Chương 168: Chế độ thai sản
Những điều bất ngờ thú vị xảy ra trong cuộc sống luôn khiến con người ta ấn tượng, và vì ấn tượng nên sẽ nhớ rất lâu. cũng đôi khi, những bất ngờ ấy có thể thay đổi một người.
Phạm Tu dẫn theo hơn chục người đến Đường Vỹ, đều là những nhân vật cốt cán Thiên Gia Bảo Hựu, có cả bà Dung, mẹ vợ Chương. Lý phu nhân thực bị choáng ngợp không phải do đông người đến thăm hỏi mà do cách họ đối xử với bà vô cùng chân tình. Là phụ nữ, không hiểu biết việc quân, ít biết nhân tình thế thái nhưng là dân Vạn Xuân, Lý phu nhân từng nghe danh Tả Đô đốc Phạm Tu.
Trái với tưởng tượng của bà về một vị đại quan tiền triều đạo mạo, quan cách thì Phạm Tu là người quắc thước, dễ gần. Trong những câu chuyện với Lý phu nhân, ông rất đề cao Chương.
Chiều muộn hôm ấy, Lam Khuê thêm một lần rơi nước mắt, Lý phu nhân nhoè lệ khi các trưởng bối như Phạm Tu, bà Dung, bà Cả Ngư, Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng cùng hàng chục vị cao niên khăn đóng áo dài chỉnh tề, từ khắp các làng trong vùng đến đại diện, đem mâm cau trầu, mâm xôi, gà luộc cùng bạc, vàng… xin hỏi cưới Lam Khuê cho Chương.
Lam Khuê khóc vì hạnh phúc khi được hỏi cưới đường hoàng, nhận được lời đồng ý gả kèm lời chúc phúc của người cô ruột là dưỡng mẫu, cùng cậu ruột. Bên cạnh đó, Lam Khuê nhận lời chúc phúc của bao người, với cô như vậy đã là quá đủ.
Lý phu nhân nhoè lệ là bởi bà cảm nhận được đứa cháu ruột mà bà nuôi nấng từ nhỏ nay vì hoàn cảnh, tưởng mồ đã xanh cỏ lại thành ra vẹn toàn. Nhìn những người trước mặt, Lý phu nhân biết cháu mình ở nơi đây thực tốt. Người ta coi cháu bà như con cái trong nhà chứ không phải vì nó mang cốt nhục của người đối địch với phu quân của bà.
Lý phu nhân còn sốc hơn khi biết bà Dung chính là Phạm Quý phi của tiên vương. Thiên Bình là con gái Phạm Quý phi như vậy Chương chính là phò mã. Ngẫm lời Thiền sư Sùng Phạm, Lý phu nhân bắt đầu tin rằng cháu mình quả thật sẽ có cơ hội trở thành Ái phi nếu một mai Chương trở thành vương hoặc… thứ gì đó đại loại như thế, vua chẳng hạn.
Phạm Quý phi nhờ Lý phu nhân giữ kín giúp, Lý phu nhất tất nhiên sẽ làm vậy. Điều thú vị có lẽ nằm ở chỗ Lý phu nhân chẳng may may hỏi Thiên Bình có phải con gái ruột của Phạm Quý phi hay không bởi điều ấy thừa vì Thiên Bình có nhiều nét giống Phạm Quý phi. Dù sống nơi thôn dã hơn chục năm trời, cốt cách của người phụ nữ từng được tiên vương sủng ái không vì vậy mà biến mất.
Lý phu nhân cũng chưa từng nghe ai nói mẹ vợ cả đi hỏi vợ cho con rể cùng hàng chục người đủ cách chức vị khác nhau. Hai người phụ nữ cầm tay nhau nước mắt ngắn dài, Lý phu nhân không quên gửi gắm Lam Khuê cho bà Dung dù điều đó hơi thừa bởi Lam Khuê đã gọi bà Dung là mẹ cả năm nay rồi.
Bùi Như Lạc say đến nỗi không biết trời trăng là gì khi uống rượu với Đoàn Thượng và Triệu Quang Phục. Chén tạc chén thù, Đoàn Thượng luôn miệng rủ Bùi Như Lạc đến ở Đường Vỹ, thề sống thề c·hết sẽ giới thiệu cho Bùi Như Lạc những hai bà vợ. Ngồi với tri kỷ lần đầu gặp, lại có hơi men, Bùi Như Lạc gật đầu như bổ củi nhận lời.
Dân làng về vãn cả, chỉ còn những kẻ say khướt huyên thuyên ngoài sân. Lam Khuê ngồi thút thít trong buồng dù bọn Thiên Bình động viên mãi. Chương thấy vậy bèn nói:
-Gặp mẹ thì phải vui, khóc thế sao mẹ về được. Em cũng sắp làm mẹ mà khóc thế này sau con của chúng ta sinh ra nó cũng hay khóc nhè rồi nó không xinh đẹp như em thì anh biết bắt đền ai? Là con gái có khi còn khó gả ấy chứ.
