Văn Phòng Tử Linh Pháp Sư

Chương 12: Mời chào




“Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đàm Bình, Phó Cục trưởng Cục 9 Bộ An ninh Quốc gia, nhiệm vụ bên ngoài là phòng ngừa, giám sát các tổ chức phản động trong lãnh thổ của các đơn vị liên quan đến nước ngoài, nhưng nếu chỉ vì những việc đó thì tôi sẽ không tìm tới cửa. Trong nội bộ, Cục 9 còn có một cái tên khác là ‘Cục Dị năng’.”

“Dị năng?” Triệu Viêm nhướng mày: “Năng lực đặc dị sao? Chẳng lẽ thật sự có người có thể phun lửa hay gì đó à?”

“Cậu cho rằng người ta là Hồng Hài Nhi sao? Ha ha…”

Đàm Bình cười ra tiếng, uống một ngụm nước: “Nhưng mà, đúng là có.”

Tay Triệu Viêm đang bưng ly nước hơi dừng lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi.

Ở thế giới đó, đừng nói là phun lửa, có người còn dùng ‘thuật Viêm Bạo’ để nổ cả một tòa nhà, ngay cả chính hắn cũng là học đồ pháp sư Tử Linh, cái này có gì đáng ngạc nhiên? Huống chi, đối với việc sống hơn một ngàn năm mà nói, bản thân hắn đã coi như là người có ‘dị năng’.

“Vậy thì sao?”

“Thành phần của Cục Dị năng không giống với các bộ phận khác, trong cục đều là những người có bản lĩnh.” Đàm Phẩm quan sát biểu tình của Triệu Viêm, tiếp tục nói: “Bình thường mọi người đều tu hành độc lập, không có quan hệ cấp trên cấp dưới hay phụ thuộc lẫn nhau, chỉ có hệ thống xếp hạng trong cục. Nếu cậu có thể vào Cục 9, cậu sẽ có thứ hạng cá nhân, đồng thời cũng có quyền truy cập vào các tài liệu nội bộ tương ứng, hưởng một số lợi ích nhất định.”

“Ồ, còn tiền lương thì sao?”

“Nếu vào cậu sẽ trở thành công chức biên chế, được cấp giấy chứng nhận, chỉ cần xuất trình giấy tờ, các bộ phận khác của Bộ An ninh Quốc gia sẽ phối hợp.” Đàm Bình cười nói: “Ngày thường không cần phải làm việc, thích làm gì thì làm, nhưng vẫn sẽ nhận được tiền lương và phúc lợi theo quy định. Tiền lương giảm dần theo xếp hạng từ cấp I đến cấp IV. Các thành viên cấp IV được cấp ít nhất 5000 tệ mỗi tháng, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thêm.”

“Tôi tưởng điều quan trọng nhất ở đây là tài nguyên chứ?”

“Đúng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm tích lũy, có thể đổi quyền hạn đọc tư liệu hoặc pháp khí đạo cụ, công pháp tâm đắc cái gì cũng có.” Đàm Bình nói đến đây thì bĩu môi: “Nhưng đa số tâm đắc đều là lừa người, tôi không đề nghị đổi mấy thứ đó.”

“Ồ, nghe có vẻ không tệ, nhưng một khi gia nhập, chắc sẽ không thể nào rời khỏi nhỉ?”

“Có thể rời khỏi, nhưng cần ký hiệp định, nếu vi phạm, đương nhiên sẽ phải trả giá đắt.”

Đàm Bình nhìn bộ dạng giếng cổ không gợn sóng của hắn, tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng cậu rất có thành tựu trên con đường bói toán, nhưng buổi chiều nhìn thấy một màn cứu người của cậu, hiển nhiên năng lực chiến đấu cũng không tầm thường... Thứ tôi mạo muội, nhưng hẳn chứng minh thư của cậu là giả. Nếu cậu sẵn lòng gia nhập Cục 9 và vượt qua ‘bài kiểm tra chính trị’, chúng tôi có thể giúp cậu biến nó thành thật.”

Lời này chính là đòn sát thủ của gã. Dùng chứng minh thư giả ở một thành phố như đế đô, dù đối với ai đi nữa thì đây cũng là một gánh nặng. Nhìn bộ dạng này của Triệu Viêm hẳn là không thiếu tiền, nhưng có thể tẩy trắng thân phận phỏng chừng là cầu còn không được.



Nhưng bộ dạng của Triệu Viêm vẫn như trước, vừa không lộ ra vẻ kích động, vừa không có vẻ phản cảm gì. Hắn gật đầu: “Tôi cũng đoán là vậy, nhưng tôi có một câu hỏi.”

“Cậu nói đi.”

