Chương 190: Đột kích chớp nhoáng
Chương và Thiên Bình dẫn theo hai trăm tay súng lên bờ, băng qua chợ Diên Ứng nhắm hướng Diên Ứng tự. Sư sãi trong chùa đang dõi theo trận công thành, bỗng thấy toán lính nhắm đến hướng chùa liền chạy tản hết.
Chương dẫn quân xông thẳng vào chùa, thay vì đ·ốt p·há hay bắt bớ, quân Thiên Đức vội vàng thay y phục đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, Chương và Thiên Bình cũng thay.
-A di đà Phật, chả phải Mạc chủ tướng từng hứa sẽ không đem vạ vào nhà chùa ư?
-Mô Phật! - Chương đáp lời Thiền sư Sùng Phạm. - Cửa nhà chùa luôn rộng mở, chúng con chỉ mạn phép đi qua, không có ý quấy quả. Xin sư thầy và các vị cao tăng hãy yên lòng. Diên Ứng tự từ nay do quân Thiên Đức bảo vệ.
Đoạn rồi Chương túm lấy Tôn và một chú tiểu bên cạnh.
-Bạch thầy, con mượn hai chú tiểu này, việc quân gấp gáp, con sẽ đến tạ lỗi với nhà chùa sau.
Tôn giả bộ miễn cưỡng dẫn bọn Chương vào trong chùa, phút chốc mất dạng. Bọn Chương ra theo lối cửa hậu của chùa, chạy thẳng chừng một dặm về hướng Tây sau đó ngoặt trái nhắm hướng Lý phủ ở phía Bắc mà đi gấp.
Bấy giờ ở Lý phủ chỉ còn hơn năm chục quân sĩ canh giữ cùng gia nô hơn trăm người. Quân canh ngoài cửa chính thấy một đội chừng hai trăm quân hớt hải chạy đến, mấy kẻ đi đầu nói mau:
-Sứ tướng bị trọng thương khó qua khỏi, mở cửa, đi gọi Lý phu nhân nhanh lên.
Quân canh đẩy vội cửa lớn, Thiên Bình cùng mấy binh sĩ liền nhảy đến đánh ngã ngay tức thì, Chương theo đó dẫn quân tràn vào. Do đã có hoạ đồ bố phòng chi tiết, binh sĩ Thiên Đức nhanh chóng khống chế các cổng ra vào không để kẻ nào thoát.
Lý phu nhân và Lý Công Thành được đưa đến, Thành vừa thấy Chương liền ngờ ngợ nhưng nhất thời chưa nhớ ra. Chương bước đến trước mặt Lý phu nhân nói nhỏ:
-Con xin phép đưa mẹ đi ngay, Lam Khuê và cháu gái đang chờ mẹ. Già trẻ trong phủ sẽ không ai bị sao đâu ạ.
Lý phu nhân gật đầu không đáp, Thiên Bình vội dắt Lý phu nhân đưa lên ngựa đi luôn. Lý Công Thành bị trói hai tay, miệng buộc giẻ theo sau. Các đầy tớ trong Lý phủ đều bị trói vào cột, quân sĩ đều b·ị b·ắt đi cùng hơn hai chục con ngựa. Những loạt đạn bắn chỉ thiên đã khiến những binh sĩ kh·iếp vía, không dám chống cự.
Bọn Chương theo lối cũ rời Lý phủ. Dân chúng thấy quân Thiên Đức vận y phục quân Siêu Loại nên chẳng chút nghi ngờ.
Lý phu nhân qua Luy Lâu thấy quân Thiên Đức đang vây thành bèn nói:
-Con ơi, bách tính ở đâu cũng là bách tính. Vợ con từng nói với ta, binh sĩ từ dân mà ra, dù hai bên đối đầu, con cũng niệm tình mà đừng lạm sát.
-Mẹ yên tâm, chủ trương của con là gọi hàng, chiếm thành xong con sẽ có cách. Con không muốn vợ con phải lo.
Đến khi Lý phu nhân và Lý Công Thành lên Mông Đồng thuyền rồi, Thành mới hỏi:
-Cớ sao chủ tướng của Thiên Đức lại gọi mẹ là mẹ như vậy? Hắn chính là thằng ôn trước đây cha mời làm môn khách của Lý phủ.
Lý phu nhân khẽ thở dài:
-Chuyện còn dài, ta không nghe theo nó, sợ rằng gia nhân trong phủ chẳng còn ai. Hơn nữa, Lam Khuê bây giờ là thê th·iếp của nó, con hiểu không?
Lý phu nhân thuật đầu đuôi cho Thành, nghe xong Thành vẫn còn ngờ vực vài phần.
-Chúng chỉ có vài nghìn quân, cha sẽ sớm đưa viện binh đến ứng cứu Hoàng Đại tướng quân trấn thành.
