Vân Thâm Bất Tri Xuân Dục Vãn

Vân Thâm Bất Tri Xuân Dục Vãn - Chương 7: Đặt Tên




Sau khi Sở Phất vội vàng rời đi, Yến Anh nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Dù sao hôm nay bệnh của nàng cũng chưa chữa khỏi được, hôm nay không hầu hạ, vậy thì ngày khác hầu hạ, hôm nay không biết làm, thì về sau bằng mọi giá phải học cho biết.

Lục Lan đã thật lâu không thấy tiểu quận chúa vui vẻ như vậy. Nếu Sở đại phu thật sự có thể chữa khỏi cho tiểu quận chúa, vậy đúng là Quan Âm sống mà ông trời ban đến cho tiểu quận chúa! Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Lan cũng vô cùng vui vẻ, cũng nở nụ cười.

Hồng Nhiễm xách thùng nước nóng đi vô, nhìn thấy Lục Lan và Yến Anh cười đến cao hứng, nàng nhìn hai bên trong các, chả thấy Sở Phất đâu cả.

Nàng xách thùng nước đi tới, sau khi để xuống thì thêm chút nước ấm cho tiểu quận chúa, bối rối nhìn thoáng qua Lục Lan.


Yến Anh rụt rụt thân mình, dựa vào vách bồn, nhắm mắt dưỡng thần, "Nước còn hơi lạnh..."

Hồng Nhiễm nào dám chậm trễ, vội vã múc thêm một gáo nước ấm vào trong bồn tắm.

Lục Lan ôm nội thường sạch sẽ của Yến Anh đến, dùng lò sưởi làm ấm cẩn thận, yên lặng chờ tiểu quận chúa tắm thuốc xong.

【 Mưa Xuân Gian 】thường thường là hình ảnh yên tĩnh như vậy, lời Hồng Nhiễm muốn hỏi cũng chỉ có thể dồn nén, nếu ồn ào tiểu quận chúa nghỉ ngơi, sợ rằng tiểu quận chúa lại cứ điểm vài câu làm nhói lòng nàng.

Không lâu sau, Sở Phất đã tìm được gạo kê đút cho con chim kia, tiểu điểu nhi ăn rất gấp, ăn no nê xong thì không còn kêu "Tra tra" nữa, thậm chí còn chui vào trong tay áo Sở Phất, ấm áp lim dim chìm vào giấc ngủ.

Sở Phất cũng không làm ồn nó, nghiêng người ngồi dựa vào thành giường, thẫn thờ nhìn mưa phùn ngoài song cửa.


Phiêu bạt tha hương, nơi đâu mới là chốn mọc rễ cuối cùng?

"Hồng mai u hương dẫn xuân lai, tương vong giang hồ bất đương quy (*)." Lời đề từ trong bức họa kia lại gợi lên trong tâm trí, Sở Phất tự giễu mà lắc đầu cười, lầm bầm tự nói.

"Ta có thể chữa được..."

"Thùng thùng." Bỗng nhiên có người gõ cửa.

Sở Phất lấy lại tinh thần, đứng dậy mở cửa phòng ra, chỉ thấy Lục Lan cười khanh khách cúi chào với nàng.

"Quận chúa tắm thuốc xong rồi, nhờ ta đến hỏi Sở đại phu, đằng sau cần phải hành châm không?"

Sở Phất gật đầu nói: "Ta đi xem trước đã." Nói xong, bèn chỉnh lại nếp nhăn trên xiêm y, đi theo Lục Lan quay lại【 Mưa Xuân Gian 】.

Lúc này, Hồng Nhiễm đang dẫn theo một vài tỳ nữ múc nước ấm trong bồn tắm ra thùng gỗ, chuẩn bị đem đi đổ.

Tiểu quận chúa thay xong nội thường tinh tươm, đang quấn chăn bông, trong ngực còn ôm phích nước nóng, yên lặng ngồi dựa vào giường, chờ Sở Phất đến chẩn trị.


Khi mùi hương quen thuộc thấm vào trong mũi, Yến Anh mừng rỡ kêu: "Phất nhi."

Sở Phất hơi kinh, "Thính giác Quận chúa không tệ."

"Là mùi hương trên người ngươi, ta nhớ kỹ." Yến Anh vô tư nói ra, rõ ràng là một câu có chút "Khinh bạc", khi Sở Phất nghe qua, lại chẳng hề cảm thấy chán ghét.

Lục Lan che miệng cười khẽ.

