Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 186: 俚 (Lí)




Chương 186: 俚 (Lí)

Rằm tháng 8, Lý An tháp tùng vợ đi lễ chùa. Đây thực là chuyện hiếm, Lý phu nhân mừng ra mặt.

Thắp hương khấn vái xong hết lượt, Lý phu nhân đưa Lý An đến gặp Thiền sư Sùng Phạm rồi lấy cớ lui.

Lý An xưa nay không tín, ông rất hiếm khi đến chùa, trừ những lúc việc công. Dân Siêu Loại kính trọng sư tăng, đặc biệt là các bà các cô. Lý An biết các vị cao tăng đều hiểu biết hơn người, tinh thông y thuật, dạy dân sống hướng thiện. Bởi thế Lý An không có thành kiến với nhà chùa hay Phật tử, ông chỉ đơn giản tin vào sự nỗ lực của bản thân, ăn ngay nói thẳng.

Sau những lời xã giao, Thiền sư Sùng Phạm mới hỏi:

-Hiếm khi Lý Sứ tướng đến vãn cảnh chùa cùng Lý phu nhân, chẳng hay lão nạp có thể giải đáp khúc mắc gì cho ngài không?

Lý An hỏi:

-Thưa thầy, thầy là bậc cao tăng. Theo như bổn tướng được biết thì thầy có giao tình với Khuông Vạn Thái sư, thầy trụ trì Linh Sơn cổ tự?

-Khuông Vạn Thái sư là vị cao tăng đức độ, không chỉ riêng lão nạp mà nhiều thầy trong vùng thi thoảng cũng đến Linh Sơn cổ tự cùng mạn đàm Phật học. Khuông Vạn Thái sư tinh thông y thuật, lão nạp đã học được rất nhiều thứ hay, biết nhiều thứ lạ.

-Thầy sang bên ấy mạn đàm với Khuông Vạn Thái sư, hẳn cũng biết Mạc Văn Chương, kẻ tự xưng chủ tướng quân Thiên Đức chứ?

-Mô Phật! Lão nạp có vinh hạnh gặp Mạc chủ tướng đó hai lần, đó là một tráng niên tướng mạo phi phàm, hiểu sâu biết rộng dù tuổi mới ngoài đôi mươi. Có điều tên huý của Mạc chủ tướng đó là Mạc Thiên Chương.

Lý An nhướng mày rồi hỏi tiếp, giọng ôn tồn:

-Đại sư, vậy thầy có từng nghe Khuông Vạn Thái sư nhắc đến vụ m·ưu s·át Mạc chủ tướng xảy ra tại chùa chứ?

-Lão nạp có từng nghe một lần, nghe nói thích khách b·ị b·ắt đưa về làng Nhất Vạn.

-Thầy có nghe nói thích khách là nam nhân hay nữ nhân không?



-Lão nạp nghe nói đều là nam nhân song không thấy Khuông Vạn Thái sư đề cập đến tông tích. Chuyện ấy xảy ra cũng mấy năm rồi, Mạc chủ tướng được cứu sống.

-Bổn tướng có nghe nói Mạc chủ tướng đó có năm thê bảy th·iếp, chẳng nay thầy có biết?

-Gái mến nam tài, trai yêu nữ sắc. Mạc chủ tướng đó năm thê bảy th·iếp có gì lạ đâu? Lý Sứ tướng thấy đấy, thương nhân cũng có dăm ba bà. Mạc chủ tướng đó lập 1 người làm chính thất, 3 người là thê th·iếp nhưng chưa thấy đám hỉ. Chính thất họ Phạm, ba phu nhân lần lượt mang họ Nguyễn, Lâm và Trịnh. Họ đều là những cô gái xinh đẹp, hiền hậu. Lão nạp từng gặp Phạm chính thất hai lần, Nguyễn phu nhân một lần. Còn Lâm phu nhân và Trịnh phu nhân chỉ nghe nói chứ chưa biết dung mạo.

Trong một thoáng, ánh mắt Lý An thay đổi mau lẹ.

-Thưa thầy, bổn tướng không có ý dò hỏi nhưng thực tò mò bên Thiên Đức đó dân chúng có thái độ ra sao với quân?

-Thực lòng mà nói thì bên ấy khác hẳn Siêu Loại chúng ta. Lý Sứ tướng, lão nạp thấy sao nói vậy. Bên ấy quân là con, dân là phụ mẫu. Ngài có đánh sang bên ấy cũng thật khó mà chiếm được vì lòng dân đều theo cả. Gần hai năm trước, lão nạp nghe các tiểu tăng kể, lúc quân Thiên Đức đánh với Phan Sứ tướng thì vạn dân đã bất chấp hiểm nguy vượt sông phụ giúp với đòn gánh, câu liêm, dao rựa. Mô Phật!

