Chương 148: Ba nghìn quân trợ chiến
Chương 148: Ba nghìn tinh binh.
Lại nói về Phan Văn Hầu, Sứ tướng của Quảng Trí quân, sau thất bại muối mặt, mất hơn bốn nghìn sĩ tốt cùng gần hai nghìn b·ị t·hương thì quyết ghi thù Thiên Đức dù sĩ tốt t·ử t·rận đến tám phần mười là do Phùng Lễ gây ra. Quân thiệt hại và b·ị t·hương chiếm một phần ba quân số, cộng thêm thiệt hại lương thảo do Thiên Đức đốt và vội rút phải bỏ lại nên cần thời gian hồi sức.
Hầu đã đích thân đến gặp Nguyễn Quốc Khánh sau hai lần cử sứ không được việc hòng bàn việc liên kết đánh Thiên Đức song Khánh nại lý do này kia thoái thác. Hầu cho là Khánh ươn hèn. Khánh nói thần khí của Thiên Đức chưa có cách hoá giải nên cần thêm thời gian.
Sau thu hoạch vụ lúa vào cuối tháng 5, Hầu đến gặp Khánh thêm một lần nữa hối thúc đánh Thiên Đức thì Khánh lại khất lần rồi đưa Hầu đến gặp Vũ Ninh vương. Vũ Ninh vương hứa sẽ suy nghĩ, hẹn Khánh sẽ trả lời sau hai tháng vì đương bận thu hoạch.
Cuối tháng 7, Hầu xin gặp Vũ Ninh vương đem theo thư của Quảng Trí quân. Vũ Ninh vương họp tướng sau ba ngày trả lời Hầu rằng chỉ có thể giúp hậu cần. Hầu tuy thất vọng nhưng nung nấu ý chí có thù tất báo, đánh sớm thì cơ hội diệt Thiên Đức dễ hơn nên đồng ý nhận sự trợ giúp hạn chế của Vũ Ninh vương.
Phan Văn Hầu không phải vì thù hận làm mờ lý trí. Một kẻ cầm quân vạn người như Hầu đâu phải tay mơ. Tuy chỉ chạm trán Thiên Đức chóng vánh nhưng Hầu nhận ra sự nguy hiểm của đội quân này. Quân ít nhưng tinh, tiến thoái có bài bản. Riêng việc Thiên Đức bí mật kéo đến đánh úp rồi rút nhanh đã chứng tỏ rằng nếu không diệt sớm, ngày nào đó Thiên Đức kết liên minh với Sơn Tây vương thì Quảng Trí quân và Vũ Ninh vương khốn đốn.
Hầu không nắm được quân tình Thiên Đức, Vũ Ninh vương cũng nắm mơ hồ. Hầu dựa vào số lượng thuỷ binh, ước đoán Thiên Đức có không quá bốn nghìn quân. Hầu quyết định đem 1 vạn quân đánh Thiên Đức.
Hầu bắt đầu cho chuyển lương thảo đến thành Bát Vạn từ giữa tháng 8, đồng thời sai sứ đến gặp Lý An. Lý An nghe Phan Văn Hầu đem 1 vạn binh mã đánh Thiên Đức liền đồng ý ngay. Lý An cũng hẹn đem hơn 1 vạn quân hai mặt giáp công cùng đánh Thiên Đức. Sứ qua sứ lại hết hơn một tháng, thống nhất hạ tuần tháng 11 gặt xong cùng tiến đánh. Sau khi loại Thiên Đức, Lý An sẽ gửi cống phẩm đến Quảng Trí quân là bạc vàng, gấm lụa và lương thảo.
Lý An cho Hầu biết quân Thiên Đức và Thiên Gia Bảo Hựu hợp lại không quá sáu nghìn bởi người già và trẻ em chiếm tỉ lệ lớn trong dân.
Phan Văn Hầu chuyển lương thảo và binh mã tiền trạm bắt buộc phải đi qua vùng giáp ranh, dù Hầu lấy lí do tặng phẩm gửi đến Vũ Ninh vương, dân chẳng biết nhưng quân lại rõ.
Tin tức Phan Văn Hầu gửi lương thảo và binh mã theo từng đợt xuống châu Vũ Ninh theo cánh chim câu bay về Thiên Đức mỗi lúc một nhiều mà không ai hay biết. Dù viết bằng chữ Hán nhưng đã được quy ước bằng từ ngữ khó hiểu do nữ binh Thiên Đức đến truyền đạt. Số quân sĩ được gọi là số lợn gà, lương thảo gọi là vỏ trấu, ngựa gọi là chó… Phan Văn Hầu gọi là lão gia… phòng trường hợp chim câu bị b·ắn h·ạ hoặc vô tình rơi vào tay đối phương.
