Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt - Chương 31: Đêm Giao Thừa




Sau khi nghe lời thoại bá tổng "Câu dẫn người khác không bằng câu dẫn tôi", Hà Tư Nguyên nói "suy xét" một chút liền bất tri bất giác suy xét tới cuối năm luôn.



《 Tử Thần 》 đã trải qua một số khó khăn và cuối cùng đã hoàn thành tất cả các quá trình quay phim trước khi năm mới đến, dự kiến sẽ được phát sóng vào năm sau.



Hà Tư Nguyên cũng đón nhận một quãng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.



Kết thúc công việc vừa vặn hôm sau là giao thừa, Hà Tư Nguyên nhận được cuộc gọi từ cha Hà.



"Con trai, gần nửa năm con không về nhà rồi, trở về ăn tết một chuyến đi......" Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hét của mẹ kế: "Nó dựa vào cái gì mà trở về? Tôi không cho! Này là nhà của tôi, nó không được đặt chân đến!"

Sau đó là tiếng cãi vã của cha Hà và mẹ kế, cùng với âm thanh rầm, roàng của bàn ghế rơi xuống đất.



Hà Tư Nguyên đưa điện thoại ra xa, nói: "Con còn có việc chưa làm xong, nên không thể trở về......"

Chỉ nghe mẹ kế lại mắng: "Hà Tư Nguyên, cậu còn lương tâm không hả? Ngay cả ba cậu và tôi lôi kéo, vậy mà tết nhất cậu còn không về?!"

Hà Tư Nguyên: "......"

Hà Tư Nguyên tỏ vẻ cũng không muốn cãi cọ với bà, mặc niệm gia hòa vạn sự hưng (*), sau khi tắt máy, anh lên mạng mua một ít quà tết rồi điền địa chỉ nhà bọn họ.



(*) Gia là gia đình, hòa là hòa thuận, vạn sự là mọi việc xảy ra, hưng là hưng thịnh.



Gia hòa vạn sự hưng được hiểu là gia đình có hòa thuận thì mọi hành động, việc làm, sự việc diễn ra sẽ đều thuận buồm xuôi gió và tất nhiên kết quả thu được tất yếu sẽ là sự thịnh vượng.



Bàng Phi Phàm ở ngay cạnh anh, nên đều nghe được sự vô cớ gây rối trong điện thoại, không khỏi lo lắng nói: "Hà thiếu, tết đến anh không về nhà thật à? Không thì anh về với em đi."

Thấy trong mắt cậu đều là biểu cảm "ăn tết một mình lẻ loi thật quá đáng thương", Hà Tư Nguyên cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu nói: "Không cần.





Anh mày lại không phải trẻ con."

Ngược lại, anh cho rằng ở một mình khá tốt, không bị người khác làm phiền bởi chuyện vặt vãnh, quả thực sướng muốn bay.



Bàng Phi Phàm thấy dáng vẻ cố chấp của anh, cũng không nài nỉ nữa, lái xe đưa Hà Tư Nguyên đến một khu dân cư cũ ở ngoại ô, rồi vội vã trở về trung tâm thành phố để ăn tối giao thừa cùng gia đình.



Hà Tư Nguyên không nhanh không chậm mà bước lên tầng tám, bỗng phát hiện bụi bặm và mạng nhện tích tụ trên cầu thang cả năm trời đã hết, không biết người hàng xóm nào nhiệt tình dọn dẹp, quả nhiên là tết đến, trong ngoài cũng sạch sẽ lên rất nhiều, cũng có cả pháo hoa, mặc dù nó vẫn là một khu dân cư nhỏ cũ kỹ...!

Hà Tư Nguyên đứng ở cửa nhà mình, lấy chìa khóa ra.



Lúc mới cắm vào ổ khóa, chưa kịp vặn, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng mở cửa cành cạch.



Hà Tư Nguyên ngoái lại nhìn, một bóng người vừa xuất hiện như trong dự kiến, vừa có chút ngoài dự kiến.



Hà Tư Nguyên vừa nheo mắt nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng ngược sáng, vừa cười nói: "Sao Mục tiên sinh cũng ở chỗ này?"

Lần này cuối cùng thì Mục Dĩ Thâm không mặc vest nữa, thay vào đó là một chiếc áo khoác màu xám đậm dài đến đầu gối.



Dáng người hắn cao lớn, sống lưng thẳng tắp, dưới chân đi đôi giày da sáng bóng, cho dù là cách ăn mặc hay đường cong của cơ thể, hắn đều hoàn mỹ không chê vào đâu được, khiến cho tòa nhà dân cư có phần xám xịt này bỗng hơi sáng chói.



