Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt - Chương 16: Tiểu Khả Ái




Trời nắng chói chang, giọng người phụ nữ mang theo tia oán độc cào đến tận xương người.



Hà Tư Nguyên đưa điện thoại ra xa, xoa lỗ tai ù ù.



Người phụ nữ trong điện thoại còn đang không ngừng chửi bới, hùng hùng hổ hổ, bỗng mơ hồ truyền ra một giọng người đàn ông trung niên đang cãi nhau với bà.



Hà Tư Nguyên trong nháy mắt đoán được thân phận đối phương, vì thế chỉ nói một câu: “Ok, biết rồi.” Xong tắt máy.



Một lát sau, Bàng Phi Phàm lái xe tới đón anh, Hà Tư Nguyên mở cửa xe rồi ngồi xuống ghế phụ, nói thẳng: “Trở về nhà anh một chuyến đi.



Thuận tiện giúp anh dọn nhà.”

Bàng Phi Phàm không rõ đã xảy ra cái gì, gãi đầu nói: “Dạ? Xảy ra chuyện gì ạ?”

Hà Tư Nguyên thở dài một hơi, diễn tinh online, nghiêng mặt đi, chỉ cái mũi của mình: “Chú xem anh giống cái gì?”

Bàng Phi Phàm khó hiểu nói: “Giống cái gì ạ?”

“Một đứa trẻ đáng thương bị mẹ kế ngược đãi, bây giờ phải dọn đồ rồi bị đuổi ra khỏi nhà.”

“……”

Câu này tất nhiên là đùa, dù là nguyên chủ, hay là Hà Tư Nguyên hiện tại thì đều không phải là đối tượng bị ngược đãi.



Tính tình mẹ kế nguyên chủ không tốt, nguyên chủ cũng không kém là bao, phỏng chừng trước đây hai người vẫn luôn trong tình trạng ẩu đả gay gắt, nước sôi lửa bỏng.



Hà Tư Nguyên cảm thấy bị đuổi ra khỏi nhà cũng tốt, không cần phải sống với người nhà nguyên chủ, giảm bớt nguy cơ ngã ngựa.



Xe chạy thẳng một đường như bay, rất nhanh đã đến dưới nhà Hà Tư Nguyên.





Đây là một tiểu khu bình thường ở trung tâm thành phố, sau khi Hà gia phá sản, trên danh nghĩa chỉ còn lại một khu bất động sản đó.



Bàng Phi Phàm lái xe đi tìm chỗ đậu, Hà Tư Nguyên dẫn đầu xuống xe, từ trong túi móc ra một chiếc kính râm đặt lên sống mũi, tay xỏ túi quần, bước đi vô cùng nhàn nhã ung dung đi đến tiểu khu.



Tiểu khu có tuổi đời lớn, hơi cũ nát, không có thang máy.



Lúc Hà Tư Nguyên lên tầng, anh gặp phải những ánh mắt tò mò đánh giá của những người dân tan tầm hoặc mua đồ ăn trở về tiểu khu.



Bởi vì khí chất cả người anh cực kỳ không hợp với hoàn cảnh này.



Một thanh niên đẹp trai chân dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, chỉ với quần dài áo sơ-mi đơn giản cũng có thể tạo ra khí chất không giống người thường, phảng phất như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh, ô gạch vuông cầu thang dưới chân anh vương tro bụi, bức tường ố vàng bên cạnh anh nứt ra vài vết, dường như có thể nhiễm bẩn anh.



Nhưng mà anh tựa hồ cũng không để ý hoàn cảnh xung quanh, cho dù là cô gái trẻ tuổi nhìn trộm, hay là phụ nữ trung niên quang minh chính đại đánh giá, tầm mắt anh dường như bị kính râm che khuất, không để ý đến, từ đầu đến cuối khóe môi vẫn là một vòng cung lạnh nhạt.



Cho đến khi lên lầu 6, biểu cảm tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến của Hà Tư Nguyên mới xuất hiện một vết rách.



