Vấn Quan

Chương 96




Kim đồng hồ tích tích chuyển động, luồn vào trong tai Tống Thập Cửu, giống như thúc giục, khiến động tác hé môi của cô biến thành một loại áp lực.

Cô nhìn Lý Thập Nhất, vẫn là cây trúc xinh giữa trăng thanh gió mát, duyên dáng yêu kiều, giống như độc bản sạch sẽ duy nhất trong bối cảnh loạn lạc. Phủ quân Thái Sơn cũng được, thầy vấn quan cũng chẳng sao, thực ra trước giờ Lý Thập Nhất luôn xinh đẹp như thế, tại sao ban đầu lại cảm thấy Lý Thập Nhất giống yêu nữ chứ? Cô không nhớ nổi nữa.

Tống Thập Cửu bắt chước làm theo Lý Thập Nhất, giống như được khoác lên mình một lớp câu nệ cố chấp. Duy chỉ có thời khắc này, Tống Thập Cửu cảm nhận được đồng hồ rập khuôn chạy vào trong đầu, tách rời kim giây và kim giờ đang chồng lên nhau, "phựt" một tiếng bật lên, giống như âm thanh xót xa khi kết thúc một bản diễn tấu nào đó.

Mi mắt cong cong của Tống Thập Cửu cũng giống như kim đồng hồ, quấn quýt đóng lại, rồi lại quyết đoán tách ra. Tống Thập Cửu hỏi Lý Thập Nhất: "Tại sao vậy?"

Dường như đang hỏi tại sao phải đưa Xuân Bình quay về, cũng như thể đang hỏi Lý Thập Nhất, tại sao không giống như bản thân đã nghĩ.

Lý Thập Nhất cúi đầu, không biết vì chiều cao, hay vì lẩn tránh theo thói quen, cô luôn giấu đôi mắt chứa đựng cảm xúc của bản thân trong bóng tối, ngừng lại một lúc mới nói: "Sinh tử vạn vật, đều có trật tự của riêng mình, tôi từng dạy em."

Số mệnh của con người, như chiếc kim đồng hồ siêng năng này, bánh răng kín kẽ khép lại quyển động theo quy luật, không cho phép ai được sốt sắng nhanh một giây, hoặc là lười biếng chậm trễ một giây.

Lòng bàn tay dính lại của Tống Thập Cửu và Lý Thập Nhất đổ mồ hôi, âm thanh đều đều: "Đưa nó về, đưa về trong chiến loạn sao?"

Lý Thập Nhất nhìn vào trong mắt Tống Thập Cửu, dịu dàng nói với cô: "Nó không thuộc về nơi này. Em cũng thấy rồi đấy, nó không thể gặp người lạ, mỗi một cơn sốt đều là cắn ngược. Nếu em muốn cưỡng chế giữ lại, sau này nó sẽ phải chịu đựng nhiều hơn."

"Em có thể bảo vệ nó." Tống Thập Cửu nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn ảnh.

Cô không quen tranh luận với Lý Thập Nhất, trái tim như không ngừng bị đá bọt biển lóc thịt, chậm chạp không tìm nổi hứng thú.

"Còn cả tương lai..." Lý Thập Nhất giải thích, "Người sống ở mười năm sau đột nhiên biến mất, ắt sẽ đảo lộn toàn bộ tất cả những thứ mà nó có tiếp xúc trong sách mệnh, một loạn mười, mười loạn trăm, trăm loạn nghìn, sợ là sẽ dẫn tới hậu quả khó lường nhất."

"Còn có hậu quả tệ hại hơn chiến loạn sao?" Tống Thập Cửu hỏi ngược lại, "Khói lửa rợp trời, dân chẳng yên ổn, địa ngục trần gian, vũng lầy sinh linh."

"Cho dù là đảo lộn sách mệnh, sao chị biết được, việc đảo lộn này là tốt hay xấu?"

Lý Thập Nhất rũ hai mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn Tống Thập Cửu, hơi lạnh trong mắt không che giấu được tản ra, khiến mồ hôi trong lòng bàn tay Tống Thập Cửu nhanh chóng khô ráo.

