Vân Trung Ca

Quyển 3 - Chương 6: Trăng Thiên Sơn vẫn thế, không chiếu tới người năm trước




Tuy rằng Lưu Tuân không phải là người đầu tiên mà Hoắc Quang chọn, nhưng Hoắc Quang đối với hiện tại cũng coi như mọi điều đều vừalòng. Vào ngày đăng cơ, Lưu Tuân ở trước mặt toàn bộ quan viên trongtriều, khen ngợi ông ta là hiền lương. Sau khi đăng cơ, bất kể là việclớn hay việc nhỏ, Lưu Tuân đều sẽ trưng cầu ý kiến của ông ta trước. Sau khi hai người cùng nhau thương lượng, mười vạn đại quân Quan Trung đãchỉnh quân sẵn sàng chờ lệnh, chuẩn bị tiến quân, đón đầu vây đánh HungNô một trận lớn. Ngày tốt Hoắc Thành Quân nhập cung cũng đã chọn định,chỉ còn một vấn đề về Tây Vực, lại bởi vì một người vô danh vô vọng, màgiữa hai người đã có bất đồng được che giấu.

Tiêu Vọng Chi, người Lan Lăng, Đông Hải, là một con cháu nhà nôngbình thường, thuở nhỏ chăm chỉ hiếu học, kinh luân đầy bụng, tài danhlan xa, Trưởng Sử* Bính Cát tiến cử hắn với Hoắc Quang, Hoắc Quang đặcbiệt triệu kiến hắn, nghe hắn nói kinh sử tử tập**, tất cả đều có thểđối đáp trôi chảy, đích xác là tài hoa xuất chúng, khiến cho Hoắc Quangcó phần khen ngợi, theo lẽ thường mà nói, con đường làm quan của hắn hẳn là phải thuận lợi mới đúng, nhưng bởi vì một việc nhỏ làm trái với Hoắc Quang, từ đó về sau địa vị rớt xuống ngàn trượng, cho nên buồn bực bấtđắc chí.

*Trưởng Sử là tên chức quan.

**Kinh sử tử tập: cách phân loại sách vở thời xưa, gồm: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.

Sau khi Lưu Tuân đăng cơ, nghe nói tới người này, sinh hứng thú,truyền hắn tới yết kiến, sau khi trò chuyện, phát hiện quả như bên ngoài truyền tụng, kinh luân đầy bụng, tài hoa xuất chúng, lúc này quyết định trọng dụng Tiêu Vọng Chi. Đương nhiên, Lưu Tuân còn có một suy nghĩkhác quan trọng hơn, đó là người này bởi vì từng đắc tội với Hoắc Quang, bị Hoắc Quang chèn ép nhiều năm nên bất mãn, nhất định đối với HoắcQuang có oán hận chất chứa, mà chính hắn lúc này đang thiếu chính lànhững chi sĩ có trí mưu không hề sợ hãi trước quyền thế của Hoắc Quang,tuyệt đối sẽ không bị Hoắc Quang lôi kéo.

Đối với vấn đề Tây Vực, Lưu Tuân thể hiện rằng không muốn nước Ô Tônbị cuốn vào nội loạn, lại càng không muốn động binh. Tuy nhiên do HoắcQuang nhiều lần thuyết phục, mới miễn cưỡng đồng ý cho Hoắc Quang xuấtbinh ngầm trợ giúp Ô Tôn, nhưng hắn muốn phái Tiêu Vọng Chi làm đặc sứHán triều, đi theo quân đội. Hoắc Quang phản đối kịch liệt, tuy rằng Lưu Tuân và Hoắc Quang không phát sinh xung đột ngay trước mặt, nhưng mộtngày Hoắc Quang còn phản đối Tiêu Vọng Chi, thì một ngày Lưu Tuân cònkhông để ý tới chiến loạn ở Ô Tôn. Hơn nữa, trong triều đình vốn cònkhông ít nho sinh thuộc phái phản chiến, cho rằng quốc gia vừa mới anổn, hẳn là phải khôi phục nguyên khí, thực sự không nên vì một quốc gia ở Tây Vực nội loạn mà động binh qua, hao người tốn của, Lưu Tuân vô cùngtán thưởng quan điểm của bọn họ, đương nhiên thuận theo lời can gián của các vị nho sinh, án binh bất động.

Thế cục ở Ô Tôn đã là lửa sém lông mày*, Hoắc Quang bất đắc dĩ, đànhphải thoái nhượng, đồng ý cho Tiêu Vọng Chi làm đặc sứ. Dưới tình huốngHoắc Quang lui từng bước, Lưu Tuân cũng lui thêm một bước dài hơn nữa,đáp ứng yêu cầu của Hoắc Quang, xuất binh tới Tây Vực. Trận đấu đầu tiên giữa hai phe, nhìn qua vẫn là Hoắc Quang chiếm thế thượng phong, khiếncho hoàng đế không muốn động binh phải động binh, thế nhưng, Hoắc Quanglại không thể vui mừng cho nổi.

*Lửa sém lông mày: thành ngữ, ý chỉ rằng vô cùng cấp bách.

Hoắc Thành Quân lựa lời khuyên giải Hoắc Quang: "Cha, hoàng thượngchẳng qua là lệnh Tiêu Vọng Chi đi làm đặc sứ, cũng không phải là chứcquan gì ghê gớm, hà tất gì phụ thân phải vì thế mà không vui? Kẻ địchcủa Hoắc gia ít đi hắn cũng không hề ít hơn, mà nhiều thêm hắn cũngkhông hề nhiều lên!"

Hoắc Quang cười khổ: "Con cũng giống như những người ngoài khác, chorằng ta không hề trọng dụng hắn, là bởi vì một việc nhỏ hắn đối nghịchvới ta? Cha con là người lòng dạ hẹp hòi như thế sao?"

Hoắc Thành Quân ấp úng nói: "Con gái sai rồi! Chẳng lẽ có ẩn tình khác?"

"Tiêu Vọng Chi là nhân tài, không chỉ nói tới kinh sử tử tập, ngay cả binh pháp luật điển, hắn cũng đều có thể đọc làu làu, có lẽ văn võ cảtriều, không ai có thể đối đáp được với hắn, hoàng thượng vừa thấy hắn,đã bị kinh động vì học giả uyên thâm, cũng không có điểm gì kỳ quái, năm đó ta cũng có phản ứng như vậy."

"Người này lại có tài hoa như thế sao?" Hoắc Thành Quân kinh ngạc.

"Ta lúc ấy tâm sinh ngưỡng mộ, lập tức muốn giữ hắn lại bên người,quyết định sau khi rèn luyện một thời gian, giao cho trọng trách, thếnhưng sau một thời gian dài, đã dần dần phát hiện người này hóa ra lạilà một Triệu Quát bàn binh pháp trên giấy*, hơn nữa hắn bề ngoài tự xưng là thanh cao, không nhiễm bụi trần, nhưng thực chất lại hảo danh trọngquyền, lại không hề chịu thừa nhận."

*Triệu Quát là con tướng quânnổi danh Triệu Xa của nước Triệu thời Chiến Quốc, từ nhỏ đã tinh thôngbinh pháp, luôn cho rằng mình giỏi nhất thiên hạ. Trong trận đánh giữaTần và Triệu, vua Triệu không nghe khuyên can cử Triệu Quát chưa có kinh nghiệm sa trường làm đại tướng, kết quả là đại tướng này chỉ biết bànbinh pháp trên giấy(nguyên văn là thành ngữ: "Chỉ thượng đàm binh")khiến cho 40 vạn quân Triệu tử trận.

Hoắc Quang cười nhạt, "Triều đình ta chẳng những không phải là sạchsẽ tới mức có thêm một hạt bụi nhỏ thì sẽ nhuốm bẩn, mà ngược lại là đãdơ bẩn chỉ dơ bẩn hơn thôi, chỉ có hai loại người có thể ở chỗ như thếnày có được thành quả công lao sự nghiệp, một loại là tâm tính kiêntrinh, người kiên cường không ham muốn, người như thế giống như một đóasen trắng, dù cho ở dưới bùn lầy, nhưng không hề nhiễm bẩn, tuy rằng kết cục thường thường sẽ rất bi thảm, nhưng sẽ được lưu tiếng thơm thiêncổ. Loại thứ hai là người tâm tư thông minh, bề ngoài xử sự khôn khéo,thủ đoạn xảo quyệt, trong tâm đều có nguyên tắc làm việc của mình, người như thế giống như con cá chạch, sống ở trong bùn lầy, nhưng không hề bị bùn lầy cản trở, ngược lại còn đi lại tự nhiên, thậm chí biến đổi bùnlầy để dùng cho mình, là trị quốc giúp đỡ xã tắc, cai quản quốc gia.Người giống Tiêu Vọng Chi lại tự cảm thấy mình như các bậc tiền nhân, đó là hắn tự xưng thanh cao nhưng ẩn dưới chính là yếu đuối, trị quốc nhất định sẽ hỏng việc. Ta ngăn cản hoàng thượng trọng dụng hắn, chính là sợ hắn hại nước, hoàng thượng lại cho rằng ta sợ hãi người 'tài hoa' nhưvậy tương lai sẽ chế ngự được ta."

Hoắc Thành Quân nghe mà sững sờ, nhìn phụ thân trước mặt, đáy lòng có một cảm giác rất kỳ lạ, mỗi một lần, khi nàng nghĩ rằng nàng đã thực sự hiểu được phụ thân, lại phát hiện, vẫn không thể hiểu được. Rốt cuộcphụ thân là độc ác, hay là thiện lương? Rốt cuộc là trung thần, hay làgian thần? Rốt cuộc là nặng tình nặng nghĩa, hay là vô tình bạc nghĩa?Rốt cuộc là quyền thần tham luyến vinh hoa, hay là bậc trí giả tâm tínhkiên định?

Phụ thân là loại người thứ hai sao?

Nàng nhỏ giọng, "Phụ thân, người quên nói kết cục của loại người thứ hai."

