Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 30: Hôn lễ thế kỷ




Hôm nay là lễ kết hôn giữa công chúa và vương tử nhà họ Lục. Đây là hôn lễ được trông đợi nhất năm, diễn ra cùng thời khắc giao thừa, lúc trời đất giao thoa. Hôn lễ được dự đoán là bữa tiệc xa hoa bậc nhất Thế giới, trở thành lịch sử của quốc gia, cũng đánh dấu lần đầu tiên công chúa Nadalia lộ diện trước toàn thế công chúng.

Nadalia ngồi trong phòng, xung quanh hơn hai mười người tất bận chuẩn bị cho nó. Hoàng hậu đã đích thân dặn dò, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất, dù chỉ là một lỗi nhỏ nên tất cả hết sức cẩn thận. Nadalia vốn xinh đẹp như hoa, hiện tại nhờ lớp trang điểm càng lộ nét kiều diễm rực rỡ hơn người.

Mắt nhấn sâu thêm, toát lên vẻ điềm đạm, môi hồng, da trắng thoa phấn càng thêm ngọt ngào. Mái tóc vấn lên cao quý, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh, trắng trẻo như tơ lụa. Nhà thiết kế đặc biệt đưa nó đến trước chiếc tủ lớn, kính cẩn nói: "Lục thiếu gia nói rằng chiếc váy này trên thế giới chỉ có công chúa mới xứng đáng để mặc."

Cửa tủ bật mở, bên trong là chiếc váy cưới khiến người ta phải xuýt xoa không ngừng. Đây là chiếc váy cưới Cocktail đắt đỏ bậc nhất trị giá hơn 15 triệu đô. Váy cưới trắng trơn được nhấn bằng những tầng váy tinh xảo, đuôi dài hơn hai mét làm bằng lụa satin, ở eo đính toàn bộ bằng kim cương tinh xảo. Chiếc váy đính trang trí hơn 1000 viên ngọc trai và 5 carat kim cương vàng trắng phối với một viên kim cương xanh 8, 8 carat đã tạo nên vẻ đẹp lung linh cho công chúa. Đôi giày cao gót của hãng Jimmy Choo lấy cảm hứng từ giày thủy tinh đính pha lê của Swarovski kín cả đôi giày nâng niu gót chân ngọc ngà.

Khoảnh khắc nó khoác lên người chiếc váy giá trị liên thành, vẻ đẹp nức nở khiến người ta phải rưng rưng muốn khóc.

* * *

Lục Nam Phong mặc lễ phục cao cấp, từ đầu tới chân đều là hàng được đặt thiết kế riêng, trên mặt hắn lộ rõ sự lo lắng. Chung quy, đám cưới đời người chỉ có một lần ai mà không khẩn trương. Hàng trăm khách khứa quý tộc, mấy ngàn con người đều đứng quanh nhà thờ, chờ đợi thời khắc thiêng liêng nhất. Hiện tại dù là gần nửa đêm nhưng đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc nhộn nhịp, rực rỡ như ban ngày.

Nadalia bước ra dưới ánh sáng dịu dàng, xuất hiện trước mắt hắn như một nàng tiên giáng trần. Lục Nam Phong cũng phải ngẩn ngơ trước nhan sắc này. Hắn biết là nó xinh đẹp, vẻ đẹp thoát tục, yêu kiều hơn người nhưng trong thời khắc trọng đại này, dưới lớp trang điểm của chuyên gia, cộng với chiếc váy lung linh đã tạo nên một nàng công chúa hoàn mỹ nhất.

"Sao thế? Đi thôi!" Nó khẽ giọng giục hắn. Giờ phút này hắn mới tỉnh lại đôi chút, bối rối nắm lấy tay nó, mơ hồ cảm nhận được cả hai đang khẽ run.

Họ nhìn nhau, trong mắt ướt át sự hạnh phúc.

Khi bước ra, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ ngước nhìn.

"Đẹp quá!"

"Đúng là rất đẹp đôi!"



"Hu hu, tôi cảm động quá!"

Quốc vương và Hoàng hậu xuất hiện, sau khi lắng nghe lời tuyên thệ của đôi trẻ thì bắt đầu nghi lễ trao lại vương miện. Vương miện này chính là quà cưới của hoàng thất dành cho công chúa. Chiếc vương miện điêu khắc bằng vàng hồng tinh xảo, kết hợp với kim cương lục bảo quý giá làm người ta phải ồ lên.

Gọi là hôn lễ thế kỷ đúng là không ngoa.

Khoảnh khắc trao vương miệng cũng vừa lúc 0: 00 giờ, dưới pháo hoa rực rỡ, tiếng hoan hô chúc tụng, hắn trao cho nó một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn vừa dứt, hắn khẽ nói bên tai nó: "Cô gái nhỏ, từ đây về sau anh sẽ bảo vệ cho em."

Cách một lớp bao tay trắng tinh tế, nó vẫn cảm nhận rõ được bàn tay ấm áp của hắn bao bọc, che chở cho nó.

Hôn lễ kết thúc, tân phòng được trang trí kỹ lưỡng chào đón cặp vợ chồng trẻ. Nadalia thấy chiếc giường như thấy phao cứu sinh, đổ ập lên giường, không muốn động dù chỉ một ngón tay. Lục Nam Phong thấy dáng vẻ trẻ con đó thì phì cười:

"Sao vậy? Mệt đến thế ư?"

"Anh không mệt sao? Cả buổi vác áo đầm nặng muốn chết, em cười muốn trẹo hàm rồi đây nè."

"Nhưng hai đứa mình còn chuyện mệt hơn cần phải làm đấy!"

"Thôi thôi, giờ chuyện gì thì cứ giao lại cho người hầu đi, em buồn ngủ lắm rồi." Nadalia không thương tình lột giày, đá nó sang một góc. Giờ nó chỉ muốn vùi mình trong chăn, ngủ một giấc tới trưa mai. Đám cưới thì đẹp thật, nhưng mệt rụng rời.

Nó nằm bất động, không để ý tới Lục Nam Phong đang mang theo nụ cười gian xảo lặng lẽ bò lên giường. Hắn bắt lấy cổ chân trắng nõn tinh tế kia, kéo nó lại gần mình. Nadalia hét lên: "Lục Nam Phong, anh làm trò gì đó?"

"Cô gái, đêm nay em đừng hòng trốn."

Bóng trăng lướt qua rèm cửa, mang theo gió xuân dịu mát thổi vào phòng tân hôn. Đôi uyên ương ôm ấp quấn quýt, nửa tấc không rời, nguyện ước sánh đôi đến cùng trời cuối đất.