Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt

Vạn Nhân Mê Trói Định Cùng Hệ Thống Vả Mặt - Chương 5: Đây Là Câu Dẫn




Mục Dĩ Thâm trào phúng một câu xong bèn bước chân đi tới trước giường bệnh.



Suy nghĩ thứ nhất của Hà Tư Nguyên là: Bàng Phi Phàm là tên não heo!

Suy nghĩ thứ hai của Hà Tư Nguyên là: Vai chính quả nhiên đúng là âm hồn bất tán!

Anh tùy tiện gõ cửa cũng gặp được hắn, bị dị ứng chút cũng có thể gặp được hắn! Nói không chừng vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó tỉnh mộng, mở mắt ra thì phát hiện hắn đang ngồi xổm ở đầu giường nhìn mình!

Sắc cam ánh hoàng hôn rọi xuống căn phòng, vừa vặn chiếu vào trên cổ, mái tóc Hà Tư Nguyên.



Màu da trắng nõn nhiễm một tầng sắc kim, anh lười biếng liếc mắt nhìn Mục Dĩ Thâm một cái, rồi không thèm để ý nữa mà buông mí mắt xuống, lông mi nhấp nháy tựa như hai cây quạt nhỏ, lại giống như con bướm đen nhánh khẽ dừng lại trên mặt.



Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sâu trong đáy mắt hiện lên châm chọc: “Cố ý để tôi nghe được tin cậu sắp chết, là muốn tôi rớt nước mắt hay là còn ý đồ gì khác?”

Hà Tư Nguyên ngẩng mặt lên, phát hiện Mục Dĩ Thâm cong lưng, cự ly thật sự gần.



Hà Tư Nguyên bỗng nhiên cười cười, khinh thường mà xuy một tiếng.



Mục Dĩ Thâm hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Hà Tư Nguyên nói: “Tôi cũng đã từng cho rằng toàn thế giới này xoay chuyển quanh mình.”

Mục Dĩ Thâm nghe ra trào phúng trong lời của anh, hắn đứng thẳng, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt: “Được lắm, cậu bây giờ càng giỏi ngụy trang hơn so với trước đây.”

Hà Tư Nguyên cảm thấy giải thích với hắn sẽ mệt đến hộc máu, và cho dù có giải thích thì chưa chắc hắn đã hiểu.



Nhân loại đều là động vật yêu nhau yêu cả tông ti, ghét nhau ghét cả đường đi lối về, vai chính cũng không ngoại lệ.



Khi thích một người, người ấy làm gì cũng đều đúng; khi chán ghét một người, người ấy làm gì cũng đều sai.



Anh đã xuyên thành hắc nguyệt quang của vai chính, lại còn là tay không tấc sắt, ngoại trừ khuôn mặt giống nguyên chủ ra thì những thứ còn lại anh sẽ không làm giống nguyên chủ thích tìm đường chết đối đầu với vai chính.





Hà Tư Nguyên cảm thấy trước khi mình có đủ thực lực thì nên cách xa vai chính ra rất nhiều chút, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc phiền toái tới tìm tận cửa, anh lại không vùng lên.



Huống chi Mục Dĩ Thâm này toàn thân hơi thở tổng tài bá đạo, thật làm cho người ta không nhịn được mà muốn choảng hắn.



Hà Tư Nguyên lễ phép mà xa cách nói: “Cảm ơn.



Đây là lần thứ hai ngài khen tôi.”

Mục Dĩ Thâm hiển nhiên cũng nhớ ra chuyện buổi tối ngày hôm đó, lông mày không khỏi nhíu lại, cười lạnh nói: “Cậu được lắm, thú vị hơn trước kia nhiều.” Khóe môi hắn vương nụ cười nhạt, một lần nữa nghiêm túc đánh giá đối phương.



Hà Tư Nguyên một chút cũng không sợ hắn đánh giá, rốt cuộc đã tám năm trôi qua, ai rồi cũng khác, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện OOC gì đó.