Rất nhiều đồ đạc linh tinh bị ném ra ngoài, chắn ngang lối đi.





Có chăn, có hộp, sách báo… Đủ tất cả mọi thứ, tung tóe bụi mù mịt ở lối vào của hành lang hẹp và tối tăm.



Một người phụ nữ bước tới sóng cuộn gió lớn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo chống tay đứng ở cửa, tiếp theo, một thứ màu xám bay nhanh vào thẳng mặt Hà Tư Nguyên.



Hà Tư Nguyên phản ứng nhanh nhẹn mà bắt lấy, trong tay ấm áp mềm mại, tập trung nhìn vào, hóa ra thứ bị ném lại đây là một chú mèo con lông xám với đôi mắt xanh biếc.



“Meo meo——” Mèo con ở trong ngực chủ nhân, ngước đôi mắt xanh biếc lên nhìn anh, phát ra một tiếng kêu ủy khuất.



Hà Tư Nguyên một tay ôm mèo, một tay sờ lông mèo, lúc này mới ngước mắt lên đánh giá tình cảnh trong nhà.



Người phụ nữ cầm chổi hung hãn chặn cửa chính là mẹ kế nguyên chủ.



Cha mẹ nguyên chủ do tính cách không hợp nên rất sớm đã ly hôn, hai năm sau cha Hà cưới mẹ kế từng là người mẫu tuyến 18 này, năm ấy nguyên chủ 12 tuổi, mẹ kế 22 tuổi.



“Hà Tư Nguyên, mang con mèo chết tiệt của cậu đi đi, cả ngày đã không làm thì thôi lại còn kêu suốt, ồn ào đến mức đau cả tim!” Mẹ kế vừa nói vừa đá đồ đạc vương vãi trên đất: “Còn mấy thứ này, mang toàn bộ đi, tôi muốn ly hôn với ba cậu!”

Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra, hai năm trước bảo dưỡng rất tốt, nhưng giờ cũng lộ ra chút tuổi thật.



Trong đầu Hà Tư Nguyên nhanh chóng hiện lên mấy đoạn video ngắn xa lạ trong quá khứ, không khỏi híp mắt.



Cha Hà vừa đi ra ngoài liền chỉ trích mẹ kế: “Em nhỏ giọng một chút không được à! Cả ngày ồn ồn ào ào, để cho đám hàng xóm chế giễu à!”

Mẹ kế không cam lòng yếu thế nói: “Những người sống trong tòa nhà đổ nát này là mấy lão già yếu, bệnh tật, người bình thường ai thèm sống ở đây! Ai nghe được hả! Mà nghe được thì làm sao, tôi và ông đòi ly hôn đâu phải là ngày một ngày hai!

Cha Hà bị phản bác không có lời nào để nói, tức giận đến mức đau tim.



Trên thực tế, trước khi Hà gia phá sản cha Hà và mẹ kế đã từng tranh cãi đòi ly hôn, chẳng qua sau vụ phá sản họ lại cãi nhau thường xuyên hơn.



Hà Tư Nguyên trong lòng hiểu rõ, lên tiếng hỏi: “Cho nên hai người rốt cuộc có ly hôn không?”

Mẹ kế nói: “Nếu ly hôn cậu tính làm gì?”

Hà Tư Nguyên nói: “Tôi mời khách, mọi người ra ngoài ăn mừng một bữa.”

“……” Mẹ kế ngừng một giây, rồi thét: “Hà Tư Nguyên, một ngày không chọc người thì chết à! Tôi còn chưa nói gì cậu đâu! Tuổi còn trẻ, có tay có chân, không lo cho bọn tôi dưỡng già thì thôi, lại còn ăn bám à! Có xấu hổ hay không! Ba cậu lớn tuổi thân thể không tốt, tôi miễn cưỡng có thể giữ ổng, còn cậu thì hôm nay nhanh chóng cút ra khỏi nhà tôi!”