Nghe Chương nói vậy Lý phu nhân và bọn Thiên Bình cũng phì cười. Lam Khuê liền nín ngay:
-Thật không anh?
-Anh nói dối làm gì, khi mang bầu thì phụ nữ phải tươi tỉnh, ăn nhiều ngủ đủ, tinh thần thoải mái. Có vậy mới sinh ra tiên nữ được.
-Sao anh biết là con gái chứ?
-Vì anh muốn nó đẹp giống em chứ con trai lại xấu như anh thì chán lắm. Anh chỉ yêu phụ nữ đẹp, em biết còn gì.
Chương phải trở về quân doanh, bọn Thiên Bình cũng muốn Lam Khuê thoải mái bên Lý phu nhân nên rời đi cả. Bùi Như Lạc thì nằm kéo bễ ngay giữa nhà, thi thoảng lại giơ tay nói:
-Thượng huynh, hết chén này, hết.
Lam Khuê nằm ôm Lý phu nhân trong buồng, điều mà cô thường làm khi còn nhỏ. Lý phu nhân thủ thỉ:
-Thằng Chương nó thực khéo mồm, nó biết lấy lòng kẻ khác chỉ bằng dăm ba câu nói.
-Con biết, đấy là một trong những khả năng thiên phú của anh ấy. Mẹ yên tâm, anh ấy sẽ không dối gạt con đâu, mà… mà nếu thế con cũng cam lòng.
-Ấy là ta nói vậy chứ không có ý gì. Thấy con ở đây được quan tâm, chăm sóc như này ta yên lòng lắm. Thôi thì vì hoàn cảnh, mấy đứa chúng bay bảo ban, nhường nhịn sau mà sống cho yên cửa yên nhà. Đừng có làm gì quá phận con ạ.
-Vâng. Mẹ yên lòng. Anh Chương bề ngoài hiền vậy thôi chứ không lành đâu. Bọn con hay bắt nạt anh ấy, anh ấy đều chịu nhưng nếu chị em có bất hoà gì là phải họp gia đình, phải nói ra hết suy nghĩ, nói xong thì thôi, ai sai phải sửa đổi.
-Nó mới tí tuổi đầu, còn chưa bằng tuổi huynh trưởng của con mà…
-Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Mẹ hẳn cũng biết câu này.
-Nói dễ làm mới khó con ạ.
-Con biết vậy, thực anh Chương cũng không quản gì bọn con. Anh ấy chỉ nói rằng bọn con là người anh ấy yêu thương, bọn con cãi nhau, tị hiềm lẫn nhau thì người ngoài đánh giá anh ấy việc trong nhà quản không được nói gì đại sự. Nếu bọn con thực yêu anh ấy cũng phải nghĩ cho anh ấy. Đổi lại bọn con cũng nhận xứng đáng, ai cũng như ai.
-Tiền bạc trong nhà là do cô Duệ quản hả?
-Chị Duệ rất thông minh, chị ấy quản cả tiền bạc trong quân rất rạch ròi. Thiên Bình đảm việc binh còn chị Uyển Như giỏi kiếm tiền.
-Còn con?
-Con chả thấy mình giỏi cái gì, anh Chương bảo là con cứ thương anh ấy là được. À… tính ra con bếp núc cũng giỏi.
-Con không sợ ngày sau thua thiệt sao?
-Anh Chương cũng hay nói đất nước này vì các bà tị hiềm nhau nên mới chia năm xẻ bảy, ai cũng muốn con mình là nhất, nên mới định gia quy mẹ chung con chung. Nay mai đại nghiệp thành thì con của Thiên Bình sinh ra sẽ nối nghiệp anh ấy, con của chúng con không nối nghiệp làm vương đâu.
-Thế làm gì?
-Cái gì mà làm bác sĩ, luật sư, giáo viên… con cũng chưa hiểu hết nhưng đại loại là nhân sĩ, dùng tài trí giúp dân.
-Đó là điều ai cũng mong muốn nhưng xưa nay ta chưa thấy ai làm được con ạ. Lòng tham của con người là vô đáy.
-Bởi vậy bọn con phải có trách nhiệm dạy dỗ đám trẻ sau này tài trí hơn người. Bây giờ c·hiến t·ranh loạn lạc cần người cầm đao, cầm kiếm nhưng thanh bình lại cần người tài trí trị quốc an bang mẹ ạ.
-Con có muốn cậu Lạc đến ở đây không?
-Được vậy thì tốt nhưng chuyện ấy do cậu quyết. Đến đây ở thì cứ ở nhưng như con nói rồi đấy, anh Chương rất hiền song không lành, nếu có ý gian tế con sợ là…
-Ta biết chứ, chẳng kẻ nào hiền lành mà dựng nghiệp được, chỉ là lòng nhân đức được bao nhiêu. Từ sáng đến giờ chẳng ai hỏi ta bên Siêu Loại thế nào, nhân thân ta ra sao. Con ạ, điều ấy khiến ta sợ.
