Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 71: Cuộc Tranh Cãi Nảy Lửa Giữa Văn Minh Học Phủ Và Long Võ Vệ (1)




Tô Vũ chăm chú lắng nghe lời Liễu Văn Ngạn nói về mâu thuẫn giữa Hạ Long Võ và Văn Minh học phủ, thi thoảng lại khẽ gật đầu, hắn mơ hồ có chút hiểu rõ nội tình rồi.

Đương nhiên, hắn vẫn còn rất nhỏ yếu, là một tu giả hết sức bình thường, giao phong cấp độ sâu như thế thì trước mắt hắn chẳng qua là nghe một chút, làm một kẻ dự thính mà thôi, thật sự khi bản thân lâm vào hoàn cảnh ấy mới có khả năng cảm giác khác biệt, ý nghĩ khác biệt.

"Lão sư, phụ thân ta ở Trấn Ma quân không sao chứ?"

"Không đâu, tiền tuyến còn có nhiều vị cường giả vô địch tọa trấn, ai dám nhằm vào Trấn Ma quân ở tiền tuyến?" Liễu Văn Ngạn lắc đầu, "Tranh phong chỉ ở phía sau, tiền tuyến chính là mệnh mạch! Ai cũng không dám tranh đấu ở nơi ấy, bên kia thuần túy hơn rất nhiều. Chiến tranh liền là chiến tranh, phía sau đánh cho cẩu huyết lâm đầu thì tiền tuyến cũng phải giữ kỷ luật nghiêm minh!"

"Dù cho Hạ phủ chủ đích thân đến tiền tuyến, trừ phi cá nhân hành động bí mật, nếu là đại quân đoàn hành động cũng phải báo cáo chuẩn bị vài vị cường giả vô địch, được cho phép mới có thể hành quân."

Ánh mắt Tô Vũ tỏa sáng, hắn hỏi: "Long Võ vệ và Trấn Ma quân phục sát các đại chủng tộc đều là đạt được sự cho phép?"

"Đó là đương nhiên." Liễu Văn Ngạn cười lạnh đáp: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không ai cho phép, Hạ phủ chủ dám tự tiện tranh chấp? Trong số cường giả vô địch cũng không ít người ủng hộ y."

"Thì ra là thế!"

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa rồi bỗng nhiên có chút bận tâm Hạ Long Võ sẽ bị người ta nhằm vào, bây giờ nghĩ lại thì thấy mình thật nhiều chuyện!

Hắn chỉ là một học viên nho nhỏ thế mà đi lo lắng cho một vị Phủ chủ cấp cường giả, đầu óc bị nước vào rồi.

"Không đề cập tới những thứ này nữa." Liễu Văn Ngạn cười nói: "Chuyện ngươi nên biết, về sau đều sẽ biết. Không nên biết thì ngươi biết cũng không có bất cứ tác dụng gì, ngoại trừ rối loạn tâm tình, không có chỗ tốt nào."

"Ngươi đã tới Khai Nguyên bát trọng, ta cảm nhận được nguyên khí bên cạnh ngươi gợn sóng, xem ra tiến độ không chậm." Liễu Văn Ngạn rất hài lòng, mở miệng nói: "Chuẩn bị một chút, buổi chiều ta sẽ viết một bài ý chí chi văn cho ngươi,《 Lôi Nguyên đao 》Thiên Quân Thiên! Sáng nay ngươi tranh thủ xem trước qua bản dịch, tìm hiểu một chút nội dung đi."

Tô Vũ mừng rỡ, "Lão sư, là võ kỹ ạ?"

"Là võ kỹ."

Liễu Văn Ngạn thấy hắn vui vẻ như vậy bèn thản nhiên dội một gáo nước lạnh: "Bất quá ngươi chưa hẳn có thể có thu hoạch, cho dù có thu hoạch, chỉ sợ cũng sẽ không quá lớn, dù sao ngươi mới mở bát khiếu, quá ít, học xong cũng không nhất định sẽ vận dụng được, Lôi Nguyên đao cần sử dụng khiếu huyệt rất nhiều."

