Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 18: Sa vào vòng tay ấy




"Này, Lục Nam Phong, anh làm sao thế?"

Mặc cho nó vỗ mấy cái vào mặt, hắn vẫn mê man, người nóng hầm hập khiến Hàn Mai bắt đầu hoảng. Hắn.. sẽ không chết đấy chứ?

"Mai.. Mai.."

Lục Nam Phong dù bị bỏ thuốc nhưng vẫn lờ mờ nhìn được bóng dáng trước mắt, may quá, không phải là cô ta! Hắn bắt lấy cánh tay thon thả của nó như người sắp chết đuối vớ được cọc vậy.

Tuyệt đối không buông tay!

"Ừ, là tôi. Anh.. anh bỏ tay ra trước đã.."

Hàn Mai nhất thời luống cuống, xem ra Lục Nam Phong bị gì rồi mới hành xử kỳ lạ như thế. Nhưng phải nhanh chóng mang hắn rời khỏi đây, nếu không một chút nữa bọn họ trở lại thì nguy to. Nó cố gắng vác một người cao tận 1m87 lên người, nửa khiêng nửa kéo lôi hắn vào thang máy, thở hồng hộc như mới chạy việt dã về.

"Anh là người hay là heo mà nặng thế không biết."

"Mai.. Hàn Mai.."

"Chứ còn ai vào đây nữa hả?"

Không hiểu tự dưng nó lại đi lo chuyện bao đồng làm gì nữa. Tiền thưởng hạng Nhất mới lãnh, còn chưa cầm nóng tay đã đưa cho hai tên phóng viên kia, còn gây náo loạn ở khách sạn như thế, tất cả chỉ để giúp cái tên chuyên bày trò hành hạ mình.

"Lục Nam Phong, kiếp trước tôi mắc nợ gì anh hả?"

Hàn Mai ném hắn lên chiếc taxi, đi về ký túc xá học viện Godiva. Lại tiếp tục dùng hết sức lực mới có thể kéo Lục Nam Phong vào phòng. Lúc này hắn đã rơi vào mê man, giọng khàn đục, toàn thân nóng rực như nằm trên bếp than hồng, Hàn Mai vội vã lôi hắn vào nhà tắm, thẳng tay xả nước.

"..."



Hắn kêu lên đau đớn, như chìm trong băng, trong lửa, còn Hàn Mai lo lắng không biết có nên gọi người tới hay không. Nó chưa gặp trường hợp này bao giờ, hiện tại phải làm sao?

"Lục Nam Phong, anh bị gì đó? Hay tôi gọi người tới nhé?"

Nó đứng ngoài cửa hỏi dò nhưng bên trong im lặng một cách lạ thường. Nó gõ cửa mấy cái, bên trong cũng không có lời phản hồi, Hàn Mai đánh liều đẩy cửa bước vào nào ngờ Lục Nam Phong đã đứng bên ngay trước mắt.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở nặng nề, tóm lấy Hàn Mai ôm vào lòng.

* * *

Nghiên Dương ngồi trước mặt Vũ Linh Sa, thân phận giả mạo của cô đã bị vạch trần.

"Thế cô muốn làm gì? Cũng đâu phải tôi tự ý giả mạo?"

"Công chúa thật hiện tại đang ở đâu?"

Nghiên Dương nhếch môi cười, có chút mỉa mai: "Nếu biết cô ta ở đâu họ còn nhờ tôi đóng giả làm gì?"

Vũ Linh Sa không nghĩ tới Nghiên Dương to gan vậy, bị phát hiện rồi vẫn thản nhiên như không có gì.

"Nếu đã mượn thân phận, cô còn bám lấy anh Nam Phong làm gì? Cô trơ trẽn vừa thôi!"

Nếu không phải cô ta tự dưng xuất hiện thì giờ này Lục Nam Phong đã yêu cô chết đi sống lại rồi, chứ đâu phải vì bị trói buộc bởi tờ hôn ước mà từ chối cô cơ chứ. Nghiên Dương khuấy chiếc muỗng hoa mai trong tay, mấy thứ trà chiều kiểu Anh sang trọng thế này cô không thể nào ngấm nổi.

"Cô có giỏi thì lôi anh ta về bên mình đi? À, chắc là cũng mới bị Lục Nam Phong từ chối nên mới cay cú tìm tôi trách móc chứ gì. Đúng là thiểu năng! Thật uổng phí cho gương mặt yêu kiều kia."

"Cô! Được rồi, tôi lập tức đi nói với anh Nam Phong cô là đồ giả mạo, cô không phải công chúa Nadalia, không có hôn ước gì ở đây hết!"



Nói rồi Vũ Linh Sa vội vàng đứng dậy, khoác túi đùng đùng muốn bỏ đi. Nghiên Dương khẽ cười, bình tĩnh nói:

"Cô gái khờ! Hôn ước đó chỉ là cái cớ, anh ta muốn từ chối cô thôi. Cô có biết người trong lòng anh ta là ai không?"

Vũ Linh Sa:.

Cô im lặng rất lâu, tim đập dồn dập tò mò muốn nghe đáp án. Là ai? Ai có thể dễ dàng cướp đi người trong lòng cô đến vậy?

"Hôm qua khi ở bên cạnh tôi, Lục Nam Phong đã gọi tên một người.."

"..."

"Là Hàn Mai."

Vũ Linh Sa trừng mắt, không dám tin vào tai mình. Lục Nam Phong thật sự thích con nhỏ nhà nghèo đó ư? Không phải anh đã ghét nó rồi sao? Chuyện gì vậy chứ?

Nghiên Dương khoác áo, kiêu hãnh nói: "Vậy nên đối tượng hôm nay cô nên dằn mặt vốn dĩ là cô ấy chứ không phải tôi. Hoặc là.. chúng ta cho nhau một cơ hội bắt cách loại đi kẻ không đáng?"

Câu nói nhiều ẩn ý của Nghiên Dương khiến Linh Sa trầm tư. Loại Hàn Mai rồi, khả năng Lục Nam Phong sẽ chọn cô là cao hơn hẳn vì Nghiên Dương chỉ là kẻ giả mạo, vốn không phải là công chúa thật, đợi đến khi Lục Nam Phong biết chuyện chắc chắn sẽ còn ghét cô ta hơn nữa.

Một trò cá cược nắm 90% thắng thế này, tội vạ gì không thử?

"Được. Chúng ta cùng hợp tác."

Nghiên Dương quay người bước đi, trong đầu ả đã có sẵn chiến lược. Đợi đến lúc con nhỏ Linh Sa này tỉnh ngộ thì muộn rồi, Hàn Mai, à không, phải nói là công chúa Nadalia mới đúng, cô ta cũng không còn trên cõi đời này nữa.

"Một mũi tên trúng hai con nhạn", còn gì tuyệt vời hơn! Chỉ có Vũ Linh Sa ngu ngơ, cứ nghĩ bản thân thắng chắc rồi mà không biết bản thân tự rơi vào hố lửa. Đến lúc đó không có Hàn Mai, không có công chúa, không có Linh Sa, cô còn sợ có người chắn đường mình hay sao?