Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 19




Tĩnh.

Yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Cơn thịnh nộ của lão hoàng đế bỗng chốc dừng lại, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt Thôi Y.

Có mấy vị đại thần quen biết với Thôi Y muốn lên tiếng giúp đỡ, nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp, đành phải nuốt ngược vào trong. Đồng thời, trong đầu không khỏi nghĩ thầm ——

Hèn gì hôm đó đến phủ Thôi đại nhân bái phỏng, lại bị phu nhân của hắn lấy cớ "bệnh tình nặng" để từ chối, không cho bọn họ vào thăm, thì ra là ngươi lúc đó căn bản không có ở nhà a!

Thượng thư Bộ Binh nhìn sang Thượng thư Bộ Hộ đang ngơ ngác khiếp sợ bên cạnh, hạ giọng: "Ta nhớ sau khi hết thời gian nghỉ bệnh, Thôi Ngự sử đến thượng triều, mắt trái bầm tím, má phải có vết cào, khóe miệng còn bị rách, cổ tay phải còn có một mảng bầm lớn?"

Thượng thư Bộ Hộ liếc nhìn ông ta, trong lòng kinh ngạc.

Trí nhớ của người này thật sự không tồi, chuyện đã xảy ra nửa tháng trước mà còn nhớ rõ ràng vết thương cụ thể của Thôi Y ở chỗ nào.

Sau khi kinh ngạc xong, liền hăng hái gia nhập cuộc thảo luận: "Đúng là như vậy, hắn còn nói là ngói nhà bị rơi xuống, làm con mèo cưng trong nhà sợ, cào vào mặt hắn, hắn hoảng hốt nên trượt chân ngã, mới bị bầy hầy như vậy."

Thượng thư Bộ Binh: "Không ngờ là..."

Thượng thư Bộ Hộ: "Sợ vợ a."

Hai người nhìn nhau cười đầy ẩn ý, vô cùng hả hê.

Còn Thôi Y, sau khi bị tiếng lòng của Hứa Yên Miểu đ.â.m cho một nhát chí mạng, vẫn thản nhiên như không.



"Thứ ba ——"

Hắn kiên định và dứt khoát, vô cùng bình tĩnh, giống như đã sớm dự định sẽ nói như vậy: "Nhưng uy nghiêm của hoàng thất không thể xâm phạm, thần cho rằng, những người còn lại có thể tha chết, nhưng tội sống khó tha, còn Lưu Dực nhất định phải c.h.é.m đầu để răn đe!"

Thái độ chính trực, giọng nói vững vàng, lời lẽ hùng hồn.

Hứa Yên Miểu không khỏi thán phục ——

【 Đây chính là thực lực để có thể làm quan đến chức Tòng tứ phẩm sao, kỹ năng lèo lái con thuyền theo chiều gió quả nhiên lợi hại a. 】

Đối mặt với những ánh mắt dò xét mơ hồ, xen lẫn vài phần khinh thường của các Ngự sử khác, Thôi Y vẫn thản nhiên như không.

Lèo lái con thuyền theo chiều gió là cái gì? Có sao? Có thứ đó sao? Còn về việc bị khinh thường...

Thôi Y âm thầm nghiến răng, cười lạnh một tiếng.

Cứ chờ đấy, sớm muộn gì cũng đến lượt các ngươi!

"Bệ hạ!"

Một vị Ngự sử khác giống như con rắn ngẩng đầu, khinh bỉ liếc nhìn Thôi Y bước lên phía trước với vẻ mặt kiêu ngạo, lời nói ẩn ý: "Thần không có việc gì mà không dám nói ra!"

Hứa Yên Miểu xoa xoa má, không biết vì sao, luôn cảm thấy câu này kỳ quái, không phù hợp với tình hình lúc nãy.

Sao lại đột nhiên từ chuyện Thôi Y lèo lái con thuyền theo chiều gió, đến "không có việc gì mà không dám nói ra" rồi?

【 Ta biết rồi! 】

Hứa Yên Miểu thầm nghĩ, trong mắt hiện lên vài phần đắc ý "ta lại hiểu rồi".



【 Vừa rồi lúc ta không chú ý, lão hoàng đế nhất định đã ám chỉ với Thôi Y rằng ông ta đang nắm giữ nhược điểm của hắn, Thôi Y đã khuất phục! 】

【 Mà vị Ngự sử mới này nhìn ra Thôi Y bị uy hiếp, cũng đứng ra, ngầm nói với lão hoàng đế rằng ta không sợ ngươi uy hiếp! 】

Thôi Y: "..."

Quá trình thì đúng, nhưng đối tượng thì sai rồi.

Lão hoàng đế: "..."

Liên quan gì đến trẫm! Tội của ngươi thì tự mình gánh lấy! Đừng tùy tiện vu oan người khác! Từ xưa đến nay chỉ có thần tử gánh tội thay hoàng đế, chưa từng thấy thần tử nào bắt hoàng đế gánh tội thay.

Trong lòng lão hoàng đế không ngừng hiện lên hàng loạt lời nói, cuồn cuộn như làn sóng.

Vị Ngự sử mới đứng ra hành lễ cung kính, nhưng giọng điệu lại vô cùng cứng rắn: "Thần cho rằng, Thiên Cơ công chúa tuy tôn quý, nhưng sau khi xuất giá, cũng không nên ỷ thế cha ruột mà bắt nạt trượng phu. Đã có câu, nam vi thiên, nữ vi địa, nam vi dương, nữ vi âm, nam vi cương, nữ vi nhu, phu tôn thê ti* mới là lễ nghi của thế tục."

"Thần xin được hỏi, chẳng phải thời tiên triều, Thái Tông yêu thương nữ nhi là Phòng Lăng công chúa, dung túng nàng ta nuôi dưỡng nhiều nam sủng, bắt nạt phò mã, sau khi sự việc bại lộ, đám nam sủng đều bị xử trảm hoặc lưu đày, bản thân công chúa cũng bị giam cầm hay sao?"

"Thần lại xin được hỏi, năm trăm năm trước, thời Trung Tông nhà Sở, vì Đan Dương công chúa tuyển chọn phò mã, phò mã là danh tướng nước Sở - Vu Triệt, thế nhưng công chúa không thích võ phu, chê phò mã thô lỗ, sau khi thành thân nửa năm liền không chịu cùng phò mã chung phòng, Trung Tông nghe được, cho rằng hành vi của nàng không hợp lễ nghi, làm tổn hại đến thanh danh hoàng gia, không xứng làm thê tử, bèn hạ chỉ ban cho hai người hòa ly, sau đó ban hôn phò mã cho Nam Bình công chúa dịu dàng hiền thục."

"Ngay cả hôn quân thời tiên triều cũng biết công chúa cũng nên tuân thủ phụ đạo, nghiêm khắc giữ gìn đức hạnh của nữ nhân, ôn nhu hiền lương, tương kính như tân, chẳng lẽ bệ hạ còn không bằng một hôn quân, nhúng tay vào chuyện cãi vã của phu thê, khăng khăng buộc tội phò mã phạm thượng?"

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc, không chút do dự ——

【 Woa! 】