"Kết cục của loại người thứ hai sao?" Hoắc Quang ôn hòa nhìn con gái, khẽ mỉm cười, thật lâu sau, ông ta nhìn về phía đằng xa, "Dù là đượctoàn thây, hay là bị tan xương nát thịt, có điều, ta nghĩ bọn họ cũngkhông để ý, chỉ cần đạt được mục đích của mình, kết cục như thế nào, bọn họ không quan tâm."

Một buổi sáng tinh mơ, Hoắc Quang đã dẫn Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vânvà Hoắc Thành Quân ra từ đường Hoắc thị ở ngoại thành Trường An, tế báibài vị tổ tiên.

Không phải ngày lễ, không phải thanh minh, không phải ngày giỗ củangười thân, hành động của Hoắc Quang trong mắt người ngoài không khỏi kỳ quái, có điều đám người Hoắc Vũ đã sớm quen rồi. Trong trí nhớ của bọnhọ, từ nhỏ đến lớn, khi phụ thân cao hứng, sẽ đến từ đường, khi mấthứng, cũng tới từ đường. Cửa gỗ đen thùi vừa dày vừa nặng, hương khói mờ mịt vờn quanh ở từ đường, tựa hồ có thể khiến cho hết thảy tâm trạngcủa phụ thân đều bình thản trở lại.

Chỉ có điều, bọn họ không đoán ra, lần này rốt cuộc là phụ thân caohứng hay là mất hứng. Trên triều đình, hết thảy cũng rất thuận lợi, theo lẽ thường mà nói phải là cao hứng, nhưng khuôn mặt phụ thân bị làn khói nhẹ quẩn quanh, đã không thể phân biệt được rõ là sầu muộn hay vui vẻ.Nhìn như đang cười, nhưng nhìn một cách cẩn thận cuối cùng lại cảm thấydưới nụ cười là đeo nặng rất nhiều thứ, ngay cả vẻ ung dung trấn địnhnhất quán của phụ thân dường như cũng có thể thấy được là khó có thể duy trì.

Tế bái bài vị tổ tiên xong, đoàn người đến sương phòng nghỉ ngơi. Bởi vì không phải lễ tế chính thức, mặc dù bản thân Hoắc Quang không ănthịt, nhưng cũng không cấm con cháu không được ăn, cho nên Hoắc Sơn nghe vậy mới vào trong núi săn một con hươu, vội sai người đắp cái lò nướngthịt.

Hai nha đầu xắn tay áo, cầm đũa sắt lật trở nướng thịt hươu, hai bàtử* ở bên cạnh hâm rượu. Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân vây quanh bếp lò,vừa uống rượu, vừa nói cười. Hoắc Quang dựa trên noãn tháp, vừa uốngnước chè xanh, vừa nghe đám con cháu nói cười. Hoắc Thành Quân khôngthích mùi khói lửa, cho nên tránh xa bếp lò, ngồi ở phía sau Hoắc Quang. Nàng ngắm nghía chung rượu trong tay, yên lặng trầm tư, rượu để lâu bịlạnh, nàng cũng không hề phát hiện.

*Bà tử: chỉ đầy tớ già.

"Thành Quân, con đang suy nghĩ gì vậy?" Hoắc Quang hỏi.

Sắc mặt Hoắc Thành Quân có chút tái nhợt, đi tới ngồi xuống bên người Hoắc Quang, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, cứ như vậy mà buông tha cho VânCa sao?"

Thì ra con gái lại cố chấp tới như vậy! Hoắc Quang thầm thở dài mộttiếng, "Hiện tại Vân Ca không quan trọng gì, hiện giờ thế cục trongtriều không rõ ràng, không cần phải vì cô ta mà không đội trời chung với Mạnh Giác."

Hoắc Vũ chộp được hai từ "Mạnh Giác", lập tức phất tay để cho đám nha hoàn, bà tử đều lui ra. Hoắc Sơn lại hiểu sai ý của Hoắc Vũ, cười cầmlấy đũa sắt, gắp một miếng thịt hươu đem lên nướng, "Kỳ thật thứ nàyphải tự tay mình nướng rồi ăn, mới thấy thú vị."

Hoắc Vân rót cho mình một chén rượu ấm, giống như không hề để ý,nhưng thực tế cũng tập trung lắng nghe. Hoắc Vũ nói: "Cha, Mạnh Giác làkẻ địch của chúng ta, vốn là không đội trời chung, càng sớm diệt trừ hắn càng tốt."

Hoắc Quang cười nhạt, "Vân nhi, cháu nói lục soát trong gia đình nông dân ở ngoại thành Trường An bắt được Vân Ca, vậy mấy đứa có biết trướcđó Vân Ca đã bị ai giam giữ hay không?"

Tay Hoắc Vân đột nhiên run lên, toàn bộ rượu đổ vào ống tay áo, maymắn Hoắc Sơn vừa mới vội vã ăn miếng thịt hươu, bị nóng tới phỏng lưỡi,kêu thét ầm ĩ, khiến cho sự chú ý của mọi người đều chuyển qua đó.

Hoắc Vân nhân cơ hội đặt chén rượu xuống, lén đưa mắt nhìn Hoắc Thành Quân, nói bừa: "Bị người khác nhốt? Không phải Lưu Phất Lăng an bàigiấu Vân Ca ở nơi đó sao?"

"Nếu như là Lưu Phất Lăng an bài, vì sao không tìm được quốc tỉ binhphù? Vì sao cuối cùng quốc tỉ binh phù lại ở trong tay Lưu Tuân?"

Hoắc Vân, Hoắc Vũ, cả hai đều kêu lên một tiếng "A" sợ hãi, vẻ mặthoảng hốt và không thể tin được. Hoắc Vũ oán hận than: "Vậy mà lại ởngay trước mắt chúng ta!"

"Chúng ta đều đánh giá thấp Lưu Tuân, vị hoàng thượng này... Thật sựkhông dễ ứng phó." Hoắc Quang khẽ thở dài, "Hắn muốn Mạnh Giác làm câyđao cho hắn, có điều Mạnh Giác cũng không phải người dễ đối phó, cáichuôi đao này không chịu thuận theo tâm ý của hắn đâm sang ta."

Khi Hoắc Quang nói chuyện, thần sắc Hoắc Vân rất khó đoán, hắn đưamắt nhìn Hoắc Thành Quân, Hoắc Thành Quân lại đang cúi đầu ngồi im, mộtbộ dáng thản nhiên. Hoắc Vân thu lại cảm xúc, cũng cụp mắt ngồi, chỉtrên mặt được bao phủ bởi một tầng sương lạnh dày đặc, người không biếtcòn tưởng rằng hắn bị Lưu Tuân đùa bỡn mà tức giận.

Hoắc Sơn nhổ ra một ngụm nước lạnh vừa súc miệng, vội vàng hỏi: "Nóinhư thế, Mạnh Giác cũng không phải là kẻ địch của chúng ta?"

Hoắc Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Là kẻ địch, thế nhưng cần mượn sức kẻ địch, tốt nhất là có thể làm cho lưỡi đao của hắn quay sang hoàngthượng, tội gì lại để cho hắn và hoàng thượng liên thủ đối phó chúngta." Đạo lý tuy rằng hiểu rõ, nhưng cục tức lại nuốt không trôi, Hoắc Vũ vừa nói, vừa quăng mạnh bầu rượu trước mặt qua cửa sổ ra ngoài, khiếnnó vỡ nát.

Hoắc Quang nghe thấy lời Hoắc Vũ nói, vốn đang gật đầu, lúc nhìn thấy động tác của hắn, tức thì nhíu mày lại. Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Thành Quân vẫn không nói gì, "Thành Quân, con thấy thế nào?"

Hoắc Thành Quân ngẩng đầu cười, "Phụ thân, lời ca ca nói đều rất cólý. Con chỉ có điểm lo lắng về nha đầu Vân Ca kia, lúc ấy phụ thân không có ở đây, cho nên không để tâm, nhưng nếu cha tận mắt nhìn thấy ánh mắt của cô ta, ngay cả bây giờ nghĩ lại, cũng vẫn thấy khí lạnh xâm nhậptới tận xương cốt, cuối cùng cảm thấy rằng, giữ cô ta lại, chính là mộttai họa."

Chuyện Vân Ca thân mang long tử, càng ít người biết càng tốt, cho nên Hoắc Quang vẫn chưa nói cho những người khác. Ba người nhóm Hoắc Vũnghe được lời đối thoại của hai người họ, đều có chút không thể hiểunổi, nhưng thấy Hoắc Quang không có ý định giải thích, ba người cũngkhông dám hỏi.

Hoắc Quang biết lời Thành Quân nói rất đúng, giữ lại một kẻ địch hậnngươi sâu sắc, tuyệt đối không khôn ngoan. Thế nhưng trước mắt, MạnhGiác và Lưu Tuân đều đang bảo vệ tính mạng Vân Ca, rất khó động tới VânCa nữa, chỉ có thể để sau này rồi tính sau.

"Trước mắt khẩn yếu nhất chính là ứng phó được với hoàng thượng. Tânđế đăng cơ, không tránh được quan viên được bổ nhiệm và miễn nhiệm, hiện giờ lại đang phải động binh tại Quan Trung và Tây Vực, chỉ cần không để ý cẩn thận một chút, binh quyền Quan Trung sẽ bị hoàng thượng đoạt lấy, chuyện Vân Ca về sau rồi nói. Thành Quân, hiện tại chuyện quan trọngnhất của con là chuẩn bị để tiến cung, Lưu Tuân không giống như Lưu Phất Lăng, là một nam nhân hành sự bình thường, hắn hẳn là sẽ chọn nạp phitần, dùng sức mạnh của hậu cung để ảnh hưởng tới triều đình, trên vaicon trọng trách rất nặng."

