Vấn Quan

Chương 50




Qua thời gian một chén trà, mới tới được nhà viên tướng.

Viên tướng họ Lục, người khác gọi là Lục Gia, không biết rốt cuộc có lai lịch gì, nghe nói là người tham mưu của cấp trên họ Tôn. Chức vụ không lớn không nhỏ, cũng không dám tác oai tác quái, dẫn người tới vũ trường, chẳng qua cũng chỉ là muốn thể hiện oai phong, không hẳn là quá bận tâm tới Vân Vân.

Nhà viên tướng giáp với tô giới Pháp, được Thanh Bang* tặng lúc vừa tới Thượng Hải, mang đậm phong cách cổ xưa, tới đêm khuya vắng người tĩnh lặng, thực sự khiến người ta run rẩy, viên tướng sai người thắp sáng toàn bộ đèn lồng, đón Lý Thập Nhất vào trong, uống hết nửa vò rượu, lại dẫn cô đi một vòng quanh nhà.

Lý Thập Nhất bịa đặt thuật ngữ phong thủy một phen, mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Sinh thần bát tự phân tích đâu ra đấy, khi ca ngợi số mệnh còn mang theo chút thiếu sót chân thành, Lục Gia nghe xong vô cùng hài lòng, hỏi thêm một loạt những chuyện cần lưu tâm để tránh tai bay vạ gió, ghi lại từng việc, vốn muốn giữ Lý Thập Nhất lại, nhưng Lý Thập Nhất nhất quyết muốn về, Lục Gia không dám ép thầy, sợ ảnh hưởng xấu tới đức hạnh, liền sai cấp dưới tặng một hòm ngân phiếu.

Nếu không nhận, sẽ khiến người ta nổi lòng sinh nghi, nếu cầm hết, sẽ hủy hoại khí phách đạo sĩ, Lý Thập Nhất cười cười mở hòm ra, rút một đôi tờ trên cùng, đầu ngón tay nhanh chóng gấp tờ ngân phiếu lại cất vào trong túi, có chút suy tư nói tiếp: "Bà tám kia, không biết Lục Gia định xử lý thế nào?"

Lục Gia nói: "Hiện tại đang trói trong phòng củi, không biết phải xử lý nó thế nào, nên thiêu chăng? Liệu có tác dụng không?"

Lý Thập Nhất lắc đầu: "Quỷ liệt này, không dễ động vào, nếu Lục Gia đồng ý, thì giao nó cho tôi dẫn đi, dẫn tới bãi tha ma dựng cho ngôi mộ chôn cất quần áo di vật, sau đó đưa cho thần chú vãng sanh, siêu độ đầu thai."

Lục Gia cầu mà không được: "Vậy thì còn gì bằng."

Ngừng lại giây lát, Lục Gia lại ra lệnh cho đám cấp dưới lui đi, chỉ giữ lại phó tướng trong phòng, che nửa mặt lặng lẽ nói: "Tôi còn một chuyện này nữa."

"Tôi và bà tám kia..." Mỗi khi nhớ lại Lục Gia đều run rẩy nổi hết da gà, động đậy ấn đường cho đi một ánh mắt trong lòng sáng như gương, ho một tiếng, "Mấy ngày nay tôi có chút choáng váng, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không."

Lý Thập Nhất nhướng mày, trong lòng lĩnh hội, ánh mắt lại lướt qua bọng mắt sưng lên của gã, nói: "Tạm ngưng chuyện phòng the ba tháng, dùng tham tu* vụn bồi bổ trong trăm ngày, làm vậy là được."

Lục Gia nhón gót chân, đáp lại: "Được."

Lý Thập Nhất gật đầu, theo người làm đi tới phòng chứa củi.

Lục Gia ngẩng đầu nhìn theo Lý Thập Nhất, hai cằm đè lên cổ, vẫn sờ thắt lưng da theo thói quen, nói một câu với phó tướng: "Có một câu, ông đây không dám hỏi."

Phó tướng vội tiến lên chờ sai bảo.

Lục Gia méo miệng nhíu mày: "Thầy này, dẫn theo nữ quỷ suốt cả đường, làm gì thế?"