"E hèm! Khụ khụ." Yến Anh thu lại vài phần ý cười, Lục Lan vội vàng lui ra, cùng dọn dẹp bồn tắm với Hồng Nhiễm.

Sở Phất cảm thấy bầu không khí có chút "Ấm" không tên, nàng quỳ gối ngay ngắn bên giường Yến Anh, không tiếp tục câu chuyện của Yến Anh, "Quận chúa, dân nữ bắt mạch cho ngươi trước."

"Ừm." Yến Anh vươn tay phải từ trong tấm chăn ra.

Lần này, ngón tay Sở Phất ấn lên giữa cổ tay Yến Anh có vẻ hơi lạnh.

Mạch đập vẫn mỏng manh như trước -- bệnh lâu năm, không có nghĩa là một chén thang dược, một lần tắm thuốc liền có thể dược đáo bệnh trừ*.
*Thuốc uống vào hết bệnh ngay.

Sở Phất thuận thế sờ vào lòng bàn tay Yến Anh, lúc này lòng bàn tay quận chúa sinh ấm, mồ hôi mỏng thấm ra cũng đã vơi đi nhiều. Nàng vừa muốn rút tay về, lại bị Yến Anh dắt lấy.

"Quận chúa?" Sở Phất ngạc nhiên.

Yến Anh mong chờ hỏi nàng, "Ta... Có đỡ hơn chút nào không?"

Sở Phất mím môi, tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, tuy không trực tiếp trả lời, nhưng Yến Anh vẫn nở nụ cười hài lòng.

"Ể?" Bỗng nhiên cánh mũi Yến Anh giật giật, làm như ngửi được mùi gì đó.

Sở Phất cúi đầu nhìn xem, chợt quên mất còn cất chim non trong tay áo, giờ phút này đây tiểu gia hỏa này lại xuất cung trong tay áo nàng.

"Dân nữ thất lễ." Sở Phất vội vàng nói xong, rụt tay lại, ôn nhu bắt chim non từ trong tay áo ra, "Con chim này nghịch ngợm..."

Nụ cười Yến Anh còn đậm hơn cả lúc nãy, tựa như ánh trăng vui vẻ trong đêm thanh tĩnh. Không đợi Sở Phất nói tiếp câu sau, Yến Anh cười nói: "Phất nhi, ngươi đặt tên cho nó rồi hả?"
"Đặt tên?" Sở Phất vốn chỉ là ý nghĩ nổi lên nhất thời, mới cứu con chim này. Nàng cùng con chim này chẳng qua là duyên bèo nước, chưa hề nghĩ tới nuôi nó, huống chi đặt tên.

Yến Anh cười nói: "Nếu chưa có... Ta muốn đặt tên cho nó."

Sở Phất thản nhiên nói: "Không cần đâu."

"Kêu... Yến Yến?" Yến Anh coi như không nghe thấy câu "Không cần" kia của Sở Phất, cười lấy cái tên.

Sở Phất nghiêm giọng nói: "Quận chúa, con chim này không phải chim én, huống hồ, Yến là quốc tính..."

"Hừm." Yến Anh đâu dễ gì từ bỏ, "Vậy kêu... Oanh Oanh?"

"Oanh Oanh?" Sở Phất cúi đầu nhìn thoáng qua con chim trong tay, nó sẽ là con chim Hoàng Oanh sao?

Đáy mắt Yến Anh tụ đầy ý cười, "Phất nhi... Ngươi thử đọc lại xem... Khụ khụ... Cái tên Oanh Oanh này đúng là rất êm tai?"

"Oanh Oanh..." Sở Phất đọc lại lần nữa.
Hồng Nhiễm đang đi bên ngoài thì nghe thấy tiếng tiểu quận chúa vọng ra, nàng xách thùng nước đi qua cạnh giường, ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở nói: "Sở đại phu, hay là đi thay quần áo trước đi, bằng không một hồi điện hạ tới thăm quận chúa nhìn thấy..."

Sở Phất gật đầu nói cảm ơn: "Đa tạ Hồng Nhiễm cô nương nhắc nhở." Nói đoạn, nàng đứng dậy cúi gập người chào tiểu quận chúa, "Dân nữ cáo lui."

Yến Anh hơi chu miệng, "Phất nhi..."

"Hở?"

"Những người kia... Các thái y đều sẽ nhìn chằm chằm vào ta..."

Sở Phất hơi nhíu mày, "Dân nữ cũng không phải thái y..." Thấy vẻ mặt dần dần ủy khuất của Yến Anh, Sở Phất nhíu mày, "Dân nữ cũng sẽ nhìn chằm chằm, sẽ không để quận chúa có việc."

