Vấn Vương Lòng Anh

Chương 24




Vào đêm khuya, gần cuối phố đi bộ có một quán bar thắp những dải đèn neon chói mắt phối hợp với cánh cửa đen trang trọng lại hài hòa bất ngờ.

Nam nữ ngoài quán bar ôm ấp nhau rời đi, hoặc là những chiếc siêu xe vừa mới đến.

Tóm lại, là một đêm tốt, không thể hoang phí.

Đi vào trong, bỗng dưng đêm nay có rất nhiều người đến đây ăn chơi tiêu xài.

Vì hôm nay là Thất Tịch.

Vài nhân viên bartender bưng rượu cho khách hàng ngồi trong quầy bar, trong đó có một người đang chuẩn bị đi lấy khay đựng trái cây, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái.

“Sao rồi, đêm nay bận rộn lắm à?”

Cậu trai giật mình quay đầu nhìn, thấy là người quen nên cười nói: “Anh Đoạn, anh tới hả, đêm nay nhiều khách quá, hơi hơi vội.”

“Chà, vất vả rồi.” Đoạn Thanh lười biếng nói, bộ vest đơn giản trông rất tiêu dao, phóng khoáng, “À đúng rồi, có thấy người nào mặc vest chỉnh chu giày da đàng hoàng không?”

Cậu trai suy nghĩ một chút, khá ít người ăn mặc kiểu này đi đến quán bar, rất nhanh đáp lại: “Ở bàn 21 khu C, chỉ có một mình anh ta.”

“Ok, anh đã biết, cậu đi đi.”

Đoạn Thanh vuốt tóc, đi đến khu C yên tĩnh của quán bar.

Ghế ở bàn 21 không dài lắm nhưng cũng đủ để Văn Mộc lười nhác ngả người.

Anh cởi áo khoác, cà vạt cũng bị tháo ra, vài chiếc cúc áo cũng bị đứt tơi tả.

Chỉ vẫn luôn không ngừng rót rượu vào ly.

Khay đựng trái cây ở trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chai rượu đã gần thấy đáy.

Qua một lúc, một cô gái mặc váy phục vụ màu đen bưng khay nhẹ quỳ gối bên cạnh bàn trà.

Khuy áo sơ mi được cởi ra một nửa, lộ ra “đường sự nghiệp” đầy đặn, chậm rãi thu dọn chai rượu đã hết.

Văn Mộc Cảnh từng ngụm uống cạn ly rượu cuối cùng.

Lúc này mới chú ý tới cô gái quỳ trước mặt.

Ánh mắt anh di chuyển theo động tác của cô, mãi đến khi cô ta thu dọn xong, mới mở miệng: “Cô tên gì?”

Cô gái đàn quỳ trên mặt đất nghe được liền ngẩng đầu lên, “Nghiên Tư.”

“Bao tuổi?”

Nghiên Tư thuận theo đó trả lời: “20.”

“Đến đây.”

Văn Mộc Cảnh uống khá nhiều rượu, đã ở trong trạng thái hơi ngà ngà say, ánh đèn tối tăm khiến anh không nhìn rõ gương mặt cô gái.

Nghiên Tư đã làm việc ở đây hai năm, biết quy củ nơi này.

Vì lấy lòng anh, cô ta quỳ lên gần hai bước, sau đó dựa đầu vào đùi anh.

Văn Mộc Cảnh nâng cằm cô ta lên, xem kĩ một lát, khuôn mặt tươi trẻ hồng nhuận, gương mặt thanh thuần không kiêu kì có vài phần rất giống cô.

“Chúng ta kết thúc đi.”

“Tôi đã hết thích anh từ lâu rồi!”

“…… anh đi cứu vớt bất kỳ ai trên đường, đều có thể thay thế được tôi.”

Giọng nói của Đường Oanh cứ dồn dập bên tai anh, trong thời gian ngắn không còn động tác gì, ánh mắt mất đi tiêu cự, đắm chìm trong hồi tưởng của bản thân.

Nghiên Tư quỳ gối bên cạnh anh, khó khăn đè xuống nụ cười, lúc nãy cô ta ở phía sau nhìn chằm chằm anh rất lâu, hiện tại cuối cùng cô ta cũng có cơ hội tiếp cận.

Đàn ông chất lượng cao như vậy, không cần biết anh ta uống rượu để quên cái gì, nếu có thể kiếm chác được một chút cũng tốt.

Đợi một lát, cô ta ngước nhìn thấy anh lặng người, tự làm theo ý mình đặt tay lên đùi người đàn ông nhẹ nhàng khiêu khích.

