Công chúa vốn muốn mượn hành trình đi Cam Tuyền Cung để thân thiết với hoàng thượng hơn một chút. Chờ khi tâm tình hoàng thượng tốt, lại mượn cơ hội tán gẫu một số chuyện, không nghĩ tới lời còn chưa nói, lại còn không biết duyên cớ nào đắc tội với hoàng thượng, hoàng thượngtừ nhỏ đã thân thiết với nàng giờ lại bắt đầu xa lánh nàng.
Trên núi Cam Tuyền, hoàng thượng đối với nàng lạnh lùng thản nhiên, lại đối với Quảng Lăng Vương càng thêm vỗ về.
Khi Quảng Lăng vương quay về đất phong, hoàng thượng tự mình đưa tiễn tới ngoài cung Cam Tuyền, chẳng những ban cho rất nhiều thứ, còn cố ýgia phong mấy nhi tử của Quảng Lăng vương.
Nhưng đối với nàng thì sao?
Ban thưởng thường thấy cũng không có, quyền lợi tùy ý ra vào cấm cung cũng không có. Nàng khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, đều không cótác dụng.
Sau khi quay về Trường An, nàng hao tâm sưu tập rất nhiều đồ tinhxảo, muốn vãn hồi quan hệ với hoàng thượng, hoàng thượng lại chỉ thảnnhiên liếc mắt một cái cho phải phép, rồi sai người để sang một bên.
Rất nhanh, tin tức quan hệ của nàng và hoàng thượng xấu đi truyền rakhắp thành Trường An, trước phủ công chúa náo nhiệt dần dần biến mất.Năm rồi, khi cách sinh nhật nàng một tháng, còn có người các quận cácphủ đến tặng lễ. Người đến tặng lễ thường thường xếp thành hàng dài ởtrước cửa, năm nay nhân số lại giảm mạnh, trước cửa có thể giăng lướibắt chim.
Công chúa đang ngồi trong phòng đau lòng, Đinh Ngoại Nhân hoan hỉ vội vàng từ bên ngoài tiến vào: "Công chúa, Yến vương đưa tới lễ trọng chúc thọ công chúa, hai thanh Tử Ngọc như ý, một đôi uyên ương Hồ Điệp bội,một đôi gối thủy tinh. . ."
Bởi vì biết khi phụ hoàng còn tại vị, Yến vương đã từng mơ ước ngôivị Thái tử, cho nên nàng đối với Yến vương vẫn cảnh giác. Yến vương mặcdù hàng năm tặng lễ, công chúa lại hàng năm từ chối. Càng không dự đoánđược khi môn đình vắng vẻ, Yến vương vẫn cứ phái người đến chúc mừngsinh nhật.
Công chúa mặc dù tuyệt đối không tính toán kết giao cùng Yến vương,nhưng lại không thể cứ nhẫn tâm cự tuyệt lễ vật của Yến vương, dù saonhiều người thì càng dệt hoa trên gấm*, nhưng bây giờ tạm thời là trongtuyết tặng than**: "Nhận lấy đi! Khoản đãi người tới tặng lễ cho tốt."
*Nguyên văn "cẩm thượng thiêm hoa": thành ngữ chỉ việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
**Thành ngữ, chỉ sự giúp đỡ trong lúc khó khăn.
Đinh Ngoại Nhân cười góp lời: "Khó thấy còn có người còn nịnh nọt như thế, không bằng công chúa viết một phong thư hồi đáp cho Yến vương."
Công chúa suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, cũng nên đa tạ hậu ý củaVương huynh, ngoài miệng truyền đạt luôn thiếu vài phần thành ý."
Đinh Ngoại Nhân vội chuẩn bị bút mực, hầu hạ công chúa viết thư: "Công chúa, yến tiệc sinh nhật năm nay định làm như thế nào?"
Công chúa mệt mỏi nói: "Ngươi cũng nhìn thấy tình hình bây giờ, nămtrước hoàng thượng còn nhớ đến việc này, nhưng năm nay cũng không nghekhông hỏi, bổn cung cũng không có tâm tình lo yến tiệc sinh nhật gìhết."
Đinh Ngoại Nhân nói: "Tuy rằng lúc này, đám tiểu nhân bợ đỡ không đến nịnh hót, nhưng Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân cũng đã tặng lễ,cũng không thể không tạ lễ một phen. Trải qua chuyện này, còn lại đều là những người thật tình đối đãi với công chúa, nhìn là việc xấu, kỳ thậtcũng là chuyện tốt. Hơn nữa, công chúa và hoàng thượng dù sao cũng là tỷ đệ ruột thịt, hoàng thượng tuổi nhỏ mất mẹ, là do công chúa chăm sócphần nhiều, cảm tình không giống bình thường. Chờ hoàng thượng hết giận, dù sao vẫn có đường sống trở lại, công chúa hiện tại không cần quá tính toán, Thượng Quan đại nhân đã lén đề cập với ta, sẽ nói giúp công chúa ở trước mặt hoàng thượng, Hoắc phu nhân cũng nói sẽ giúp công chúa hỏithăm hoàng thượng gần đây yêu thích gì."
Công chúa đầu mày giãn ra vài phần: "Cũng là ngươi nghĩ được chu đáo. Bổn cung nếu ngay cả yến tiệc sinh nhật cũng không làm, chỉ có thể làmcho đám tiểu nhân bợ đỡ kia chế giễu. Việc này giao cho ngươi phụ trách, ngoài Thượng Quan đại nhân, Tang đại nhân, ngươi lại gửi tới thiệp mờicho Hoắc Quang, Hoắc Quang sẽ không thể không đến, có ba người bọn họ,yến tiệc của bổn cung sẽ tuyệt đối không vắng vẻ, xem ai dám ở sau lưnghồ ngôn loạn ngữ?"
Đinh Ngoại Nhân liên tục vâng dạ, trên mặt một vẻ thận trọng, tronglòng cũng thấy đắc ý vạn phần. Hoàng thượng tính nết kỳ lạ, hỉ giận khódò, vừa rồi mấy lời nói với công chúa, là rập khuôn lời của Hoắc Vũ anủi hắn, hắn căn bản không tin, công chúa lại một lòng tình nguyện tintưởng.
Dựa vào mấy câu nói vừa rồi, Hoắc Vũ, Thượng Quan An, Yến vương tấtcả đều đã thiếu nợ hắn ngàn quan. Nên hay không nên dùng tin tức này, đi lừa bịp tống tiền Mạnh Giác một phen?
Hoắc Vũ hỏi thăm hắn về yến tiệc của công chúa, chỉ là một chuyệnnhỏ, nhưng Mạnh Giác là một thương nhân ngốc một lòng kết giao quyềnquý, chỉ cần tin tức có liên quan với đám quyền quý, muốn kiếm của hắnbao nhiêu tiền, hắn đều ngốc nghếch hồ đồ đưa ra, không lấy thật uổngcông.
Vì đã tới Khất xảo tiết (1), Vân Ca và Hứa Bình Quân ngay sáng sớm đã chuẩn bị xảo quả (2). Hứa Bình Quân còn cùng đường tỷ muội (3) trong họ hẹn buổi tối cùng đi cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa.
Buổi sáng khi Lưu Bệnh Dĩ nghe thấy nàng và Vân Ca trao đổi, cũngkhông phản đối. Nhưng buổi chiều sau khi Mạnh Giác phái một người tớinói nhỏ vài câu, lại không cho hai người các nàng đi với nhau, nói sẽcùng đi với các nàng tham dự Khất xảo tiết.