Là xấu, cô biết.

Tống Thập Cửu như người tỉnh khỏi cơn mơ, đứng trước mặt cô là người cai quản vạn hồn nắm giữ sách mệnh sinh tử, vẻ bình tĩnh càng khiến sự cố chấp của Tống Thập Cửu trở thành một trò cười ngây thơ.

Tống Thập Cửu sinh ra ảo giác khó nói thành lời, giống như lúc này giáp mặt với cô không phải người yêu bình đẳng dịu dàng, mà là Lệnh Hoành xách đèn đi trên cầu, mắt nhìn thẳng không nhìn cô trước kia.

Cuối cùng cô nhớ lại khi đó tại sao bản thân lại căm ghét Lệnh Hoành, cô không ghét khuôn mặt kinh động trời đất ấy, thứ cô ghét chẳng qua là thái độ cao vời vợi không thấu tình đạt lý, giống như một tảng băng đần độn không chịu tan chảy, cố chấp sống trong giáo điều cứng nhắc, hời hợt dạy người cái gì gọi là "nên".

Lệnh Hoành không muốn bị làm phiền, không muốn bị công phá, không muốn có bất cứ ngoại lệ nào, nhưng cô muốn.

Cô là Chúc Long bướng bỉnh không chịu khuất phục trong dưới bầu trời này, thân thể to lớn nuôi dưỡng trái tim vô biên vô hạn của cô, trái tim cô muốn trú chân ở đâu, thì sẽ trú chân ở đó.

Trước kia cô đặt trái tim này vào tay Lý Thập Nhất, mặc cho Lý Thập Nhất đùa nghịch, nhưng không đại diện cho việc khuất phục, không đại diện cho việc tuân theo, chẳng qua chỉ là cô bằng lòng.

Tống Thập Cửu giơ cổ tay, nâng mí mắt nhìn về phía Lý Thập Nhất, lần đầu tiên không phục lời dạy dỗ hỏi Lý Thập Nhất: "Chiến tranh, cũng có trật tự, cũng có quy tắc sao?"

Cô không cần Lý Thập Nhất trả lời, tự lắc đầu, rút tay ra, vịn lên trên mặt bàn, kể lại một vài kí ức Lý Thập Nhất chưa nhớ lại cho Lý Thập Nhất nghe: "Trước kia khi Chung Sơn của em có yêu thú, nuốt đôi ba con quỷ của phủ Thái Sơn chị, phủ Thái Sơn chị liền dẫn binh áp sát, quân kỳ của Hồn Sách Quân tung bay tứ phía, oai phong nhường nào. Thế mà không ngờ hiện tại tiếng kêu than dậy trời đất, nước sôi lửa bỏng, thần vị tứ phương lại khoanh tay đứng nhìn, chỉ nói không thể làm loạn quy tắc, ngay tới một con nhóc cũng không thể bảo vệ được."

"Nếu như vậy, thì thực sự quá vô dụng." Khóe môi Tống Thập Cửu hiện lên vẻ châm chọc hiếm thấy, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất bình tĩnh nhìn lại Tống Thập Cửu, ngay cả hình dung bị mạo phạm cũng không có trong mắt.

Suy cho cùng Lý Thập Nhất vẫn chưa phải Lệnh Hoành, không thể đồng cảm với lời mỉa mai của Tống Thập Cửu, điều khiến cô nhíu mày chỉ là biểu cảm xa lạ của Tống Thập Cửu, thất vọng trong mắt rõ ràng, ngăn cách cô và Tống Thập Cửu như Kinh Hà nước trong, Vị Hà nước đục.

Cô muốn đưa tay nắm lấy tay Tống Thập Cửu, nhưng ngón út của Tống Thập Cửu lại động đậy, co lại thành nắm đấm.

Trái tim Lý Thập Nhất như bị vật sắc nhọn đâm lên một cái, khiến tay cô vô thức nắm lại, nhưng cô vẫn nhẫn nại, dùng âm thanh mang theo chút khàn khàn dịu dàng nói: "Là quy tắc."

