Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 231: Giữ Hiến Doanh




Chương 231: Giữ Hiến Doanh

Hiến Doanh nhiều thương nhân thường trú và lưu trú. Giới thương nhân vốn kiếm tiền trong chiến loạn nên tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh phát ra từ các toán quân tuần tiễu. Với họ mà nói, ai làm vương chẳng được, đất dù có nay chủ này mai chủ khác cũng không can gì đến họ. Một số đại phú hào ở Hiến Doanh có làm ăn với Lâm Chí Hoà đã được rỉ tai ngay lúc dưới sông có tiếng súng pháo đì đùng. Gia nô của những đại phú hào đều nhận lệnh ở yên trong phủ đệ.

Cai quản Hiến Doanh là Trương đại nhân, người này đã nhanh chân đưa gia quyến tháo chạy hỏi Hiến Doanh phủ trước khi quân Thiên Đức tràn vào. Gia sản của Trương đại nhân bị kê biên, giấy tờ sổ sách bị thu giữ hết cả. Sau này Chương mới biết, Lâm Chí Hoà vì có mối thâm tình, thuộc hạ của Lâm Chí Hoà nhận lệnh, nếu Thiên Đức đánh đến, phải cấp báo Trương đại nhân chạy cho mau hòng bảo toàn tính mạng, để lại một ân tình. Chương không hài lòng nhưng cũng không trách cứ, dù sao anh cũng thu được hết tài liệu, giấy tờ của Trương đại nhân.

Buổi chiều ngày 20 tháng 2, Chương triệu tập thương nhân đến Hiến Doanh phủ, tuyên bố Thiên Đức quân cai quản Hiến Doanh. Đồng thời ban bố thiết quân luật từ giờ Dậu ngày hôm trước đến giờ Mão ngày hôm sau. Thương nhân thường trú hay lưu trú tiếp tục hoạt động bình thường kể từ giờ Ngọ ngày 25 tháng 2. Chợ trong Hiến Doanh họp lại từ ngày 26, bách tính ra khỏi nhà không được phép mang theo v·ũ k·hí, đồ sắc nhọn. Thuyền lớn nhỏ tạm thời bị cấm rời bến, trường hợp thiếu lương hãy cử người đến gặp quân Thiên Đức gần nhất lược bày.

Từ ngày 21 đến ngày 25 tháng 2, cấm tụ họp trên 5 người, bách tính có việc cần hãy gặp quân trình bày, cấm quân sĩ Thiên Đức sách nhiễu bách tính, cấm bách tính đưa tiền lo lót cho quân.

Yết thị dán khắp Hiến Doanh nội một buổi chiều, nhanh đến mức nhiều thương nhân tỏ ra kinh ngạc.

Các thương thuyền ngang qua bến lớn theo thói quen xin vào, được bọn Đinh Công Tráng giải thích rõ mọi sự, ra hay vào đều do chủ thuyền quyết. Nhiều chủ thuyền trong số ấy tò mò muốn biết ông chủ mới của Hiến Doanh vẫn quyết cho thuyền cặp bến tuân theo sắp đặt của bọn Đinh Công Tráng, Hoàng Ngưu. Thứ nữa, thuyền của họ cần tiếp vận trước khi ngược dòng lên La thành hay Sơn Tây…

Hiến Doanh có diện tích khoảng 8,2 km2 với nhân khẩu 8900 người, thường xuyên có 400 thương nhân lưu trú trong thời gian ngắn từ 3 đến 5 ngày. Số thương nhân thường trú dài hạn trên ba tháng khoảng hơn năm chục người. Quá nửa số thương nhân có mặt khi Thiên Đức tập kích là người Hoa quốc.

Qua tra hỏi và kiểm đếm sổ sách, dân cư ngụ ở Hiến Doanh cũng non phân nửa gốc Hoa quốc, họ ở gần thành các khu theo dòng tộc như họ Ôn, Lý, Tào, Diệp, Chu, Trần, Quách…

Chương nắm sơ bộ tình hình xong xuôi liền thị sát bố phòng trong quân, bàn thảo cùng các chỉ huy sắp đặt bố phòng.