Thấy anh không ngăn cản, đánh bạo tới gần, dùng bộ ngực no đủ đè lên quần tây của anh, một tay vuốt ve nhẹ nhàng, biểu tình thanh thuần vô hại nhưng động tác lại trái ngược hoàn toàn.

Tay cô ta chậm rãi tiến lên, dùng lòng bàn tay cảm nhận những đường cong cơ bắp đầy đặn trên chân anh, nũng nịu kêu, “Tiên sinh?”

Văn Mộc Cảnh tỉnh táo lại, độ ấp trên đùi khiến anh cảm thấy chán ghét.

Cho dù ả đàn bà trước mặt có gương mặt giống người ấy hai ba phần, anh cũng cảm thấy thật bẩn.

Ngay lập tức, anh túm lấy tay cô ta ném qua một bên, không hề thương tiếc.

Vừa rồi Nghiên Tư dựa vào đùi của anh bây giờ đã quỳ rạp trên mặt đất, sàn nhà cứng rắn khiến lục phủ ngũ tạng của cô ta đau đớn.

Cô ta đè giọng, tỏ vẻ vô tội than một câu, “Tiên sinh.”

“Cút!”

Văn Mộc Cảnh không có kiên nhẫn, một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Thế thân?

A, mẹ nó ai muốn tìm kẻ thế thân.

Anh chỉ cần cô.

Chỉ cần một Đường Oanh cả thể xác và tinh thần đều thuộc về anh

*

Ánh đèn quán bar mông lung mê ly, mọi người đều đắm chìm ở thế giới của chính mình.

Không ai chú ý đến cô gái đang nằm bò ở dưới đất.

Đoạn Thanh ở trong góc nhìn thấy sự việc này, đi qua hất cằm ra hiệu với người trên mặt đất.

Nghiên Tư ngẩng đầu, phát hiện là ông chủ, xấu hổ bò dậy nhanh chóng rời đi.

Anh ta thuận thế ngồi lên sô pha, nghiêng đầu đánh giá người đàn ông liên tục mượn rượu giải sầu: “Ối chà, Văn tổng chúng ta cũng có ngày không thân sĩ như vậy sao?”

“Tay chân cô ta không sạch sẽ.” Văn Mộc Cảnh khinh thường nói, nhướn mày tiếp tục uống rượu.

Đoạn Thanh vừa nghe, vui vẻ cười đùa, “Người anh em à, người đã tới đây uống rượu…, đều hiểu đều hiểu mà.”

Anh ta tiếp tục nói: “Chẳng lẽ, cậu còn vì ai mà thủ nhân như ngọc?”

Văn Mộc Cảnh lắc lắc ly rượu, một ánh mắt cũng lười cho anh ta, “Nếu có ngày bị đóng cửa niêm phong thì đừng trách mình không nhắc trước.”

Đoạn Thanh chậc lưỡi, “Cậu có thể nói lời dễ nghe một chút không, quán này mình vừa mới khai trương đó.”

Đúng lúc ánh đèn giữa hội trường lướt qua, anh ta sửng sốt tiến lại gần, “Ôi, người anh em, mặt cậu……”

Nói xong duỗi tay muốn chạm vào.

“Bỏ tay ra.” Văn Mộc Cảnh phản ứng nhanh, đánh vào mu bàn tay anh ta, giọng điệu không tốt.

“Cậu bị ai đánh mà mặt lần dấu tay thế kia?” Đoạn Thanh rụt tay về, điệu cười từ trong tâm hồn bột phát, cười đến run rẩy, “Không phải là bị mèo con cào chứ.”

“……”

Văn Mộc Cảnh nghe anh ta cười vui sướng khi người gặp họa, bực bội uống rượu.

“Nào nào để mình đoán xem.” Đoạn Thanh sờ sờ cằm, nghiêm túc nói: “Nhìn qua hẳn là mèo nhà, là Đường Oanh hả.”

“Cậu đủ chưa.”

“Không thể để yên.” Đoạn Thanh tiếp lời rất nhanh, lòng hiếu kỳ nổi lên, hỏi anh: “Cậu cùng cô ấy không phải gặp nhau vui vẻ chia tay hòa bình à, sao cô ấy lại đánh cậu, hay giữa hai người không cắt đứt sạch sẽ?”

“……”

“Cậu mau nói cho mình nghe, đêm nay xảy ra chuyện gì đó?”

“Không phải cậu và Phó Nguyệt đi tham gia liên hoan phim sao? Cậu gặp Đường Oanh?”