Mục Dĩ Thâm mặt không cảm xúc nói: "Cậu hình như có vẻ rất kinh ngạc."

Hà Tư Nguyên đáp đúng sự thật: "Đúng là có chút."

Anh đến tòa nhà dân cư này đón năm mới, hoàn toàn là bởi vì nơi này là bất động sản duy nhất trên danh nghĩa của anh, mà Mục Dĩ Thâm thì không giống như vậy, người như hắn tết nhất hẳn là tiền hô hậu ủng mà nhận các lời chúc tụng mới đúng.



Ánh mắt Hà Tư Nguyên lướt qua hắn, thấy cửa trơn nhẵn, liền hỏi: "Mục tiên sinh là chuẩn bị đi mua câu đối xuân à?"

Mục Dĩ Thâm có vẻ nghi hoặc nhìn anh một cái, nói: "Không phải."

Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không có vẻ chờ mong tết đến, Hà Tư Nguyên suy nghĩ, nói: "Vậy anh biết chỗ nào bán câu đối xuân không? Ừm, tôi định đi mua chút đồ, mấy ngày này chuẩn bị ở đây."

Nghe vậy, Mục Dĩ Thâm giống như nhớ tới gì đó, đáy mắt vụt qua một cảm xúc, nói: "Nơi lần trước có, tôi dẫn cậu đi."

Hà Tư Nguyên vui vẻ nói: "Được, chờ tôi đi thay quần áo." Thấy Mục Dĩ Thâm nhìn anh một cách kỳ quái, Hà Tư Nguyên giải thích: "Đương nhiên tôi không phải cứ ra ngoài là phải thay quần áo giống phụ nữ, chỉ là......!Mục tiên sinh, anh không phát hiện hình như hai ta đụng hàng sao?"

Nói xong, anh chỉ vào áo khoác màu xám đậm của mình.



Mục Dĩ Thâm liếc nhìn một cái, trầm mặc một lát, áp suất toàn thân bỗng nhiên giảm xuống, hắn có chút tức giận mà nói: "Hà Tư Nguyên, mặc quần áo giống tôi là chuyện rất mất mặt hay sao?"

Hà Tư Nguyên: "......"

Đại ca à, anh không get được trọng điểm hả! Hai người đàn ông mặc đồ đôi đi dạo chợ rau, ánh mắt tò mò của các bác gái không ăn tươi nuốt sống chúng ta mới là lạ!

Cuối cùng, dưới ánh mắt âm u của Mục Dĩ Thâm, Hà Tư Nguyên vẫn nhất quyết thay bộ đồ khác, chuyện này khiến Mục Dĩ Thâm suốt đường đi rõ ràng không vui vẻ, cũng không thèm đáp lại lời anh.



Rốt cuộc cũng tới chợ bán thức ăn, Hà Tư Nguyên đến một gian hàng câu đối để chọn câu đối, sau khi trả tiền, anh nhờ Mục Dĩ Thâm cầm hộ, anh muốn tiếp tục đi mua đồ ăn.



Mục Dĩ Thâm cầm hai túi nilon màu đen, nhìn vào bên trong thì thấy hai bộ câu đối xuân, cảm xúc vẫn luôn âm u mới chuyển biến tốt đẹp hơn chút, khóe môi hắn hơi cong, hỏi: "Sao lại có hai bộ?"

Trong lòng Hà Tư Nguyên vừa suy nghĩ về thực đơn, vừa nói: "À, còn một bộ là cho anh."

Tâm tình Mục Dĩ Thâm hoàn toàn chuyển biến, ngoài miệng lại nói: "Tôi không cần."

Hà Tư Nguyên thuận miệng đáp: "Đều mua cả rồi.



Lúc về tôi giúp anh dán."

Ai bảo gian hàng kia có chương trình mua một tặng một cơ chứ.



Hôm giao thừa, giá thực phẩm tăng chóng mặt nên không có nhiều người đến mua, hai người trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất chúng ngay lập tức đã khiến các bác gái lén thảo luận, một người nhận ra họ, nói bọn họ còn không phải là hai người đã từng đến đây nửa năm trước hay sao, nhìn càng ngày càng đẹp trai, liền hỏi bóng gió bọn họ là quan hệ gì.





Hà Tư Nguyên làm bộ nghe không hiểu, một bên thầm nghĩ trí nhớ bác gái này thật tốt đúng lúc, một bên cười tủm tỉm nhận lấy một bó rau cần mà bác gái đưa.