Hơn nữa ở trong mắt Mục Dĩ Thâm, anh chính là tên tiện nam thích giả bộ, OOC cũng bình thường.



Mục Dĩ Thâm chán ghét không biết nên nói gì, hắn đành nói hai câu “Được lắm”, dựa theo kịch bản Hà Tư Nguyên cảm thấy câu tiếp theo hắn sẽ nói là “Nam nhân, em đã thành công khiến cho tôi chú ý."

Quả nhiên, Mục Dĩ Thâm không thấy anh nói gì nên hắn nhè nhẹ nói: “Hà Tư Nguyên, tám năm không gặp, không ngờ cậu càng làm tôi có thêm hứng thú.”

Hà Tư Nguyên không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”



Mục Dĩ Thâm nhíu mày: “Cậu lại cười cái gì?”

Hà Tư Nguyên cười muốn ná thở, xua tay nói: “Không có gì, tôi tự cảm thấy mình đúng là thiên tài……”

Mục Dĩ Thâm: “……” Đây là kịch bản mới câu dẫn hắn sao?!

Lúc này, cửa phòng bệnh có người đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng tiến vào, đây là bác sĩ Ôn khám cho Hà Tư Nguyên.



“Nên đổi thuốc.” Bác sĩ Ôn thấy trong phòng bệnh có một người xa lạ khí thế bức người, y kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu với hắn, rồi lập tức đi tới đổi lọ thuốc cho Hà Tư Nguyên, y lấy ra một hộp thuốc mỡ, dặn dò: “Trong vòng một tuần mỗi ngày bôi một lần thì sẽ không lưu lại sẹo.”

Hà Tư Nguyên nheo mắt mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ cẩn thận nghe lời dặn của bác sĩ, cảm ơn.”

Vết đỏ ửng trên mặt anh đã nhạt dần, chỉ còn những vết nhỏ, nhưng cũng không gây trở ngại cho nụ cười xinh đẹp đến chói mắt này, bác sĩ Ôn đang đổi thuốc cho anh không khỏi sửng sốt, cố phục hồi tinh thần lại, xấu hổ khụ khụ một tiếng, nói: “Không cần khách khí.”

Mục Dĩ Thâm đứng giữa vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm động tác giữa bác sĩ Ôn và Hà Tư Nguyên, đợi người đi rồi, hắn mới không rõ ý vị mà hừ một tiếng.



Hà Tư Nguyên liếc mắt nhìn hắn một cái, trước khi hắn nói ra “Nam nhân, em đang cố ý ở trước mặt tôi cùng nam nhân khác khanh khanh ta ta, muốn cho tôi ghen ư?” anh đã giành nói trước: “Mục tiên sinh, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Đây là ý tứ đuổi khách.



Mục Dĩ Thâm nghe xưng hô này thì nhướng mày, không nói gì rồi xoay người rời đi, lúc đang mở cửa, hắn dừng chân lại, không nhịn được xoay người hỏi một câu: “Cậu có phải đều đối xử với tất cả mọi người như vậy hay không?”

Hà Tư Nguyên hỏi: “Như nào?”

Mục Dĩ Thâm cực kì kiên nhẫn khoan dung với đối phương đang giả ngu: “Dùng khuôn mặt giả nhân giả nghĩa để lấy lòng câu dẫn người khác.”

Xem ra thời kỳ niên thiếu Mục Dĩ Thâm thật sự đã bị nguyên chủ làm tổn thương sâu sắc, thế nên nhiều năm đã trôi qua như vậy, hắn chẳng những không quên được, ngược lại càng khắc sâu trong xương cốt.



Hà Tư Nguyên không biết một màn vừa rồi kích thích đến Mục Dĩ Thâm, anh nói: “Mục tiên sinh, không biết anh đã nghe qua câu này chưa: Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (*), vậy anh thấy gì?”