Hà Tư Nguyên còn chưa nói gì, cha Hà không nghe nổi nữa, nhíu mày nói: “Em có thể đừng nói chuyện khó nghe như thế không……”



“Ông câm miệng!” Mẹ kế giơ tay chỉ về phía cha Hà: “Nhiều năm như vậy, ông không phải vẫn luôn cảm thấy tôi gả cho ông là vì tiền sao? Đúng vậy, bây giờ tôi liền chứng minh cho ông xem! Tôi chính là yêu tiền, không thanh cao giống người vợ cũ đầy mùi tiền từng ly hôn với ông kia……”

“Em cãi nhau với anh là được rồi, liên quan gì đến vợ cũ của anh!”

“Ông nhìn lại mình đi, nhiều năm như vậy vẫn không quên được hồ ly tinh kia! Ông thấy tôi giống bả nên mới cưới tôi nhỉ!”

“Em có bệnh hả.



Em đã thấy vợ cũ của anh đâu……”

Cha Hà cùng mẹ kế lại rơi vào trận đấu đá mới, Hà Tư Nguyên im lặng mà ôm chú mèo xám, đá vào đống hỗn độn và tìm kiếm thứ có ích trong đó.



“Cộp cộp cộp ——” Lúc này, trên hành lang có tiếng bước chân, chính là Bàng Phi Phàm đã dừng xe, đến giúp dọn đồ.




“Hà thiếu.” Bàng Phi Phàm đứng ở đầu cầu thang, liếc nhìn cha Hà và mẹ kế “chiến đấu kịch liệt”, do dự không biết nên tới gần hay không.



“Được rồi, đi thôi.” Hà Tư Nguyên

tìm thứ mình muốn trong đống hỗn độn, cất vào túi, đứng dậy nói.



Bàng Phi Phàm trừng lớn đôi mắt: “Dạ? Vậy là đi rồi ạ? Mặc kệ bác trai bác gái? Còn một đống đồ này làm sao bây giờ ạ?”

Hà Tư Nguyên lắc đầu: “Không cần phải xen vào.



Mang theo nó là được.” Anh giơ chú mèo con màu xám thu nhỏ thành một quả bóng trong tay.



Trở lại trên xe, Bàng Phi Phàm hỏi Hà Tư Nguyên muốn đi đâu, Hà Tư Nguyên mở maps ra nhập địa chỉ vào, anh thấy nơi mình định đến là ở ngoại ô thành phố nên nói với Bàng Phi Phàm: “Trước khi mẹ ruột anh ra nước ngoài có để lại một căn nhà, vừa hay anh tìm thấy giấy chứng nhận bất động sản và chìa khóa.



Chúng ta hãy chuyển đến đó trước đi.”

Bàng Phi Phàm khó hiểu: “Nơi đó rất xa ạ, vì sao không trở về biệt thự mà công ty chuẩn bị ạ?”

Hà Tư Nguyên sờ mèo, cười mà không nói.



.



||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé |||||

Sao anh có thể không biết, Mục Dĩ Thâm tuyệt đối sẽ không tốt bụng như thế, an bài mình ở biệt thự đó chỉ sợ đã sớm lắp đầy cameras, nhất cử nhất động của anh đều bị theo dõi.



Mặc dù anh không cần chọc phá, nhưng anh cần một không gian tự do không trong phạm vi khống chế của đối phương.



Hà Tư Nguyên nói: “Đi thôi.”

Lái xe gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.




Chỉ thấy rằng đây là một tòa nhà dân cư đổ nát hơn ban nãy.



Hà Tư Nguyên ôm mèo, Bàng Phi Phàm mang theo vài thứ mua được trên nửa đường, hai người cùng lên tầng 8.



Khu này chỉ có tám tầng, tầng trên cao nhất có sân thượng, trồng nhiều hoa cỏ, khi rảnh rỗi còn có thể kê bàn ăn lẩu và ngắm sao.



Hà Tư Nguyên tỏ vẻ rất vừa lòng, móc ra chìa khóa mở cửa, cùng Bàng Phi Phàm dọn dẹp đơn giản cho nhà cửa.