Chiều 21 tháng 2, đầu giờ Mùi, quân Tế Giang kéo đến lập trại cách phía Tây Hiến Doanh chừng ba dặm, cho tiền quân do thám binh lực mấy lần đều bị đẩy lui.

Nhập nhoạng tối, quân Tế Giang tung kỵ bộ, chia ba mũi đồng loạt xung phong, toan tính tràn ngập Hiến Doanh. Thần Vũ quân chia thành ba Tiểu đoàn, tận dụng bờ bụi, gò đất, góc khuất tung quả nổ đồng thời bắn trả bằng hoả mai khiến quân Tế Giang phải lui binh thêm lần nữa, thiệt hại mất non một phần ba quân t·ấn c·ông.

Quá nửa đêm về sáng, quân Tế Giang chia thành nhiều nhóm nhỏ trườn bò tiếp cận vành đai phòng thủ mà Thiên Đức vừa thiết lập tạm hồi tối. Quân Thiên Đức từ các vị trí ẩn nấp tung quả nổ vào màn đêm tĩnh mịch, quân Tế Giang b·ị t·hương vong một số, buộc phải tạm dừng tập kích, lui về sau chỉnh đốn binh mã.

Ngày hôm sau, Chương bố cáo toàn dân Hiến Doanh đem cuốc xẻng xúc đất vào các sọt tre đan dựng một luỹ đất cao chừng 5 thước từ Tây Bắc đến Tây Nam. Đổi lại, nếu Thiên Đức giữ được Hiến Doanh sẽ miễn tất cả các khoản thuế cho đến hết năm.

Về cơ bản, tự nguyện hay không tự nguyện, hơn năm nghìn dân thị tứ Hiến Doanh buộc phải đào đất, đốn cây giúp quân Thiên Đức thiết lập vành đai phòng thủ tạm thời. Luỹ đất hình cánh cung ngăn cách Hiến Doanh với cánh đồng lúa bạt ngàn. Toàn bộ quân số Trung đoàn Thần Vũ có nhiệm vụ phòng thủ, ngoài hoả mai, mỗi người còn có 2 quả nổ. Một số ụ đất đắp cao 5 thước đặt thần công và hoả pháo liên hoàn.

Phía đối diện, cách một cánh đồng, quân Tế Giang kéo đến ngày một đông nhưng chưa có động tĩnh.



Trưa ngày 23 tháng 2, những chiếc thuyền chở vật liệu như gạch, xi măng, vôi đầu tiên cập bến. Quân Thiên Đức dùng xe thồ vận chuyển vật liệu, bắt đầu xây luỹ kiến cố, cao 5 thước ở góc Tây Nam.

Sớm ngày 24 tháng 2, Chương mời thương nhân đến Hiến Doanh phủ thêm một lần nữa, ngỏ ý muốn mua cát, gạch, vôi.

-Ta sẽ trả tiền trước, giá cả tuỳ các ông định. Có điều, các ông phải vận chuyển vật liệu đến tận chỗ ta cần làm.

Giới thương nhân bán tín bán nghi. Chương bồi thêm:

-Hẳn các ông cũng biết, ta trọng giới thương nhân. Các ông giúp ta cũng là tự giúp mình, nếu quân Tế Giang tái chiếm được nơi này, Hiến Doanh sẽ chỉ còn là bình địa. Ta cho dựng luỹ tạm chính là bảo vệ tài sản của các ông, tính phương kế lâu dài. Một việc hai bên cùng có lợi như vậy các ông cứ tính kỹ.

Một thương nhân dáng bệ vệ, vận y phục đắt tiền đứng lên hỏi:

-Vạn Thắng vương, đội ơn ngài có ý tốt. Chúng tôi nhìn tiền mà nói chuyện, ngài cần chúng tôi sẽ bán cho ngài.

-Xin hỏi cao danh quý tính của đại nhân là gì?

-Tôi họ Diệp, tên huý là Vĩ Thành vốn người Hoa quốc làm ăn trên đất Vạn Xuân này ngót hai chục năm. Người trong nghề gọi tôi là Bạch Diện Tuấn Lang Diệp Đường chủ, trong tay tôi có 100 thân tín cùng hơn trăm trảo phu. Vạn Thắng vương đã mở lời, tôi xin hiến tặng ngài 20 thuyền gạch vồ, 10 thuyền đá hộc, 20 thuyền cát. Xin ngài cho 3 ngày giao đủ.