Vân Ca và Hứa Bình Quân bày biện xong hoa quả lễ thần, các loại hoaquả thức ăn này bày đầy một bàn con. Hứa Bình Quân cười cầm một cái hàbao* đưa cho Vân Ca: "Đây là khi tỷ tranh thủ thời gian rảnh tiện taylàm cho muội."
*Hà bao: túi nhỏ mang theo người.
Trên hà bao có thêu một đám mây trắng, thêu vô cùng khéo léo tinhxảo, hiển nhiên tốn không ít công phu, Vân Ca trong lòng cảm động,ngượng ngùng nói: "Muội lại không có làm cái gì cho tỷ tỷ cả."
Hứa Bình Quân ha ha cười: "Những đồ ăn này không phải muội làm sao?Tỷ ăn chính là nhận lễ của muội rồi. Muội nếu muốn đưa cho tỷ đồ thêuthùa mình làm, buổi tối hôm nay tốt nhất là cầu Chức Nữ khéo léo nhiềumột chút."
Vân Ca cười bĩu môi: "Đại ca, huynh có nghe thấy không? Tỷ tỷ chế giễu muội thêu thùa kém đó."
Lưu Bệnh Dĩ tư tưởng có chút không tập trung, vẫn lưu ý động tĩnh bên ngoài, nghe thấy Vân Ca gọi hắn, chỉ cười. Bởi vì nông nghiệp là gốc rễ lập quốc, cho nên qua nhiều triều đại hoàng đế đều rất coi trọng Khấtxảo tiết, hoàng hậu sẽ mặc trang phục lộng lẫy cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, lấy nam canh nữ chức (nam cày bừa, nữ dệt vải) làm trọngyếu.
Từ trên xuống dưới, nữ tử trong từng nhà đều rất nóng lòng chờ monglễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Mấy cô nương hẹn nhau so tàithêu thùa khéo léo, cũng có thể cùng đến dưới giàn qua đằng* cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, xem con nhện kết tơ trên quả của ai, thì chứng tỏ người đó chiếm được ưu ái của Chức Nữ.
*Mình chưa tìm ra qua đằng là cây gì *cúi đầu*, theo như mình hiểu thì qua chỉ các loại có dâyleo, như bầu bí, mướp, dưa chuột..., đằng chỉ dây leo, có thể đây là chỉ chung giàn leo của các loại cây này
Cũng bởi vì truyền thuyết đẹp về Chức Nữ và Ngưu Lang, lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa còn có tên là "Đêm thất tịch". Ngày này, tìnhngay lý gian, nam nữ vụng trộm gặp gỡ, ngầm định chung thân hẹn ướckhông ít, tình nhân vội vàng lén lút gặp mặt, nhóm mấy cô gái thích náonhiệt vừa muốn tham dự Khất xảo tiết, còn muốn nghĩ cách đi rình trộmđám tỷ muội vắng mặt, náo nhiệt không kém ngày hội Thượng Nguyên (haycòn gọi là tết Nguyên tiêu, chính là rằm tháng giêng).
Năm trước lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, tiếng cười đùa ầm ĩ phải tới tận đêm khuya, đến sau khi gõ kẻng canh hai, nhưng năm nay lại thập phần dị thường, sau canh một*, ở ngã tư đường chỉ thấy một mảnhtĩnh mịch, chỉ bên trong tường viện mỗi nhà ngẫu nhiên có tiếng nóicười.
*Canh một: 19-21h, canh hai: 21-23 h.
Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng dần dần cảm thấy khác thường, còn đangnghi hoặc, chợt nghe thấy trên đường truyền đến tiếng nện bước có trậttự, tiếng lưỡi mác đánh nhau. Có quân lính cao giọng quát: "Các nhà đóng chặt cửa, không được ra ngoài, không được cho người ngoài bước vào, nếu làm trái, lập tức luận tội mưu phản."
Hứa Bình Quân sợ tới mức lập tức cài chốt cánh cửa sân lại thật chặt, Vân Ca lại muốn chạy ra ngoài, Hứa Bình Quân muốn kéo lại nhưng kéocũng không được. Lưu Bệnh Dĩ cầm cánh tay đang kéo cánh cửa của Vân Ca:
"Vân Ca, Mạnh Giác không có việc gì, đại ca cam đoan với muội."
Vân Ca thu tay về, không ngừng đi đi lại lại ở trong sân: "Là phiênvương mưu phản sao? Yến vương? Quảng Lăng vương? Hay là. . . Xương Ấpvương?"
Lưu Bệnh Dĩ lắc đầu: "Hẳn là cũng không phải, nếu phiên vương tạophản, bình thường đều là tấn công từ bên ngoài vào trong. Hoặc là cùngthần tử liên hợp, trong ngoài hô ứng, thần tử mở rộng cửa thành, dẫnbinh vào thành, mà không phải như bây giờ đóng chặt cửa thành, lại giống như đang tróc nã."
................................................
Vu An nhận được tin tức của thủ hạ nội ứng, lập tức chạy tới bẩm báohoàng thượng, giọng nói run rẩy tới mức không thể nói thành lời: "Hoàng, hoàng thượng, Thượng Quan đại nhân âm thầm điều binh."
Lưu Phất Lăng vội đứng dậy, ngày này rốt cục cũng đến.
Thượng Quan phụ tử đều xuất thân từ Vũ Lâm doanh, Thượng Quan Kiệt là Tả Tướng quân, Thượng Quan An là Phiêu Kỵ tướng quân. Trải qua nhiềunăm tổ chức, Vũ Lâm doanh chính như Thiên Lôi, Thượng Quan thị sai đâuđánh đó, không có thủ dụ của hoàng đế, Thượng Quan phụ tử vẫn có thểđiều động binh lực từ Vũ Lâm doanh.
Vũ Lâm doanh là một tay phụ hoàng sáng lập, được rèn luyện dũng mãnh, ý định ban đầu là tiến đánh Hung Nô, bảo vệ hoàng thượng, hiện tại lạithành vũ khí sắc bén để quyền thần tranh đoạt quyền lực, phụ hoàng vẫntự cho mình là cao nhất ở cõi trời đất này sẽ làm gì, nghĩ gì?
Lưu Phất Lăng cười tự giễu.
Thế lực của Hoắc Quang là trong Cấm quân, con trai Hoắc Vũ và cháutrai Hoắc Vân là Trung Lang tướng, cháu trai Hoắc Sơn là Phụng xa đô úy, con rể Đặng Quảng Hán là Vệ úy Trường Nhạc cung, con rể Phạm Minh Hữuvừa hay lại là người phụ trách cung điện hoàng đế cư ngụ – Vệ úy Vị Ương cung.
Hoắc Quang lúc này hẳn là cũng biết tin tức, binh lực ông ta có thểđiều động nhất định là Cấm quân. Cấm quân nắm giữ cửa ngõ của cung đình, an nguy của hoàng đế toàn bộ phụ thuộc vào Cấm quân, xem như là cận vệcủa hoàng đế. Điều động Cấm quân hẳn là chỉ nghe theo mệnh lệnh của mộtngười là hoàng đế, nhưng hiện tại, Cấm quân chỉ nghe mệnh lệnh của HoắcQuang, giống như yết hầu của Lưu Phất Lăng đang bị bàn tay Hoắc Quanggắt gao nắm chặt.