"Ừm... Khụ khụ..." Yến Anh lại nhắc nhở một câu, "Phụ vương... Cũng sẽ hỏi ngươi."
Sở Phất biết.

Yến Anh cố gắng ngả người về phía trước, túm lấy nếp gấp váy Sở Phất, "Đã nói... Con chim kêu Oanh Oanh... Được không?"

Hồng Nhiễm muốn nói lại thôi, khi nãy đã phủi hết sự hứng khởi của quận chúa, bây giờ mà nói trắng ra ngay trước mặt Sở Phất, chỉ sợ quận chúa không chấp nhận giữ lại nàng.

"Quận chúa nói nó kêu tên gì, thì nó kêu tên đó." Sở Phất thản nhiên nói xong, giọng nói trầm xuống, "Mấy ngày nay quận chúa cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Ta nghe Phất nhi." Yến Anh buông tay ra, không đợi Lục Lan tiến lên đỡ nàng, nàng đã chậm rãi ngã xuống gối đầu, cuộn tròn người lại, nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng vì sao lại có một tia cười "Xấu xa" đã đạt được lộ ra nơi khóe miệng nàng đây?

Sở Phất thấy vậy bối rối, nhìn thoáng qua Hồng Nhiễm, Hồng Nhiễm không dám ở chỗ này nói thẳng với nàng.
Nàng hoang mang cúi đầu nhìn tiểu điểu nhi trong tay, thật sự nghĩ mãi mà chẳng ra, hai chữ "Oanh Oanh" có chỗ nào đặc biệt?

A Anh.

Mãi cho đến khi nàng cầm dù đi ra khỏi【 Mưa Xuân Gian 】, đột nhiên nhớ tới cái tên ấy Vương phi đã gọi -- Con gái duy nhất của Tần Vương, Vân An quận chúa, tên chỉ với một chữ "Anh".

Tuy chữ "Oanh" và "Anh" khác nhau, nhưng đồng âm a.

"Sao quận chúa có thể..." Sở Phất dừng chân quay đầu lại, bừng tỉnh đại ngộ, nhưng làm được gì nữa giờ? Mới hồi nãy Yến Anh hỏi qua, nàng cũng đã đáp ứng rồi.

Tuy nói là tiểu nữ tử, nhưng chuyện lật lọng như này, Sở Phất sẽ không bao giờ làm.

Đột nhiên "Người câm ăn Hoàng Liên", "Hoàng Liên" này tuy không coi là "Đắng", nhưng lại là lưỡng nan sau này của Sở Phất. Gọi "Oanh Oanh", xem như bất kính, không gọi "Oanh Oanh", xem như thất tín.
"Ta thật không nên cứu ngươi..." Sở Phất lắc đầu thở dài.

Con chim trong lòng bàn tay nghiêng đầu nhìn nhìn Sở Phất, dáng vẻ vô tội khiến cho nhân sinh thương xót. Không biết vì sao, con chim này càng nhìn càng giống tiểu quận chúa, Sở Phất vội vàng dời tầm mắt, đi qua bên cạnh núi giả, vốn cứ như vậy phóng sinh con chim.

"Tra..." Hình như con chim tham luyến sự ấm áp nơi lòng bàn tay Sở Phất, toàn thân dính sát vào lòng bàn tay Sở Phất, làm thành bộ dáng kiểu "Ta không muốn đi".

Trên đời này có nhiều người như vậy, nhiều chim như vậy, sao lại cứ khăng khăng động tâm niệm muốn chữa cho nàng và nó đây? Sở Phất xác thực hối hận, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận để mà uống đâu.

Tiểu quận chúa chỉ sợ là bệnh lâu rồi, đến lúc nhàm chán, mang ra để nàng tìm cái vui vẻ đi.
Sở Phất ung dung cười, đúng là bản thân đột nhiên để ý, nàng cùng con chim là bèo nước gặp nhau, cùng tiểu quận chúa cũng là bèo nước gặp nhau. Một khúc tri âm, đã tính đi quá giới hạn. Nơi này không phải là chốn về của nàng, cũng không nên là chốn về của nàng.

Đây là lần mềm lòng cuối cùng.

Sở Phất thu tay lại, nhẹ nhàng điểm cái đầu con chim một cái, ôn nhu nói: "Sớm khỏe lên, sớm về nhà của ngươi."

Nàng cũng đi tìm nhà của nàng.

Chợt nghe phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Sở Phất quay đầu lại nhìn, nguyên là Hồng Nhiễm.