Dọa ông đây... "Ăn cũng không ngon." Gã chửi một câu, quay đầu ưỡn bụng, sai phó tướng chuẩn bị thêm một bàn đồ ăn.

"Lý Thập Nhất." Phía trước chỉ còn lại tiếng bước chân lộn xộn của người làm dẫn đường, Tống Thập Cửu níu lấy cánh tay của Lý Thập Nhất, chớp mắt đôi cái gọi người bên cạnh.

Gọi cả họ lẫn tên. Lý Thập Nhất cúi đầu nhìn Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu nhíu mày lại, biểu cảm nghi hoặc lại trịnh trọng: "Ban nãy chị nói chuyện... phòng the."

Tống Thập Cửu không vui khi Lý Thập Nhất nhắc tới hai chữ này với người khác, nhưng cảm thấy khi Lý Thập Nhất nhắc tới lại có cảm giác buông thả kì lạ như đang phá giới, khiến suy nghĩ của cô phức tạp, nhất thời không làm được biểu cảm nào hợp lý.

Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu, trên mặt vô cùng tĩnh lặng.

Đợi tới khi đón Vân Vân ra ngoài, liền rời khỏi nhà viên tướng họ Lục, Lý Thập Nhất dán một tấm bùa lên lưng Vân Vân, sau đó lại cởi dây thừng đỏ cho Vân Vân, một đầu buộc trên cổ tay Vân Vân, một đầu quấn ba vòng trên ngón út của bản thân, vừa đọc thần chú vừa dẫn Vân Vân rời đi.

Thì ra còn có cách bắt quỷ như thế, nhưng lần trước lại bắt Đồ Lão Yêu cõng cả đường, Tống Thập Cửu có chút nghi hoặc, nhìn đôi môi mỏng động đậy đọc thần chú của Lý Thập Nhất, lại không chút áy náy thông suốt – Nếu phải để Lý Thập Nhất vất vả đọc chú, đương nhiên chẳng thà để Đồ Lão Yêu vất vả thì hơn.

Tống Thập Cửu kéo lấy tay áo của Lý Thập Nhất, vui vẻ đi theo Lý Thập Nhất quay về.

Lý Thập Nhất không định quay về biệt thự, mà dẫn Vân Vân tới một quán mì cách đó hai con phố, ông chủ quán mì đội mũ quả dưa, vắt khăn trắng trên vai đang vắt chéo, luồn hai tay vào ống tay áo gật gà gật gù, vừa thấy có người tới, mà không phải người gõ mõ canh thường ngày, vội đứng dậy tỉnh hẳn ngủ, mời ba cô gái vào trong.

Mặt mày cô gái cao nhất lạnh tanh, nhưng lại rất khách sáo, tìm một góc tối nhất, gọi một bát mì phá lấu cùng một vò rượu vàng Thiệu Hưng*, đưa tiền rồi không nói gì thêm.

Ông chủ rất biết nhìn mặt bắt hình dong, chỉ mời mọc mấy câu, rót trà, sau đó lưu lại không gian cho mấy vị khách, còn bản thân che miệng ngáp rồi đi nấu mì.

Lý Thập Nhất dẫn Vân Vân ngồi xuống, nhìn Vân Vân một cái, gỡ tấm bùa giấy trên lưng ra, gương mặt ảm đạm lại như thanh gỗ khô đón xuân về, ánh mắt lại hồi phục dáng vẻ sinh động đẩy đưa, Vân Vân cử động chiếc cổ cứng nhắc sang trái sang phải, mắt híp lại, như thể Bạch Xà tỉnh giấc sau thời gian ngủ đông.

Vân Vân vẫn mặc bộ xường xám màu ánh trăng trên người như trước đó, làn da trắng như tuyết lộ ra trong lớp vải ren xuyên thấu, khi quan sát trong ánh đèn dầu, ngũ quan rõ ràng hơn trong vũ trường đôi chút, đôi môi hơi dày, khoảng cách giữa hai mắt hơi rộng, mắt nhỏ dài, mi mắt như tơ.