(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (仁者见仁,智者见智): ý nói cùng một sự việc nhưng có nhiều góc nhìn khác nhau, người tử tế thấy nó tử tế, người xấu xa thì thấy nó xấu xa.



Mục Dĩ Thâm dừng một giây, tức giận hội tụ trong đáy mắt sắp phun ra, nửa ngày sau hắn mới cười lạnh, cười như không cười, âm u nói: “Được, cậu thật sự rất được.” Sau đó hắn mở cửa ra rồi rời đi.



Hà Tư Nguyên bôi thuốc xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ Mục Dĩ Thâm chân trước vừa rời đi thì lại có một vị khách không mời mà đến.



Từ Nhất Phàm nhìn thấy Mục Dĩ Thâm, vốn định chào hỏi một cái mặc dù đối phương không có khả năng biết hắn.



Nhưng hắn thấy Mục Dĩ Thâm đang tức giận toàn thân lạnh lẽo nên thanh âm tới yết hầu rồi lại cố gắng nuốt xuống.



Từ Nhất Phàm ôm một bó hoa bước vào, miệng lưỡi lập tức trơn tru quan tâm nói: “Tư Nguyên, cậu không sao chứ? Trời má ơi, người vừa rời đi chính là Mục Dĩ Thâm? Tớ không nhìn lầm chứ? Sao hắn lại đích thân tới thăm cậu vậy?”

Mặc dù trước đây "Hà Tư Nguyên" là phú nhị đại nhưng Hà thị vẫn chưa đủ trình hợp tác với Mục thị, mà Mục Dĩ Thâm là tổng tài của Mục thị, làm sao lại có quan hệ tốt như thế với Hà Tư Nguyên? Đến nỗi một bệnh dị ứng nhỏ cũng phải đến tận bệnh viện thăm?



Hà Tư Nguyên liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “À, hắn đi nhầm phòng.”

Từ Nhất Phàm vẫn có chút không tin, sản nghiệp Mục thị trải rộng khắp Châu Á, lĩnh vực nào cũng đặt chân, ví dụ như lần này kinh phí của đoàn phim là do Mục thị đầu tư, mặc dù đối với Mục thị mà nói thì chuyện này như chín con trâu mất một sợi lông (*), nhưng với hắn mà nói thì không giống vậy, nếu có thể ôm đùi Mục Dĩ Thâm thì có thể hô mưa gọi gió ở trong vòng.



(*) chín con trâu mất một sợi lông: Cửu Ngưu Nhất Mao (九牛一毛) được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.



Đương nhiên hắn ngẫm lại thì chắc không được.



Tục truyền rằng, vị Mục thị Chưởng Đà Nhân 25 tuổi này không gần nam nữ, lãnh khốc xa cách, trước đây có vài người ủ mưu tính kế nhào vào hắn, bởi vậy đã đắc tội Mục thị, kết cục thê thảm khỏi nói.



Từ Nhất Phàm đặt ánh mắt ở trên mặt Hà Tư Nguyên: “Tư Nguyên, chuyện đó tớ đã hỏi qua Tiểu Trần, đứa nhỏ này vẫn luôn là người thành thật, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”

“À thế à?” Hà Tư Nguyên rũ mắt, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại, rồi giơ cho hắn xem: “Vừa rồi Bàng Phi Phàm nhắn tin cho tôi là đã có kết quả kiểm tra đạo cụ, trên đó bôi một lượng phấn hoa lớn.



Mà tôi dị ứng phấn hoa.”

Từ Nhất Phàm khoa trương trừng lớn mắt: “Cậu dị ứng phấn hoa á? Tư Nguyên, tớ và cậu quen nhau lâu như vậy mà tớ cũng không biết, cậu giấu cũng đỉnh quá đi! À vậy để tớ ném bó hoa này.”

