Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 3: Tiệc chào mừng




Hàn Mai đến phòng quản sinh để nhận giấy tờ, đồng phục cũng như thẻ phòng ký túc xá. Học viện Godiva toàn là dân nhà giàu nên thường chẳng mấy ai thèm ở ký túc cả. Hàn Mai nhận thẻ phòng, kiệm chữ đến mức kỳ lạ, cũng không có vẻ gì là vui mừng khi nhận được học bổng danh giá như thế.

"Con nhỏ này chảnh thế nhỉ?"

"Ừ. Vừa xấu vừa chảnh."

Hàn Mai đi lướt qua bọn họ, vừa vặn nghe được những lời nói xấu đó. Nó dừng lại, không chút sợ sệt nhìn thẳng vào mắt họ, hai cô gái còn đang sân si kia lập tức im bặt, ngại ngùng lảng đi. Dù không có dung mạo con lai xinh đẹp, hút hồn nhưng khí chất bẩm sinh của một công chúa đâu dễ dàng gột bỏ, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị, không cần nhiều lời cũng đủ dọa đám người xung quanh.

Ký túc xá của học viện Godiva chỉ cách trường ba phút đi bộ. Tổng thể như một khu biệt thự vậy, bên trong có đầy đủ tiện nghi như phòng gym, spa, hồ bơi, vân vân. Mà điều đặc biệt là học sinh không cần phải ở ghép như những trường bình dân khác mà mỗi người sẽ có một căn nhà riêng. Bên trong có phòng khách, phòng ngủ, bếp, tất cả nội thất đều mới 100%, đủ khiến người ta lóa mắt.

Hàn Mai nhìn bức tranh treo trên tường, nó cười khẩy: "Xấu chết đi được." Tiện tay giật bức tranh xuống đáp thẳng vào sọt rác gần đó.

Nó nhìn một vòng, cảm thấy căn nhà này vẫn nhỏ quá, chỉ bằng mỗi phòng tắm ở lâu đài mà thôi. Nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, nhưng vẫn cần thay đổi một số thứ. Nó hiểu ra có thể vì phát hiện mình bỏ trốn nên cha đã khóa toàn bộ thẻ tín dụng, cũng may là còn một ít tiền sinh hoạt mà nhà trường chu cấp, chứ nếu không chắc chết đói. Trước mắt nó cần phải kiếm thêm nhiều tiền thì mới mong cải thiện được cuộc sống "bèo bọt" hiện tại.

Buổi sáng nó bận rộn với việc nhận phòng, làm thủ tục, thu xếp lại quần áo cá nhân. Buổi chiều là buổi Prom* để chào đón tân học viên. Nhưng điều quan trọng là khi lôi hành lý, vì quá cấp bách nên nó không thể chuẩn bị kỹ lưỡng được, vậy nên chiều này biết phải mặc gì đây?

Truyền thống ở học viện Godiva là những bữa tiệc. Đó là nơi mà tầng lớp thượng lưu thật sự hội ngộ, nhung lụa khoác lên người họ có thể bằng tiền người bình dân cả đời làm cũng không có. Hàn Mai hiểu những điều đó, tiệc tùng là nơi để giới quý tộc phơi bày sự sang giàu của bản thân. Nhưng nó không muốn chơi trội, cũng chán khoác lên người những váy vóc cồng kềnh, làm một bình hoa xinh đẹp, cao sang.

Vậy nên nó đã có một quyết định táo bạo.

* * *

"Linh Sa, cậu đẹp quá!"

"Đúng đó! Không hổ danh hoa khôi của trường chúng ta."

Nó mặc một bộ váy trắng kem, với chất liệu linen bột, dáng váy dài vừa qua gối nửa lả lướt bay, nửa khoe ra thân thể mảnh mai xinh đẹp. Cúc áo màu đỏ, bên ngực trái thêu những nhành hoa lựu nhỏ xinh nổi bật. Váy thì đẹp, vóc dáng cũng yêu kiều nhưng gương mặt thì.. không cảm nổi.



"Xì! Con nhỏ xấu xí này cũng dám đến Prom nữa hả? Gan dạ ghê."

Hàn Mai lạnh nhạt đi lướt qua, xem mấy lời đó như chó sủa qua đường, không thèm để tâm. Yên Như cũng được xem như xuất thân cao quý, trong trường cũng thân thiết với mấy người có máu mặt, làm sao chịu được cảnh bị người ta làm lơ như thế. Yên Như bước tới giơ tay muốn cản nó nhưng chỉ kịp thấy Hàn Mai vung tay tóm lấy bả vai Yên Như, làm một cú ném qua vai đẹp mắt. Tiếp đó là tiếng khóc òa xé nát bầu không khí thanh lịch.

"Yên Như, cậu không sao chứ?"

Linh Sa nhìn cảnh tượng này mà thấy hơi chùn bước. Con nhỏ nhà nghèo này là ai mà ghê gớm thế? Nó không sợ bị cả trường cô lập hay sao?

"Đừng có đem bàn tay dơ bẩn đó mà đụng vào tôi."

Đúng vậy. Công chúa Nadalia ghét nhất là bị người khác chạm vào người. Hàn Mai chẳng quan tâm đến Yên Như đang ngồi bệch trên đất khóc lóc ầm ĩ, cũng không nghe lọt tai mấy lời sỉ vả của đám người xung quanh, nó bình tĩnh tiến vào bữa tiệc mà không hay biết ở đằng xa có người đang dõi theo nhất cử nhất động của nó.

"Nhỏ đó là người đá bay kính xe của mày à?"

"Chính nó! Có hóa thành tro tao cũng nhận ra."

"Nhìn thì không đẹp, nhưng không phải kiểu tiểu thư nhõng nhẽo mà mày ghét nhỉ?"

"Nó mà nhõng nhẽo? Mày không thấy cú ném qua vai vừa nãy sao? Một đứa tiểu thư chân yếu tay mềm thì làm được chuyện này sao?"

"Cũng được. Lâu lâu" đổi gió "thử xem sao?"

Lục Nam Phong vốn không có hứng thú với tiệc tùng, nhưng hôm nay lại bị bạn thân là Quân kéo đến đây. Không ngờ còn chưa vào cửa đã được xem tuồng hay, hắn vừa nhìn đã nhận ra cô gái đó.

Ngông cuồng như vậy, kiêu ngạo như vậy, đúng là gu của hắn. Nhưng dám đá bay kính xe yêu thương của hắn thì con nhỏ này chết chắc. Vừa hay nó tự tạo rắc rối cho bản thân, hắn chỉ thêm chút dầu vào lửa, để nó biết ở học viện Godiva này còn chưa tới lượt một đứa nghèo khổ, bình dân như nó huênh hoang đâu.

*Prom: Viết tắt của Promenade. Nghĩa là một buổi dạ hội khiêu vũ với không khí sang trọng, hiện đại.