-Mẹ sợ cái gì?
-Thằng Chương nó không để Siêu Loại vào mắt.
Lam Khuê rúc vào lòng Lý phu nhân cười khúc khích:
-Chồng con sẽ làm vua cả đất Vạn Xuân này chứ Siêu Loại tính gì, anh ấy không để vào mắt có lý của anh ấy. Chị Uyển Như xí phần La thành, Thiên Bình với chị Duệ không nhận Siêu Loại, hai người đó bảo là chồng con cho ai rồi thì phần còn lại sẽ thuộc về hai người. Mấy chị ấy từng bảo nếu chiếm được Siêu Loại sẽ cho con tất.
-Lại có cả chuyện đó ư?
-Con cũng không nhận đâu, phận đàn bà được chồng yêu chiều với chăm con cái cũng mệt rồi, hơi đâu lo quản việc khác.
Hai mẹ con thủ thỉ đến gần sáng mới chợp mắt. Sớm hôm sau đã thấy Duệ và Thiên Bình đem thức ăn nóng đến rồi tất tả đi ngay, bảo rằng Uyển Như đã đi từ sớm nên không vào chào từ biệt được còn Chương vẫn ở xưởng đóng tàu.
Lam Khuê đưa Lý phu nhân và Bùi Như Lạc đến ngôi nhà mái tranh, kể cho hai người nghe tầm quan trọng của ngôi nhà về mặt tình cảm đối với Chương. Lam Khuê giới thiệu cho hai người thân chỗ làm việc của Chương, chỉ cho họ xưởng thuyền và bản doanh.
Lý phu nhân và Bùi Như Lạc thấy những người trẻ ai nấy đều tất bật nhưng hồ hởi. Ai gặp Khuê cũng chào mẹ, chào cậu hỏi thăm dăm câu rồi rời đi. Trương Lôi vô tình gặp, lại rủ rê Bùi Như Lạc đến chơi, hứa sẽ giới thiệu cho một cô rất đẹp, nếu Như Lạc muốn, Trương Lôi sẽ dẫn đi xem mắt ngay.
-Chị ạ, thật chả dám giấu. - Trương Lôi nói với Lý phu nhân. - Lôi tôi coi cái Khuê đây như con gái, chị bận việc gia đình nên Lôi không dám phiền nhưng lão Lạc đây chả ràng buộc gì, đến đây ở cho cái Khuê nó đỡ tủi cũng là tốt. Lời này là thật lòng của Lôi chứ không có ý gì.
Trở về nhà, Lam Khuê nói gốc tích của Trương Lôi khiến Lý phu nhân thêm ngạc nhiên.
-Thực nó dùng cả những người đối địch vào việc hệ trọng trong quân, đúng là có chỗ khác người.
-Dân Vạn Xuân đều chung một gốc, chẳng lý gì lại không sống và làm việc với nhau hoà bình mẹ ạ. Với lại mẹ tai nghe mắt thấy chồng con thế nào rồi, mẹ yên tâm chưa?
-Huynh trưởng và tẩu tẩu của ta ở nơi chín suối cũng ngậm cười.
Chương, Thiên Bình và Duệ về ăn trưa. Sau bữa trưa, Lý phu nhân ra về, chẳng ai dám giữ. Chương đưa cho Lý phu nhân và Bùi Như Lạc hai miếng Tinh hoa ngũ hành thiết, dặn cách dùng sao cho kín đáo, Thiên Đức luôn chào đón hai người bất kể khi nào.
Lý phu nhân ngậm ngùi ra về, Lam Khuê được dặn không khóc, Chương cứ lặp đi lặp lại điệp khúc không muốn con sau này sinh ra hay khóc nhè nên Lam Khuê cố dằn lòng.
Sau cuộc gặp này, Chương nói với quân y, nữ binh, Duệ và Thiên Bình tuyên truyền thông qua Thiên Đức hội, Hội nông dân… một số điều phụ nữ khi mang thai cần lưu ý. Chương giao luôn cho Lam Khuê nhiệm vụ ghi chép lại quá trình mang thai, ăn uống, cảm nhận như thế nào, mong muốn những gì… để từ đó xây dựng ra chế độ ưu tiên ban đầu dành cho phụ nữ mang thai và sau khi sinh nở.
Từ năm Thiên Đức 28, nữ binh Thiên Đức sinh con được nghỉ ba tháng có lương nhưng không được sinh dày. Mỗi lần sinh đẻ, nữ binh sẽ được nhận 1 nén bạc hoặc lương thực tương đương kèm thư cảm ơn của quân Thiên Đức.
Phụ nữ trong vùng sinh con, nếu đang làm việc trong các xưởng trực thuộc quân Thiên Đức cũng được hưởng chế độ thai sản nghỉ ba tháng có lương và nhận thưởng bằng bạc, lương thực hoặc vật phẩm tương đương theo yêu cầu.
Phụ nữ trong vùng vì thế thầm cảm tạ Lam Khuê và đứa con chưa chào đời của Mạc chủ tướng.