Hoắc Thành Quân mày không khỏi nhíu lại vài phần, im lặng khẽ gậtđầu. Kỳ thật, từ khi nàng âm thầm tráo đổi Vân Ca ra khỏi lãnh cung,chiến tranh giữa nàng và Lưu Tuân cũng đã bắt đầu rồi. Nàng không tinhắn, hắn đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng nàng.

Sau khi mấy người bọn họ dùng bữa xong, chuẩn bị xuống núi quay vềTrường An. Ngoại trừ đám tạp dịch mở đường, còn có hơn trăm tên thị vệtrước sau bảo vệ, đoàn người chậm rãi đi trên sơn đạo. Hoắc Thành Quânngồi trên chiếc kiệu nhỏ được mành đoạn* màu đỏ che kín. Ba người nhómHoắc Vũ cưỡi hãn huyết bảo mã. Hoắc Quang lúc đi vốn ngồi trên một cỗkiệu, khi quay về đột nhiên động hứng trí, sai người tìm một con ngựabờm đen, cưỡi ngựa đi về.

*Đoạn: tên một loại lụa.

Người tuy nhiều, nhưng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có âmthanh huyên náo gì, sơn cốc mùa đông lại yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa"Lốc cốc" gõ trên sơn đạo. Dù sao đi theo đội ngũ, ngựa đã được thuầnphục, không cần thiết phải quan tâm quá mức, Hoắc Sơn ở trên ngựa đã bắt đầu buồn ngủ. Đột nhiên, đội ngũ đi đầu tiên có tiếng người kêu ngựahí, làm kinh động cả núi rừng, bầy chim nhỏ kêu lên chói tai, bay loạnxạ khắp chốn. Ngựa của Hoắc Sơn dừng lại đột ngột, làm cho Hoắc Sơn bịngã xuống, hắn vừa muốn chửi ầm lên, lại thấy đám người Hoắc Quang cũngđã xuống ngựa. Hoắc Vũ và Hoắc Vân rút đao, dự định tới bảo vệ HoắcQuang.

Vẻ mặt Hoắc Quang rất trấn tĩnh, phân phó nói: "Không cần phải quan tâm tới ta, bảo vệ tốt cho muội muội của các con."

Hoắc Vũ, Hoắc Vân nghe vậy, vội một trước một sau bảo vệ Hoắc ThànhQuân, Hoắc Sơn lờ mờ một lát, rồi trong đầu nhảy ra hai chữ "Thíchkhách", cuối cùng mới có thể hiểu rõ tình hình lúc này, vội vàng rút đao ra, chạy tới bên cạnh Hoắc Thành Quân.

Bên ngoài, thị vệ đều rút binh đao ra, chuẩn bị nghênh địch, đám thịvệ cận thân* thì biến hóa đội hình, xếp thành mấy vòng tròn, vây quanhđám người Hoắc Quang để bảo vệ.

*Thị vệ cận thân là những thị vệ theo sát bên người để bảo vệ chủ nhân.

Vòng ngoài cùng, lắp tên giương cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bắnra. Vòng tiếp giáp ngay sau đó, mỗi người đều cầm trong tay một tấmkhiên chắn bằng đồng đen cao hơn người, dựng thẳng trên mặt đất, tấm này kề sát tấm kia, giống như một tòa thành được làm bằng đồng đen. Trongcùng là hai vòng thị vệ, có người thân mặc nhuyễn giáp, am tường chiếnđấu cận thân, có người thân mặc áo giáp nặng, tùy thời điểm có thể dùngthân thể của chính mình ngăn đao kiếm.

Phía trước, phía sau Hoắc Quang còn có vài người đứng khoanh tay,trang phục trông như thể gia nô bình thường của Hoắc phủ, nhưng huyệtthái dương nổi cao, chứng tỏ là công phu bên trong rất cao thâm.

Chờ tới khi bố trí thỏa đáng hết thảy Hoắc Vân, Hoắc Sơn đều trở nênbình tĩnh, bố trí bảo vệ chu đáo chặt chẽ như thế, thích khách làm saocó thể đột phá? Bọn họ đều nắm đao, nhìn về phía vòng tròn phía ngoài.

Chỉ thấy trong vô số đao ảnh sáng trắng chói lọi, một cây roi đenthui tùy ý vung tới, giống như lưỡi của linh xà, biến hoá kỳ lạ, nhanhtới vô cùng, điểm đầu của cây roi, luôn luôn có biện pháp tìm được kẽ hở giữa những lưỡi đao dầy đặc, đánh vào cổ tay người cầm đao, chỉ nhẹnhàng một quất, lướt qua trong giây lát, người bị quất trúng đã giốngnhư bị độc xà cắn trúng, toàn bộ cánh tay đã mềm nhũn vô lực, đao cũngđã rơi xuống mặt đất.

Mắt thấy một đám thị vệ bị roi quét trúng, người tới dần dần đánh tới trước mắt, lúc này Hoắc Quang mới thấy rõ ràng, vậy mà thích khách chỉcó hai người!

Phía trước là một nữ tử dùng khăn sa đen che mặt. Một con ngựa đen, y phục toàn thân cũng màu đen, thúc ngựa từ từ, giống như thể để ngựa đithong thả dạo chơi. Một chiếc roi ngựa bình thường cùng lắm là dài nửatrượng*, nhưng roi ngựa trong tay nàng phải dài chừng ba bốn trượng, khi vung múa thật là đẹp đẽ, không có nửa điểm sát khí, nhưng chỉ cần câyroi vung lên một lần, sẽ có một thị vệ kêu thảm quăng đao.

*Một trượng thời Hán bằng 231cm.

Phía sau nữ tử, là một con ngựa từ đầu tới đuôi trắng như tuyết, ngồi trên ngựa là một nam tử, mặc y phục gấm, khoác ngoài là áo lông cừu,đeo kim quan ngọc, mang theo một khí vũ phi phàm, hào hoa phú quý bứcngười, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ ngân lang dữ tợn đáng sợ, đầucủa con sói được đúc trông rất sống động, nhìn như muốn tìm người màcắn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống chiếc mặt nạ màu bạc, phát raánh sáng vô tình lạnh như băng, làm cho người ta từ trong lòng cảm thấytừng đợt ớn lạnh. Dưới mặt nạ là một đôi mắt tối đen, trong trẻo giốngnhư một ngôi sao lạnh, đối mặt với thế trận tầng tầng lớp lớp của bọnhọ, lại lộ ra một vẻ thờ ơ lạnh nhạt, không thèm để ý.

Từ lúc xuất hiện đến bây giờ, trên mặt đất đã có vô số người tửthương, hắn lại chỉ ngồi ở trên ngựa, ngồi yên tĩnh nhìn hết thảy, dường như không chỉ có sinh tử của bọn họ là hắn không để ở trong lòng, màngay cả sinh tử của người con gái phía trước hắn kia, hắn cũng chẳng hềquan tâm.

Hoắc Vũ tuy rằng tính cách ngạo mạn, nhưng từ nhỏ đã được Hoắc Quangnghiêm khắc huấn luyện, bản thân cũng đã trải qua vài lần chiến đấu ácliệt, máu chảy đầu rơi, cũng chưa từng thấy sợ hãi điều gì, nhưng lầnnày tay hắn có chút run rẩy, cũng không quan tâm còn thị vệ ở phía trước đang khổ chiến cùng hắc y nữ tử, đã nâng đao lệnh: "Bắn tên!"

Thị vệ vòng ngoài cùng, lập tức bắn ra tên đã được lắp sẵn trên cung. Roi của hắc y nữ tử múa may rất nhanh, chu vi mấy trượng xung quanh cây roi dường như có một trận gió xoáy, tất cả mũi tên gần tới sát ngườiđều bị cuốn rơi xuống. Tên bọn họ bắn ra, không hề thương tổn đến địchnhân, ngược lại còn bắn chết toàn bộ thị vệ đang ở bên ngoài tấn cônghắc y nữ tử.

Hoắc Sơn khó thở, nhảy lên ngựa, "Đại ca, ta đi ra ngoài đánh với ả ta."

Hoắc Quang vừa định mở miệng trách cứ hắn, chợt nghe thấy một tiếngngựa hí vang dội truyền đến, kèm theo tiếng vọng từ sơn cốc, giống nhưhơn một ngàn con ngựa hí lên. Con ngựa Hoắc Sơn đang cưỡi đột nhiên cong lưng, hất Hoắc Sơn ngã xuống. Ngay sau đó nó cong chân trước, rồi quỳgối trên mặt đất.

Hai con ngựa mà Hoắc Vũ, Hoắc Vân đang cưỡi cũng quay mặt về phíabạch mã của nam tử quỳ xuống. Mà con ngựa bờm đen Hoắc Quang đang cưỡi,mặc dù không quỳ, nhưng nhảy trái nhảy phải, bất an cực độ, suýt nữa thì đá bị thương mấy thị vệ.

Bạch mã của nam tử giống như đang thẩm tra thần tử của mình, nhìnthoáng qua ba con hãn huyết bảo mã đang quỳ trên mặt đất, vừa lòng đưachân cào cào, rồi khẽ hất hất đầu, lúc này ba con hãn huyết bảo mã mớingoan ngoãn đứng lên, cúi đầu cụp tai, không còn tư thái ngạo mạn "Không để con ngựa nào khác vào mắt" như trước nữa.

Tay Hoắc Vũ run rẩy, giơ đao lên, lại hạ lệnh lần nữa: "Bắn tên."

Tên lần này so với lần trước càng thêm dày đặc, hơn nữa sử dụng mấycái nỗ cung*, cho nên kình lực của mũi tên được đặc biệt gia tăng, xuyên qua phạm vi roi quất của hắc y nữ tử, khiến cho nữ tử phải rút loan đao ra đánh rơi mũi tên.

*Nỗ cung là một loại cung tên được thiết kế đặc biệt hơn bình thường, để lực bắn được gia tăng.