Lý An biết chuyện này, ông thực ngạc nhiên khi nghe bách tính dám vượt sông đánh với Phan Văn Hầu. Điều ấy chứng tỏ quân dân bên đó một lòng, đánh bại một đội quân dễ hơn đánh bại lòng dân.

-Bổn tướng nghe phu nhân kể, thầy tinh thông thuật xem tướng đoán mệnh, lý giải lá số. Nhân hôm nay có cơ hội uống trà đàm đạo với thầy, chả hay thầy có thể xem giúp bổn tướng một quẻ, liệu rằng đường công danh còn được hiển đạt hay không.

-Lý Sứ tướng muốn xem quẻ phải chờ đầu năm, nay gần cuối năm lão nạp không xem được. Tuy nhiên, Lý Sứ tướng đã muốn thì không thiếu gì cách. Ngài có thể viết cho lão nạp một chữ bất kỳ.

-Một chữ? Chữ gì thưa thầy?

-Ngài nghĩ đến chữ nào đầu tiên hãy viết ra chữ đó, gọi là nhất tâm nhất niệm.

-Thầy có thể cho bổn tướng mượn giấy bút được chứ?

-Mô Phật, trước mặt ngài còn có chén nước đầy, ngài có thể dùng nước viết lên mặt bàn.

Lý An trù trừ một niệm rồi chấm ngón trỏ trái vào chén nước trà, viết luôn chữ 俚. Thiền sư Sùng Phạm nhìn thật kỹ rồi nói:

-Lão nạp có thể xem lòng bàn tay trái của Lý Sứ tướng chứ?



Lý An chìa lòng bàn tay ra, Thiền sư Sùng Phạm cúi nhìn cho rõ, ông chạm vào những đường chỉ tay của Lý An, bất giác nhoẻn miệng cười.

-Ngài viết chữ 俚. 俚 được hình thành từ bộ nhân đứng - tượng trưng cho sự ngay thẳng, chính trực và bộ 里 nghĩa là dặm đường, là làng mạc. Mà nhân đứng thì khác (人). Muốn đứng vững thì không thể đứng một mình, cũng như 亻sẽ không có nghĩa khi không đi kèm bộ khác. Vua là trên tất cả mọi người nhưng phải dựa vào dân, dân là gốc rễ. Bởi vậy, 俚 là dựa vào dân mà đi lên. Chưa kể, 俚 được viết bởi 9 nét. 9 nghĩa là cửu, là cửu ngũ chí tôn, có thể hiểu bậc cửu ngũ chí tôn phát từ họ Lý. Là thuận lý lẽ, thuận lòng dân mà lên ngôi cao chín bậc.

Đoạn Thiền sư Sùng Phạm ngồi xuống trường kỷ bấm độn một hồi mới chậm rãi nói:

-Đường công danh của ngài chạy từ cổ tay lên gò Thổ tinh, thành công có được từ sớm nhờ nỗ lực, cẩn thận, tỉ mỉ mà thành. Tuy nhiên, từ gò Kim tinh có một đường cắt ngang hơi mờ, trung niên ngài gặp khó khăn ngăn trở, lao tâm khổ tứ nhưng mọi sự sẽ an bởi có quý nhân phù trợ. Qua vận hạn, nếu ngài không chấp mê bất ngộ thì lão nạp tin rằng tên tuổi của ngài còn vang danh vạn trượng. Lão nạp đã ba lần xem quẻ cho Lý phu nhân trong ba năm gần đây, hẳn Lý phu nhân đã nói với ngài. Hồi đầu năm nay quẻ còn rõ mười mươi, Lý phu nhân chắc chắn là dưỡng mẫu của Ái phi, không thể khác.

-Ái phi? Đại sư có nhầm không? Vạn Xuân ta mười mấy năm nay đã không có vua lấy đâu ra Ái phi?

-Lão nạp đương nói vị lai!

Lý An nghe vậy có phần thất kinh, Thiền sư Sùng Phạm nói thêm:

-Ngài dùng nước viết chữ Lí, nước cũng có nghĩa là quốc gia, như vậy chả phải là quốc gia họ Lý hay sao?

Lý An nói như thể thanh minh:

-Bổn tướng chưa từng có ý định làm vương, một mực trung thành với Lý Lệnh công.

