Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 10





Dù không muốn chấp nhận nhưng đã là ngày thứ ba nàng chờ chực ngồi ngoài cửa động chờ người đến cứu.

Hôm nay hắn không biết bị làm sao mà thức dậy hơi trễ, đến bây giờ vẫn còn đang ngủ.

Tiết trời buổi sáng khá lạnh, nàng không nỡ nên lấy áo ngoài đắp cho hắn, dù gì lúc trước hắn cũng làm đệm thịt cho nàng.

- Nàng làm gì đấy?
- Sợ ngươi chết cóng nên đắp cho ngươi thôi
- Nàng có lương tâm rồi à?
- Không có, lương tâm của ta bị mấy quả táo kia lấy đi hết rồi, đợi gặp lại Hà Thụy ta nhất định đánh gãy chân hắn
- Vậy ta đánh gãy tay hắn
Xào xạc
- Suỵt, bên ngoài có người
Hàn Sơ nghe tiếng động bên ngoài liền kéo nàng lại gần hắn, hai người nấp trong một góc im lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

" Hình như khoảng cách có hơi gần thì phải, phải làm sao đây, tim ta đập nhanh quá!"
Chắc đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy nhỉ, gần đến mức nàng có thể thấy rõ ràng từng đường nét trên gương mặt hắn.

Nhìn xa đã thấy mĩ, nhìn gần lại càng mĩ hơn, mày kiếm mắt phượng, nếu nói Hàn Quân mang nét ôn nhu thì hắn lại mang theo chút cương nghị, lạnh lùng.

Gương mặt hắn cho dù nhìn từ góc độ nào đều thấy tuấn mĩ.

- Nàng đừng có mà làm rơi nước bọt trên người ta đấy
Hàn Sơ thấy nàng ngơ ngẩn nhìn hắn nên có ý trêu chọc, Khinh Ti hồi thần cứ như vậy ngốc nghếch đưa tay lên miệng lau.


- Ta lau rồi đấy, lát nữa đừng có mà đổ thừa ta
- Phì, nàng làm gì có ch ảy nước bọt đâu mà lau
Hắn phì cười, nữ nhân này sao lại ngốc nghếch đến như vậy!
- Ngươi chọc ta à, có phải muốn ăn đòn không?
Nàng đưa tay đánh hắn, bàn tay hắn nhanh chóng nắm lấy bàn tay hung hăng của nàng, trong lúc đó lại vô tình phát ra tiếng động.

- Ai đó, mau đến bên đó tìm thử xem
Bên ngoài sơn động có tiếng người nói chuyện, tình hình bây giờ của hai người khó nói trước, cẩn thận vẫn tốt hơn.

- Thôi tiêu rồi, Đá Tảng, ngươi đánh lại bọn họ không?
- Không đánh lại cũng phải đánh, lát nữa nàng cứ trốn trong góc tối
- Này, cẩn thận đấy
- Ừm, ta biết mà
Hắn để nàng ngồi lại đó rồi đứng dậy đi ra ngoài, thời gian khoảng một khắc ( 15p) trôi qua, đợi mãi chưa thấy hắn trở lại nàng liền không ngồi yên được nữa.

Khinh Ti nhẹ nhàng lần theo vách hang động đi ra ngoài, đến cửa động nàng ló đầu ra quan sát, chẳng có bóng ma nào cả.

- Đá Tảng, ngươi đâu rồi, trả lời ta một tiếng đi chứ!
Bỗng dưng có một bàn tay đặt lên vai nàng làm nàng giật nảy mình, Khinh Ti chụp lấy bàn tay kia đưa lên miệng cắn một cái rõ đau.

- Là ta, đừng cắn nữa, nàng là cẩu à?!
- Ngươi dọa ta giật mình đó, là do ngươi tự chuốc lấy
- Được rồi, không tính toán với nàng
Khinh Ti chống hông nhìn Hàn Sơ, sau lưng lại thêm một bàn tay nữa vỗ vai nàng.

Lần này nàng biết chắc không phải hắn nên chẳng do dự dùng hết sức bình sinh tát cho tên đó một cái ngã lăn quay ra đất.

- Dám dọa lão nương này, cho ngươi biết lợi hại của ta
- Vương phi, là thuộc hạ mà!
Hà Thụy ấm ức ôm mặt đứng dậy, hắn chỉ là muốn bắt chước Vương gia dọa nàng một chút thôi mà.

- À ha, là ngươi đó hả
- Là thuộc hạ đây, thuộc hạ đến tìm hai người rồi
- Ngươi rốt cục đến tìm bọn ta rồi a
Hai người đứng đó người xướng ta họa thật cảm động, nhưng sao Hàn Sơ hắn thấy nó cảm lạnh thì có.