“Có người theo dõi tôi suốt dọc đường à?”

“Đúng vậy.”

“Dị năng giả?”

“Đúng.”

Triệu Viêm gật đầu, rốt cục hiểu được tại sao hắn lại không thể phát hiện. Hiển nhiên dị năng giả truy tung hoàn toàn không cùng một cấp độ với người bình thường.

“Đối với loại chuyện này, tùy tiện tìm một người đến không phải là được rồi sao? Ngài là Phó Cục trưởng, tại sao lại đích thân tới?”

Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia là cấp bộ, vậy Phó Cục trưởng cấp cao cũng có thể là cấp bộ, ở bất cứ nơi nào đây cũng được coi là “quan lớn”. Trong mười lăm cấp công chức, đây là vị trí thứ ba thứ tư, ở thời nhà Minh chính là quan nhị phẩm, nhà Thanh chính là quan nhất phẩm. Triệu Viêm chưa từng đến vị trí này, bởi vì khuôn mặt của hắn không già, ở trong Lục Phiến Môn không quá lâu. Nhưng điều này không cản trở sự hiểu biết rõ ràng của hắn về địa vị của Đàm Bình.

“Bởi vì tôi sợ người khác sẽ làm hỏng chuyện.” Hình như Đàm Bình đã sớm nghĩ đến chuyện này, trả lời rất nhanh: “Cục 9 không giống với các bộ phận khác, thành viên chủ yếu là dị năng giả, không phục lẫn nhau, kiệt ngạo bất tuân là điều bình thường. Nhưng cá nhân tôi thấy cậu rất ưu tú, vì vậy xứng đáng để tôi đích thân đến.”

Lời này nửa thật nửa giả, nguyên nhân chủ yếu khiến Đàm Bình tự mình đến đây là bởi vì báo cáo của thuộc hạ về việc cứu người hôm nay. So với Tần Mai, tư liệu gã nhìn thấy càng đầy đủ hơn, ngay cả camera giám sát ở giao lộ gã cũng đã xem qua một lần. Bởi vậy gã cũng hiểu được sự thật là Triệu Viêm suýt chút nữa đã bị đụng chết ở ngã tư, mà hắn chẳng những cứu một người qua đường, còn may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó không chút do dự cứu người gây tai nạn trong gang tấc. Loại chuyện này rất không tầm thường.

Trong lòng Đàm Bình, Triệu Viêm gánh vác được hai chữ ‘anh hùng’.

Nói cách khác, nếu như bản thân Đàm Bình gặp phải loại chuyện này, gã tuyệt đối sẽ không đi cứu người lái xe, có lẽ gã chỉ đứng bên cạnh lạnh nhạt nhìn mà thôi.

Đàm Bình mở miệng sẵn lòng tẩy trắng thân phận cho Triệu Viêm cũng là vì chuyện buổi chiều. Gã đã nhận định hắn không phải là loại người xu nịnh.

Triệu Viêm cũng không ngờ hành động vô tình của bản thân lại khiến vị Phó Cục trưởng này thưởng thức như thế. Mặc dù đối phương nói nhiều chỗ tốt và điều kiện như vậy, nhưng tâm trí của hắn kiên định, cũng không bị máu dồn lên não lập tức ra quyết định.

“Cảm ơn ngài đã giải thích tỉ mỉ, tôi sẽ cân nhắc.”

Triệu Viêm cũng không phải là hòn đá trong nhà xí, không cần quá cứng rắn khiến người ta xấu mặt. Hắn không đồng ý cũng không từ chối, chừa đường lui cho đôi bên. Đàm Bình biết cuộc trò chuyện hôm nay dừng lại ở đây, vì vậy lịch sự đứng dậy rời đi.

Cứ làm hết sức mình, còn lại thì xem số trời, gã vẫn luôn sống như vậy. Mặc dù lời nói của đạo sĩ kia lúc nào cũng thành sự thật, nhưng Đàm Bình cũng không cảm thấy Triệu Viêm là ‘đại cơ duyên’ gì. Nếu đối phương gia nhập Cục 9 thì cũng chỉ có thể nói là nhiều thêm một thành viên có tính cách không tệ mà thôi. Đối phương cách mấy người đứng đầu cấp I quá xa, nhiều một người hay ít một người cũng không có ảnh hưởng gì.

Nghĩ như vậy, gã cũng trở nên bình thản, ánh mắt đảo qua những vật phẩm lộn xộn trong phòng. Mấy năm nay vào nam ra bắc, Đàm Bình cũng tự nhận bản thân có kiến thức rộng rãi, nói: “Đây là cậu sưu tầm sao?”