Hoắc Vũ thấy thế, trong lòng ảo não. Sớm biết thế này, hẳn là phảimang một đội nỗ cung của Vũ Lâm doanh tới đây, cho dù võ công của ả tacao tới đâu, cũng phải chết ở dưới màn tên. Thế nhưng, ai mà dự đoán cho được chứ? Chỉ đi ra ngoại thành Trường An bái tổ, cũng không phải điđánh trận, bảo vệ tới như thế này cũng đã là hiếm thấy.

"Bắn tên!"

"Bắn tên!"

.............

Hắc y nữ tử ở trong màn mưa tên dày đặc, gian nan đi về phía trước,nhiều lần đã cực kỳ nguy hiểm, nguy nan trong một sớm một chiều, nhưngnam tử phía sau nàng vẫn chỉ thúc ngựa đi theo, thờ ơ lạnh nhạt, khônghề có ý định giúp đỡ.

"Bắn..." Ánh mắt Hoắc Vũ đột nhiên mở lớn.

Chỉ thấy bạch mã nam tử cưỡi bỗng nhiên tăng tốc, giữa mưa tên đầytrời giống như có một đường chớp màu bạc, đánh thẳng tới hướng bọn họ,toàn bộ những mũi tên bay dày đặc đầy trời đều bị đao lướt qua, gãy nátrồi rơi xuống.

Khi nhanh chóng tới chỗ những tấm khiên chắn đồng đen, bạch mã hí dài một tiếng, nhảy vọt lên một cái, giống như một ngôi sao băng, bay vọtqua vòng vây thị vệ tầng tầng lớp lớp, vững vàng đáp xuống vòng vâytrong cùng. Bọn họ cho rằng tấm chắn đồng đen tạo thành tòa thành khôngthể phá vỡ, hóa ra lại là thùng rỗng kêu to.

Toàn bộ thị vệ lập tức đại loạn, phía trước có hắc y nữ tử, phía saucó nam tử này, bọn họ không biết rốt cuộc là nên cản ai lại. Mấy ngườihầu trước người Hoắc Quang đồng thời xuất chiêu. Một người tung ngườinhảy lên, muốn tấn công nam tử, một người tới chém chân ngựa, muốn chémngã bạch mã.

Bạch mã không đợi nam tử hạ lệnh, đã nhẹ nhàng khéo léo tránh đi đòntấn công, chân sau đồng thời đá lên một cước, đá cho người đánh lén nómột cước thật mạnh, đau thấu tim gan. Ba con hãn huyết bảo mã thấy bạchmã gặp nạn, đột nhiên làm loạn, bất ngờ cất vó lao đi, gặp ai là đángười đó, ngăn cản tất cả những người muốn tiếp cận bạch mã. Con ngựabờm đen cũng cứ nhảy lên, cực độ bất an, muốn chạy đi. Trong hỗn loạn,Hoắc Thành Quân suýt nữa bị ngựa đá bị thương, Hoắc Sơn, Hoắc Vân vộivàng dùng toàn lực bảo vệ nàng, thành một đoàn đánh nhau với mấy conngựa.

Trong cực độ hỗn loạn và hỗn loạn, đao của nam tử lại vung lên yênlặng như bông tuyết nhẹ bay đầy trời. Lạnh giống như tuyết, có thể làmtất cả đông cứng lại, làm cho người ta ngay cả trong máu cũng thấy lạnhlẽo, lại giống như tư thái duyên dáng của tuyết, không đâu không có, mỗi một đao đều chém trúng chỗ hiểm của người ta.

Thực tế chỉ trong nháy mắt, nhưng ở trong mắt Hoắc Quang, hết thảyđều giống như một động tác chậm, đao của nam tử, hồ quang nhẹ xoay, sáng rỡ tựa ánh sao, phiêu diêu tựa mây trôi, tựa hồ còn diễn tả một cảnhhạnh hoa kiều diễm ở Giang Nam gặp màn mưa rơi, người chắn ở trước mặthắn đều bị đường đao vô tình chém giết.

Trước lưỡi đao của hắn, không gì ngăn cản nổi, mấy người cao thủ bảo hộ Hoắc Quang trong nháy mắt, đầu thân đã dời chỗ.

Hoắc Vũ mắt đã đỏ ngầu, hét lớn: "Bảo vệ Đại tướng quân."

Vô số thị vệ như một dòng thủy triều ào tới, trong đao quang kiếm ảnh của đoàn người ào ào kéo đến, nam tử đột nhiên bỏ ngựa, từ trên ngựaphi thân xuống, động tác xuất quỷ nhập thần, không hề phát ra tiếngđộng.

Hoắc Quang dường như nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của những người khác, thế nhưng quá nhanh, nhanh tới mức ông ta căn bản không kịp phản ứng,trên cổ đã có một luồng khí lạnh thấu tận tâm can.

Hết thảy, lập tức, yên lặng.

Chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ ngân lang, đứng ở, trước mặt Hoắc Quang.

Đao trong tay hắn, đặt, trên cổ Hoắc Quang.

(Mấy chỗ tự dưng có dấu phẩy này, không phải là tớ tự chế đâu, bản gốc nó thế, đây là dụng ý muốn nhấn mạnh của tác giả.)

Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân trong đầu trống rỗng, Hoắc Quang ở tronglòng bọn họ là thần không có khả năng thất bại, mặc kệ phát sinh chuyệngì, ông ấy cũng đều có biện pháp hóa giải, Hoắc Quang làm sao có thể bịngười khác kề đao lên cổ được?

Hoắc Thành Quân ngây người sau một hồi lâu, mới có chút tỉnh ngộ, lập tức hét lớn: "Tất cả mọi người dừng tay, lui ra phía sau!" Kỳ thậtkhông cần nàng nói, mọi người sớm đã ngừng động tác, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nam tử và Hoắc Quang.

Nàng nhìn về phía nam tử, nửa cung kính nửa uy hiếp nói: "Người dướiđao của ngươi là Đại Tướng quân Đại Tư Mã của Đại Hán, nếu ngươi làm ông ấy bị thương nửa phân, chính là làm nhục quốc uy Đại Hán, Đại Hán tấtdốc hết toàn bộ quốc lực truy sát ngươi và gia tộc của ngươi. Nhưng, nếu ngươi chịu buông đao, bất luận là ngươi có oan, hay là có thỉnh cầu gì, chúng ta đều sẽ hết sức đáp ứng ngươi."

Sắc mặt Hoắc Quang tuy rằng có phần trắng bệch, nhưng không có gì làhoảng loạn, ngược lại khóe môi còn khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt, ung dung hỏi han: "Không biết công tử đến từ Vương tộc nào trong các quốcgia Tây Vực? Bên sườn Hãn huyết bảo mã như được chắp cánh, ngày đi ngàndặm, được coi là 'thiên mã' trong loài ngựa. Theo "Sử ký" ghi lại, phụcận Nhị Sư Thành của nước Ðại Uyển có tọa lạc một ngọn núi cao, trên núi có một con ngựa hoang, chạy nhảy như bay, thế nhưng do tốc độ quánhanh, người ta căn bản không thể bắt giữ, vì thế người trong nước ÐạiUyển mới nghĩ ra một biện pháp, vào một buổi tối mùa xuân, đem một conngựa cái ngũ sắc thả dưới chân núi, con ngựa hoang và con ngựa cái saukhi giao phối sinh hạ được chính là hãn huyết bảo mã. Triều ta võ lựchùng mạnh, phát binh hai mươi vạn muốn đoạt lấy hãn huyết bảo mã, lấyđược một ngàn con, đối xử như báu vật. Nhưng Hãn huyết bảo mã vượt trộinhất chính là trong mình có huyết mạch quý giá của con ngựa hoang, hãnhuyết bảo mã hiện tại trong tay triều ta, tuy rằng là tuấn mã, nhưng sớm đã không thể tính là 'hãn huyết bảo mã' chân chính. Bạch mã này củangươi, chắc là thế hệ sau của Mã vương ngựa hoang đó. Lão phu khi còntrẻ tuổi, cũng từng đi qua Tây Vực, nhưng không có cơ hội tới Ðại Uyển,nói thực thì cũng chưa từng thấy qua 'hãn huyết bảo mã' chân chính, nênthật ra cũng cần đa tạ công tử, để cho lão phu được một lần thấy phongthái của thiên mã."

Hoắc Quang ở dưới lưỡi đao, vậy mà có thể đĩnh đạc cất lời, nếu không phải cảnh tượng trước mắt rất quái dị, người nghe nhất định sẽ cho rằng ông ta đang kể chuyện xưa cho con cháu. Nam tử lại không hề động đậy,chỉ không nói một lời, đứng yên lặng.

Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa "lộc cộc", hóa ra là hắc y nữ tử cưỡingựa chạy tới. Bởi vì Hoắc Quang gặp nguy hiểm, tâm trí mọi người đều bị khiếp sợ, căn bản không biết khi nào hắc y nữ tử đã rời đi.

Hắc y nữ tử ở trên ngựa trả lời: "Tam thiếu gia, năm tên muốn đi gọi viện binh đều đã chết."

Sắc mặt Hoắc Quang rốt cuộc cũng có thay đổi, ý định muốn kéo dàithời gian của ông ta vậy mà đã hoàn toàn bị nhìn thấu. Ông ta gượngcười, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Nếu công tử muốn giết ta, lão phu sớmđã bị mất mạng, ngươi thực sự muốn gì?"

Giọng nói của nam tử lạnh như băng: "Ta muốn gặp Vân Ca, Đại tướngquân sai người mang muội ấy tới đây, nếu muội ấy không bị tổn hại tớimột cọng tóc, thì ngươi đương nhiên cũng không bị tổn hại tới cọng tócnào."

Sau hơn nửa canh giờ nữa chính là thời gian chém đầu Vân Ca sớm đãđịnh ra, xem ra người này là đặc biệt tới cứu Vân Ca. Sau khi Hoắc Quang ngây người một lát, trái lại còn trở nên thoải mái. Vốn hoài nghi người này có liên quan tới Lưu Tuân, không ngờ lại là vì Vân Ca mà đến, vậylà tốt rồi! Nếu người này là minh hữu của Lưu Tuân, Hoắc thị sẽ rơi vàonguy hiểm.