- Thuộc hạ chậm trễ, để Vương gia và Vương phi chịu khổ rồi
- Ngươi còn biết bọn ta chịu khổ hả, ngươi có biết mấy ngày nay bọn ta phải ăn táo chống đói không!
! hôm nay ta phải đánh gãy chân ngươi!!
Hà Thụy đang nhập tâm diễn cảnh trùng phùng thì nàng vơ lấy khúc gỗ dưới chân, hắn hoảng hồn vội vã bỏ chạy.

Hàn Sơ nhìn sự việc xảy ra trước mặt diễn biến có hơi bất ngờ, hắn cũng lười quản nàng, muốn đánh cứ cho nàng đánh đi.


- Vương gia, cứu thuộc hạ với a !
- Ngươi dám xen vào là ta đánh luôn ngươi
- Không có, ta không có ý kiến gì đâu, nàng đánh mạnh tay vào
- Vương gia, người thật nhẫn tâm, có biết người ta buồn lắm không ~
Hà Thụy nhanh chân nấp ở sau lưng hắn, nàng rốt cục chịu dừng lại, khúc gỗ gác trên vai giống hệt mấy tên lưu manh đi đòi nợ thuê.

Sao nhìn cảnh này lại giống một cô nương yếu đuối bị mấy tên lưu manh truy đuổi cuối cùng là ngã vào lòng vị anh hùng phong độ ngời ngời vậy kìa!
Nhưng cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân này nó lạ lắm, phải đổi lại mới đúng chứ.

Mỹ nhân Hà Thụy đáng thương nấp sau lưng Hàn Sơ, nàng còn chưa chịu bỏ qua như vậy, thừa lúc hắn đang thở lấy thở để liền luồn qua bên cạnh đánh hắn.

Hai người chạy vòng vòng, Hàn Sơ ở giữa nhìn đến chóng cả mặt.

- Nàng cẩn thận đó, đừng đánh trúng bản vương đấy
- Ngươi né ra một bên, hôm nay ta phải trút giận ba ngày nay
- Vương phi, thuộc hạ không cố ý mà!
- Hà Thụy, không bằng ngươi đứng yên để nàng ấy đánh vài gậy đi, chứ nàng ấy quơ gậy như vậy nguy hiểm quá
- Vương gia!!
Khinh Ti đuổi theo Hà Thụy chạy mấy vòng liền mệt bở hơi tai, mấy ngày nay có ăn gì ngoài táo đâu, thiếu dinh dưỡng rồi.

- Không đuổi nữa, ta đói rồi, mau về phủ ăn cơm thôi
- Được, được, để thuộc hạ dẫn đường
Đám người của nàng chẳng mấy chốc trở lại vương phủ, bên phía Nhàn Vương cùng La Huân Phong đều nhận được tin.

- Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn
Hắn thấy nàng dồn nguyên miếng thịt bò vào miệng mà nhai, sợ nàng mắc nghẹn nên nhắc nhở.

Nàng mặc kệ mà ngồi đấy ăn như hổ đói, chẳng mấy chốc bát đ ĩa trên bàn sạch trơn.


Hàn Sơ nhìn bàn ăn chẳng còn gì mà giật mình, hắn còn chưa ăn hết phần trong bát của mình nữa thì nàng đã xử lý sạch tất cả rồi.

Phải nói nàng xử lý thức ăn vô cùng sạch sẽ, chỉ thiếu mỗi li3m cả đ ĩa thôi, tốc độ này cũng nhanh quá đi.


Khinh Ti vỗ vỗ cái bụng no căng của mình rồi ợ một cái rõ to, ba ngày rồi mới được ăn thịt, nàng bây giờ thoải mái vô cùng.

- Ngươi nhìn ta làm gì?
- Không gì cả, chỉ là nàng ăn khỏe thật
- Sao? Không nuôi nổi ta à?
- Không phải, ta thừa sức nuôi mười người giống nàng
- Cái gì ?! Ngươi chưa gì đã muốn nạp thê thiếp rồi có đúng không ?
Nàng vỗ bàn đứng bật dậy, chân gác trên ghế, tay chống trên mặt bàn rướn người đối diện với hắn.

- Không phải
- Hừm, cho dù ngươi tìm cũng không tìm được một người giống ta, huống chi mười người!
! Ta nói cho ngươi biết, ta là độc nhất vô nhị đó
- Ta biết, nàng bĩnh tĩnh chút đi
- Bình tĩnh sao được, ta không giống mấy nữ nhân kia đâu
- Rồi, rồi, nàng là duy nhất
Hình tượng hắn bây giờ có chút khác so với ban đầu hai người gặp nhau, hắn cũng không nhận ra mình dần dần thay đổi.

.