“Là cậu tìm cô ấy, hay là cô ấy tìm cậu vậy?”

Đoạn Thanh đặt ba câu hỏi liền tù tì.

Văn Mộc Cảnh cau mày, nói ngắn gọn, “Mình tìm cô ấy.”

“!”

Tuy rằng có nghĩ đến khả năng này, nhưng lúc nghe chính miệng anh nói, Đoạn Thanh vẫn bị chấn kinh.

Giữa anh ta và Văn Mộc Cảnh có giao tình nhiều năm, nên biết rất rõ ý nghĩa của mấy chữ này.

Người đàn ông không bao giờ để lộ tâm tư lại bởi vì một người phụ nữ mà trở nên nóng tính khác thường, thậm chí tình nguyện bị đánh, uống rượu giải sầu.

Chắc chắn không phải chỉ đơn giản là một câu nói “Mình tìm cô ấy” nữa rồi.

Nói cách khác, chính là trần thuật bộc lộ tâm tư.

Anh ta đã nói mà, ai lại để một người phụ nữ bên cạnh bảy năm, nếu không vì thích thì anh ta không nghĩ được cớ gì khác.

Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía này của Văn Mộc Cảnh, dám ra tay đánh thì thật tài giỏi.

Hơn nữa còn rất rất tài giỏi.

Nội tâm Đoạn Thanh bay lượn một lúc, đã hiểu rõ mọi thứ, anh ta hắng giọng nói, “Cậu nói gì với cô ấy? Có giữ lại thành công không?”

“——”

Văn Mộc Cảnh trầm mặc buông ly rượu.

“Không phải chứ, cậu chưa nói cái gì hết? Một cô gái quyết tâm rời đi, chắc chắn có lý do. Cậu cố gắng nhớ lại xem cậu đã làm chuyện gì khiến cô ấy đau lòng?”

Đoạn Thanh tiếp tục giảng giải: “Trước đây cậu còn có thể lấy tiền uy hiếp, nhưng bây giờ cô ấy không nợ cậu tiền, lại có cha già lợi hại hơn cậu, nháy mắt có thể tìm được người chồng thập nhị tứ hiếu. Hiện tại cậu phải dốc hết sức, nhanh chóng dỗ dành, đền bù cho cô ấy, chắc chắn sẽ trở về với cậu thôi.”

“……”

Văn Mộc Cảnh nghe xong bóp mạnh huyệt thái dương đang đau nhói.

Đúng vậy, hiện tại cô không còn nợ anh tiền, có một người cha hết mực cưng chiều, lại còn có một phòng làm việc độc lập, tất cả mọi thứ đều không cần đến anh.

Không có anh, sinh hoạt của cô vẫn trôi chảy bình thường.

Nhưng mấy ngày nay, hàng đêm anh luôn mơ thấy cô, nhớ đến hơi thở cô, cứ nghĩ thời gian trôi qua nhanh sẽ quên mọi thứ.

Nhưng ai mà biết, dù anh có chìm trong công việc, hình ảnh cô vẫn luôn xuất hiện trong đầu anh, mọi thứ về cô dường như thâm nhập vào xương cốt, hòa tan vào trong máu anh.

Không thể vứt đi, cũng không thể quên mất.

Có lẽ sẽ như Đoạn Thanh nói, nếu có một ngày cô thật sự gả cho người khác, hoàn toàn thuộc về người khác.

Anh chắc chắn sẽ không thể cười chúc phúc được, bởi vì đến khi đó, cho dù là cướp, đối địch với toàn thế giới, anh vẫn sẽ trói cô ở bên người.

Sau đó che chở cô thật tốt, dâng mọi thứ cho cô.

Bao gồm cả tình cảm nóng bỏng, chân thành này.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sự u ám trong lòng anh đều tiêu tán, hạt giống chui từ trong đất lên qua một đêm đã trở thành cái cây to lớn che lấp bầu trời.

Cực kỳ khỏe mạnh, hấp thụ ánh mặt trời.

Anh muốn thẳng thắng thành khẩn với cô đến mức không thể chờ đợi, không suy nghĩ chút nào liền bấm những con số không thể quen thuộc hơn.

Tiếng nhắc nhở “Tút tút” từ trong điện thoại vọng ra, anh hoảng hốt lo sợ nhưng thiếu niên mới biết yêu lần đầu.

“Thật xin lỗi, thuê bao quý khách gọi hiện không liên lạc được……”

Giọng nữ nhắc nhở quen thuộc kéo anh về hiện thực.

Chắc hẳn cô đã sớm block anh.