Phụ hoàng, người năm đó giết mẫu thân là bởi vì cho rằng mẫu thân sẽlộng quyền nguy hại đến con. Hiện giờ thì sao? Phụ chính đại thần màngười tự mình chọn lựa lại như thế nào?
Lưu Phất Lăng đột nhiên quay sang nói với Vu An: "Ngươi lập tức pháingười đi đón A tỷ tiến cung, nói rằng hôm nay là sinh nhật của tỷ ấy,trẫm muốn gặp tỷ ấy."
Vu An lập tức đáp "Vâng", xoay người vội vàng đi ra ngoài, nhưng chỉqua thời gian ngắn, đã quay trở về, sắc mặt xanh mét, hổn hển nói:"Hoàng thượng, Phạm Minh Hữu dẫn người phong tỏa Vị Ương Cung, không cho nô tài ra khỏi Vị Ương Cung, cũng không cho bất luận người nào ra vào."
"Các ngươi theo Trẫm." Lưu Phất Lăng bước ra bên ngoài, Vu An cùng vài thái giám vội theo sát sau.
Phạm Minh Hữu dẫn người chắn trước mặt Lưu Phất Lăng. Phạm Minh Hữuquỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thần nhận được tin tức nói có người mưuphản, vì bảo đảm an nguy của hoàng thượng, xin hoàng thượng ở lại trongVị Ương Cung."
Trên tay Lưu Phất Lăng gân xanh mơ hồ hiện lên: "Ai mưu phản?"
"Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc đại nhân đang tra xét, chờ điều tra rõ sẽ lập tức bẩm báo với hoàng thượng."
Lưu Phất Lăng vẫn bước ra bên ngoài như trước, thị vệ chặn đường hắnlại một bước cũng không nhường, binh khí cầm sẵn trên tay, lại có xu thế đao kiếm sẽ rút ra khỏi vỏ. Thái giám theo phía sau Lưu Phất Lăng lậptức bảo vệ phía trước người hắn, lúc này thân thủ lên xuống cũng rất bất phàm.
Phạm Minh Hữu quỳ bò lên vài bước, trầm giọng nói: "Có câu là 'Thuốcđắng dã tật, lời thật khó nghe'. Cổ xưa có đại thần liều chết can gián,hôm nay thần cũng chỉ có thể lấy cái chết mạo phạm hoàng thượng. Xinhoàng thượng ở lại trong Vị Ương Cung. Cho dù hoàng thượng sau này bancho thần chết, chỉ cần tối nay bảo vệ được an toàn của hoàng thượng,thần cam tâm tình nguyện được chết."
Ngoài Tuyên Thất Điện, tất cả thị vệ đều mặc áo giáp lạnh lẽo. Mỗingười đều tay cầm chắc binh khí, yên lặng chờ Phạm Minh Hữu phân phó. Vu An khóc dập đầu trước Lưu Phất Lăng: "Trời đã tối muộn, cầu hoàngthượng đi nghỉ ngơi trước."
Bàn tay trong tay áo Lưu Phất Lăng gắt gao nắm chặt, hơi hơi run rẩy, đột nhiên xoay người bước trở về Tuyên Thất Điện. Lưu Phất Lăng cầm ấmtrà trên bàn lên muốn đập bể, tay nâng đến giữa không trung rồi lại chậm rãi thu trở về, cầm ấm trà nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.
Vu An rơi lệ nói: "Hoàng thượng muốn đập thì đập đi! Đừng kìm nén làm hại bản thân."
Lưu Phất Lăng xoay người, trên mặt mang theo một tia cười kỳ dị: "LàTrẫm vô năng, làm gì phải giận chó đánh mèo, hại vật vô tội? Sớm đi nghỉ ngơi đi! Kết quả đã định. Ngày mai chuẩn bị ban chỉ ngợi khen HoắcQuang bình loạn có công là được."
Vu An ngây ngốc: "Cấm quân tuy có thuận tiện về địa lợi, nhưng nếubàn về sức chiến đấu, Vũ Lâm doanh danh xa làm cho Hung Nô nghe tên đãsợ mất mật sẽ cao hơn Cấm quân cung đình, lưỡng bại câu thương* cũng rất có khả năng."
*Lưỡng bại câu thương: cả hai bên cùng thiệt hại.
Lưu Phất Lăng cười nhìn Vu An, ngữ khí ôn hòa hiếm thấy: "Bên cạnhThượng Quan Kiệt tất có nội gian. Phạm Minh Hữu đối đáp thập phần làđịnh liệu trước, nếu chẳng qua chỉ là đang lúc vội vàng nhận được mệnhlệnh từ chỗ Hoắc Quang, với tính cách của Phạm Minh Hữu, tuyệt đối không dám nói với Trẫm như thế. Nhất cử nhất động của Thượng Quan Kiệt đều ởtrong vòng dự đoán trước của Hoắc Quang, bề ngoài Hoắc Quang không cóđộng tác gì, chính là ôm cây đợi thỏ mà thôi."
Lưu Phất Lăng xoay người đi vào hướng nội điện: "Trẫm hiện tại chỉ hy vọng A tỷ đã thất thế có thể không bị ảnh hưởng gì đến."
Vu An nghe vậy, mồ hôi lạnh từng hột từng hột tỏa ra. Chuyện yến tiệc sinh nhật của công chúa, hắn đã có nghe nói, chỉ là bởi vì sau khihoàng đế trở về từ Cam Tuyền Cung, đều đối với công chúa hết sức lạnhnhạt hờ hững, hắn chưa dám nói thêm. Nghĩ đến công chúa mở tiệc chiêuđãi khách khứa, Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang, Tang Hoằng Dương.
Vu An há miệng thở dốc, lại nhìn đến bóng dáng hoàng thượng gầy yếu cô đơn, hắn lại ngậm miệng lại.
Ông trời rủ lòng thương! Công chúa chỉ là một phu nhân ở giữa thôi,không binh không thế, không có việc gì, không có việc gì. . .
Chú thích:
(1): Tối ngày 7/7 âm lịch theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân cầu khấn để cầu Chức Nữ cho mình được khéo tay thêu thùa, may vá, ngàylễ này có tên là Khất xảo tiết, hay còn có tên khác là đêm thất tịch,hiện giờ được coi là ngày lễ tình yêu của Trung Quốc.
(2)Xảo quả: được làm vào khất xảo tiết, cách làm là đun nước đường,sau đó cho vừng, bột mì vào trộn đều, rồi nặn thành các hình khối đẹpmắt tùy theo trình độ khéo léo của các cô gái, hoặc cũng có thể dùngkhuôn, sau đó chờ cho khô rồi cho vào dầu chiên vàng.
Tiệc chúc thọ của công chúa, người được mời tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều có phân lượng rất nặng. Gia đình Thượng Quan thị,gia đình Hoắc thị, vốn bởi vì Tang Hoằng Dương tuổi tác quá lớn, chỉ mời nhi tử của Tang Hoằng Dương là Tang An, nhưng Tang An do bệnh vắng mặt, công chúa vốn tưởng rằng Tang Thị sẽ không có người tới mừng thọ, nhưng khiến công chúa mừng khôn kể xiết chính là Tang Hoằng Dương cuối cùnglại đích thân đến.