Chú mèo con màu xám kia hình như rất dính người, trong suốt thời gian đó, nó không muốn bị bỏ lạnh một mình, luôn đến gần dụi má vào ống quần của Hà Tư Nguyên, tỏ ra như một đứa trẻ.



Hà Tư Nguyên ôm nó, gãi cằm: “Gọi mi là gì nhỉ.





Để tao đặt một cái tên.”


Bàng Phi Phàm đang lau sàn ngẩng đầu nói: “Hà thiếu, anh nuôi mèo lâu thế mà chưa đặt tên cho nó á?”

Hà Tư Nguyên bình tĩnh nói: “Tên trước đây không may mắn, đổi một cái đi.”

Bàng Phi Phàm: “……”

Hà Tư Nguyên suy tư một lát, nói: “Nó đáng yêu như vậy, vậy gọi là Tiểu Khả Ái được không?”

Bàng Phi Phàm trái lương tâm đáp: “Quả là……một cái tên vip bro.”

Rất nhanh đã gần 7-8 giờ, Bàng Phi Phàm nhận được cuộc gọi từ chú bảo đi liên hoan cùng gia đình nên cậu đi trước.



Hà Tư Nguyên mở cửa sổ thông gió ra, lười biếng mà ngồi ở trên sofa, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi món, ai ngờ, vị trí của tòa nhà dân cư này thực sự rất hẻo lánh, xung quanh cũng có ít cửa hàng cao cấp.



Vì thế, Hà thiếu vốn hơi kén ăn bỏ luôn cơm tối, chuẩn bị thừa dịp mấy ngày nay tài nguyên còn chưa về tay, nghỉ ngơi ở đây mấy ngày.



Buông điện thoại, Hà Tư Nguyên gọi mèo con lại đây, không ngờ nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì.



Hà Tư Nguyên đi đến nhìn, chỉ thấy ổ mèo vừa mới dựng trống không, cửa mở ra, phỏng chừng mèo con đã vô tình chạy ra ngoài.



“Tiểu Khả Ái?” Hà Tư Nguyên gọi, đẩy cửa ra, thấy một dãy những dấu chân mèo nhỏ trên hành lang đầy bụi kéo dài đến cánh cửa đối diện.



Cánh cửa đối diện vẫn đóng hơn mười phút trước đã mở ra từ lúc nào không rõ, chắc là người hàng xóm đã trở về.



Hà Tư Nguyên suy nghĩ một chút, bước ra cửa nhìn vào trong.



Quả nhiên chú mèo con màu xám đang ở đó, giờ đang nép mình trong vòng tay của một bóng người cao ráo tuấn lãng, dáng vẻ nó nom rất thoải mái và ngoan ngoãn.



Có sữa chính là mẹ, có tiền chính là cha.



Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm “phản đồ” này, trong lòng bốc lên một tia khó chịu, bèn gọi: “Tiểu Khả Ái.”

“Meo meo——” Mèo con đáp lại một tiếng, mà người đang ôm nó cũng theo tiếng gọi quay lại nhìn anh.



Tầm mắt chạm đến một gương mặt quen thuộc nhưng ngoài dự đoán, trong đầu Hà Tư Nguyên bỗng dưng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:

【 kích phát cảnh tượng! Mở ra nhiệm vụ “Hiệp nghị kiều thê của bá tổng”! 】

【 nhiệm vụ chủ tuyến đang download, chúc ký chủ không ngừng cố gắng ——】

Hà Tư Nguyên mặt không cảm xúc: “……” Đệt đệt đệt! Đây hoàn toàn là một tình tiết âm mưu!

Trong căn phòng cũ được trang trí rất đơn giản, với ánh đèn ấm áp và mờ ảo chiếu xuống, mọi thứ, kể cả con người, đều được bao phủ trong một vầng hào quang ấm áp.



Mục Dĩ Thâm ôm mèo con đứng im tại chỗ, cũng lâm vào trầm tư:

……Cậu ấy…… thế mà lại gọi mình là Tiểu Khả Ái.

__________

Editor: Ai ôm gối cho Mục tổng nằm mơ tiếp đi:)))))).