Văn Mộc Cảnh nhìn điện thoại không liên lạc được, bình nguyên trong lòng ngay lập tức trở nên cằn cỗi, không còn một ngọn cỏ.

Cứ nghĩ rằng cô sẽ không thể rời khỏi anh.

Nhưng đến cuối cùng, anh sai rồi.

Là chính anh không thể rời khỏi cô.

“Mộc Cảnh, vừa rồi mình nói cậu có nghe thấy không?” Đoạn Thanh thấy anh còn có mất công gọi điện thoại, cứ lo lắng suông cho anh.

Văn Mộc Cảnh hoàn toàn vứt anh ta ở sau đầu, sau đó lập tức khoác áo đứng dậy đi ra cửa.

Đoạn Thanh: “……”



Ngày hôm sau, Văn Mộc Cảnh nhanh chóng xử lý xong công việc đã gần tối.

Anh đi khỏi công ty rồi một đường bay nhanh tới phim trường Nam Giao

Vừa khéo, anh đến đúng lúc phân cảnh cuối cùng của ngày hôm nay.

Bởi vì từ ngày mai, toàn bộ đoàn phim《 Hiến Châu 》 sẽ bay đến La Sơn quay tiếp.

Vì để nắm giữ lịch trình của Đường Oanh, anh kêu Trình Lê tìm nhà sản xuất lấy một phần lịch trình địa điểm lấy cảnh của đoàn phim.

Nhưng khi theo Vương Xưng Bình đi một vòng kiểm tra công tác của đoàn phim.

Anh không nhìn thấy Đường Oanh.

“Văn tổng, đại khái đoàn phim là vậy, một lát nữa là phân cảnh của nữ chính và nam hai, tổng quát là Du Họa muốn đi Ma giới, Tả Sanh lôi kéo ôm lấy không cho nàng đi, một cái……”

“Chờ một chút, tôi có thể xem kịch bản không?” Văn Mộc Cảnh nhíu mày, trực tiếp đánh gãy lời đạo diễn đang nói.

“A, được được.”

Vương Xương Bình nghĩ bản thân nói quá rườm rà, nhanh chóng đưa kịch bản cầm trong tay qua.

Anh nhìn lời kịch đánh dấu biểu tình động tác bên trong, môi mím chặt: “Sửa lại, chỉ cần lôi kéo thôi là được, động tác còn lại rất dư thừa”

“……”

Vương Xương Bình cầm kịch bản nhìn nhìn, chỗ này chắc chắn cần sửa tuy nhiên không thay đổi cốt truyện.

Nhưng nếu Văn tổng yêu cầu, ông vẫn sẽ đồng ý.

“Cảnh diễn thân mật của nam nữ chính có bao nhiêu?”

“Là như vậy, bộ phim này chủ yếu là cốt truyện lôi cuốn, ban đầu đã tính toán có năm, sáu cảnh hôn, còn có một cảnh giường chiếu, nhưng là kiểu che chắn mập mờ, sẽ không vượt quá chừng mực, ngài không cần lo lắng về vấn đề thẩm duyệt”

“Nếu là kịch bản theo hướng phim truyền hình, mấy cảnh này đều xóa đi.”

“……?”

Vương Xương Bình sững sờ tại chỗ, “Không được đâu Văn tổng, kịch bản này phải có các cảnh hôn để thúc đẩy tình cảm, xóa hết thì lấy gì để lôi kéo khán giả mua tập tiếp theo?”

“Ông cũng nói, chủ yếu là cốt truyện, cảnh thân mật chỉ là thêm chút gia vị cho khán giả, còn về phần quay chụp như nào thì phải nhờ vào kinh nghiệm của ông rồi.” Văn Mộc Cảnh giọng điệu mang theo ý cười, không nhẹ không nặng nói.

“Văn tổng, cái này thật……”

“Đầu tư thêm 10% cơ sở vật chất.”

“…… Văn tổng, ngài nói rất đúng, ở bộ phim mà cốt truyện mới là điều quan trọng là thì cảnh thân mật cũng chỉ là gia vị, lúc trước tôi vì cốt truyện 《 Hiến Châu 》 lôi cuốn mới tiếp nhận.” Vương Xương Bình lập tức sửa miệng.

Tiếp theo ông vội vàng gọi một người, “Tiểu Lưu, mau đến đây, đi báo biên kịch sửa kịch bản một chút, toàn bộ cảnh thân mật đều không cần, với lại cảnh quay tiếp theo, cũng không cần ôm ấp gì cả, cậu đi thông báo đi.”