Trong yến tiệc, ăn uống linh đình, tâm tình mọi người đều hết sức vui vẻ. Trải qua nhiều ngày vắng vẻ, phủ công chúa lúc này lại vô cùng náonhiệt, tâm trạng công chúa tự nhiên cũng tốt lắm.
Thượng Quan Kiệt và Thượng Quan An, hai cha con ý cười đầy mặt nhìnHoắc Quang, liên tiếp mời rượu. Trải qua hôm nay, ngày mai triều đìnhnhà Hán chính là của Thượng Quan gia tộc.
Hoắc Quang và Hoắc Vũ, hai cha con cũng đang nói chuyện nhân gian,rượu tới chén cạn, tựa hồ hết thảy đều ở nắm trong tay. Thượng Quan Kiệt cười càng lúc càng vui vẻ, lại rót một chén rượu cho Hoắc Quang, "Tới,Hoắc hiền đệ uống thêm một ly." Hoắc Quang tưởng rằng thông qua con gáiHoắc Liên Nhi nắm giữ hành động của Thượng Quan thị, nhưng không biết là Thượng Quan thị tương kế tựu kế, tin tức Hoắc Liên Nhi mạo hiểm truyềnra ngoài đều là kế nghi binh của Thượng Quan thị.
Trên yến tiệc, khi bầu không khí càng đậm hơn, đột nhiên nghe thấytiếng binh khí giao tranh, Hoắc Vân dẫn một đội cung đình cấm quân, võtrang đầy đủ, cả người đầy vết máu chạy vào phủ công chúa, "Hồi bẩm ĐạiTư Mã Đại Tướng quân, Vũ Lâm quân mưu phản. Chưa có hoàng mệnh, tự độngrời doanh trại, muốn tiến vào Vị Ương Cung."
Trong phút chốc, yến tiệc một mảnh tĩnh mịch.
Chỉ thấy cấm quân đã vây quanh toàn bộ gian phòng. Thượng Quan Kiệtvẻ mặt đại biến, Thượng Quan An hét lớn: "Không có khả năng!"
Thượng Quan Kiệt lao ra phía trước, muốn cướp binh khí một phen.Trong đình viện, Hoắc Vân lập tức nạp tên bắn ra. Thượng Quan Kiệt ômlấy lông vũ của mũi tên cắm trước ngực, cười thảm nhìn về phía HoắcQuang: "Không ngờ ngươi... ngươi còn... Ác hơn..." Thân thể ngã trên mặt đất, ánh mắt lại vẫn trợn lên nhìn Hoắc Quang như cũ.
Chỗ ngồi của nữ quyến lúc đầu còn kêu khóc, nhìn thấy Thượng QuanKiệt mất mạng, lại đột nhiên không còn âm thanh gì. Một đám hoảng sợtrừng lớn mắt nhìn.
Thượng Quan An phẫn nộ hét lên một tiếng, đột nhiên xoay mạnh ngườiđứng lên, trước hết lật ngã cái bàn, lấy làm vũ khí tấn công tới hướngHoắc Quang. Lúc này chỉ trong chớp mắt, phong độ tướng lãnh dũng mãnh bị quyền lợi phú quý ăn mòn còn sót lại có vài phần tái hiện ở trên ngườiThượng Quan An.
Hoắc Vũ tiếp nhận đao cấm quân đưa qua chắn trước người Hoắc Quang.
Hoắc Liên Nhi hét lớn: "Phu quân, cha thiếp đã đáp ứng không giết chàng, chàng mau buông... chàng buông..."
Chân Thượng Quan An bị hai cấm quân đâm trúng, thân hình lập tức lảođảo. Đúng lúc Hoắc Vũ vung đao, đầu của Thượng Quan An rơi trên mặt đất, chuyển động lăn qua lăn lại, hai mắt vẫn mở lớn phẫn nộ như trước, đang nhìn về phía Hoắc Liên Nhi, tựa hồ chất vấn nàng, vì sao lại hại chếthắn?
Hoắc Liên Nhi hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, "Không phải... không phải..."
Hoắc Thành Quân và Hoắc Liên Nhi không phải cùng một mẹ, trước kiacũng không tính là thân thiết, nhưng lúc này đối mặt với thảm kịch nhângian, cũng là nước mắt đầy mặt, muốn đi đỡ lấy tỷ tỷ, lại bị mẫu thân ôm thật chặt.
Hoắc phu nhân ấn chặt đầu Hoắc Thành Quân vào ngực mình, "Thành Quân, không được nhìn, không được nhìn."
Hai cấm quân bước lại, che chắn cho Hoắc phu nhân và Hoắc Thành Quân ra ngoài phòng lớn.
Hoắc Quang nhìn về phía Tang Hoằng Dương, hai tùy tùng của Tang Hoằng Dương vẫn đang liều chết bảo vệ ông ta, nhưng Tang Hoằng Dương caogiọng cười lớn lệnh cho tùy tùng tránh ra, chống quải trượng(gậy chống)đứng lên, "Lão phu cũng không nhọc đến Hoắc hiền đệ tự mình động thủ.Ngày đó ta và ngươi trước giường của Tiên đế, khi bốn người quỳ, lão phu đã dự đoán được có ngày hôm nay. Đồng triều làm quan hơn ba mươi năm,mong rằng Hoắc hiền đệ để cho toàn thây." Ông ta đưa mắt nhìn công chúađã xụi lơ trên mặt đất, than khẽ, "Hoắc hiền đệ đừng quên ngày đó trướcgiường Tiên đế có phát lời thề độc, đừng quên, đừng quên..." Nói xong,lấy đầu đập vào cột nhà, não vỡ toang, lập tức mất mạng.
Hai người tùy tùng nhìn nhìn cấm vệ cầm đao xung quanh, học theo chủ nhân, đều đập đầu mà chết.
Đinh Ngoại Nhân quỳ trên mặt đất bò tới hướng Hoắc Vũ, thân thể runrẩy từng trận: "Hoắc đại nhân, Hoắc công tử, ta vẫn đối với Hoắc đạinhân thập phần trung thành, ta từng giúp Hoắc công tử..."
Hoắc Vũ nhẹ gật đầu, một cấm vệ lập tức cầm kiếm đâm vào ngực ĐinhNgoại Nhân, ngăn cản toàn bộ những lời Đinh Ngoại Nhân chưa nói ra. Từlúc cấm quân xông vào phủ công chúa đến bây giờ, cùng lắm chỉ nháy mắt,đã là cả sảnh đường đầy vết máu, một phòng đầy xác chết.
Rượu Thượng Quan Kiệt rót cho Hoắc Quang, Hoắc Quang vẫn còn cầmtrong tay, lúc này Hoắc Quang cười nhìn thi thể Thượng Quan Kiệt, uốnghết một ngụm cuối cùng.
Hoắc Vũ liếc nhìn Hoắc Vân một cái, Hoắc Vân lập tức ra lệnh cho cấmquân dẫn toàn bộ tỳ nữ người hầu trong nội đường ra. Cấm quân lục soátđược lễ trọng Yến vương tặng từ trong phủ công chúa, lại còn nửa đườngchặn được thư từ qua lại của công chúa và Yến vương, Hoắc Quang thảnnhiên phân phó: "Trước đem công chúa giam lại, chờ sau khi bẩm tấu hoàng thượng xong, xin hoàng thượng quyết định."
Không ai dám phát ra tiếng nào.