"Cô Lý đây còn có bản lĩnh này đấy." Vân Vân lật tay sờ lên lưng, vẫn còn cảm giác nóng bỏng sót lại, ngữ điệu kéo dài, là Ngô nông nhuyễn ngữ* địa phương.

Một vò Hoa Điêu được đặt lên bàn, Lý Thập Nhất dựng tay ngăn động tác lật chén rót rượu của ông chủ, sau khi khách sáo từ chối, bản thân cầm miệng vò, rót cho Vân Vân một chén.

"Cô đã sớm biết tôi là quỷ rồi đúng không?" Vân Vân nhìn tay đưa rượu của Lý Thập Nhất, cũng không nhận lấy, chỉ nghiêng người kề sát lại.

"Hôm qua khi tạm biệt, tôi lần lượt giới thiệu bạn tốt của tôi." Lý Thập Nhất nói, "Cô gái mặc xường xám bắt tay với cô, biết nắn cốt."

"Hả?" Tống Thập Cửu thu lại ánh mắt từ trong hương rượu thơm, mở to mắt nhìn Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất không nhìn Tống Thập Cửu, chỉ rót đầy một chén khác đặt trước mặt cô.

Lừa đảo. Tống Thập Cửu hờn dỗi.

Trong mắt Lý Thập Nhất thu lại ý cười không rõ ràng, khiến Vân Vân nhìn thấy có chút mất hồn, Vân Vân đưa cổ tay trắng ra chống đầu, nhìn Lý Thập Nhất: "Như vậy là, cô Lý cố ý tìm tôi?"

Lý Thập Nhất gật đầu, ngón trỏ trên mặt bàn co lại, cộng thêm biểu cảm chân thành của cô, như thể một hành động đền tội trong im lặng, cô vào thẳng vấn đề, nói rõ: "Xin hãy yên tâm, tôi không phải người bắt quỷ, người quỷ khác biệt cũng không liên quan gì tới tôi, chỉ là có một chuyện muốn hỏi, vốn định nhảy cùng nhau mấy ngày, sau đó nói chuyện rõ ràng, không ngờ hôm nay xảy ra biến cố, ban nãy... chẳng qua chỉ là kế thoát thân mà thôi."

Vân Vân cũng không tức giận, giống như cũng chẳng để tâm tới việc hôm nay bản thân bị Lý Thập Nhất trói mấy tiếng đồng hồ, trên mặt ngập vẻ cợt nhả, không tiếp lời Lý Thập Nhất, chỉ cười hỏi cô: "Món nợ hôm nay tạm gác sang một bên đã, trước đó cô Lý dụ dỗ tôi, thì tính thế nào đây?"

Lý Thập Nhất nghẹn lời hiếm thấy. Tống Thập Cửu phồng má như thấy người gặp nạn mà vui.

Tuy có thể thấy Lý Thập Nhất không có ác ý, nhưng Vân Vân thực sự đã lĩnh giáo được bản lĩnh vừa đấm vừa xoa của cô, cũng không thể từ chối thẳng thừng, gái nhảy chỉ là việc thức thời, ném ra một câu lấy lại khí thế, sau đó liền nhẹ nhàng khoan khoái cho bậc thềm, nâng chén rượu uống một ngụm, hỏi Lý Thập Nhất: "Tìm tôi có chuyện gì thế?"

Lý Thập Nhất nắm lấy chén rượu trong tay, hờ hững cọ lên chén: "Tôi có chuyện quan trọng, muốn tìm được nơi ẩn thân của Đằng Xà, trước đó tìm hiểu được Đằng Xà hiện thân ở Tiên Lạc Tư, lại được biết trên người cô có hơi thở của thần thú, vì thế nên muốn hỏi xem, liệu có biết tung tích của Đằng Xà hay không?"