“Không phải, trước kia tôi từng chơi đồ cổ, thư pháp tranh vẽ gì đó, nhưng làm ăn không tốt, đồ đạc dồn vào trong tay. Hơn nữa sau này thấy mấy thứ đồ linh tinh thì tôi cũng mua, cũng không biết thật giả, cứ chất đống ở chỗ này.”

Triệu Viêm tùy tiện giải thích. Đàm Bình cũng không hoài nghi chuyện này, ngược lại còn cảm thấy chắc chắn 99% những thứ này đều là giả, bởi vì nếu có một nửa là thật, vậy giá trị sẽ liên thành.

“Thanh kiếm này...”

Ánh mắt gã ngưng tụ, thanh kiếm treo trên giá trước mắt có vỏ kiếm màu đen, thân kiếm uốn cong, chuôi kiếm màu đen giống như tay cầm của súng. Gã cảm thấy tạo hình này khá quen mắt, buột miệng nói: “Hơi giống mấy thanh kiếm của Napoleon...”

“Thật sao? Nó có giá 5000 tệ đó, người bán nói là hàng thật, nhưng giá này thì sao có thể là hàng thật được chứ, tôi thấy đẹp nên mua thôi.”

Triệu Viêm nhìn gã cảm thấy hứng thú thì thuận miệng nói: “Ngài có thể cầm xuống xem, cẩn thận lưỡi kiếm một chút là được.”

Nếu đánh giá một cái bình sứ, Đàm Bình có lẽ còn có thể nói vài câu. Nhưng đối với loại đồ cổ phương Tây này, gã thật sự không phải là chuyên gia gì. Triệu Viêm cũng chỉ đang khách khí, gã cuối cùng vẫn không lấy xuống, chỉ kề mắt sát lại nhìn phần mạ vàng ở trên chuôi kiếm. Nhưng ánh mắt của gã đã nhanh chóng bị một bình trà không đáng chú ý bên cạnh hấp dẫn. Hoa văn và kỹ thuật thời nhà Minh rất dễ nhận biết, mặc dù không cầm lên xem ấn giám phía dưới, gã cũng nắm chắc hơn phân nửa thứ này là hàng thật.

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Đàm Bình lại nhìn sang bên cạnh, lập tức cảm thấy đống đồ này rất kỳ quái: lò nung Bắc Tống, lò nung nhà Thanh, ngọc bội tùy ý ném ở các góc ít nhất cũng trị giá mấy triệu, mà phong cách trang trí trên đó hình như là của nhà Nguyên... Nếu đó là đồ thật, vậy chúng đáng giá bao nhiêu tiền?

“Cục trưởng Đàm?”

“A?” Đàm Bình đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy nụ cười bình tĩnh của Triệu Viêm, gã mới ý thức được bản thân ở đây nhìn nửa ngày thật sự không thích hợp, chắp tay nói: “Trước kia tôi cũng có nghiên cứu qua một chút, cho nên có chút xuất thần, chê cười, chê cười.”

“Ha ha, trước kia tôi cũng giống ngài, cho nên mới mua nhiều thứ không biết thật giả như vậy.”

Lời nói thuận miệng của Triệu Viêm khiến Cục trưởng Đàm gật đầu. Nước của đồ cổ quá sâu, thật thật giả giả, bao nhiêu người đã rơi xuống hố không thoát ra được?

Nghĩ như vậy, gã cũng không còn rối rắm với mấy thứ này nữa. Trước khi đi gã để lại một cái danh thiếp: “Nếu cậu có nhu cầu thì gọi cho tôi, Cục 9 tùy thời hoan nghênh cậu gia nhập.”

“Được, vất vả ngài đến đây một chuyến rồi. Cục trưởng Đàm, tôi chiêu đãi không chu đáo, có nhiều đắc tội.”

Đàm Bình xua tay rời đi, Triệu Viêm đóng cửa lại, chậm rãi thở ra. Cũng không phải bởi vì hắn căng thẳng, mà vì tiếp xúc với người Lục Phiến Môn luôn khiến hắn nhớ đến một số trải nghiệm không tốt lắm.

“Quyền lực và dục vọng...”

Lắc đầu cảm thán hai câu, Triệu Viêm trở lại bàn ăn. Bề mặt thức ăn đã nguội ngưng tụ một lớp dầu, hắn ném trở lại trong nồi hâm nóng một chút, ăn xong thì đến thư phòng. Hắn tiện tay ném danh thiếp của Đàm Bình lên bàn, có chút cảm khái bản thân còn có thể trở lại nơi này.

Thư phòng này không lộn xộn như phòng khách, trong phòng ngoại trừ thảm trải sàn ra, chỉ có một chiếc máy tính và một tấm bảng đen có kích thước cực lớn.