"Vâng, ta biết." Tô Vũ vội vàng gật đầu, vẫn không nhịn được sự hào hứng, chỗ tốt của ý chí chi văn hắn biết rõ, thân lâm vào kỳ cảnh, cái loại cảm giác này là hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, điều này cũng cần người sao chép nắm giữ cực sâu đối với môn võ kỹ đó, bằng không viết ra thì cũng chỉ là sao chép cảm ngộ, đối phương nắm giữ không sâu, ngươi cảm ngộ cũng uổng phí.

….

Đại Hạ phủ.

Ngay tại lúc Liễu Văn Ngạn và Tô Vũ đang miệt mài kể chuyện sau lưng Hạ phủ chủ, thì ở phủ thành chủ cũng có người đang nhiệt tình tranh luận.

Trong phòng khách trống trải ngồi rải rác mấy người.

Hạ Long Võ ngồi thẳng tắp, nhìn thẳng phía dưới.

Phía dưới, bên trái có một vị lão giả là quân sư của Đại Hạ phủ, giờ phút này trên mặt hiển hiện nụ cười, yên lặng lắng nghe, không nói ra một lời.

Bên phải là một vị lão giả nho nhã hiền hoà, trên mặt nở nụ cười hàm hậu, mái tóc trắng phất phơ, giờ phút này cũng không nói chuyện.

Ngoại trừ hai vị này, trong nội đường còn có một vị trung niên dáng vẻ cường tráng vạm vỡ, hiện tại chỉ có một mình hắn đứng lên, thanh âm to lớn, nổi giận nói: "Vạn Thiên Thánh, đừng có trưng ra cái bộ dạng tỉnh bơ đó của nhà ngươi! Đây là Đại Hạ phủ, không phải Cầu Tác cảnh!"

Người bị tráng hán giận dữ mắng nhiếc chính là vị lão giả tóc màu trắng bạc bên phải.

Vạn Thiên Thánh, đại phủ trưởng đời thứ sáu của Đại Hạ Văn Minh học phủ!

Vạn Thiên Thánh nở nụ cười hiền hòa, dù cho tráng hán giận dữ mắng mỏ khó nghe thế nào thì ông cũng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh hòa nhã, thanh âm không lớn, lại nghe như tiếng nước chảy, chậm rãi đáp: "Trịnh Bình, nói chuyện nhỏ thôi, đừng lớn tiếng như vậy, lỗ tai ta không điếc, vẫn nghe được."

Vạn Thiên Thánh nói xong, vẫn nở nụ cười bình tĩnh như trước, phảng phất chẳng qua là đồng hương đang nói chuyện phiếm: "Long Võ vệ nên rút về, nên đánh cũng đã đánh, giao chiến cùng Thiên Nghệ thần tộc, ba ngàn vệ sĩ đã tổn thất gần ngàn, tổn hại quá nặng nề."

"Khi cần nắm đấm thì hiển nhiên không thể chùn bước, lão phu cũng không có ý kiến. Nhưng mà hiện tại chẳng lẽ còn chuẩn bị hủy diệt cả Thiên Nghệ thần tộc?"

Vạn Thiên Thánh nhìn về phía Hạ Long Võ, nói khẽ: "Phủ chủ hẳn là có thể hiểu rõ, chúng ta làm như vậy là không được. Thiên Nghệ thần tộc đưa lên Chư Thiên chiến trường chẳng qua chỉ là một nhánh vạn người, cũng không phải toàn bộ chủ lực."