Tống Thập Cửu nghẹn lại, nhất thời không có lời nào để nói, một lúc sau mới đáp lại Lý Thập Nhất: "Nếu vạn vật đều có trật tự, vậy sống một đời người, ý nghĩa nằm ở đâu?"

"Nếu mệnh do trời định, vậy bệnh tật đau đớn không cần thầy thuốc, lạnh giá đông cứng không cần mặc thêm áo, chị cũng từng đói rét khổ sở, cùng từng trải qua muôn vàn hiểm nguy, em hỏi chị, khi đứng trước lằn ranh sinh tử, cố gắng để được sống là vì điều gì? Xuống mộ mở quan tài kiếm dăm ba đồng bạc, là vì điều gì?"

Lẽ nào không phải vì một tia hi vọng thay đổi vận mệnh, lẽ nào không phải ý chí của con người có thể chiến thắng tự nhiên?

Lời của Tống Thập Cửu không nói hết, nhưng dường như Lý Thập Nhất đã hiểu hết, Lý Thập Nhất chăm chú nhìn Tống Thập Cửu một lúc, lắc đầu nói: "Điều khác với suy nghĩ của em là, quy tắc không phải để trói buộc, nhưng vừa hay có thể đo đạc mức độ ý nghĩa của nhân sinh."

Lý Thập Nhất hiếm khi nói nhiều như thế, nhưng cô rất muốn Tống Thập Cửu hiểu.

"Con người đã xác định sẽ chết đi, nhưng trước giờ chưa từng dừng hi vọng về sự sống. Có chết đi, sự sống mới đáng quý, có già nua, mới hiểu được không phụ thanh xuân. Hoa nở hoa tàn, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, đều là trật tự, là quy tắc, nhưng không phải là suy tàn, mà là sức sống."

"Nếu ai cũng cần che chở, thế gian không có sinh tử, vạn vật không bị đông cứng đói khổ, yêu hận sẽ bị bào mòn, tôi cũng không cần kiếm dăm ba đồng bạc lẻ, nhưng cũng không cách nào nhận biết được mong muốn ấm no."

Lý Thập Nhất chăm chú nhìn Tống Thập Cửu: "Tôi cũng sẽ không đứng trước mặt em, muốn nắm lấy tay em giống như lúc này."

Trên đôi vai mong manh của Lý Thập Nhất sinh sôi tình cảm dịu dàng vô hạn, lần đầu tiên chân thành không hề giữ lại mở lòng với Tống Thập Cửu, trái tim hỗn loạn của Tống Thập Cửu khẽ co rút, động đậy ham m.uốn loạn nhịp. Sự phản bội của Tống Thập Cửu dễ dàng bị Lý Thập Nhất áp chế, giống như Hồn Sách Quân áp sát, vó ngựa giẫm nát hoa trong ranh giới Chung Sơn trước kia.

Tống Thập Cửu lặng lẽ mở cửa, ra cầu thang ngồi một lúc. Ánh đèn ngập tràn con ngõ, nhưng cả ngôi nhà yên lặng tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. A La và A Âm đã đi ngủ, Ngũ Tiền cho gà trong sân ăn xong cũng đã ngủ, Tống Thập Cửu ôm đầu gối, đột nhiên ý thức được tại sao bản thân lại muốn giữ chặt lấy Xuân Bình.

Từ sau khi cô thức tỉnh, luôn cảm thấy bản thân không hòa nhập với nơi này, thái độ của A La dành cho cô không rõ ràng, Ngũ Tiền không nóng không lạnh, A Âm và Lý Thập Nhất có tình bạn thanh mai, tự nhiên sẽ thân thiết hơn cô, tình cảm của người xung quanh đều thuộc về Lý Thập Nhất, mà bản thân chẳng qua chỉ là một món hàng đính kèm.

Tình cảm này sẽ ưu đãi cô vì Lý Thập Nhất, cũng sẽ không chút chần chừ ra tay với cô khi cô có khả năng làm tổn thương Lý Thập Nhất.

Nếu không có tình yêu của Lý Thập Nhất, cô và đứa trẻ tha hương đất khách kia chẳng khác gì nhau.