Hồng Nhiễm vốn không muốn nhiều lời với Sở Phất, nhưng việc này nàng nhất định phải nhắc nhở, "Sở đại phu, tên húy* quận chúa, ngươi không biết sao?"

*Tên húy: hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Thời cổ, người ta quan niệm dùng húy để gọi người khác là một chuyện vô lễ, chỉ có vua chúa cùng với các trưởng bối gần gũi mới được gọi thẳng tên húy.
Sở Phất gật đầu, "Lúc nãy không biết, nhưng giờ biết rồi."

"Con chim này..." Hồng Nhiễm cũng biết là khoai lang phỏng tay*, nhắc nhở thì lại thế nào? Thứ mà quận chúa nhớ đến, nếu đột nhiên không thấy, e là quận chúa sẽ buồn bã mấy ngày không thôi.

*Năng thủ sơn dụ (烫手山芋): chỉ sự việc khó giải quyết, giống như trong tay đang cầm một củ khoai lang nóng, buông không được mà bỏ cũng không xong.

Sở Phất nhẹ nhàng cười, "Chờ con chim dưỡng tốt, nó sẽ tự rời đi."

Hồng Nhiễm thầm nghĩ hôm nay nói nhiều, "Biết là tốt rồi."

"Cảm ơn Hồng Nhiễm cô nương." Sở Phất cảm tạ một câu.

Khóe môi Hồng Nhiễm mấp máy, nhịn không được cong lên, "Không cần." Gần như là ngữ khí hôm nay của Sở Phất, "Khăn ta cũng sẽ rửa sạch trả lại cho ngươi."

"Ta nhận." Sở Phất mỉm cười, bỗng nhiên không lạnh như thế.
Hồng Nhiễm làm sao còn kiềm chế được ý cười, nàng cười nói: "Vậy là tốt rồi!"

"Không tốt!" Đột nhiên Lục Lan vén chân váy chạy tới, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, "Quận chúa... Quận chúa nàng không tốt!"

"Cái gì?!"

Sở Phất kinh hãi, vừa rồi bắt mạch, rõ ràng hết thảy như thường, sao đột nhiên lại không tốt?

Lục Lan gấp đến độ không kịp thở, nàng chộp lấy ống tay áo Sở Phất, "Sở đại phu... Quận chúa... Nôn ra máu!"

Sao lại như thế chứ?!

Sở Phất đưa con chim cho Hồng Nhiễm, bước nhanh về phía【 Mưa Xuân Gian 】, vừa đi, vừa suy nghĩ, rốt cuộc là vị thuốc nào, khám sai chỗ nào rồi?

Lục Lan và Hồng Nhiễm hoảng sợ đi theo đằng sau.

Ném cây dù ngay trước cửa【 Mưa Xuân Gian 】, Sở Phất tiện tay lấy dải áo cạnh cửa quấn lên tay áo dài vài vòng, quỳ gối trước giường tiểu quận chúa.
"Phất nhi... Khụ khụ!" Yến Anh ho khan dữ dội, phút chốc lại ho ra một ngụm máu tươi, "Ta... Ta không xong rồi... Khụ khụ..."

Sắc mặt nàng tái nhợt, sợ hãi vươn tay không ngừng bắt lấy phía trước, không nhìn thấy, cũng chẳng bắt được gì.

Cuối cùng vẫn phải đến lúc dược thạch vô y sao?

"Ta sẽ không để ngươi có việc!"

Giọng nói Sở Phất văng vẳng bên tai, Yến Anh chỉ cảm thấy cổ áo bị ai đó bỗng dưng giật ra, dọc theo vùng cổ đâm xuống lập tức ngứa như muỗi đốt.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện xưa tiếp tục ~

Bệnh của tiểu quận chúa không dễ chữa, lòng của Sở cô nương cũng không dễ dàng ấm =.=

______

Lời của Editor:

Hồng mai u hương dẫn xuân lai, tương vong giang hồ bất đương quy (*).

Tạm dịch: Mai đỏ ngát hương dẫn bước xuân sang, Chi bằng quên nhau chẳng màng nhớ về.
Hai câu này xuất hiện trong những chương gần cuối của "Nhà Ai Nữ Nhi Tú" còn về phần xuất hiện như thế nào? Thì mời mọi người ghé qua đọc thử cho zui.

Giải thích một chút về câu thứ hai: nguyên văn 相忘江湖 (Tương vọng giang hồ), trích trong thuyết Đại tông sư của Trang Tử. Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thể làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thể không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Đôi khi, có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.

(Cre: diendanlequydon.com)