Lý phu nhân lắc đầu:
-Ban ngày ban mặt nó ngang nhiên dẫn quân đến Lý phủ bắt người mà chẳng ai hay. Đến rồi đi nhanh như gió, ta e thành Luy Lâu này mất rồi khó lấy lại được con ạ. Con nghe thấy tiếng đì đùng đó chứ?
Tâm trạng Lý phu nhân và Lý Công Thành lúc này rất phức tạp. Lý phu nhân thực mong chồng bình an vô sự giữa chốn ba quân. Bà chẳng thể nào tưởng tượng nổi Chương lại dám dẫn binh đến Lý phủ giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Trương Văn Long đang dồn lực đánh ngược lên núi, nghe tin Thiên Đức vây thành Luy Lâu, đành theo lệnh cắt 2000 quân đi tiếp cứu. Quân cứu viện đi được nửa đường, lính trạm cấp báo Lý phủ bị t·ấn c·ông đành đổi hướng, đến nơi thấy Lý phủ chẳng hề hấn gì.
Lý An từ trong phủ đi ra, giận đến tím mặt, thét quân nhắm hướng Luy Lâu, quyết diệt quân Thiên Đức.
Trong khi đó, Lê Quý Ly có thêm tăng viện dẫn quân phản công bọn Lạc Thổ, hai bên đấu pháo qua lại chứ không cận chiến. Lê Quý Ly dẫn quân xông lên hai đợt nhưng buộc phải lui vì đạn đá và thần công bắn rát, chưa kể hoả mai cất tiếng. Mãi đến chiều muộn, Lê Quý Ly có thêm 200 pháo cùng 2000 quân kéo đến quyết sinh tử mới đẩy lui được bọn Lạc Thổ xuống sông Dâu.
Bọn Lạc Thổ cầm chân được đối phương nguyên một ngày, trước khi neo giữa dòng đã đốt sạch ba trại, thiệt 12 binh sĩ, b·ị t·hương 45 người.
Nói về thành Luy Lâu, Hoàng Thái Công cố thủ không hàng, buộc Phạm Bạch Hổ phải bắn thêm vài loạt đạn nổ vào trong trấn áp tinh thần cho bộ binh Thiên Đức chặt tre ném hết xuống hào nước bề ngang bốn trượng chuẩn bị tràn vào thành.
Binh sĩ Siêu Loại cố thủ trên mặt thành và lầu cao trên cửa Đông Môn trang bị cung nỏ đều bị hoả pháo liên hoàn, thần công buộc phải dạt sang chỗ khác. Bởi thế quân Thiên Đức mau chóng bắc được cầu tạm dẫn vào cửa Đông Môn, chỉ chờ hiệu lệnh là xông thẳng vào.
Hoàng Thái Công thấy cảnh này sợ đến tái mặt, cầu trời khấn Phật cho viện binh mau đến, trong liều c·hết đánh ra, ngoài đánh vào may ra phá được. Thuỷ binh của Đinh Công Tráng muốn tiếp cứu, đổ bộ đánh thẳng vào quân Thiên Đức ít hơn hẳn, nhưng vì thế mà hơn nửa chiến thuyền của Tráng bị đốt cháy. Thuỷ binh không chống lại được hoả mai, đúng hơn là không có cơ hội, lại phải rút.
-Thái Công Đại tướng quân dạo này còn chơi cờ Lý Vạn Xuân hay không?
Chương chắp tay sau lưng đứng ngoài tầm tên bắn bắc loa nói lớn.
-Niệm tình cũ ông đối đãi với ta rất tốt, nay ta mở một lối cho ông và binh sĩ Siêu Loại rời khỏi thành Luy Lâu. Các ông không còn thì giờ nữa, hàng thì sống, chống thì c·hết.
-Kẻ đang ba hoa dưới kia là ai?
-Là người tặng ông miếng sắt nhỏ ngày nào, miếng sắt ấy đã đổi cho ông một mạng. Giờ miếng sắt ấy không còn nữa, ông phải tự suy tính.
-Ta với ngươi không quen không biết, ta không nhận cái gì của ngươi sất.
-Binh sĩ trấn thành nghe đây! Kẻ nào muốn về với cha mẹ, với vợ con hãy để khí giới lại trong thành đường hoàng theo lối Đông Môn, ta sẽ tha mạng.
Đáp lại lời Chương là sự im lặng gần như tuyệt đối. Sau cái nhún vai của Chương, mấy quả đạn bắn thẳng vào cổng thành, cửa gỗ lớn có đóng đinh đồng bấy giờ mới đổ sập.
-Cùng là người Vạn Xuân ta không có ý s·át h·ại các người. Đây là cuộc chiến giữa ta, chủ tướng Thiên Đức và Lý Lệnh công. Các người hãy mau về nhà, nhược bằng không ta buộc phải đánh vào bên trong.