Nhờ những con em Thiên Đức xa xứ, đầu tháng 9 Chương nắm được đại khái tình hình, cuối tháng 9 thêm tin sang tai của Vũ Ninh vương thì Chương chắc mẩm Phan Văn Hầu sẽ đánh trong nay mai, khả năng là gặt xong.
Chương không biết Lý An sẽ phối hợp đánh tập hậu tuy rằng luôn đề phòng khả năng này. Mãi đến khi Tôn theo Thiền sư Sùng Phạm đến Linh Sơn cổ tự vào đầu tháng 10. Tôn nói chính tai nghe vợ Lý An đến chùa Diên Ứng cầu an, hỏi Thiền sư Sùng Phạm liệu cuối năm có thực Lý phủ có biến động như quẻ số đầu năm hay không. Thiền sư bảo có biến động nhưng an hay nguy vẫn do nữ nhân.
Đêm nằm cạnh người đẹp ân ái mặn nồng, Chương hỏi thăm về nghĩa mẫu của Lam Khuê. Lam Khuê nói bà tốt bụng, có mê tín, tin vào đức Phật, duyên số. Tháng nào cũng hai lần đến Diên Ứng tự cầu an.
Ông Cả Lụa cũng cho hay, gần đây binh mã từ các quân doanh phía Nam Siêu Loại theo từng nhóm hai chục người trang bị nhẹ di chuyển vào chập tối tụ về thành Luy Lâu nhưng không quay lại quân doanh. Gần đây thành Luy Lâu mua lương thảo nhiều hơn gấp đôi thường lệ.
Chương triệu tập họp khẩn hai quân, khẳng định chắc nịch Lý An sẽ phối hợp với Phan Văn Hầu hai mặt giáp công, chỉ là chưa biết sẽ huy động bao nhiêu binh mã.
Phạm Tu nhận định Lý An có thể huy động tối đa hai phần ba lực lượng, không quá một vạn rưỡi vì số còn lại buộc phải trấn giữ nơi hiểm yếu phòng bên Tế Giang.
Hai mặt giáp công với quân số lên đến hai vạn rưỡi, không loại trừ Vũ Ninh vương tiện tay bỏ đá xuống giếng, tổng số quân có thể lên đến ba vạn rưỡi. Số quân Thiên Đức và Thiên Gia Bảo Hựu gộp lại mới hơn bảy nghìn, trong đó một phần ba là quân sĩ mới huấn luyện trên ba tháng chưa từng giáp trận.
Chương gửi thư cho Sơn Tây vương nói rõ Lý An, Vũ Ninh vương và Quảng Trí quân sẽ hợp sức đánh Thiên Đức, quân số áng chừng ba vạn. Chương xin mượn Sơn Tây vương hai nghìn tinh binh như giao kèo, chỉ mượn người, không cần đem theo binh khí, lương thảo.
Sơn Tây vương đồng ý cho Chương mượn ba nghìn tinh binh kèm theo lời hứa nếu Quảng Trí quân đánh Thiên Đức, Sơn Tây vương sẽ phái năm nghìn quân tràn sang đánh Quảng Trí quân hòng gây sức ép giải vây.
Ba nghìn tinh binh này về Thiên Đức theo các thương thuyền của Cả Lụa, Vạn Xuân, Lâm gia và gần bốn chục thương thuyền lớn nhỏ của Bát Vạn Thương Nhân hội. Những binh sĩ Sơn Tây đầu tiên đến Thiên Đức vào trung tuần tháng 10 và đến thượng tuần tháng 11, ba nghìn tinh binh đã có mặt đầy đủ. Số tinh binh này do Bố Giáp Đại tướng quân chỉ huy, chia thành nhiều đội ở tản mát gần các trại tạm nơi chân núi Linh Sơn tránh tai mắt.
Tổng quân số Thiên Đức, Thiên Gia Bảo Hựu và quân Bố Giáp khoảng một vạn. Trong khoảng thời gian chờ đợi, quân Bố Giáp được yêu cầu lên núi Linh Sơn chặt tre, luồng, nứa, cành cây đem về vót nhọn làm cầu chông. Chương nói với Bố Giáp, mỗi binh sĩ cần phải làm ít nhất ba cầu chông theo đúng quy cách, đục đẽo thêm ba viên đá.
-Nay ông đến giúp ta, ta đánh bại bọn Hầu xong thì con đường hoạn lộ của ông thênh thang không có điểm dừng. Ta đã hứa dạy cho quân của Phùng Sứ tướng cách dùng thần khí sau khi ta chiếm được Siêu Loại. Một trong những việc đầu tiên cần phải làm để sau này vận hành thần khí tốt là binh sĩ phải tự làm ra đạn.