Hoắc Thành Quân muốn mở miệng nói rõ ra tình hình thực tế, rồi lại có chút chần chờ. Nếu người tới biết Vân Ca đã không còn trong tay bọn họ, liệu có dễ dàng buông tha cho phụ thân hay không? Người dưới đao củahắn chính là Đại Tướng quân Đại Tư Mã của Đại Hán, mặc kệ hắn nói ra yêu cầu gì, đều có thể được thực hiện, bỏ lỡ hôm nay, tuyệt đối không có cơ hội lần sau.

Hoắc Quang vốn là người đa nghi, thế nhưng rất kỳ quái, ông ta lạitin tưởng người đang kề đao vào cổ mình. Người này cử chỉ kiêu căng,nhưng lại làm cho ông ta cảm thấy có vài phần quen thuộc, "Tội danh củaVân Ca sớm đã được xóa bỏ rồi, đã thả ra khỏi đại lao, hiện giờ đang ởquý phủ của Gián nghị đại phu Mạnh Giác."

Nam tử trừng mắt nhìn ông ta một cái, không nói một lời thu đao, xoay người, lên ngựa. Động tác liên tiếp, như mây bay nước chảy. Thời gianchỉ trong nháy mắt, thân thể hắn đã ở trên lưng ngựa. Có mấy chục thị vệ thân mặc áo giáp cứng, cầm đao, giáo trong tay, vây quanh dày đặc quanh người hắn, hắn lại làm như không thấy, vô cùng ung dung, thúc ngựa rờiđi.

Hắn tới cũng không biết tại sao, đi cũng không rõ tại sao. Thi thểđầy đất, mọi người đều kinh hãi ớn lạnh, nhưng hắn lại coi như chỉ làmột trò chơi. Hoắc Sơn gầm lên một tiếng, cầm bảo đao trong tay ném vềhướng hắn. Hoắc Vũ như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức hạ lệnh: "Đuổigiết bọn họ! Trần Điền, Vương Tử Nộ lập tức đi điều Vũ Lâm doanh."

Nam tử nghe tiếng động quay đầu lại.

Đao của Hoắc Sơn trên không trung, xé gió rít gào bay thẳng về phíamặt hắn. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn nhất định có thể tránh đi.Nhưng không ngờ, nam tử không tránh không né, để mặc cho cây đao baythẳng tắp đập vào mặt nạ.

"A!"

Không ít người kêu lên sợ hãi nhưng lại lộ ra một phần thương tiếc,nhưng còn chưa kêu lên sợ hãi xong, đã biến thành trợn mắt há mồm. Chỉthấy mặt nạ ngân lang vỡ ra một đường chính giữa, nam tử thì lông tóccũng không hề tổn hại, hiển nhiên là hắn cố ý làm thế, mặt nạ dữ tợn rơi xuống, cuối cùng lộ ra dung nhan anh tuấn, lạnh lùng dị thường.

Ánh mắt nam tử dừng trên gương mặt Hoắc Quang một lát, rồi lại quay đầu.

Cùng lắm là chỉ trong chớp mắt.

Một con ngựa trắng, một con ngựa đen, nhanh chóng biến mất ở trongnúi rừng. Khoảnh khắc thấy rõ ràng dung mạo nam tử, Hoắc Quang như bịsét đánh, trước mắt tối sầm, ngã thẳng xuống mặt đất.

Hoắc Vân vội đỡ ông ta, "Bá bá, bá bá. . ."

Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Thành Quân đều lập tức vây quanh đó.

"Cha, cha!"

"Bá bá, bá bá!"

Trong tiếng kêu, tiếng gào, mấy người hầu muốn cho Hoắc Quang dễ thở, bèn đốt ngải thảo để Hoắc Quang ngửi. Hơi thở Hoắc Quang có chút thuậnlợi, người lại vẫn chậm chạp chưa thấy tỉnh lại, dường như ngẩn ngườira, lại dường như đang suy tư. Sau một lúc lâu, ông ta quay sang Hoắc Vũ phân phó: "Không được đuổi theo người kia nữa, cũng không cho phép bấtkỳ người nào được nhắc tới chuyện xảy ra hôm nay." Nghĩ một lát, ông talại phân phó:

"Sau khi trở về, tất cả thị vệ hôm nay đều an bài đến biên cương tòng quân."

Hoắc Vũ mặc dù trong lòng khó hiểu, cũng không dám đặt câu hỏi, chỉ có thể liên tục đáp "Vâng."

.....................

Vân Ca là người bệnh nghe lời nhất nhưng cũng hờ hững nhất mà TamNguyệt đã gặp. Bất kể là thuốc đắng tới bao nhiêu, chỉ cần bê tới đặttrước mặt nàng, nàng nhất định sẽ một ngụm uống cạn, bất luận là châmcứu đau như thế nào, nàng đều có thể không hề nhíu mày mà chịu đựng.

Chỉ là, đối với những chuyện khác, mặc kệ là tiêu phí nhiều hay íttâm tư, nàng đều coi như không nhìn thấy. Nàng đối với tất cả mọi ngườiđều rất lãnh đạm. Loại lãnh đạm này, không phải là ngạo mạn trên caonhìn xuống, mà là thật cẩn thận đề phòng.

Tam Nguyệt nhớ tới nàng trước kia, ánh mắt trong trẻo đầy ý cười, chỉ cảm thấy rằng thực đau lòng, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được vàiphần tâm tình của công tử. Ngay cả người đứng ngoài nhìn như nàng cũngcảm thấy thế này, cảm nhận trong lòng của người trong cuộc chỉ sợ cũngkhông phải hai chữ "đau lòng" là có thể nói rõ hết được.

Ngày mùa đông, trời nhanh tối hơn, cho nên bữa tối cũng dùng khá sớm. Tam Nguyệt hầu hạ Vân Ca dùng cơm xong, thu dọn bát đĩa đi ra, trongánh sáng mờ mờ, nàng nhìn thấy hai người đứng ở trong sân, một nữ tửdùng khăn đen che mặt, một nam tử đứng khuất trong bóng tối.

Tam Nguyệt tự thấy võ công của mình cũng không kém, nhưng hai ngườinày vào trong sân khi nào, lại đứng ở chỗ này bao lâu rồi, nàng lạikhông hề có cảm giác. Huống chi, chỗ ở của Vân Ca, nhị sư huynh và ngũsư đệ luân phiên dẫn người canh giữ, hai người này có thể không làm kinh động bất kỳ người nào, đã đứng ở trong sân rồi.

Nàng cẩn thận lui về phía sau từng bước, quăng mạnh bát đĩa xuống mặt đất, "Người đâu!"

Nam tử dường như có chút không kiên nhẫn, bước nhanh tới hướng trongphòng. Tam Nguyệt muốn ngăn, một cây roi, nhàn nhã vung tới, phần đầucây roi chỉ thăm dò mấy lần, đã phong kín toàn bộ đường đi của nàng.Nàng nhìn thấy nam tử kia vào phòng, lại nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng kêu sợ hãi của Vân Ca, gấp đến độ muốn khóc lên. Nếu Vân Ca lạicó chuyện ngoài ý muốn, nàng ăn nói với công tử như thế nào đây?

Hắc y nữ tử thấy bộ dáng của nàng, nhẹ giọng nói: "Từ khi ngươi chuẩn bị bữa tối, ta đã đi theo phía sau ngươi, nhìn ra được, ngươi đối vớitiểu thư nhà ta rất lo lắng, chăm sóc, đa tạ ngươi!"

Cùng với lời nói của nàng, ngọn roi trong tay nàng dần dần chậm lại,Tam Nguyệt hoảng hốt trong chớp mắt, rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lờinói của nữ tử, "Vân Ca là tiểu thư nhà ngươi?"

Bát Nguyệt, Cửu Nguyệt vội vàng chạy vào, nhìn thấy Tam Nguyệt bịngười khác tấn công, không nói hai lời lập tức tả hữu cùng tấn công hắc y nữ tử. Chiêu xuất ra chính là sát chiêu, Tam Nguyệt hoảng hốt, hét lênvới hắc y nữ tử: "Cẩn thận!"

Mạnh Giác mới vừa sải bước vào trong sân, cũng kêu lên: "Trúc cô nương, xin hạ thủ lưu tình!"

A Trúc thu loan đao trong tay áo trở về, người từ từ bay lên, TamNguyệt đỡ đường kiếm của Bát Nguyệt thay nàng, hai ám khí của Cửu Nguyệt đập vỡ một khối ngọc bội mà Mạnh Giác trong lúc vội vàng ném ra, rồirơi xuống mặt đất.

A Trúc hành một lễ với Mạnh Giác, "Tham kiến Mạnh công tử."

Mạnh Giác cũng chắp tay hành một lễ đáp lại, "Nhiều năm không gặp, cô vẫn khỏe chứ? Đến Trường An được bao lâu rồi?"

"Khỏe lắm. Giữa trưa vừa mới tới."

Mạnh Giác nhìn về phía trong phòng, "Diệu cũng tới sao?"

A Trúc giải thích: "Bố cáo Vân Ca bị chém đầu cũng được dán ở quậnĐôn Hoàng, có người biết rõ sự tình đã lập tức thông báo tin tức cho tam thiếu gia, không phải chúng ta không tín nhiệm Mạnh công tử, thật sự là huynh muội liên tâm, không có cách nào không lo lắng được, xin Mạnhcông tử thứ lỗi."

Vẻ mặt Mạnh Giác ảm đạm, hướng A Trúc chắp tay thi lễ, "Sao dám trách tội chứ? Năm đó từng ở trước mặt song thân Vân Ca đồng ý sẽ chăm sóctốt cho nàng, không nghĩ tới chăm sóc lại thành ra như vậy, là ta nênbồi tội với hai người."