Đoạn Chương nói với Hoàng Thái Công:
-Thái Công đừng chấp mê bất ngộ, cũng đừng mong chờ viện binh ứng cứu. Ta đây đã dẫn binh san bằng Lý phủ bắt được Lý Công Thành và Lý phu nhân, Lý Sứ tướng đã t·hiệt m·ạng.
Ngay lúc ấy Lý Công Thành nhào ra khoang thuyền hô lớn:
-Đại tướng quân đừng nghe…
Nhưng chưa dứt câu đã bị quân sĩ đánh cho ngã ngửa. Lý phu nhân vội che chắn cho con, nhờ vậy Lý Công Thành mới không no đòn.
Nhiều quân sĩ trên mặt thành trông thấy cảnh này, ngay đến Hoàng Thái Công cũng hoang mang tột độ. Lý phu nhân ít người biết còn Lý Công Thành vẫn thường đến Luy Lâu nên quân sĩ không lạ gì.
Chương nhân cơ hội đối phương đang dao động liền cho bắn vài quả đạn nổ vào trong thành.
-Mau bỏ binh khí lại, giơ hai tay lên cao đi ra khỏi thành và trở về nhà. - Chương nói lớn. - Ta không đủ kiên nhẫn nữa đâu, không chạy mau ta đổi ý g·iết sạch không tha. Sứ tướng của các người đã bị hạ.
Thêm vài t·iếng n·ổ lớn phụ hoạ lời Chương nói, hàng chục binh sĩ lấm lét xuất hiện ngay cửa thành. Hoàng Thái Công đứng trên cao ra lệnh, kẻ nào bỏ chạy sẽ bắn bỏ ngay tức thì.
Phạm Bạch Hổ lập tức lệnh cho pháo, thần công cùng nhắm bắn lên tường thành. Mệnh lệnh của Hoàng Thái Công phút chốc tan thành mây khói khi hơn chục binh sĩ buông khí giới đi qua cầu tạm trong khi Hổ vẫn cho pháo bắn cấp tập lên mặt thành, bắn cả vào bên trong ngăn không cho cung thủ b·ắn h·ạ những kẻ vừa quy hàng.
Hơn chục binh sĩ Siêu Loại giơ tay hàng thấy quân Thiên Đức không bắt mà liên tục phẩy tay đuổi về liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng không ngoái đầu. Nhiều binh sĩ trấn thành thấy vậy cũng muốn hàng, lại thêm đạn nổ đinh tai nhức óc gây t·hương v·ong nên buông v·ũ k·hí tranh nhau chạy ra khỏi thành trước mũi súng của quân Thiên Đức.
Chỉ trong chưa đầy một khắc đồng hồ, binh sĩ trong thành đã ra hàng quá nửa bằng cả ba cửa. Hoàng Thái Công thay y phục cải trang thành lính thoát thân. Bấy giờ Chương mới hạ lệnh cho bộ binh Thiên Đức dưới sự yểm trợ của súng, pháo nhanh chóng nhập thành.
Bên trong thành Luy Lâu còn đến gần nghìn quân sĩ, phân nửa b·ị t·hương nặng nhẹ, phân nửa còn lại chẳng hiểu vì sao không chịu rút cũng không có ý chống cự.
Chương cho kiểm đếm, thấy quân Siêu Loại trong thành t·ử t·rận hơn trăm người, bèn lệnh quân sĩ thu dọn ngay ngắn để gia quyến đến đưa về. Số binh sĩ b·ị t·hương do các mảnh đạn nhỏ cũng được cứu chữa. Số quân quy hàng không rút chạy, sau hỏi ra mới biết họ có anh em là nho sinh đầu quân cho Thiên Đức. Gia đình họ có dặn, chỉ cần khai tên tuổi của anh em đang ở trong Thiên Đức và bản thân là lính dõng sẽ toàn mạng.
Số binh sĩ này lập tức được đưa lên Mông Đồng thuyền chở về làng Nhất Vạn cho Bỉnh Di thẩm tra. Nếu thực đúng, các nho sinh sẽ viết giấy bảo lãnh là xong.
Mông Đồng thuyền sau khi đưa số binh sĩ về cùng với Lý phu nhân thì chở đến gần 600 quân hỗn hợp, là các tù binh bắt được của Vũ Ninh vương, Phan Văn Hầu do Hoàng Ngưu thống lĩnh. Hoàng Ngưu dẫn số quân này đến lo cứu chữa thương binh của đối phương và sắp đặt phòng thủ giúp bọn Chương.
Pháo, súng thần công cùng vài trăm tay súng trấn trên mặt thành, thuỷ binh neo thuyền ngay dưới sông. Lý An kéo đại quân gần vạn người đến thì sự đã rồi, bất lực nhìn thành rơi vào tay đối phương mà không dám cho pháo dồn lên quyết đánh bởi nghe nói vợ con đang ở bên trong.
Vì sao Hoàng Ngưu lại gia nhập quân Thiên Đức? Vì sao Chương phải mạo hiểm dẫn quân thần tốc đến Lý phủ?