rung động dồn dập khắc cốt ghi tâm.

Ý cười trong mắt thiếu niên giống như gió muộn vào chiều hạ này, vừa rõ ràng vừa dịu dàng.

Anh hơi cúi đầu nhìn cô, giọng nói lười biếng: "Bạn học, bạn sao thế?"

Rất nhiều năm sau, Vân Nê nhớ lại giờ khắc này, bỗng nhiên hiểu được cảm xúc rung động phập phồng nhất thời kia đều không phải là ảo giác.

Mà khi đó, cô lẻ loi một mình ở lại Lư Thành học tập, mất đi tất cả tin tức của Lý Thanh Đàm, giống như những chuyện trước kia chỉ là một hồi mộng đẹp khi còn niên thiếu.

Giờ này khắc này, Vân Nê bị đám người lui tới vô tình đụng trúng, thân hình lắc lư, bàn tay nắm lấy chàng trai cũng lập tức buông ra.

Cô hơi xấu hổ nhìn Lý Thanh Đàm, hiếm khi mặt đỏ tai nóng đến sắp nổ tung: "Ngại quá, tôi kéo nhầm người, không phải là tôi cố ý..."

Lý Thanh Đàm đang định nói cái gì đó, bị Tưởng Dư đến chậm một bước ôm lấy bả vai: "Đi thôi, sao cậu đứng lại ở đây không đi thế?"

Nói xong, Tưởng Dư thấy nữ sinh đứng ở trước mặt Lý Thanh Đàm, "A" một tiếng có chút hàm ý không rõ: "Cái gì nhỉ, có phải tôi quấy rầy hai người rồi không?"

Lý Thanh Đàm tùy ý để Tưởng Dư đặt một nửa trọng lượng trên vai mình, cứ nhìn Vân Nê như cũ, không thu lại nụ cười cũng không nói gì.

Vân Nê không biết nói thế nào, đúng lúc Phương Miểu đã qua đường phát hiện cô không theo kịp, đứng ở đường đối diện gọi cô.

Cô không đứng lại nữa, nhận ra đồng phục học sinh trên người nam sinh là của Tam Trung. Cô hỏi: "Ừm, cậu lớp mấy Tam trung, tuần sau tôi trả ô lại cho cậu."

Lúc này Lý Thanh Đàm mới mở miệng: "Lớp 11 ban 5."

Chất giọng anh vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ, cũng chẳng hề ăn nhập với ý cười trên mặt. Vân Nê đoán có thể giọng là do trời sinh.

Nói xong, Lý Thanh Đàm nhớ tới điều gì đó, lại nói thêm một câu: "Ban khoa học tự nhiên 5."

Vân Nê gật đầu, sau đó vừa lùi vừa nói: "Vậy chiều thứ hai sau khi tan học tôi tới tìm cậu."

"Được." Lý Thanh Đàm nhìn cô chạy đến bên đường, bạn cô khoác tay cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện. . Ngôn Tình Hài

Không biết trò chuyện đến vấn đề gì, cô thoáng nở nụ cười rất nhẹ.

Tưởng Dư giơ tay ra quơ quơ trước mặt Lý Thanh Đàm: "Này, hoàn hồn đi anh hai. Người ta cũng đi không thấy bóng dáng rồi, cậu còn nhìn chằm chằm cái gì chứ."

Lý Thanh Đàm lười phí lời với cậu ta, bước nhanh về phía trước.

Tưởng Dư đuổi theo, nói đầy ý tứ: "Cô ấy nói muốn trả lại ô cho cậu. Từ lúc nào cậu tốt bụng cho cô gái nhỏ nhà người ta mượn ô như vậy thế?"

Vừa dứt lời, cậu ta chợt nhớ tới cái gì đó: "Đòe mòe!! Không phải cô ấy chính là cô gái ở cửa hàng tiện lợi ngày đó đúng chứ?"

Lý Thanh Đàm bị cậu ta nổi khùng đến đau cả tai, anh giơ tay đẩy đầu của cậu ta ra: "Đúng thì sao?"

"Tôi nói mà tôi nói mà. Mẹ nó bảo sao cậu không cho tôi xem cô ấy trông như nào." Tưởng Dư hừ rồi cười: "Không phải là sợ người ta thấy tôi đẹp trai hơn cậu đấy chứ."