A Trúc nghiêng người tránh đi, ôn hòa nói: "Ta tin rằng công tử đã cố gắng hết sức, chỉ là... tính tình của thiếu gia nhà ta, mong rằng côngtử chăm sóc tốt để Vân Ca nhi quên đi phần nào những chuyện không vuitrong lòng."

Mạnh Giác gật gật đầu.

"Chúng ta vừa tới Trường An, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Vân Ca rốt cuộc là đã làm gì mà lại bị chém đầu?"

Mạnh Giác không trả lời, sau một lúc lâu, mới nói: "Nếu Vân Ca muốnnói, nàng sẽ tự mình nói cho hai người biết." Hắn do dự một hồi, vẫnbước tới hướng trong phòng, khi tới cửa rồi, lại không bước tiếp nữa.

Đã nhiều ngày này, Vân Ca giống như một người rối gỗ, rốt cuộc cũngđã có vài phần nhân khí, đang ngồi cúi đầu, nước mắt cứ từng giọt rơixuống. Nam tử ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Vân Ca, màykiếm nhíu chặt lại, tựa hồ rất tức giận.

Huynh muội hai người, một người đang ngồi, một người đang rơi lệ, hơn nửa ngày cũng không nói câu nào. Người ít nói kiệm lời như nam tử rốtcuộc cũng không chịu nổi, "Vân Ca nhi, muội là người câm à? Ta hỏi rốtcuộc là ai ức hiếp muội, muội làm sao mà một câu cũng không nói? Làm sao lại nhiều nước mắt tới như vậy?"

Vân Ca vẫn chỉ im lặng rơi nước mắt.

Vân Ca từ nhỏ là một người nói huyên thuyên, không ai quan tâm nàngnói gì cũng có thể tự mình nói với mình cả nửa ngày, có lúc nào thì imlặng? Nam tử vừa thấy đau lòng, lại vừa bực mình, bình sinh tới giờ lầnđầu tiên mềm giọng cất lời, "Là ai ức hiệp muội, muội nói cho ca ca, tagiúp muội có thù báo thù, có oán báo oán, được không? Xử lý xong bọn họ, sẽ dẫn muội về nhà, muội muốn thứ gì, ta đều tìm cho muội, muội muốn đi nơi nào chơi, ta cũng đi cùng muội."

Không nghĩ tới nước mắt Vân Ca chẳng những không ngừng rơi, ngược lại nàng bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng hắn, hu hu khóc lớn lên. Tam cacó chút luống cuống, Vân Ca nhi chỉ như thế ở trước mặt Nhị ca, ở trướcmặt hắn nhất quán là nghịch ngợm cãi bướng, thân thể hắn cứng ngắc, tựahồ hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, sau một hồi lâu, mới bắtchước bộ dáng Nhị ca, vỗ nhẹ lên lưng Vân Ca, thế nhưng làm thế thì cựckỳ không quen, vẻ mặt rất là kỳ quái.

Hắn nhìn về phía Mạnh Giác đang đứng ở cửa, Mạnh Giác ôm quyền thilễ, hắn lại chỉ khẽ nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên đều là khinhthường và châm chọc.

Mạnh Giác ảm đạm cười, dường như lãnh đạm như thường, nhưng thực tếlà toàn thân đều đề phòng, chỉ cần ngón tay Vân Ca chỉ vào hắn, tiếptheo chỉ trong nháy mắt khẳng định thứ lao tới chính là lưỡi đao của Tam ca nàng.

Vân Ca khóc một lát, chậm rãi lau nước mắt, tựa vào bờ vai Tam cahỏi: "Muội còn tưởng rằng mọi người không cần muội nữa! Cha đâu? Mẹ đâu? Nhị ca đâu? Sao mọi người lại không tới gặp muội?" Nếu Tam ca có thểđến sớm một chút, có lẽ tất cả...

Vân Ca nói chuyện, trong mắt lại có nước mắt.

Nha đầu này đem chuyện chém đầu để gia tộc gặp gỡ sao? Tam ca nhíu mày, không trả lời.

A Trúc bèn trả lời: "Lão gia và phu nhân còn chưa biết, năm trước khi bọn họ từ Thổ Phiên trở về, trên đường đi qua núi Đạt Phản, gặp phảituyết lở..."

"Cái gì?" Vân Ca hiện tại giống như chim thấy cung tên gặp cành cong cũng sợ, có chút bị kích động, sắc mặt đã trắng bệch.

A Trúc vội nói: "Tính mạng của lão gia và phu nhân không lo, chỉ làngười bị nhốt trong sơn cốc, trong thời gian ngắn không ra được, sợ làphải chờ tới mùa xuân, đợi khi tuyết tan bớt một ít, mới có thể nghĩcách ra ngoài được."

"Thế, thế..."

"Tiểu thư không cần lo lắng, tam thiếu gia đã chuẩn bị sẵn lươngthực, quần áo để mang tới đó, điêu nhi sẽ mang mấy thứ này vào trong sơn cốc."

Tam ca lại nhíu mày nói: "Muội đừng phí tâm lo nghĩ! Ta thấy cha xemchuyện đó thành thế ngoại tiên cư, lại còn bảo ta mang bút lông và thảmĐại Thực* vào, còn chỉ định bút lông chỉ dùng loại làm bằng lông trên cổ dê, thảm phải có hình hoa cúc lớn."

*Đại Thực: tên một quốc gia cổ đại ở Trung Quốc.

"Nhị ca đâu?"

Sắc mặt Tam ca có điểm khó coi.

A Trúc vừa định nói, Tam ca đã không kiên nhẫn nói tiếp: "Cả nhà nàyngốc nhất chính là muội! Chuyện của Nhị ca, tự huynh ấy sẽ giải quyếtđược, thật sự không được, còn có ta, không tới phiên muội quan tâm,chuyện của muội thì sao? Rốt cuộc là sao lại thế này? Nếu không có sựtình trọng yếu, chúng ta lập tức quay về Tây Vực."

A Trúc dịu dàng hỏi: "Tiểu thư, ta thấy sắc mặt tiểu thư không tốt, là bị bệnh sao?"

Vân Ca im lặng một hồi, nói: "Tam ca, chuyện của muội, muội cũng sẽtự mình xử lý tốt. Muội biết trong nhà nhất định có rất nhiều chuyệnquan trọng chờ huynh làm, huynh và A Trúc đi về trước đi!"

"Muội không về nhà cùng ta sao?"

Mắt Vân Ca ươn ướt, "Hiện tại thì không, chờ muội... xử lý xong một số việc, muội sẽ trở về."

Tam ca chăm chú nhìn Vân Ca trong chốc lát, gật gật đầu. Mặc dù làhuynh muội, nhưng cuộc sống của mỗi người đều là riêng của người đó,không có bất kì ai có thể thay thế một người định đoạt cuộc sống của họ.

Tam ca lạnh giọng nói: "Không được để cho ta lần sau bất thình lình lại nhận được bố cáo muội bị chém đầu nữa!"

A Trúc nhẹ giọng nói: "Tam thiếu gia vừa nhìn thấy bố cáo là lập tứcchạy đi, từ khi biết tin tức đến bây giờ, gần như là chưa được nghỉngơi."

Trong ba ngày, từ Tây Vực đuổi tới Trường An, cho dù là thần tuấn hãn huyết bảo mã cũng phải mệt nha! Huống chi thân thể Tam ca vốn đã khôngtốt. Vân Ca từ khi bị sảy thai tới giờ, chỉ cảm thấy trong lòng dườngnhư đã kết băng, ngay cả máu trong huyết quản cũng đều thấy lạnh, hiệntại lại cảm thấy là mặc kệ phát sinh chuyện gì, luôn luôn có một góc nho nhỏ ấm áp, muốn lùi thật sâu vào trong góc nhỏ ấm áp đó, thế nhưng,nghĩ đến đứa bé...

Nếu như nó vẫn còn sống, sẽ có cữu cữu vô cùng yêu thương nó. Sẽ có A Trúc võ công cao cường dẫn nó đi chơi, còn có một người mẹ sẽ nấu chonó ăn, nàng sẽ làm cho nó những món ăn ngon nhất thiên hạ, nàng sẽ dẫnnó tới Thiên Sơn, tới Thổ Lỗ Phiên ăn nho...

Chỉ là, đã không thể nữa rồi! Chuyện gì cũng đều không thể làm! Nó đã không thể nhìn thấy tất cả những thứ đó rồi, đã bị người ta tàn nhẫnmang đi rồi!

Vân Ca đưa mắt nhìn về phía Mạnh Giác. Mạnh Giác bình tĩnh mỉm cười,hết thảy cảm xúc đều bị che giấu lại. Ánh mắt Vân Ca sắc bén lạnh lẽo,đâm vào hai tròng mắt tối đen như mực của hắn, rất nhanh đã bị thôn tính sạch sẽ, đúng là không thể khơi dậy nổi nửa điểm kinh sợ.

Tam ca đột nhiên nói: "Vân Ca nhi, ta an bài cho muội một chỗ ở khác."

Vân Ca có chút khó hiểu, chẳng lẽ thế lực của Tam ca mở rộng tớiTrường An rồi sao? Nhưng không phải phụ thân không cho phép bọn họ bướcvào lãnh thổ Hán triều sao? Nhưng có thể rời khỏi Mạnh phủ, cũng khôngphải chuyện xấu, Vân Ca gật đầu.

Tam ca không nói một lời, ôm lấy Vân Ca, bước ra bên ngoài. Mạnh Giác lui qua một bên, Tam Nguyệt muốn nói, lại bị ánh mắt Mạnh Giác ngăncản.

Trong khoảng thời gian này, chưa bao giờ được an tâm, nhưng lúc nàyVân Ca lại nằm trong lòng ca ca, ngủ thật sâu, trong mơ mơ màng màng cảm thấy ngựa đã trèo lên núi, khi mở mắt nhìn, quả nhiên người đang ở trên đường núi.