Từ Nhất Phàm lập tức đứng lên, cầm lấy bó hoa rồi xoay người mở cửa đi ra ngoài.



Hà Tư Nguyên nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, đôi mắt đen nhánh thanh triệt nổi lên một tầng băng mỏng, biểu cảm lãnh khốc đến cực điểm.



Thật là quá biết diễn kịch.



Hôm nay hắn cố ý ôm một bó hoa tới thăm anh, đến lúc chuyện bại lộ thì làm con nai vàng ngơ ngác “Tớ thật sự không biết gì cả”, nếu là nguyên chủ trước đây khẳng định sẽ tin luôn.



Hà Tư Nguyên nhắm mắt lại, dựa đầu vào gối, giơ tay xoa nhẹ giữa trán rồi suy tư.



Từ Nhất Phàm đi vào hành lang khu phòng bệnh cao cấp, tùy tay ném bó hoa vào thùng rác.



Hôm nay đến bệnh viện diễn kịch tới đây thôi, hắn đang định nhắn tin cho Hà Tư Nguyên rằng đoàn phim có việc gấp nên đi trước.



Lúc quay người lại thì vừa lúc gặp phải Bàng Phi Phàm đi lấy thuốc xong.



Từ Nhất Phàm suy nghĩ, duỗi tay ngăn cậu lại: “Phi Phàm, chuyện hôm nay thật là xin lỗi.



Tiểu Trần là người của anh, Tư Nguyên là người mà anh giới thiệu vào đoàn phim, không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại liên lụy tới tổ đạo cụ các cậu rồi.”

Bàng Phi Phàm một tay cầm túi thuốc, một tay gãi đầu nói: “Anh Nhất Phàm, không cần khách khí, không liên lụy đâu.”

Ánh mắt Từ Nhất Phàm lập loè, sầu bi mà thở dài một hơi: “Anh biết tính tình Tư Nguyên không tốt, ở cùng với cậu khẳng định đã gây phiền toái cho cậu, anh thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu.




Nếu cậu không chịu nổi thì có thể nói với Vương đạo diễn một câu, không cần cho anh mặt mũi.”

Bàng Phi Phàm có chút phản ứng không kịp, sốt ruột giải thích: “Hà thiếu là người rất tốt, không hề giống trong lời đồn.



Thật đó! Nếu anh ấy không chê em thì em rất muốn làm bạn với anh ấy.”

Từ Nhất Phàm ngẩn người, đứa nhỏ này có phải ngu ngốc hay không? Người như Hà Tư Nguyên mà cũng chịu được? Khóe miệng hắn giật giật mà cười cười: “Đây là lời nói thật lòng của cậu? Kỳ thật đến cả anh cũng không thích cậu ta đâu…”

Bàng Phi Phàm cuối cùng cũng hiểu được một chút, cậu lớn tiếng nói: “Anh Nhất Phàm, anh có ý gì? Anh với Hà thiếu không phải bạn tốt sao?”

Từ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, ý thức được mình nói quá nhiều, vội giải thích: “Bọn anh đương nhiên là bạn tốt, bởi vì là bạn tốt cho nên mới càng hy vọng cậu ấy có thể bớt khuyết điểm.”

Đây quả thật là những lời trái lương tâm, thực tế hắn ước gì khuyết điểm của Hà Tư Nguyên siêu to khổng lồ, bị ghét bỏ rồi bị đuổi ra khỏi đoàn phim.



Chỉ là chuyện này hắn không thể làm, hắn muốn ở trước mặt mọi người duy trì hình tượng một người bạn trọng tình trọng nghĩa với Hà Tư Nguyên, hãy nhớ rằng sau khi Hà thị phá sản chỉ có một mình hắn vươn tay hỗ trợ với Hà Tư Nguyên, chuyện này hắn có mua thuỷ quân để lăng xê (*), vô cùng có lợi cho hình ảnh của hắn.