Trong lúc đó, Mục Dĩ Thâm đều đứng sau anh khoảng 1m, hai tay xỏ túi, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ như lão đại không dính pháo hoa nhân gian, cũng may hắn có chút lương tâm, thấy đồ ăn trên tay Hà Tư Nguyên nhiều, hắn không nói một lời tiến đến cầm đỡ.



Mua đồ ăn xong về nhà, đã hơn 4h chiều, Hà Tư Nguyên lật túi nilon ra, mới phát hiện mình quên mua keo dán, bởi vậy định xuống tiệm tạp hóa dưới lầu hỏi một chút, ai ngờ Mục Dĩ Thâm chủ động nói: "Để tôi đi."

Chờ hắn mua keo dán trở về, thì thấy Hà Tư Nguyên di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ và đang đứng trên đó, cầm một câu đối xuân khoa tay múa chân ở cạnh cửa.



Mặt trời lặn nghiêng rọi qua khung cửa sổ nhỏ trong suốt, chiếu lên mái tóc đen nhánh và chiếc cổ trắng như tuyết của anh, có vẻ xuất trần thoát tục, như thể anh sẽ tan vào ánh sáng trong nháy mắt rồi biến mất.



Mục Dĩ Thâm nhìn anh chăm chú, hầu kết không tự chủ được lăn lên lăn xuống một chút.



Lúc này, Hà Tư Nguyên xoay người, thấy hắn rồi nói: "Nhanh như vậy? Đưa keo cho tôi đi."

Mục Dĩ Thâm lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang thất thố, sau khi đưa keo cho đối phương, hắn bình tĩnh lùi lại hai bước, lấy tay che ngực và cau mày ngẫm nghĩ chuyện vừa xảy ra với mình...!có cảm giác như bị dụ dỗ...!Đáng chết, đúng là gặp quỷ mà!

Hà Tư Nguyên cũng không biết Mục Dĩ Thâm đang mặc niệm lời thọai bá tổng trong lòng, anh nghiêm túc mà dán giúp câu đối xuân, vỗ tay chuẩn bị dán cho nhà mình, ai ngờ chiếc ghế nhỏ lắc lư, lúc anh nhảy xuống không khỏi lệch về một bên.



Mục Dĩ Thâm thời khắc nào cũng chú ý đến anh, lúc này ngẩn ra, đại não chưa kịp phản ứng, thân thể đã vô cùng thành thật tiến lên một bước, bắt lấy đối phương.



Kỳ thật ghế chỉ có 20cm, nếu có té ngã cũng không đáng ngại, nhưng khi Mục Dĩ Thâm ôm Hà Tư Nguyên vào lòng, vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Hà Tư Nguyên xua xua tay, đứng thẳng người, nói: "Mục tiên sinh, để cảm ơn anh, đêm nay tôi mời anh ăn sủi cảo nhé."

Vòng tay Mục Dĩ Thâm trống không bèn sửng sốt vài giây, sau đó xỏ hai tay vào túi che giấu cảm xúc của mình.



Hắn cho rằng ý của Hà Tư Nguyên là chuyện vừa rồi, lãnh đạm nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức, tôi cũng không làm được gì."

Hà Tư Nguyên duỗi ngón trỏ quơ quơ, lắc đầu nói: "Ngài đừng khách sáo, lát nữa sẽ có việc làm."

Nói xong, anh xoay người lấy một chổi lông gà từ trong phòng, nhét vào trong tay Mục Dĩ Thâm: "Sau khi Mục tiên sinh lau dọn phòng mình xong, làm phiền anh giúp tôi dọn dẹp một chút."

Mục Dĩ Thâm cầm chổi lông gà: "......"

Hai mươi phút sau, Mục · tổng tài bá đạo · Dĩ Thâm vừa phủi tro bụi, vừa lâm vào trầm tư.



Vì sao một tổng tài một giây đáng giá ngàn vạn như hắn lại ở đây phủi bụi giúp người khác cơ chứ?

Suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không thông suốt.



Vì thế, hắn tiếp tục hoài nghi nhân sinh mà cầm chổi lông gà phủi tro bụi.



8 giờ tối, xuân vãn đúng giờ phát sóng.




Mục Dĩ Thâm nghiêm túc ngồi trên sofa trong phòng khách, bề ngoài có vẻ rất thưởng thức xuân vãn, nhưng trên thực tế, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào phòng bếp.