"Tiếp tục truy kích có thể sẽ sáng tạo chiến quả càng lớn, nhưng cũng sẽ cần càng nhiều mạng người tới lấp đầy. Ba ngàn Long Võ vệ, Phủ chủ chuẩn bị ném toàn bộ vào sao?" Vạn Thiên Thánh nói tới đây liền lắc đầu, bảo: "Không cần thiết phải thế, quá lỗ mãng! Đánh, đã đánh. Giờ phút này, hẳn là nên đàm phán! Đi đám phán với Thiên Nghệ thần tộc, dùng cái giá đáng kể để khiến tàn quân của Thiên Nghệ thần tộc rút lui..."

Lời của Vạn Thiên Thánh còn chưa dứt, tráng hán lại cả giận quát: "Chúng ta đã bao vây bọn chúng, hiện tại chúng đã tới gần tuyệt địa, vạn người này rõ ràng có khả năng giết toàn bộ, Vạn Thiên Thánh ngươi lại muốn thả bọn họ đi, mục đích là gì?"

"Có phải Thiên Nghệ thần tộc thu mua ngươi rồi hay không?"

Vạn Thiên Thánh cũng không nổi nóng, vẫn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, ông nói: "Trịnh Bình, không cần công kích cá nhân như vậy. Ta không phủ nhận chúng ta có khả năng bắt hết đối phương, mấu chốt là... đáng giá không? Ba ngàn Long Võ vệ, hao phí cái giá lớn của Đại Hạ phủ, hiện tại chỉ vì một nhánh vạn người mà hy sinh toàn bộ?"

"Ở trong đó có người của Chiến Tranh học phủ các ngươi, cũng có người của Văn Minh học phủ chúng ta, đều là cường giả tinh nhuệ, chỉ vì đánh một nhánh tạp quân mà hy sinh nặng nề đến thế, ngươi nỡ sao?"

Vạn Thiên Thánh khẽ thở dài: "Có vài người không thích động não, chỉ thích chém chém giết giết, loại người này... nên ném lên trên chiến trường làm đại đầu binh, tuyệt đối không nên để cho hắn đi chỉ huy."

Tráng hán lạnh lùng nói: "Ta tòng quân ba mươi năm, chính là từ đại đầu binh giết lên tới đấy!"

"..."

Vạn Thiên Thánh bật cười, giọng điệu vẫn mềm mỏng như trước: "Cho nên ngươi tốt nhất cứ làm công việc tay chân của ngươi không được sao, nhất định cứ phải lăn lộn chen lên làm cái gì?"

Tráng hán cả giận, quát: "Ta biết ngươi xem thường ta, cũng không cần ngươi phải thay đổi! Nhưng chỉ cần điều 2000 Long Võ vệ còn lại của Đại Hạ phủ tới, không cần bỏ ra cái giá quá lớn là có thể diệt sạch bọn chúng!"

Tráng hán không cam lòng nói tiếp: "Đằng nào chúng ta cũng đã tổn thất gần ngàn người, nhưng chúng ta đã dồn chúng đến tuyệt cảnh, Vạn Thiên Thánh, lúc này ngươi bảo Đại Hạ phủ rút quân, ngươi cân nhắc qua bên phía Long Võ vệ sẽ nghĩ như thế nào chưa? Các tướng sĩ trên tiền tuyến sẽ cam tâm sao?"

"Ta là quân nhân, ta hiểu bọn họ! Họ không cam tâm, họ sẽ bất mãn, họ tổn thất một phần ba đồng bào để chiếm thế thượng phong, giờ phút này đẩy địch nhân vào tuyệt cảnh rồi lại từ bỏ... Không ai có thể cam lòng!"

Tráng hán đỏ mắt, "Vì đánh thắng cuộc chiến này, chúng ta đã bỏ ra cái giá lớn như vậy... Cho nên nhất định cần phải bù đắp lại!"

Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Chiến tranh không phải cứ chăm chăm hiếu chiến là tốt, Trịnh Bình, đã nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn không rõ? Có đôi khi thắng thua không phải xem ở việc ngươi giết nhiều hay ít mà là có bao nhiêu thu hoạch."