Một cô gái bước đi vặn vẹo, đôi chân khuỳnh khoàng, cánh tay lủng lẳng vung văng theo nhịp bước, cái cổ cố giữ thẳng dường như có thể đổ ập ra trước hay ra sau bất cứ lúc nào chật vật gánh một cái đầu đội mũ trùm sùm sụp khấp khểnh bước ra từ trong làn sương.
Nếu phải dùng một từ để miêu tả cô gái đó thì có lẽ là từ lỏng lẻo. Các bộ phận cơ thể dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào. Sự xuất hiện của cô ta mang theo thứ mùi hệt như giữa ngày mùa hè nóng nực, anh đi chợ chiều và mua phải một miếng thịt ôi hay miếng cá ươn ruồi bâu kiến đỗ rồi quên không chế biến, để miếng thịt ấy ngoài trời liên tiếp bao hôm liền. Nhưng miếng thịt ươn đến chảy nước kia cũng chưa nồng nặc mùi như cô gái trước mắt hai người Văn - Ngọc Thanh Hiên.
Khuôn mặt xám xanh với đôi mắt đờ đẫn vô thần lắc lư hướng dần về phía hai con người trước mặt. Cô ta đối diện bọn họ, nhưng không dám bước qua vòng lửa, chỉ khó nhọc tháo chiếc mũ trùm đầu xuống. Đầu cô ta không có lấy một sợi tóc! Cô ta đứng đó, giữa một hang động tóc, đầu trọc lốc loang lổ máu. Có vết đã khô thành vảy nâu, hiếm hoi có chỗ lành lặn màu da xanh tái xám, có rất nhiều chỗ vẫn rươm rướm mâu. Không chỉ lỗ chân lông rỉ máu, mà còn da đầu cũng bị tróc ra từng mảng, từng mảng. Cắt tóc, rũ bỏ hẹn ước. Đây đâu chỉ là cắt tóc thông thường. Ngọc Thanh Hiên dù cố giữ bình tĩnh, vẫn có thể thấy sự sững sờ, sợ hãi, hoang mang, xót thương, cùng vô vàn suy nghĩ hỗn loạn đầy phức tạp trong đáy mắt. Nhưng từ đôi đồng tử lờ nhờ không thấy ánh sáng của cô gái kia, nhìn thật kĩ, có thế nhận ra cô ta hướng về phía Văn Thanh Hiên chứ không phải Ngọc Thanh Hiên.
- Thật... lâu... - Cô ta cất giọng. Chất giọng khàn khàn, âm thanh vẩn đục, méo mó, có lẽ đã rất lâu rồi cô ta mới mở miệng.
- Thật... lâu...