Khi đi thêm một lát, Vân Ca thấy bốn phía có không ít mộ bia, không nhịn được bèn hỏi: "Tam ca, đây là nơi nào?"

"Khi còn nhỏ, không phải muội vẫn hỏi, có Nhị ca, có Tam ca, tại sao không có đại ca sao?"

"Ừ, nhưng cha mẹ luôn không chịu trả lời, mỗi lần muội hỏi, mẹ nhưthể là vừa thương tâm lại vừa tự trách. Sau đó Nhị ca nói với muội,không được làm cho mẹ đau lòng nữa, chờ khi muội lớn lên, huynh ấy sẽnói cho muội biết."

Tam ca ghìm cương ngựa lại, đứng ở trước một lăng mộ to lớn. Hắn ôm Vân Ca nhảy xuống ngựa, thản nhiên nói: "Đây là đại ca."

Vân Ca "A" một tiếng, bởi vì khi còn nhỏ đã sớm đoán được đại ca đã chết,cho nên kinh ngạc nhiều hơn bi thương. Hóa ra phần mộ đại ca lại ở Hántriều!

Nàng đi về phía trước vài bước, nhìn kỹ những chữ viết trên bia mộ:"Ai Hầu Hoắc Thiện", phía dưới mộ bia còn có khắc mấy chữ nhỏ: "Gia ulan hề duyên tú, khuẩn yêu dâm hề trung đường. Hoa phỉ phỉ hề lệ cảnh,phong bồi hồi hề lưu phương. Hoàng thiên hề vô tuệ, chí nhân thệ hề tiên hương. Thiên lộ viễn hề vô kì, bất giác thế hạ hề triêm thường*." Phầnđề chữ có ghi: "Tư phụng xa tử hầu ca – Hiếu Vũ Hoàng đế Lưu Triệt "

*Tư phụng xa tử hầu ca là tên bài thơ này của Lưu Triệt. Mọi người thôngcảm, bài này quá khó với trình độ của tớ, tớ xin phép không dịch.

Vân Ca nhìn thấy bài thơ phía trước còn chưa hiểu rõ điều gì, đợinhìn tới phần đề tên là "Hiếu Vũ Hoàng đế Lưu Triệt", đột nhiên cả kinh, đại ca là ai? Vậy mà khi huynh ấy mất đi, Vũ Đế lại vì huynh ấy mà "Bất giác nước mắt rơi ướt áo."(Đây là câu cuối bài thơ trên, tớ chỉ dịchđược mỗi câu cuối thôi).

Vân Ca vừa định hỏi, lại thấy Tam ca quỳ gối trước mộ, cung cung kính kính dập đầu lạy liên tiếp ba lần. Thấy Tam ca nhất quán kiêu căng lạnh nhạt mà cũng cung kính thế này, nàng cũng vội quỳ xuống, quay mặt vềphía lăng mộ dập đầu, "Đại ca, thực xin lỗi. Muội không biết huynh ởngay tại Trường An, hiện tại mới đến hành lễ với huynh được."

Tam ca hành lễ xong đứng lên, Vân Ca hỏi: "Hóa ra tên Hoắc của Nhị ca không phải là tên, mà là họ, đại ca và Nhị ca đều họ Hoắc, hai chúng ta cũng họ Hoắc, đúng không? Muội còn vẫn cho rằng chúng ta và người HungNô giống nhau, đều không có họ. Ai Hầu? Đại ca sao lại là Hầu gia củaHán triều được? Vì sao cha mẹ không chuyển lăng mộ của đại ca đi? Để đại ca một mình ở chỗ này, sẽ rất cô đơn."

Tam ca không trả lời, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh lăng mộ, lạnhgiọng nói: "Hoắc đại nhân đã nghe xong lâu rồi, nghi vấn trong lòng hẳnlà đã được tháo gỡ."

Hoắc Quang từ trong rừng tùng bách chầm chậm bước ra, sắc mặt tái nhợt khác thường.

Hoắc Thiện? Hoắc Quang? Trong lòng Vân Ca chấn động, tựa hồ hiểu được gì đó, vốn còn đang bị bệnh, thân thể nàng mềm nhũn, rồi ngã thẳngxuống đất, A Trúc vội ôm lấy nàng.

Hoắc Quang tinh tế nhìn kỹ khuôn mặt Tam ca, sau một lúc lâu, dường như mới thừa nhận toàn bộ, "Ngươi tên là gì?"

"Hoắc Diệu*."

*Diệu nghĩa là ánh sáng mặt trời hoặc chỉ mặt trời,mặt trăng, các vì sao. Theo quan niệm cổ của Trung Quốc, mặt trời, mặttrăng, và sao kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hợp thành thất diệu.

Hoắc Quang cười gật đầu, "Mặt trời, mặt trăng, sao đều là diệu, thiên địa thất tinh là diệu, giống như tên mà đại ca sẽ đặt." Khi nhìn vềphía Vân Ca, vẻ mặt tươi cười của ông ta đã có chút miễn cưỡng, "Vân Calà đứa con gái nhỏ của đại ca sao?"

"Phụ thân khi lớn tuổi mới có đứa con gái này." Hoắc Diệu luôn luônkhông nhiều lời, lại cố ý bồi thêm một câu, "Là bảo bối quan trọng nhấttrong nhà của chúng ta."

"Đại ca, huynh ấy... huynh ấy..." Sắc mặt Hoắc Quang càng lúc càngkhông còn huyết sắc, nhưng lại nói không nên lời, không nói được một câu đầy đủ.

"Cha ta và mẹ ta đều tốt lắm. Hoắc đại nhân hẳn là không thích khi ta ở Trường An lâu, ta sẽ lập tức rời khỏi Trường An, nhưng Vân Ca cònmuốn ở Trường An chơi thêm một thời gian, ta sẽ giao phó nó cho Hoắc đại nhân."

Hoắc Quang ngớ ra trong chớp mắt, vừa định mở miệng, mày kiếm củaHoắc Diệu khẽ nhếch, nhẹ nhàng lui ra phía sau, bảo vệ Vân Ca, khóe môihiện lên một tia cười lạnh, "Khá lắm Hoắc đại nhân!"

Sau một lúc lâu, Hoắc Quang mới nghe được âm thanh náo động bốn phía lăng mộ.

Hoắc Quang vội nói: "Không phải là mệnh lệnh của ta." Rồi cao giọng ra lệnh: "Là ai? Lập tức đi ra gặp ta!"

Chỉ nhìn thấy Hoắc Thành Quân giục ngựa chạy ra, "Cha, con gái thấycha một thân một mình ra khỏi thành, không yên lòng, cho nên lén đi theo đến. Con gái đã sai người vây quanh nơi này, nhưng tại sao phụ thân,người lại...." Hoắc Thành Quân nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, phụthân nhất quán cẩn thận tại sao lại tiếp cận gần thích khách như thế,chẳng lẽ không sợ lại bị uy hiếp nữa sao?

Hoắc Quang kêu lên: "Thành Quân, lệnh tất cả mọi người lui ra, con lại đây, cha có chuyện muốn nói với con."

Hoắc Thành Quân do dự trong chốc lát, nhảy xuống ngựa, chậm rãi điđến bên cạnh Hoắc Quang, hoang mang khó hiểu nhìn Hoắc Quang, lại nhìnđám người Vân Ca.

Hoắc Quang chỉ Hoắc Diệu và Vân Ca, lời nói không được lưu loát, "Đó là ca ca và tỷ tỷ của con, con qua đó hành một lễ với họ."

Đôi mắt Hoắc Thành Quân mở lớn, miệng há to, vẻ mặt khiếp sợ. Vân Cacũng đột nhiên xoay đầu, cắn chặt môi, thân thể càng không ngừng runrẩy.

Hoắc Quang nói với Hoắc Diệu: "Từ đường thờ cúng linh vị tổ tông cách đây cũng không xa, nếu đã đến đây, phải đi thắp cho tổ tiên nén hương.Còn không biết có lần tiếp theo nữa hay không."

Hoắc Diệu suy nghĩ một chớp mắt, gật gật đầu.

Hoắc Diệu dẫn theo Vân Ca tới trước bài vị liệt tổ liệt tông Hoắcthị, dập đầu theo thứ tự, dâng hương. Khi tới trước bài vị "Hoắc KhứBệnh", Hoắc Diệu thấy lư hương phía trước bài vị, tàn hương thật dầy, lư hương lại không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng không khỏiphai nhạt vài phần.

Vân Ca kinh ngạc nhìn bài vị "Hoắc Khứ Bệnh" một lát, thì thào nói:"Đây là tên thật của phụ thân, muội đã từng nghe tên này rồi."

Hoắc Quang nói với Hoắc Diệu: "Cháu yên tâm quay về Tây Vực, Vân Ca ở Trường An một ngày, ta nhất định sẽ tận tâm chăm sóc nó một ngày."

Hoắc Diệu chắp tay hành lễ, cuối cùng cũng nói: "Đa tạ thúc thúc lo lắng."

Hoắc Quang thấy dung mạo của hắn giống hệt đại ca, hốc mắt đau xót,chợt thấy được tất cả so đo, phẫn nộ, khó hiểu, lo lắng đều không quantrọng nữa. Nhiều năm như vậy, oán hận, tiếc nuối không phải là đại cakhông rõ tại sao đột ngột qua đời, tẩu tử tự sát sao? Không phải là đạica không chết sao?

Sau khi thắp hương xong, Hoắc Quang mời Hoắc Diệu ngồi vào bên cạnhông ta, tinh tế hỏi mọi thứ về đại ca và đại tẩu. Hoắc Quang trong lòngkích động, hận không thể khiến cho Hoắc Diệu cẩn thận nói cho ông tabiết toàn bộ mọi chuyện, nhưng Hoắc Diệu không thích nói nhiều, lại tâmlãnh tính đạm, Hoắc Quang hỏi mười câu, hắn cùng lắm là đáp lại được mấy chữ.