-Ồ, thay mặt quân Thiên Đức, ta cảm tạ ngài Diệp Đường chủ. Tuy nhiên, ta có bạc vạn, ngài đây kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, sao có thể cho không như vậy?

Diệp Đường chủ đáp:

-Vạn Thắng vương không biết tôi nhưng tôi đã nghe nói về ngài rất nhiều. Ông Cả Lụa và Lâm đại nhân cùng vài người khác có nói với tôi rằng ngài rất sòng phẳng. Mấy năm trước áo lông ngan lông ngỗng do ngài chế ra, thêm máy tuốt lúa, phân bón lúa và gần đây là đường nâu cũng một tay ngài làm ra. Tôi thiết nghĩ nếu tự nguyện tôi giúp ngài lúc này, ắt ngày sau ngài không để tôi thiệt. Xin Vạn Thắng vương thứ lỗi, do tôi là người ngay thẳng mà buôn bán cũng cần minh bạch nên có sao tôi nói vậy.

Chương mỉm cười, nhìn quanh một lượt chậm rãi nói:

-Nếu như Bạch Diện Tuấn Lang Diệp Đường chủ đã có ý như vậy ta xin nhận, song mong ông ghi chép đầy đủ những thứ sẽ giao cho ta. Ta không hứa với Đường chủ bởi hứa mà không làm đúng sợ là thất tín. Tuy nhiên, một nắm khi đói bằng một gói khi no, Đường chủ tặng ta, tất ta sẽ đáp lễ.

Một thương nhân khác giơ tay xin phép được nói, ông ta tự giới thiệu:

-Tôi họ Lâm, tên gọi Trạch Dương, thường gọi là Thốc Tử Bá (ông trọc đầu). Tôi thường nghe Lâm đại lão gia Lâm Chí Hoà nhắc về ngài, tôi là em con chú bác với Lâm đại lão gia. Tôi cũng muốn hiến tặng ngài vật liệu ngài cần, nhất là cát sông phù hợp cho xây thành quách. Nhân lực tôi có 150 người dưới bến.



Thêm một người ngoài tứ tuần giơ tay:

-Tôi là Lưu Giai Thuỵ, gốc châu Đại Hoàng. Tôi cũng muốn hiến sức, tôi có 120 gia nhân khoẻ mạnh, tôi thường buôn bán gỗ, nứa và dê.

Chương cho ghi tên tuổi hơn chục vị thương nhân có nhã ý giúp sức góp của, gặp riêng và đưa tặng mỗi người một Tinh hoa ngũ hành thiết, căn dặn họ sau này có đến phủ Thiên Đức hãy trình thứ đó ra cho quân để được giúp đỡ.

-Thốc Tử Bá đại nhân có thể ở lại thêm một chút chứ?

-Vạn Thắng vương có gì căn dặn tôi?

-Ban nãy đại nhân bảo rằng đại nhân là em thúc bá của Lâm đại lão gia?

-Thực đúng thưa Vạn Thắng vương, mỗi lần đến La thành tôi đều gặp Lâm đại lão gia. Tôi và gia quyến hiện ở Hoa quốc.

-Thốc Tử Bá vì tò mò mà tạt vào đây, ta thực ngạc nhiên.

-Trong loạn lạc thường có cơ hội kiếm ăn, thưa Vạn Thắng vương.

-Thốc Tử Bá đại nhân thường gặp Lâm đại lão gia, có nghe nói đến Lâm tiểu thư Lâm Uyển Như?

-Thưa ngài, tôi nghe nói Lâm Uyển Như bây giờ buôn bán nhiều mặt hàng ở vùng giáp ranh phủ Thiên Đức và châu Vũ Ninh. Mấy năm trước tôi gặp Lâm tiểu thư ở La thành, khi ấy Lâm tiểu thư mới vừa đôi tám. Lâm tiểu thư từng cùng tôi đến Hoa quốc.

Chương tủm tỉm cười quay ra nói với nữ binh cận vệ:

-Báo với Lâm Ái phi có Lâm thúc thúc đang ở đây.