Nhớ tới Xuân Bình, cũng không biết hiện tại nó có cảm xúc gì. Tống Thập Cửu đứng dậy, vào trong bếp hâm nóng một bát sữa, bưng lên tầng hai.

Xuân Bình ngồi trên giường, đang múc nước nóng rửa chân, trong tay cầm một cuốn sách, nó chỉ nhận được không tới mười chữ bên trên, nhưng luôn muốn quen mặt với chúng hơn một chút.

Nhìn thấy Tống Thập Cửu, Xuân Bình đặt sách xuống, cong khóe môi cười, trước khi cười còn chớp chớp mắt, thân thiết như con mèo.

Tống Thập Cửu đưa bát tới, nói: "Nhân lúc còn nóng thì uống đi, uống xong rồi ngủ một giấc thật ngon."

Cô muốn sờ tóc của Xuân Bình, nhưng không hành động, chỉ quay người ngồi sang một bên.

Xuân Bình ôm chiếc bát to bằng nửa khuôn mặt, uống từng ngụm lớn, dạ dày nóng hổi, lòng bàn chân cũng nóng hổi, khuôn mặt nhỏ của nó nổi lên vệt hồng, ngay tới cảm xúc trong con ngươi cũng ấm lên.

Nó uống hai ba ngụm rồi dừng lại, trên viền môi dính một vòng sữa, đưa chỗ nứt nẻ trên tay cọ lên quần.

Da nứt nẻ ngứa dữ dội, Tống Thập Cửu biết, nhưng Xuân Bình luôn như thế, đau cũng không nói, đợi tới khi thực sự không nhịn nổi nữa, mới có chút động tác nhỏ.

Cảm giác xót xa trong lòng ập tới vô cùng đột ngột, còn chen lấn xô đẩy hơn cả sữa trôi xuống dạ dày, Tống Thập Cửu nghiêng người, đưa lòng bàn tay đỡ lấy trán, trong tầm mắt vừa hay là bắp chân trần trong thùng gỗ của Xuân Bình.

Vết sẹo trên chân ngang dọc đan lấy nhau, gần như không tìm được một khoảng da nhẵn nhụi, nổi mụn nước sưng tấy rồi lại bị cọ rách, dính bên trên hòa cùng máu, chân có một vết chai dày, cứng tới nỗi không nên xuất hiện trên cơ thể của một cô gái.

Ngón giữa chân phải dường như từng bị gãy, co rút lại với một tư thế kì quái.

Đó chẳng qua chỉ là một ngón chân vẫn chưa trưởng thành, nhưng cực kì giống bốn chữ "lực bất tòng tâm" khiến Tống Thập Cửu không thể gánh vác.

Tống Thập Cửu đờ đẫn lau mặt, nhìn chằm chằm đôi chân kia, khẽ hỏi Xuân Bình: "Năm ấy, như thế nào?"

Xuân Bình cúi đầu, nhìn bát sữa nóng hổi không lên tiếng.

Chua chát nhàn nhạt lan tràn trong cổ họng Tống Thập Cửu, ngừng lại đôi ba giây, liếm m,ôi dưới, lại hỏi: "Chạy thoát thân, tốn rất nhiều sức lực, đúng không?"

Lúc này Xuân Bình mới sụt sịt, dễ dàng đỏ hốc mắt, rất lâu sau mới sắp xếp ngôn từ: "Lúc chạy không nghĩ nhiều như thế, không có thời gian."

"A Sinh và em cùng chạy, chạy được hai dặm mới phát hiện trên bụng có một chiếc lỗ, ruột đã lòi ra ngoài."

Xuân Bình ồm ồm dùng âm mũi nói: "Chạy thoát rồi mới biết sợ."

Tống Thập Cửu không hỏi A Sinh là ai, cũng không muốn hỏi thêm. Trong giọng điệu của Xuân Bình không có bi thảm, chỉ có sự tê dại, sợ hãi còn sống sau kiếp nạn, còn có một chút cảm kích khi gặp được Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu vùi mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, đưa tay ra vén tóc ra sau tai cho Xuân Bình.

Âm thanh của Tống Thập Cửu khàn khàn nói: "Ngủ một giấc đi, đừng nghĩ nữa."