Trong yên tĩnh, tiếng khóc nức nở của Hoắc Liên Nhi phát ra càng đặcbiệt lớn, nàng lúc này mới thực sự xác nhận Thượng Quan An phu quân củamình xác thực đã bị huynh đệ của mình giết chết.
Nàng từ mặt đất đứng lên, run run rẩy rẩy đi về phía Hoắc Quang, ánhmắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoắc Quang, "Phụ thân, người không phải đãđồng ý với con gái sao? Người không phải đã đồng ý với con gái sao?"
Hoắc Quang ôn hòa nói: "Liên Nhi, thiên hạ nam nhi tốt còn có rấtnhiều, Thượng Quan An bởi vì phụ thân, mấy năm gần đây đối với con cũngkhông tính là tốt, phụ thân sẽ đền bù cho con."
Nước mắt Hoắc Liên Nhi liên tiếp rơi xuống, rơi vào máu của ThượngQuan An trên mặt đất, làm cho vết máu bắt ra từng vệt, từng vệt.
"Phụ thân, người không phải cũng sẽ không buông tha Tĩnh nhi? TiểuMuội thì sao? Tiểu Muội là hoàng hậu, phụ thân hẳn là tạm thời sẽ khôngđộng tới con bé. Tĩnh nhi thì sao? Thằng bé là cháu ngoại ruột thịt củaphụ thân, cầu phụ thân tha cho nó một mạng." Hoắc Liên Nhi khóc lóc cầuxin.
Hoắc Quang hất đầu, phân phó Hoắc Vũ: "Sai người mang tỷ tỷ con hồi phủ."
Trong mắt Hoắc Liên Nhi chỉ còn tuyệt vọng. Hoắc Vũ đi tới đỡ HoắcLiên Nhi dậy, Hoắc Liên Nhi thuận thế rút đao hắn đang đeo bên hông ra,đặt lên cổ của mình. Hoắc Vũ không dám cử động nữa, chỉ càng không ngừng khuyên: "Tỷ tỷ, họ của tỷ là Hoắc, tỷ tỷ cũng còn trẻ, muốn có lại đứacon cũng thực dễ dàng."
Hoắc Liên Nhi vừa đi bước một lui về phía sau, vừa cười nói với HoắcQuang: "Phụ thân, người đã đồng ý với con gái, đã đồng ý với con gái..."
Cánh tay xoay vòng, huyết châu bay ra.
Đao rớt, thân ngã.
Vừa vặn ngã xuống bên cạnh đầu Thượng Quan An.
Nàng dùng đao vừa mới giết chết Thượng Quan An tự vận mà chết, tựa hồ là đưa ra một câu trả lời cho ánh mắt trợn trừng mở lớn của Thượng Quan An.
Ba người nhóm Vân Ca một đêm không ngủ, đoán chừng trong thành Trường An rất nhiều người cũng đều có một đêm không chợp mắt. Lệnh cấm đi lạiban đêm được hủy bỏ, Vân Ca vội vã muốn đi tìm Mạnh Giác.
Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân không yên lòng, dứt khoát đi chung vớiVân Ca. Thường ngày, trời vừa sáng đã có người đến người đi trong thànhTrường An, hôm nay lại hết sức vắng vẻ, từng nhà vẫn khóa chặt cánh cửa. Ngay cả Thường thúc hám tiền cũng không chịu làm việc buôn bán, đóngcửa ở nhà ngủ ngon.
Ngược lại Nhất Phẩm Cư lại mở rộng cửa lớn, dường vẫn như vô sự làmăn buôn bán như trước. Vân Ca trong lòng thầm khen, không hổ là lãođiếm* trăm năm, sớm đã xem sóng gió nổi lên trong thành Trường An nhưthói quen.
*Lão điếm: điếm chỉ cửa hiệu, cửa tiệm, ý nói cửa tiệm lâu năm.
Hứa Bình Quân cũng tấm tắc ngợi khen.
Lưu Bệnh Dĩ ảm đạm cười, "Nghe nói năm đó khi Vệ Thái tử mưu phản,hai phe binh lực của Vệ Thái tử và Hán Vũ Đế ở trong thành Trường Anhuyết chiến năm ngày, thành Trường An máu chảy thành sông, một mảnh tiêu điều, chủ quán Nhất Phẩm Cư là người đầu tiên khôi phục việc làm ănbình thường. Hiện giờ chuyện này so với năm đó, không đáng kể chút nào."
Sáng sớm, gió hơi có chút lạnh, Vân Ca hơi rùng mình một cái. Nànglần đầu tiên trực tiếp cảm nhận được thành Trường An một vẻ phồn hoa trở thành tàn khốc, máu chảy thành sông.
Một bạch y nữ tử xinh đẹp cản bước bọn họ, chỉ vào Nhất Phẩm Cư, cười nói: "Công tử đang ở trên lầu, mời đi theo nô tỳ vào."
Ba người Vân Ca đi theo phía sau bạch y nữ tử vào Nhất Phẩm Cư, bạch y nữ tử dẫn các nàng vòng qua đại đường, từ thang gác phía sau lên lầu,mức độ quen thuộc, không giống khách hàng, mà giống chủ nhân.
Bạch y nữ tử đẩy mành ra, mời ba người nhóm Vân Ca tiến vào.
Mạnh Giác đang đứng trước cửa sổ, dáng người cao lớn đứng thẳng*,nhìn ra ngã tư đường đằng xa, trên song cửa sổ có treo băng giao sa**,nhìn ra bên ngoài, tầm mắt không bị ngăn cản, người ngoài lại khó dòmngó bên trong cửa sổ được.
*Nguyên văn là cụm từ: trường thân ngọc lập, đại ý muốn miêu tả mộtdáng người cao lớn, hình ảnh so sánh rất là hay, nhưng không chuyển ngữsang tiếng Việt được, và mình cũng không để nguyên rồi chú thích được,đọc câu văn sẽ không xuôi, nên tạm chuyển như trên.
**Băng giao sa là một loại vải(chắc vậy), nhưng sorry, mình không tra ra được băng giao sa là vải như thế nào.
Khi Mạnh Giác xoay người lại, sắc mặt lộ ra vài phần tiều tụy, nóivới Lưu Bệnh Dĩ: "Bắt đầu từ hôm nay, Hoắc Quang chính là hoàng đế ĐạiHán triều phía sau màn."
Lời nói kinh người, Vân Ca và Hứa Bình Quân cũng không dám lên tiếng.
Lưu Bệnh Dĩ lại giống như đối với lời nói của Mạnh Giác vô cùng hiểu rõ, "Ngươi vốn hi vọng ai thắng lợi?"
Mạnh Giác cười khổ day day lông mày, quay sang bạch y nữ tử phân phó: "Tam Nguyệt, ngươi dẫn Vân Ca và Bình Quân đi trước ăn mấy thứ, rồi pha cho ta mấy chén trà đặc."
Vân Ca và Hứa Bình Quân nhìn thoáng nhau một chút, đi theo Tam Nguyệt ra phía sau phòng. Mạnh Giác mời Lưu Bệnh Dĩ ngồi, "Lưỡng bại câuthương đương nhiên là kết quả tốt nhất, hoặc là cho dù một bên thắng,cũng có thể là thắng thảm, hiện giờ Hoắc Quang lại thắng hết sức lưuloát gọn gàng. Hoắc Quang thâm trầm tàn nhẫn vượt xa qua ta dự liệu."