Bố Giáp được Sơn Tây vương, Lý Đạo Thành và Phùng Lễ căn dặn phải nhất nhất nghe theo Mạc chủ tướng để Sơn Tây vương sớm có thần khí. Tuyệt không được dò la quân tình kẻo hỏng đại sự.
Lý Đạo Thành căn dặn:
-Mạc chủ tướng chỉ mới hai mươi hai tuổi, sau hai năm từ chân trắng (quan tước, chỗ đứng không có) binh mã năm nghìn và thần khí trứ danh nên không phải hạng xoàng. Đừng nhìn tuổi tác mà coi thường, Tả Đô đốc Phạm Tu còn vị nể hắn vài phần là đủ hiểu.
Bố Giáp ngay thẳng, trọng nghĩa khía. Thấy Chương không ngại nguy hiểm dẫn quân xa trăm dặm đến giải vây vốn đã có thiện cảm. Ngay gặp tận mặt thấy thực là quá trẻ nhưng phong thái đĩnh đạc, chân tình, nhẹ nhàng như nho sĩ song quân kỷ lại rất nghiêm. Ba quân tướng sĩ nể trọng và yếu quý hơn là sợ, Bố Giáp cho đây là bậc minh chủ nên cũng thuận.
Tính đến trước ngày giao chiến, quân dưới trướng Bố Giáp giao cho Phạm Bạch Hổ tổng cộng 12.000 đạn cầu chông và 9.000 đạn đá theo tiêu chuẩn.
Thấy Bố Giáp trượng nghĩa lại nhiệt tình giúp sức. Bỉnh Di, Bạch Hổ và Chương mời Bố Giáp đến bản doanh pháo binh uống trà và dẫn Giáp đi xem pháo.
Sau khi cho Bố Giáp xem và Bạch Hổ giải thích xong xuôi, Chương nói:
-Ông cử ra ba trăm binh sĩ, nên chọn người thân tín của ông giao cho Bạch Hổ. Bạch Hổ sẽ giúp huấn luyện, sau này về lại Sơn Tây, ông dùng thân tín làm nòng cốt mà phát triển quân.
-Mạt tướng còn có điều bấy lâu vẫn giữ trong lòng, nay mạo muội xin được hỏi Mạc chủ tướng, nếu có gì không phải mong Mạc chủ tướng đừng chấp trách.
-Ta đã cho ông xem thần khí là coi ông như người nhà, có gì mà ngại?
-Thần khí này quả thật bất khả chiến bại, Mạc chủ tướng không sợ người khác nắm được sẽ là mối nguy cho người hay sao?
-Đại tướng quân, ông nói không sai. - Chương cười. - Anh Bỉnh Di đây cũng lo, ta cũng lo, Hổ cũng lo nhưng bọn ta tin Sơn Tây vương, Phùng Sứ tướng và… đúng, cả Thái sư nữa, đều là bậc chính nhân quân tử. Có thần khí này trong tay nếu Sơn Tây vương thống nhất được thiên hạ, giang sơn thu về một mối cũng là điều tốt.
-Mạc chủ tướng chả lẽ không có ý xưng vương sao? Không muốn Vạn Xuân này về tay người?
-Thiên Gia Bảo Hựu khuông phò nhà Lý, Sơn Tây vương dòng dõi tiên vương nên ta chả thấy có vấn đề gì. Một mai Sơn Tây vương làm chủ Vạn Xuân, hẳn sẽ không tiếc Tả Đô đốc và ta một phần nhỏ, ví như Siêu Loại chả hạn. Mà nếu Siêu Loại rộng quá, ta sẽ xin vùng Thiên Đức này làm chốn dung thân. Ta chả cần làm vương, chỉ cần… - Chương cười. - Có một phần đất rộng đủ chỗ ở với bốn cô vợ sắp cưới là được.
Bố Giáp nghe vậy liền quỳ xuống chắp tay hành lễ:
-Mong Mạc chủ tướng bỏ quá cho, mạt tướng đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chương đỡ Bố Giáp dậy, nói:
-Ông biết là Thiên Đức quân không hành lễ như này mà. Thôi, Tết này ăn Tết ở Thiên Đức với bọn ta, ông giúp chúng ta, ơn này ta sẽ không quên. Ta có thuật xem tướng đấy, nhìn ông thì… nội trong ba năm nữa sẽ chức trọng quyền cao. Mong ông khi ấy làm gì cũng nghĩ đến bách tính, ta thực vui lắm.
Lời động viên vu vơ của Chương vậy mà đúng, mà thật ra cũng chẳng vu vơ bởi nếu Bố Giáp nắm pháo binh, sớm hay muộn cũng sẽ có chỗ tốt trong quân.