(*) lăng xê: từ gốc Pháp, viết là "lancer", nghĩa là phóng, ném một vật gì đó lên.





Trong tiếng Việt, "lăng xê" ban đầu vốn nghĩa là giúp một người nào đó được làm công việc họ mong muốn, sau đó thì mang nghĩa là đưa một người nào đó ra trước công chúng, thu hút sự chú ý và giúp họ nổi tiếng.



Thấy Bàng Phi Phàm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, Từ Nhất Phàm vẫy tay: “Được rồi.



Cậu cảm thấy cậu ta tốt vậy thì xin chúc hai người thành bạn tốt.” Kẻ ngu bạn kẻ điên, thật đúng là trời sinh một cặp.



Cùng lúc đó tại phòng bệnh, trong đầu Hà Tư Nguyên không ngừng truyền đến âm thanh điện tử: 【 nhiệm vụ “Cánh tay phải đắc lực” tăng thêm 10%, giá trị hữu nghị + 1】

【 giá trị hữu nghị + 1】

【 giá trị hữu nghị + 1】

……

Hà Tư Nguyên không biết chuyện gì đã xảy ra, Bàng Phi Phàm đi lấy thuốc lâu vậy mà chưa về, lại còn tăng giá trị hữu nghị nữa.



Thế giới này có điểm hữu nghị là do cái quần gì quyết định thế?

Anh đang mải mê chơi game, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Bàng Phi Phàm đẩy cửa tiến vào, trong tay xách theo một túi thuốc dị ứng lớn.



Hà Tư Nguyên thấy cậu ủ rũ cụp đuôi, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bàng Phi Phàm ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh giường bệnh, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cậu nói: "Vừa rồi em gặp được Từ Nhất Phàm.”

Hà Tư Nguyên tháo tai nghe xuống, nói: “Ừ, sau đó thì sao.”

Bàng Phi Phàm lắc lắc đầu, đặt túi thuốc trên đầu giường, cậu trầm mặc nửa ngày bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lung linh nói: “Hà thiếu, anh là người tốt.”

Hà Tư Nguyên: “… Anh lại không hề thổ lộ với chú, chú phát thẻ người tốt làm gì?”

Bàng Phi Phàm đắm chìm trong sự phẫn nộ: “Nếu chưa tiếp xúc với người khác mà chỉ nghe lời đồn rồi không tin nhân cách của người ta thì đúng là thập phần ngu xuẩn.”

Mặc dù Bàng Phi Phàm hơi chập mạch, nhưng cũng không phải kẻ ngu, buổi sáng Tiểu Trần ân cần đòi hỗ trợ, sau đó liền xảy ra chuyện Hà Tư Nguyên dị ứng, tuy đầu óc cậu load chậm nhưng hiện tại cũng hiểu ra rồi.



Từ Nhất Phàm trong tối ngoài sáng khịa Hà Tư Nguyên chính là muốn cho mình xa cách hoặc dứt khoát cáo trạng Hà Tư Nguyên đây mà.



Bàng Phi Phàm đặc biệt chán ghét loại bạn bè đâm sau lưng này, cho nên càng đồng tình với Hà Tư Nguyên “chẳng hay biết gì”.



Trong nhà bị phá sản, bị lời đồn dồn dập tứ phía, bị bạn thân phản bội, quá thảm, thật là quá thảm!

Hà Tư Nguyên đón nhận ánh mắt lập lòe nước mắt của Bàng Phi Phàm, trong đầu không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.



【 giá trị hữu nghị + 10】

【 giá trị hữu nghị + 10】

【 giá trị hữu nghị + 10】

______

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Dĩ Thâm: Tôi có thể nhìn thấu kịch bản rẻ tiền của em, nam nhân, em không câu dẫn được tôi đâu.



Hà Tư Nguyên: Alo, mọi người cùng tôi gào thật to: ĐỒ CUỒNG TỰ LUYẾN.