Lưu Bệnh Dĩ nói: "Ta chỉ có thể nhìn đến biểu hiện bên ngoài, nếu thuận tiện, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Mạnh Giác nói: "Thượng Quan Kiệt vốn định lợi dụng tiệc chúc thọ công chúa, trên đường Hoắc Quang hồi phủ, mai phục giết Hoắc Quang. Nhưngkhông ngờ nhất cử nhất động của hắn, Hoắc Quang đều biết rõ toàn bộ. Ởtrong yến tiệc của công chúa, Hoắc Quang trước tiên làm khó dễ, giếtThượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, Tang Hoằng Dương ngay tại trận. Sau đó lại lệnh Hoắc Vũ đem theo đầu của Thượng Quan phụ tử xuất hiện ở trướcVũ Lâm quân vốn phải phục giết bọn hắn, lòng quân lập tức tan rã. Saukhi thẩm vấn, kẻ mạnh miệng lập tức giết, còn lại mỗi người đều chỉchứng thực Thượng Quan Kiệt và Thượng Quan An tự mình điều động Vũ Lâmquân, có ý đồ mưu phản."
"Tại sao Thượng Quan Kiệt không âm thầm bố trí một ít binh lực ngoàiphủ công chúa, cùng Vũ Lâm doanh phụ trách phục kích hô ứng lẫn nhau?"
"Đương nhiên có bố trí. Nhưng bởi vì Hoắc Quang hoàn toàn biết rõbinh lực mà hắn bố trí, cho nên toàn bộ bị cấm quân tiêu diệt, không cómột ai có thể truyền tin tức ra ngoài. Hoắc Quang biết rõ sẽ có máu chảy đầy phòng, lại vẫn mang theo nữ quyến tham gia như mọi khi, Thượng Quan Kiệt bố trí binh lực ngoài phủ công chúa, lại nhìn thấy Hoắc Quang mang theo Hoắc Thành Quân thương yêu nhất tham dự tiệc tối, tưởng rằng HoắcQuang không có chuẩn bị, tự mình khẳng định tuyệt đối không có sai sótnhầm lẫn gì".
Lưu Bệnh Dĩ hỏi: "Hoắc Quang tại sao lại biết Thượng Quan Kiệt tính toán điều binh phục giết hắn?"
Mạnh Giác uống một ngụm trà đặc, "Hoắc Liên Nhi phu nhân của ThượngQuan An từng âm thầm thông truyền tin tức cho Hoắc Quang, nhưng mà tấtcả tin tức này đều là giả, Hoắc Liên Nhi hoàn toàn không cần phải tựtrách mình... Nội gián thực sự, Hoắc Liên Nhi và Thượng Quan An chỉ sợđến chết đều không thể nghĩ đến."
"Là ai?"
"Thượng Quan An yêu thích nhất tiểu thiếp Lư thị. Lư thị ở chỗ nàocũng đối nghịch với Hoắc Liên Nhi, hai người đối chọi gay gắt nhiều năm, Hoắc Liên Nhi vẫn luôn coi Lư thị là kẻ thù không đội trời chung, đoánchừng Hoắc Liên Nhi như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Lư thị chính làdo phụ thân của nàng, Hoắc Quang một tay an bài cho Thượng Quan An.Thượng Quan Kiệt sau khi phát giác Hoắc Liên Nhi nghe lén bọn họ nóichuyện, vốn định tương kế tựu kế, khiến cho Hoắc Liên Nhi truyền ra tintức giả, làm Hoắc Quang rối loạn, nhưng không ngờ Hoắc Quang có đườngtin tức khác. Thượng Quan Kiệt tuy là hổ phụ, nhưng lại sinh ra khuyểntử, phỏng chừng Thượng Quan Kiệt căn bản không thể tưởng được ThượngQuan An thế mà lại đem chuyện quan trọng như vậy nói cho tiểu thiếp."
Lưu Bệnh Dĩ cười: "Từ xưa đều là như thế, các gia tộc quyền thế lớnsuy tàn đều là bắt đầu thối nát từ bên trong trước. Hoắc Quang là ngườithế nào? Căn bản không cần nghe kỹ tin tức. Miễn là khi Thượng Quan Antrên giường mất hồn, tùy ý nói ra nửa câu, Hoắc Quang còn có thể đoánđược toàn bộ kế hoạch của Thượng Quan gia."
Mạnh Giác gật đầu đồng ý.
Lưu Bệnh Dĩ than nhẹ một tiếng, "Hoắc Liên Nhi không biết sự thực ra sao cũng tốt, ít đi vài phần thương tâm."
Mạnh Giác bên môi có chút ý cười châm chọc: "Nếu ngươi nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Liên Nhi trước khi chết sẽ không nói như thế."
Lưu Bệnh Dĩ vẻ mặt khẽ biến, "Trong bốn phụ chính đại thần, HoắcQuang luyến tiếc quý trọng thanh danh nhất. Người trong yến tiệc củacông chúa hôm qua chỉ sợ ngoại trừ thân tín Hoắc thị, tất cả đều khóthoát khỏi cái chết. Ngươi nếu trước đó biết có thể có biến, tại sao còn đi theo? Không sợ Hoắc Quang động sát tâm sao?"
Mạnh Giác cười khổ: "Hoắc Quang hẳn là cũng đã tâm sinh nghi ngờ đốivới ta, nếu hôm qua ta không đi, Hoắc Quang vì bảo vệ việc cơ mật, phiền toái của ta còn lớn hơn nữa."
Lưu Bệnh Dĩ cười rộ lên: "Thường thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt chân?"
Mạnh Giác nét mặt trịnh trọng: "Trước khi sự tình bình ổn, ngươi giúp ta lưu ý tới Vân Ca."
Lưu Bệnh Dĩ gật đầu: "Không cần ngươi nói. Hiện tại trong cung tình hình như thế nào?"
Mạnh Giác lắc lắc đầu: "Thừa dịp đêm qua rối loạn, Hoắc Quang thayđổi người của cấm quân hết lượt, thay đổi toàn bộ thống lĩnh không hợp ý hắn, hiện tại cung cấm sâm nghiêm, trong cung rốt cuộc tình hình nhưthế nào, chỉ có Hoắc Quang biết. Xem bố trí hôm qua của Hoắc Quang, hắnhẳn là tính toán bố cáo Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Thượng QuanAn liên hợp Yến vương mưu phản, công chúa cũng liên lụy trong đó."
Lưu Bệnh Dĩ cười ha hả: "Ai mới tin? Binh lực trong thành Trường An,từ cấm quân đến Vũ Lâm doanh đều là người của Thượng Quan Kiệt và HoắcQuang, triều chính cũng bị Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang thao túngnhiều năm, hoàng thượng không có mấy người thân tín, đương kim hoàng hậu lại là cháu gái của Thượng Quan Kiệt, giả như sau này, thái tử tươnglai có một nửa huyết mạch chính là Thượng Quan thị. Yến vương và ThượngQuan Kiệt có quan hệ thế nào? Nửa điểm quan hệ cũng không có. Yến vươngchính là muốn thân tín có thân tín, muốn binh có binh, mấy đứa con traicũng đã lớn tuổi. Thượng Quan Kiệt còn muốn giết Lưu Phất Lăng, lập Yếnvương? Ngay cả Thượng Quan Kiệt đầu óc bị chó ăn một nửa, cũng không đến mức nổi điên mưu phản đi lập Yến vương."