Hoắc Quang nghe vậy sốt ruột, lại không làm cách nào khác được, ATrúc thấy thế, nói: "Hoắc đại nhân muốn biết chuyện gì, về sau có thể từ từ hỏi Vân Ca nhi. Vân Ca nhi là một người nói huyên thuyên, một chuyện nhỏ, nàng đều có thể kể suốt một ngày."

Hoắc Quang đưa mắt nhìn Vân Ca ngồi ở trong góc, lại nhìn sang ThànhQuân ngồi ở một góc khác, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt cứng ngắc, cườigượng hai tiếng, đem xấu hổ che dấu hết lại.

Hoắc Quang nghĩ đến Hoắc Diệu thường xuyên du tẩu ở Tây Vực, tronglòng khẽ động, muốn há mồm hỏi, lại chậm chạp không thể mở miệng, chỉcảm thấy cái tên kia như có nghìn vàng đè nặng, ép tới đầu lưỡi khôngthể nói ra được.

Hoắc Diệu thấy ông ta không hỏi nữa, đứng dậy muốn đi, Hoắc Quangquýnh lên, không khỏi buột miệng nói ra, "Diệu nhi, cháu có từng nghenói tới cái tên Phùng Liêu?"

Khuôn mặt Hoắc Diệu lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm câunào. Hoắc Quang muốn hỏi, nhưng không biết hỏi từ đâu. Thời gian trôiqua nhanh, đã là bao nhiêu năm trôi qua rồi? Ngây ngẩn sau một hồi lâu,ông ta thở dài, khoát tay: "Huynh muội các cháu còn có rất nhiều chuyệnmuốn nói, ta không làm cháu chậm trễ nữa, cháu đi nói lời từ biệt vớiVân Ca đi!"

Hoắc Diệu khẽ gật đầu, đi tới chỗ Vân Ca. Hoắc Quang dằn hết thảy cảm xúc xuống tận đáy lòng, trên mặt lại đeo lên vẻ ung dung trấn địnhthường ngày.

A Trúc đứng ở bên cạnh đã thu hết thảy vừa rồi vào trong mắt, độtnhiên mở miệng nói: "Người Tây Vực sao lại không biết tới tên Phùng phunhân chứ? Dưới tình cảnh của công chúa Giải Ưu, Hán triều quốc lực suygiảm, trở ngại từ nhiều quốc gia Tây Vực, Hung Nô, Khương tộc. Bà ấy đãmang văn hóa, y học của người Hán truyền thụ cho các tộc nhân Tây Vực,dùng thủ đoạn vỗ về làm cho các tộc Tây Vực đối với Hán triều tâm sinhkính ngưỡng, việc này, mọi người ở Tây Vực đều biết, công lao của bà ítnhất phải có một nửa là của Phùng phu nhân."

Hoắc Quang dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại tối sầm lại. Mộthồi lâu sau, cẩn thận đánh giá A Trúc nói: "Lời này ngươi nói không phải là lời một người Tây Vực bình thường vẫn nói."

Khuôn mặt A Trúc vẫn bị khăn đen che lại, thấy không rõ lắm vẻ mặt,chỉ nghe thấy nàng nói tiếp: "Ta nhớ rõ nhiều năm trước, lão gia, phunhân đã từng gặp mặt Phùng phu nhân một lần, ba người trò chuyện vớinhau thật vui, còn cùng say rượu. Lão gia rất ít khi khen người khác,lại nói rằng Phùng phu nhân và công chúa Giải Ưu là 'nữ trung hàokiệt'."

Hoắc Quang ngẩn ngơ, ánh mắt, thần sắc giống như mừng, lại giống nhưlo âu, lại có vài phần ngại ngùng của một thiếu niên, "Đại ca. . . Đạica, huynh ấy thật sự khen các nàng như vậy?"

A Trúc gật gật đầu.

Hoắc Quang chợt nhớ tới một chuyện, vừa vui mừng vừa lo lắng hỏi:"Đại ca năm đó uy danh hiển hách, nàng lại thông minh khác thường, nàngkhông đoán được thân phận đại ca sao?"

A Trúc nói: "Ta không biết. Phùng phu nhân có lẽ đoán được, có lẽ không."

Hoắc Quang cúi đầu không nói. A Trúc lẳng lặng thi lễ với Hoắc Quang xong, rồi lui bước ra ngoài.

Hoắc Diệu ngồi vào bên cạnh Vân Ca, nhìn tới khuôn mặt gầy gò của Vân Ca, hết sức đau lòng, người ngay cả nói cũng không thích nhiều lời, vậy mà lại lặp lại câu hỏi: "Vân Ca nhi, muội thật sự không theo ta trở vềsao?"

Vân Ca ngơ ngác nhìn Tam ca. Hoắc Thành Quân là muội muội của nàng?!Người nàng vô cùng hận lại là muội muội của nàng? Nàng nên làm gì bâygiờ?

...........................

Hoắc Diệu lấy từ trong áo ra một thứ, đặt vào tay Vân Ca. Những tuarua mềm mại, Vân Ca cúi đầu nhìn xuống, nước mắt nhất thời trào ra,giống như mưa rơi xuống. Sợi dây màu đen sẫm, trông như thể đồ trang sức của nữ tử. Từ khi ước hẹn dưới bầu trời sao mùa hạ đó, cuối cùng nó lại trở về tay nàng. Hoắc Diệu vốn là muốn để cho Vân Ca vui vẻ, không rõtại sao lại khiến nước mắt của muội muội tuôn ra, có vài phần ảo nãonói: "Ta nhớ rõ khi còn nhỏ muội khóc nháo đòi lấy thứ này, lần này rangoài, thấy mẹ không ở nhà, ta lén trộm mang ra cho muội, biết sớm sẽthế này, sẽ không..."

Vân Ca nắm chặt sợi dây, nghẹn ngào nói: "Đa tạ huynh, Tam ca, thậtsự, đa tạ huynh!" Sợi dây trong tay nàng mềm mại, ấm áp, nhưng trái timVân Ca lại giống như bị băng nhọn đâm vào đau đớn, máu tươi đầm đìa chảy ra. Nàng cúi xuống đầu vai ca ca, thấp giọng nhưng kiên định nói: "Muội muốn ở lại Trường An."

Hoắc Diệu quét mắt nhìn Hoắc Thành Quân, hỏi: "Muội muốn ở lại Hoắcphủ sao? Nếu muội không thích, ta tìm cho muội một chỗ khác."

Vân Ca cằm tựa vào đầu vai ca ca, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hoắc Thành Quân, nói rõ ràng từng từ: "Sẽ ở Hoắc phủ."

Hoắc Diệu xoa nhẹ đầu Vân Ca, vô cùng ôn hòa nói: "Chỉ cần muội thấyvui vẻ, mặc kệ là muội muốn làm gì thì cứ làm, nếu cần giúp đỡ, cứ pháingười tới tìm ta, trên đời này, ta chỉ biết một mình muội là muội muộicủa ta, những người khác, ta đều không biết. Nhưng, nhớ rõ, chờ khitrong lòng thoải mái một chút, hãy quên Trường An đi, quay về Tây Vực,chúng ta gọi Nhị ca cùng đi tới Thiên Sơn."

Tam ca hiếm thấy lộ ra ôn nhu, tựa như đã hiểu rõ hết thảy, nước mắtVân Ca ào ào rơi xuống, nức nở gật đầu, có điều trong lòng hiểu rõ,Thiên Sơn như trước, nhưng người đã khác rồi.

Chờ Vân Ca ngừng khóc, Hoắc Diệu dắt nàng, đi đến trước mặt Hoắc Quang, "Thúc thúc, chất nhi cáo từ."

Hoắc Quang đứng lên, "Trên đường cẩn thận. Khi gặp cha cháu, thì...thì..." Huynh đệ hai người, chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày gặp lại. Mấynăm nay, ông ta đã làm ra những chuyện như vậy, đại ca hẳn là đều biếthết cả, hết thảy ngôn ngữ đều trở thành vô dụng, Hoắc Quang cười khổ một chút, nói: "Cháu an tâm trở về đi! Ta sẽ chăm sóc tốt cho Vân Ca."

Hoắc Diệu hành lễ với Hoắc Quang xong, xoay người rời đi. Vân Ca đưatiễn tới tận cửa, nhìn Tam ca và A Trúc phi thân lên ngựa, giục ngựa rời đi. Trong màn đêm lạnh giá, bóng dáng Tam ca càng đi càng xa, Vân Cacảm thấy ấm áp duy nhất trong lòng cũng càng lúc càng rời xa, đến cuốicùng, chỉ còn sợi dây trong lòng bàn tay, đâm vào lòng bàn tay từng trận đau đớn.

Hoắc Quang ho khan vài tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Vân Ca, để ýtới thân thể, không được đứng ở đầu gió. Vào trong một lát, chờ ngườihầu chuẩn bị xong xe ngựa, chúng ta trở về nhà."

Vân Ca cẩn thận đeo sợi dây lên cổ, khẽ vuốt thẳng bề mặt nó, rồi yên lặng bước trở vào trong phòng. Hoắc Thành Quân nãy giờ không nói gì,đột nhiên quăng mạnh lò sưởi cầm tay trong lòng xuống mặt đất, từ thápthượng nhảy xuống, muốn vội vã lao ra khỏi phòng.

Hoắc Quang dùng giọng kiên quyết quát lên: "Thành Quân!"

Tronggiọng nói có uy nghiêm không cho phép vi phạm và ẩn chứa cảnh cáo. HoắcThành Quân đứng ở cửa, nhìn không rõ thần sắc của nàng, chỉ thấy giólạnh thổi nhẹ, y phục của nàng khẽ bay bay. Một hồi lâu sau, Hoắc ThànhQuân chậm rãi bước trở vào, nhìn chằm chằm vào Vân Ca, hành một lễ, "Tỷtỷ thứ lỗi, là muội muội vô lễ."