"..." Lý Thanh Đàm quay đầu nhìn cậu ta, dùng giọng điệu rất nghiêm chỉnh mà nói: "Cậu đang nằm mơ à?"

Tưởng Dư: "Còn có thể nói chuyện đàng hoàng không hả bạn."

"Không thể."

"Đậu... Tôi nói thật, cậu có thể tìm tôi làm bạn của cậu, tuyệt đối là may mắn kiếp trước ăn chay niệm phật phổ độ chúng sinh tu được đấy."

"Tôi thà không có cái may mắn này."

"..." Tưởng Dư nói: "Tôi sắp bị cậu làm tức chết rồi."

"Đừng chết. Phật độ người, không độ kẻ ngu ngốc."

"Tôi chết thật rồi."

Lý Thanh Đàm im lặng cười ra tiếng.

Mặt trời chiều ngả về Tây, bóng hình ở hai hướng càng lúc càng xa.

Lúc Vân Nê và Phương Miểu đến cửa hàng thì phía cửa đang xếp hàng rồi. Nhưng may là hàng người không dài, chỉ phải xếp hàng có mấy phút.

Chờ mì được bưng lên, Phương Miểu cắm đầu ăn mấy miếng, lại ừng ực ừng ực uống nửa lon nước ngọt mới bắt đầu nói chuyện: "Lớp 11? Mình cũng không rõ lắm. Chỉ là duyên phận này của hai người thật sự được đấy."

Lớp 10, 11, 12 Tam Trung không ở cùng một tòa. Bình thường ngoại trừ khi trường có hoạt động mới có thể gặp nhau cùng một nơi, thời gian khác hiếm khi có thể tiếp xúc.

Phương Miểu nghe Vân Nê kể chuyện của cô và Lý Thanh Đàm, cũng chỉ thấy hơi quen thuộc với cái tên. Người và khuôn mặt đều không khớp với tên.

Vân Nê cũng cảm thấy thật trùng hợp. Nhưng sự trùng hợp này vẻn vẹn chỉ có thể dùng để trả ô lại, còn những chuyện khác, không phải thứ cô nên suy nghĩ.

Ngày kia là cuối tuần, Vân Nê vẫn đi làm thêm hai ngày.

Buổi tối chủ nhật, cô nhận được điện thoại của cô Dương Vân, quyết định chuyện dạy bù. Bắt đầu từ thứ 7 tuần tới, 100 tệ ba tiếng, mỗi tuần một lần.

Vừa vặn quán nướng cũng bắt đầu từ tuần sau, cô tính kỹ hai phần tiền lương làm thêm, không sắp xếp công việc làm thêm cho chủ nhật nữa.

Suy cho cùng thì cũng đã cuối cấp rồi, dù sao cũng phải bỏ thời gian ra cho việc học tập.

Bận xong những chuyện này, Vân Nê lấy đề toán ở trong cặp sách ra.

Con số cụ thể có thể mang lại cho cô sự thỏa mãn về vật chất, mà những con số trừu tượng này cũng có thể mang đến cho cô sự phong phú khác với thỏa mãn vật chất kia.

Làm xong thì đêm đã khuya, Vân Nê xoa xoa bả vai mỏi nhừ, đứng lên đi ra ngoài rót nước. Trông thấy hai cái ô đặt trên sofa, không hiểu sao cô lại nhớ đến chuyện đã xảy ra ở trên phố ngày đó.

Nhưng bức tranh trong trí nhớ mới mở ra được một góc, cô lại lập tức thu hồi mạch suy nghĩ, đi qua lấy ô rồi trở về phòng, bỏ giấy thi và nó vào trong cặp.

Ngày mai là thứ hai, buổi sáng Tam Trung có nghi thức kéo cờ.

Vân Nê là người đứng đầu khối trong kỳ thi tháng trước khai giảng, sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, phải thay mặt ban tự nhiên lên bục diễn thuyết.

Bản thảo diễn thuyết là do Phương Miểu viết thay cô. Lúc đại diện của ban xã hội diễn thuyết ở bên trên, Vân Nê đang đọc lại nội dung bản thảo ở bên dưới.

Ánh mặt trời che trời lấp đất, hanh khô mà ngột ngạt.

Cùng với tràng vỗ tay vang lên xung quanh, Lý Thanh Đàm đứng ở hàng cuối ngẩng đầu lên. Ánh sáng có hơi chói mắt, anh híp mắt lại.