Thiền sư Sùng Phạm khẽ lắc đầu:

-Lão nạp không có ý ám chỉ ngài, chỉ là dựa vào chữ viết và đường công danh của ngài mà đoán định. Ngài không làm vương, không làm vua mà ngài dưỡng phụ của Ái phi. Hay chính xác hơn, ngài là một trong những chỗ tựa lưng của người mà ngày sau ngự trên ngôi cao chín bậc. Nếu ngài viết chữ Lý như họ của ngài, mọi chuyện đã khác nhưng… mô Phật! Nhân duyên trời ban, số trời đã định thì không thể khác. Những gì lão nạp nói cần có thời gian mới ứng nghiệm.

Lý An đưa tay quệt mồ hôi lấm tấm trên trán và hai bên thái dương, ánh mắt nhìn xuống mặt bàn, chữ ông viết đã hoà thành một khối tròn.



-Nước sẽ quy về một mối như những gì ngài đang thấy.

-Thưa… thưa… thưa đại sư… thưa… - Lý An có chút mất bình tĩnh. - Đại sư có biết tên huý nghĩa nữ của… của bổn tướng không?

-Mô Phật! Những năm trước tiểu thư thường đến chùa, đó là một cô gái đức hạnh.

-Bổn tướng mong đại sư giữ kín những gì vừa nói giúp bổn tướng.

-Giúp ngài là bổn phận của lão nạp, những gì lão nạp mới nói thực không còn nhớ nữa.

Thiền sư Sùng Phạm tiễn Lý An ra tận cổng chùa, Thiền sư nhìn về phía ao sen, nói với Lý An.

-Lão nạp hãy còn nhớ vào ngày rằm tháng 7 Lam Khuê tiểu thư có đến lễ chùa. Đêm trước lão nằm mộng thấy thanh long bay lượn trước cửa chùa lúc chính Ngọ nhưng không chịu vào. Ngày hôm sau lão nạp ra đây đứng xem có thấy một tráng niên trong đoàn tuỳ tùng của tiểu thư. Lão nạp mời vào chùa nhưng người ấy không vào.

-Đại sư còn nhớ nhân dạng của hắn chứ?

Thiền sư Sùng Phạm nhìn quanh thấy binh sĩ hầu cận đứng xa liền hạ giọng:

-Dù Lý Sứ tướng có tin hay không cũng được, lão nạp còn chẳng thể ngờ. Người ấy chính là Mạc Thiên Chương.

-Khô… không thể nào! Sao có chuyện đó được?

-Lão nạp cũng không tin, cũng chỉ là một giấc chiêm bao mà thôi.

-Trịnh phu nhân của tiểu tử Mạc Thiên Chương đó không phải Trịnh Lam Khuê.

-Mô Phật! Lão nạp chưa bao giờ nói vậy, cũng không từng nghĩ như thế. Nắng lên rồi, lão nạp hãy còn dở vài việc, cung tiễn Lý Sứ tướng hồi phủ.

Lý An hồi phủ mà như người mất hồn. Ngồi xâu chuỗi nhiều sự việc từ trước đến nay lại với nhau, Lý An khẳng định chắc nịch nghĩa nữ quả thật đang là thê th·iếp của tiểu tử Mạc Thiên Chương. Trịnh Lam Khuê không phải con ruột của ông, chẳng có dây mơ rễ má gì nhưng ông lại vô cùng yêu thương, chiều chuộng như chính con đẻ.

Tưởng rằng đứa con nuôi bốc đồng ra tay hành thích kẻ địch rồi vong mạng, nào có ai ngờ bây giờ nó lại là thê th·iếp và mang trong mình cốt nhục của kẻ đang đối địch với ông kia chứ? Cha con bây giờ ở hai đầu chiến tuyến, thực khiến Lý An bực dọc, trách Lam Khuê nhẹ dạ.

Lý An đành phải đào sâu chôn chặt những suy nghĩ và nhận định của bản thân. Nếu Lý Lệnh công biết được điều này chả phải già trẻ Lý phủ không còn một ai ư?

-“Tiểu tử này không phải hạng vừa, cũng đáng mặt chính nhân quân tử. Bấy lâu nay hai bên giao tranh mà nó không hé răng nói ra. Nếu là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, nó chỉ cần cho Lý Lệnh công biết Lam Khuê là thê th·iếp của nó và bấy lâu nay Siêu Loại lao đao là do ta tiếp tay thì thực khó mà chối. Tình ngay lý gian. Ta thật có mắt như mù, còn mời hắn làm môn khách. Thật là, hắn lù lù trước mặt ta mà ta không hay biết. Còn trẻ như vậy đã giấu mình kỹ càng thực hiếm lắm thay”.