Mạnh Giác cười hỏi: "Từ cổ chí kim, tội danh mưu phản có mấy ngườikhông phải 'Có lẽ có*'? Chỉ cần đối phương thắng lợi nói ngươi phản,ngươi chính là phản. Mọi người nịnh bợ lấy lòng người thắng còn khôngkịp, có mấy người còn có thời gian nghĩ cái gì hợp lý hay không hợp lý?Dân gian bách tính lại làm sao mà hiểu được hoàng gia các ngươi rối rắmphức tạp như thế này?"
*Ý của Mạnh Giác là tội danh mưu phản trước giờ chắc gì đã là thật.
Vào thời Nam Tống, danh tướng Nhạc Phi bị Tần Cối vu là mưu phản,Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần Cối: "Xử tội Nhạc Phi, thếbằng chứng đâu?", Tần Cối đã trả lời: "Có lẽ có", và Nhạc Phi vẫn bị kết tội mưu phản. Về sau từ này dùng với nghĩa bịa đặt không có căn cứ. Chú thích này của mình chỉ mang tính tham khảo, vì câu chuyện trên diễn ravào năm 1141 sau Công nguyên, còn Vân Trung Ca hiện tại đang là năm 76trước Công nguyên.
Lưu Bệnh Dĩ có chút trầm mặc, đứng dậy bước đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn xuống ngã tư đường trong thành Trường An.
Sau một lúc lâu mới thong thả nói: "Thế sự thực đáng cười! Hơn mườinăm trước, Lý Quảng Lợi, Giang Sung ở ngoài sáng, Câu Dặc phu nhân, Yếnvương, Thượng Quan Kiệt ở trong tối, hãm hại Vệ Thái tử mưu phản. Lúc ấy bọn họ đại khái đều không nghĩ đến kết cuộc của mình. Lý Quảng Lợi,Giang Sung không màng tính mạng vất vả bận rộn một hồi, cùng lắm là được Câu Dặc phu nhân xem như xiêm y. Nhưng thật ra Câu Dặc phu nhân cuốicùng cũng được thỏa mãn tâm nguyện, có điều còn chưa cười đợi được nhitử đăng cơ, đã bị ban chết. Thượng Quan Kiệt như nguyện nương vào ấuchúa, thao túng triều chính, nhưng lại không nghĩ đến kết quả của mìnhcũng là đại tội mưu phản diệt tộc. Những người này vậy mà không ai cóthể cười tới cuối cùng. Hôm nay ta và ngươi ngồi ở chỗ này nhàn rỗi luận sinh tử của người khác, ngày khác không biết chờ chúng ta là vận mệnhnhư thế nào?"
Mạnh Giác cười đi đến bên cạnh người Lưu Bệnh Dĩ, "Ngươi tính nhờ vào tay Hoắc Quang, đại thù báo được, hẳn là vui vẻ mới đúng."
Lưu Bệnh Dĩ cười lạnh, "Ngươi lâu nay có nghe qua, tự mình không cónăng lực, mượn tay người khác báo thù thì bản thân sẽ vui vẻ? Hôm naycục diện này nếu là ta thiết lập, ta có lẽ sẽ vui vẻ, nhưng đối với ta,ngay cả là một quân cờ cũng không phải."
Mạnh Giác mỉm cười, "Bây giờ là ta một thân phiền toái, ngươi chỉ cần cười xem phong vân là được, cho dù muốn chán nản, người đó chỉ có thểlà ta, bao giờ mới đến phiên ngươi ?"
Lưu Bệnh Dĩ nhớ tới chuyện cũ phiền muộn bị Mạnh Giác nói đùa làmgiảm bớt, trên mặt lại mang ba phần tùy ý, ba phần uể oải vô lại cườilên. Mạnh Giác đẩy cửa sổ ra, nhìn ra xa hướng trời xanh, "Nhân sinh lạc thú ngay đây mà không biết, quá trình phấn đấu là quan trọng hơn, kếtquả chẳng qua chỉ là cho người khác xem, quá trình mới chính là tự nótạo nên nhân sinh. Nguyên nhân chính là vì không biết ngày mai thế nào,cho nên mới có thể phát sinh vô số điều, mà ta muốn chính là nắm bắt lấy những gì ta có khả năng thực hiện." Khi Mạnh Giác nói chuyện, hiếm thấy ít đi vài phần ôn nhuận, có thêm vài phần sục sôi mạnh mẽ, tay ở ngoàicửa sổ vung lên, tựa hồ nắm bắt toàn bộ trời xanh.
Vân Ca ở bên ngoài gõ cửa, "Hai người đã nói xong chưa?"
Lưu Bệnh Dĩ đi ra mở cửa, dắt Hứa Bình Quân đi xuống dưới lầu. Vân Ca vội hỏi: "Hai người đi đâu?"
Hứa Bình Quân cười quay đầu lại: "Trong lòng muội chẳng lẽ không đúng là đã sớm mong những người rảnh rỗi như chúng ta tránh đi sao?"
Vân Ca nhăn nhăn mũi, đang muốn cãi lại, Mạnh Giác kéo nàng vào trong phòng, một lời còn chưa kịp nói đã ôm chặt nàng vào lòng. Vân Ca khẩntrương tim thịch thịch đập loạn, tưởng là Mạnh Giác sẽ làm gì đó, nhưngkhông ngờ Mạnh Giác chỉ im lặng ôm nàng, đầu tựa lên đầu của nàng, hìnhnhư có chút mỏi mệt.
Vân Ca trong lòng tự giễu chính mình, tâm trạng bối rối bình phục lại, đưa tay ôm lấy Mạnh Giác.
Hắn không nói, nàng cũng không lên tiếng. Chỉ lẳng lặng ôm chặt nhau, mặc cho ngoài cửa sổ thời gian lưu chuyển.
Lưu Phất Lăng đang lắng nghe Hoắc Quang tấu trình tội chứng mưu phảncủa Thượng Quan Kiệt và Yến vương. Yến vương vốn đã có phản tâm, chứngcớ hắn mưu phản căn bản không cần ngụy tạo cũng đã chất thành một đốnglớn. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An gần đây cùng Yến vương qua lạithân mật, vả lại tự mình điều động Vũ Lâm doanh, lại thêm nhân chứng,vật chứng, đúng là thiết chứng như sơn*. Tội trạng của công chúa có vậtchứng, là thư từ qua lại, còn có thị nữ của công chúa làm chứng.
*Chứng cớ rành rành như núi.
Sau khi Hoắc Quang bày ra toàn bộ thư từ, tài vật qua lại làm tộichứng, thỉnh cầu Lưu Phất Lăng lập tức phái binh bao vây tấn công Yếnquốc, đề phòng Yến vương xuất binh.
Đối mặt với thái độ khiêm tốn bình thường như xưa nay của Hoắc Quang, Lưu Phất Lăng cũng vẫn không lạnh không nóng như trước: "Toàn bộ đềuchuẩn theo ngươi tấu trình. Lập tức chiếu cáo thiên hạ, lệnh Điền ThiênThu phát binh tới Yến quốc, trong chiếu thư viết rõ tội trạng chỉ mộtmình Yến vương, không liên quan tới con cháu. Nếu Đại Tư Mã đã thu thậpđược đầy đủ chứng như thế, nói vậy từ lâu đã chú ý tới Yến vương, bêncạnh hắn tất có người của Đại Tư Mã, Yến vương cho dù khởi sự, trẫm cũng có thể không cần lo lắng binh loạn gây họa cho dân chúng."