Bên tai là một âm thanh rõ ràng: "Tiếp theo mời bạn Vân Nê ban 2 khối 12 ban tự nhiên lên bục diễn thuyết."

Lý Thanh Đàm sửng sốt, lập tức giương mắt nhìn về phía trước.

Bục diễn thuyết trên tầng hai của khán đài. Nữ sinh bước nhanh từ bậc thang bên hông tới. Thầy cô đã điều chỉnh độ cao micro thay cô.

Cách một khoảng xa, Lý Thanh Đàm không thấy rõ cô nói gì với thầy cô.

Khắp sân thể dục rất nhanh đã bị giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt kia bao phủ. Khác với sự trầm bổng của người trước, giọng điệu của cô càng giống như là đang báo cáo công việc.

Không nghe ra nhiều cảm xúc thăng trầm lắm.

Nhưng Lý Thanh Đàm vẫn rất nghiêm túc nghe từ đầu đến cuối. Cũng bởi vậy, anh nghe ra lúc ở phần cuối lời diễn thuyết, cô bị khựng lại một giây.

Cũng không biết là vì sao.

Anh có hơi tò mò.

Chút tò mò ấy của Lý Thanh Đàm vẫn duy trì đến lúc chập tối, Vân Nê sang tìm anh.

Lúc ấy mới vừa tan học, cô đã đứng ở ngoài cửa ban 5, trong tay mang theo một cái túi giấy. Trông thấy anh đi từ trong phòng học ra, cô muốn nói lại thôi: "Ừm——"

Thật ra Lý Thanh Đàm đã thấy cô từ rất sớm, nhưng lại cố tình vờ như không nhìn thấy, cố ý đi với Tưởng Dư về hướng ngược với cô.

Một bước, hai bước, ba bước——

"Lý Thanh Đàm!"

Nghe được giọng nói trong dự liệu, Lý Thanh Đàm khẽ nở nụ cười.

Tưởng Dư đang cúi đầu xem điện thoại nghi ngờ ngẩng đầu, xoay mặt nhìn anh: "Có phải có người vừa gọi cậu không?"

Lý Thanh Đàm "Ừ" một tiếng: "Cậu đi trước đi, tôi có chút chuyện."

"Ê——" Tưởng Dư xoay người nhìn anh: "Cậu mà có..." Chữ chuyện chìm vào khoảnh khắc cậu ta trông thấy nữ sinh kia.

Móe.

Cạn lời.

Nếu có thể, bây giờ Lý Thanh Đàm đã bị cậu ta ám sát rồi.

Sau khi Vân Nê kêu Lý Thanh Đàm, thấy anh xoay người trở lại, cô cũng đi lên đón. Hai người đứng ở cửa sau phòng học ban 5.

Cô nói rất trang trọng: "Ô của cậu, ngày đó cảm ơn cậu."

"Không có gì, chỉ tiện tay thôi." Lý Thanh Đàm nhận cái túi từ trong tay cô, thấy bên trong ngoại trừ ô, còn có hai chai nước.

Vân Nê không định nói nhiều với anh. Mắt nhìn về phía những bóng dáng chạy xa xa nơi sân thể dục, cô nói: "Vậy tôi về trước."

Hai người không tính là quen, cũng không có để tài gì để nói. Lý Thanh Đàm gật đầu nói: "Được."

Cầu thang ở cuối hàng lang.

Lý Thanh Đàm đứng ở đấy nhìn cô đi xa, cho đến lúc hình bóng biến mất trong tầm mắt anh, anh mới chợt nhớ tới vừa rồi quên hỏi cô chuyện kia.

Anh quay đầu nhìn xuống dưới lầu. Nữ sinh vừa đi ra khỏi tòa dạy học, bóng lưng thẳng tắp, bóng dáng buông xuống dưới nắng chiều hiện ra rất dài.

Lý Thanh Đàm nghiêng người về phía trước, cánh tay chống lên lan can, gọi bóng dáng kia một tiếng——

"Đàn chị."

Tác giả có lời muốn nói:

- Lý Thanh Đàm hơi có chút không biết tốt xấu:)) Cậu nhiêu tuổi rồi, trong lòng không tự nhận thức sao!!!

- Không phải tình chị em, đừng nghe cậu ta gọi vớ vẩn như vậy. Phần sau sẽ viết đến.