Lý Thập Nhất còn giấu nửa câu không nói ra, tháng trước Đằng Xà hiện thân ở Tiên Lạc Tư, Vân Vân chính là gái nhảy ở chốn này, lại thoải mái trong chuyện tình d,ục, có lẽ là giống A Âm, tiếp nhận tinh hồn của Đằng Xà vào trong người nên mới rơi vào chốn hồng trần này, nếu như thế, hỏi han Vân Vân xem trước đó có gặp phải biến cố gì hay không, có lẽ sẽ đuổi được tới nơi Đằng Xà nương náu hiện tại.

Trước kia lĩnh hội chuyện của A Âm quá muộn, Đằng Xà sớm đã mất tăm mất tích, hiện tại gần ngay trước mặt, Lý Thập Nhất có chút căng thẳng, vô thức mím đôi môi lại.

Vân Vân nhíu mày nghe Lý Thập Nhất nói, đôi mắt mơ màng như phủ lớp sương, ngây ra nghĩ ngợi một lúc lâu. Lý Thập Nhất cũng không thúc giục Vân Vân, chỉ im lặng uống thêm đôi ngụm rượu.

Chưa được mấy phút, Vân Vân đã thả lỏng mặt mày, rượu ấm vào phổi, hơi rượu phả ra từ cổ họng, Vân Vân nắm lấy miệng chén xoay trong tay, một lúc sau mới nói: "Nếu là như thế, thì thực sự là hiểu lầm rồi."

"Trong cơ thể tôi có hơi thở của thần thú, nhưng không phải Đằng Xà." Vân Vân đặt chén rượu xuống, nở nụ cười phức tạp nhìn Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất ngẩng mắt nhìn Vân Vân, ấn đường nhíu lại thành rãnh.

Đây là lần đầu tiên Tống Thập Cửu cảm nhận được sự hụt hẫng của Lý Thập Nhất, cho dù chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, nhưng xuất hiện trên người luôn thong dong điềm tĩnh như Lý Thập Nhất, còn chói mắt hơn cả đường cong trên khuôn mặt.

"Không phải Đằng Xà?" Tống Thập Cửu hỏi ra miệng cho Lý Thập Nhất, "Vậy là gì?"

Vân Vân mím môi cười trong ánh mắt của Tống Thập Cửu, sau khi đêm dài kinh động lòng người quay trở về dáng vẻ tịch mịch, luôn dễ dàng kí,ch thích ham m,uốn thổ lộ của con người, Vân Vân vén mái tóc đang xõa ra sau: "Nếu nói nguyên nhân, thì đã là chuyện một hai trăm năm trước rồi."

Trong lúc nói chuyện, ông chủ bưng bát mì phá lấu nóng hổi lên, thịt cay sốt dệt cùng mì sợi nhỏ màu be cong cong uốn lượn, hương sắc đặc biệt bao trọn bên trong, lại ăn kèm với một miếng dưa muối, là món ăn no bụng nhất trong đêm. Lý Thập Nhất tỉnh khỏi trạng thái ngẩn người, nhưng vẫn không nói một lời, nhúng nóng đũa, trộn đều mì, đưa tới trước mặt Tống Thập Cửu nhìn không chớp mắt.

Vân Vân như có suy nghĩ quan sát động tác của hai người, rút ra một bao thuốc kẹp trong đôi tất dài bên dưới xường xám, rút một điếu kẹp giữa hai ngón tay, mượn ông chủ bật lửa, híp mắt hít một hơi thật sâu.

"Tôi vốn không phải Vân Vân, mà là Vân Nương."

...

Chú thích:

1. Thanh Bang: là tên một tổ chức phản động ở vùng nam bắc Trung Quốc.

2. Tham tu: là một loại thuốc trong đông y, phân bố ở vùng Liêu Linh, Hắc Long Giang và nhiều vùng khác của Trung Quốc. Có tác dụng lợi khí, giải khát. Thường dùng để trị ho, nôn ra máu.

3. Thiệu Hưng: là một thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Thiệu Hưng là quê hương của đại thi hào Lỗ Tấn, cũng là quê hương của rượu gạo nổi tiếng hơn nghìn năm của Trung Quốc.

4. Ngô nông nhuyễn ngữ: có nghĩa là giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của người Ngô, thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vành đai Giang Tô, Tô Châu, Trung Quốc.