Hoắc Quang đáp: "Chúng thần nhất định tận lực."
Lưu Phất Lăng nói: "Yến vương và Ngạc Ấp công chúa mặc dù có tội, dùsao cũng là huynh tỷ ruột thịt của trẫm, nếu trẫm hạ chỉ giết bọn họ,ngày sau chỉ sợ không còn mặt mũi nào gặp phụ hoàng, đưa bọn họ đi giamlỏng là được."
Hoắc Quang còn muốn nói thêm, Lưu Phất Lăng cầm quốc tỉ đặt ở trướcmặt ông ta: "Nếu ngươi không đồng ý với ý tứ của trẫm, có thể tự mìnhban chỉ đóng ấn."
Đôi mắt Lưu Phất Lăng mặc dù giống Hán Vũ Đế Lưu Triệt, nhưng bởi vìchuyện trước kia, vẻ mặt càng lúc càng đạm mạc, cho nên nguyên bản làgiống tám phần giờ chỉ còn ba phần.
Lúc này ánh mắt sắc bén, ẩn chứa sát khí, giống như Hoắc Quang khicòn trẻ, một ánh nhìn như xuyên thấu. Hoắc Quang trong lòng chấn động,không khỏi lui về phía sau từng bước, bỗng chốc quỳ gối trên mặt đất,"Thần không dám."
Lưu Phất Lăng thu hồi quốc tỉ, trầm ngâm không nói.
Nếu đi đến một bước này, hiện tại chỉ có thể hết sức tránh cho bởi vì tranh đoạt quyền lực dẫn đến chiến tranh gây họa cho bách tính. Sau một chớp mắt, Lưu Phất Lăng nói: "Truyền chỉ trấn an Quảng Lăng vương, đồng thời tăng thêm binh lực trấn giữ phụ cận Quảng Lăng quốc, khiến choQuảng Lăng vương không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu trong vòng bangày không thể để cho Yến vương mở rộng cửa thành nhận tội, Đại Tư Mãhẳn là có thể dự đoán đến hậu quả."
Hoắc Quang sắc mặt nặng nề, gật nhẹ đầu, "Thần nhất định dùng hết toàn lực, còn Xương Ấp quốc? Có cần hay không. . ."
"Không cần phải quản Xương Ấp vương." Lưu Phất Lăng nói xong, đứng dậy ra cửa điện.
Vu An đi theo phía sau Lưu Phất Lăng, xem phương hướng Lưu Phất Lăngđi là tới cung điện hoàng hậu ở – Tiêu Phòng Cung. Trong lòng hắn buồnbực, năm thì mười họa mới tới một lần, hôm nay thì vì sao lại muốn tới?
Cung nữ bên ngoài Tiêu Phòng cung có thêm vài khuôn mặt mới, nhữngkhuôn mặt cũ đã tìm không thấy. Vu An oán hận than, Hoắc Quang thật sựlà thủ đoạn lôi đình. Cung nữ thấy hoàng đế giá lâm, sau khi thỉnh anđều tránh đi.
Lưu Phất Lăng ra hiệu bảo Vu An đi mở mành che bên ngoài giường ra.Vu An muốn vén lên, bên trong đã có một đôi tay túm rất chặt, không chohắn mở ra.
Vu An muốn dùng sức, Lưu Phất Lăng phất phất tay, ý bảo hắn lui ra, đi ra ngoài phòng canh giữ.
"Tiểu Muội, là trẫm, vén rèm."
Sau một lúc, hai bên mành được kéo ra, hé ra một gương mặt tràn đầynước mắt ngoài mành, "Hoàng đế đại ca? Bà vú nói ông nội của ta, bà nộita, phụ thân ta, mẫu thân ta, đệ đệ của ta, Lan cô cô của ta đều chếthết, thật vậy không?"
Lưu Phất Lăng nhẹ nhàng gật đầu.
Thượng Quan Tiểu Muội nước mắt rơi càng lúc càng nhanh, há miệng muốn cao giọng khóc lớn, lại quét mắt nhìn phía ngoài điện, không dám khócthành tiếng, "Cha không phải đã nói, nếu ta tiến cung, bọn họ sẽ sốngrất tốt sao?"
Lưu Phất Lăng nói: "Tiểu Muội, ta hiện tại sẽ nói những lời rất quantrọng, muội nên lắng tai nghe. Muội năm nay mười ba tuổi, đã là ngườilớn rồi, người lớn chung quy sẽ không muốn khóc nhiều nữa. Ông ngoạimuội xử lý xong những chuyện trong tay sẽ tới thăm muội, muội còn đangkhóc, ông ấy sẽ mất hứng, nếu ông ấy mất hứng. . ."
Thân thể Tiểu Muội lui về phía bên trong giường cuộn tròn lại, giốngmột con ốc sên muốn tiến vào bên trong cái vỏ cứng của mình để trốn,nhưng nàng không có cái vỏ cứng kia, chỉ có thể lấy hai tay ôm lấy chính mình, "Ta biết, ông ngoại nếu mất hứng, sẽ cũng giết ta."
Lưu Phất Lăng ngây người một lát, "Xem ra muội thực sự trưởng thànhrồi. Nếu ông ngoại hỏi muội, có nhớ cha mẹ không? Muội nên trả lời nhưthế nào?"
Tiểu Muội vừa lau nước mắt, vừa nói: "Ta sẽ nói, ta sáu tuổi đã dọntới ở trong cung, rất ít gặp mặt họ, tuy biết rằng cha mẹ hẳn là tốtlắm, nhưng bây giờ tốt như thế nào không thể nói rõ được, tuy rằng rấtmuốn có mẫu thân, nhưng có thời điểm cảm thấy cung nữ tỷ tỷ hằng ngàychăm sóc sinh hoạt thường này thân thiết, gần gũi hơn."
Lưu Phất Lăng nhẹ gật đầu khen ngợi, "Tiểu Muội thông minh, vài năm này, muội ở trong cung học được không ít."
Lưu Phất Lăng đứng dậy, bước ra bên ngoài. Tiểu Muội ở phía sau hắnkêu lên: "Hoàng đế đại ca, huynh chừng nào thì lại đến gặp ta?"
Bước chân Lưu Phất Lăng có hơi dừng một chút, nhưng không trả lời câu hỏi của Tiểu Muội, bóng dáng ấy vẫn bước về phía trước như cũ. Điện phủ rộng lớn, tựa hồ vô hạn, Tiểu Muội bình tĩnh nhìn bóng dáng qua saliêm* càng đi càng nhạt dần kia.
*Sa liêm: mành bằng vải sa, sa: tên một loại hàng dệt đẹp ở Trung Quốc.
Cuối cùng, biến mất không thấy.
Chỉ có sa liêm vẫn nhẹ nhàng lay động, nhắc nhở nàng, người nọ thậtsự đã tới nơi này. Tiểu Muội buông sa liêm xuống, tiện tay cầm lên mộtbộ y phục nhét vào miệng, nhét thật chặt, nước mắt vẫn rơi như mưa, haitay nắm chặt thành quyền, điên cuồng mà quơ quào, lại không có một âmthanh nào phát ra,
Bên ngoài mành.
Mùi thơm ngọt của huân hương từng vòng từng vòng tản ra.
Một phòng tĩnh mịch.