Chạng vạng, Hà Tư Nguyên nhào mì trộn nhân, lúc này mới gói sủi cảo chờ nước sôi.



Chỉ chốc lát sau, mùi thơm sủi cảo bay tới phòng khách.



Mục Dĩ Thâm ngoái đầu nhìn, thấy Hà Tư Nguyên bưng hai bát sủi cảo đi ra, rồi đặt chúng ở trên bàn, sau đó gọi hắn qua đó dùng bữa.



Nghe được đối phương gọi mình, lúc này đôi chân dài của Mục Dĩ Thâm mới cất bước đến bàn ăn, Hà Tư Nguyên dùng giọng điệu tán thưởng nói: "Mục tiên sinh, anh quét dọn rất sạch sẽ."

Nghe vậy, Mục Dĩ Thâm dè dặt nói: "......!Cảm ơn."

Vì thế, hai người ngồi xuống vừa ăn sủi cảo vừa xem xuân vãn.






Đến đoạn tướng thanh (*) và tiểu phẩm hài hước, Hà Tư Nguyên sẽ rất nể tình mà cười rộ.



Không phải điệu cười ha ha khoa trương, mà là hai cánh môi hơi giương, trong đôi mắt đào hoa sáng ngời lộ ra ý cười, giống như hoa lê trắng như tuyết nở rộ giữa đêm đông.



(*) tướng thanh: tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).



Mục Dĩ Thâm cũng cong môi cười, nhưng mà lúc này, trong lòng hắn lại yên lặng phun tào nửa giờ mấy tiết mục "Ngu ngốc" "Ấu trĩ", dường như do người đối diện mỉm cười, khiến chúng trở nên thú vị hơn nhiều.



"Mục tiên sinh, xem TV đi." Hà Tư Nguyên nhắc nhở.



Từ khi người này ngồi xuống đều dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm anh, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đúng là người kì lạ.



Mục Dĩ Thâm bị nhắc nhở mới thu hồi tầm mắt, gắp một miếng sủi cảo ở mâm rồi nhét vào trong miệng.



Sủi cảo vỏ mỏng, nhân đủ no, khi vừa cắn nước sốt đậm đà thơm ngon liền bắn ra, thấm vào lưỡi và răng, tràn đầy hương thơm.



Mục Dĩ Thâm không khỏi nhớ lại đêm giao thừa thời niên thiếu, khi đó, mẹ nuôi sẽ nấu cho hắn một bát mì trường thọ, ngụ ý sống lâu trăm tuổi.



Tuy trong căn phòng vắng vẻ chỉ có hai người nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như giờ phút này...!

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng pháo hoa nổ "Bùm" "Bùm" "Bùm".



Hà Tư Nguyên mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy khắp nền trời đêm đen nở đầy những đóa hoa tươi tròn, sáng rực nửa ngày: "Bắt đầu bắn pháo hoa rồi."

Ngày thường nơi này cũng cấm đốt pháo hoa pháo trúc, nhưng được thả lỏng trong ngày tết, dù sao cũng là phong tục truyền thống hàng nghìn năm, một năm chỉ có một dịp khắp chốn mừng vui.



Mục Dĩ Thâm được Hà Tư Nguyên gọi đến xem pháo hoa, hắn ngẩng đầu thưởng thức cảnh đẹp, cũng không khỏi đắm chìm trong đó, không ngờ một lát sau, hắn bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh đã mất tích.



Hắn nhăn mày lại, xoay người đi tìm bóng dáng Hà Tư Nguyên.



Ai ngờ, vừa quay đầu lại, chợt thấy trên bàn có bánh kem cùng những ngọn nến.



Thanh niên tuấn mỹ ngồi ở bên bàn, gương mặt được ánh nến hắt lên trông thật quyến rũ, một tay chống cằm, cười ngâm nga mà nhìn hắn: "Mục tiên sinh, bây giờ chưa đến 12 giờ, nói sinh nhật vui vẻ với anh còn kịp chứ?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Dĩ Thâm ☆(≧?≦*)? ( cảm động đến khóc lóc thảm thiết): Em ấy thích tôi! Em ấy nhất định là thích tôi!

Editor có lời muốn nói: chúc mừng sinh nhật muộn Mục tổng ngu ngốc thích não bổ (gạch chân), thực ra định up chương này hôm giao thừa nhưng khổ nỗi vừa lười vừa bận, haiz Mục tổng đập tiền vào mặt em đi để em nghỉ làm, dành hết thời gian chăm chút anh nè =)))))).