Thốc Tử Bá giật mình hỏi lại:



-Vạn Thắng vương, ngài vừa nói Lâm Ái phi và Lâm thúc thúc là đang đề cập đến ai?

-Ta họ Mạc, đại nhân họ Lâm, vừa hay ta có một Ái phi xinh đẹp họ Lâm, tên Uyển Như.

Thốc Tử Bá trợn mắt, đoạn nói:

-Lâm đại lão gia từng có lần úp mở bảo rằng Lâm tiểu thư đã có hôn ước với một đại nhân, song vì nhiều lẽ chưa thể lộ danh tính, chả lẽ…

Chương chỉ cười mà không nói, vừa hay Lâm Uyển Như đến cửa, nét mặt tươi vui.

-Thúc thúc! Con thật không ngờ lại được gặp thúc thúc ở đây.

Đoạn hớn hở chạy đến tay bắt mặt mừng, Thốc Tử Bá hết nhìn Chương lại nhìn cô cháu gái, nhất thời chưa tin. Chương rời đi để hai người nói chuyện với nhau.

-Thật không ngờ cháu lại là th·iếp của Vạn Thắng vương, bảo sao Lâm đại lão gia lại kín miệng như thế. Cháu thực là Ái phi sao?

-Cháu đã có một con gái nhỏ là Mạc Mai Lan, thúc thúc có thời gian hãy đến thăm Thiên Đức phủ. Nơi ở của chúng cháu có rất nhiều sự lạ, chả thiếu cơ hội cho thúc thúc kiếm tiền.

-Trời ạ! Ta thật không thể tin Lâm đại lão gia lại có tế tử vang danh một cõi thế này. Ta vì tò mò ghé thuyền vào đây, ai mà ngờ chứ.

-Thúc thúc rẽ vào đây là con đường phát tài của người chỉ toàn chỗ tốt. Bây giờ việc quân đang gấp, con không thể đưa thúc thúc đi đó đây. Nếu thúc thúc có về La thành gặp phụ thân của con hãy chuyển lời thăm hỏi giúp con.

-Ta nghe nói Vạn Thắng vương là người uy tín, ta không đầu tư nhầm chỗ chứ?

-Phụ thân của con bảo rằng cả đời phụ thân ngang dọc kiếm tiền không bằng con chọn đúng nơi. Chúng con sẽ làm chủ Vạn Xuân chứ Hiến Doanh đã là gì.

-Vạn Xuân này không nhỏ, quân binh được bao nhiêu mà ôm mộng lớn nhường vậy hả con?

-Điều này thúc thúc nên hỏi phụ thân của con, phụ thân còn muốn hiến hết gia sản nhưng Vạn Thắng vương không nhận. Thúc thúc là người từng trải, dọc ngang khắp chốn, con tin người biết cần phải làm gì và làm lúc nào. Bậc đế vương không nói hai lời đâu thúc thúc à. Con chả biết Vạn Thắng vương đã nói gì với thúc thúc và mọi người nhưng lời khuyên của con là nên gắng sức, không đi đâu mà thiệt ạ.

Lâm Uyển Như có thể đến với Chương vì nhìn thấy lợi ích nhưng tình yêu khiến cô nàng vun vén mọi thứ thành của chung vợ chồng, đó là chỗ tốt của cô gái thông minh. Một người con gái yêu người đàn ông yêu và được yêu, thêm tự do và được ủng hộ nhiều cái thì Lâm Uyển Như tất biết phải lôi kéo càng nhiều người ủng hộ cho chồng càng tốt.

Thông minh của Uyển Như có lẽ còn ở chỗ cô biết điểm giới hạn của mọi việc. Chương chưa từng phải nhắc nhở cô điều gì.

-Hiến Doanh này sẽ là của cháu, La thành cũng của cháu, cả Vạn Xuân này nữa.

Lâm Uyển Như nói chắc như đinh đóng cột. Dù chưa biết quân Thiên Đức có làm chủ được Vạn Xuân hay không, chỉ biết ngay sau đó Thốc Tử Bá Lâm Trạch Dương dốc sức vào việc giúp quân Thiên Đức xây luỹ. Chưa kể, ông còn kêu gọi thêm những người khác.