Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 25: Anh hùng không kể xuất thân




Chương 25: Anh hùng không kể xuất thân

Trăng lẫn trong mây rồi khuất dần đằng Đông, trời tờ mờ sáng, những đốm lửa nhỏ trên cánh đồng đã dần hiện rõ trong tầm mắt của Phạm Tu, ông không nhớ đã bao năm bản thân không rạp mình trên ngựa phi như bay với tất cả niềm hứng khởi? Có lẽ… có lẽ trước khi ông trở thành Tả Đô đốc. Trên lưng ngựa, Phạm Tu miên man theo đuổi những suy nghĩ, tự đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời.

Đã mười bốn năm dài đằng đẵng trôi qua, bao lúc Phạm Tu tưởng chừng tuyệt vọng trong chờ đợi, nếu không kiên định, chờ đợi sẽ ăn mòn lý trí khiến người ta gục gã nhưng giờ đây, chính là lúc này, ông cảm thấy vô cùng phấn khởi, giá như ông có thể bay được. Chẳng biết do gió, do bụi hay do xúc động mà nước mắt của người chiến tướng già chảy thành giọt khi mái tranh liêu xiêu đã ở ngay trước mặt.

Triệu Quang Phục và Đoàn Thượng bá·m s·át theo sau, họ cũng háo hức chẳng kém gì Phạm Tu bởi chuỗi ngày nằm im chờ thời đã sẽ kết thúc. Cả hai tò mò muốn biết dung mạo kẻ khiến họ phải đợi chờ, khiến chủ tướng của họ ngày đêm mong ngóng mày ngang mũi dọc ra sao.

Phía sau ngôi nhà, những nhóm binh sĩ đốt lửa nằm co ro ngủ ngay trên mặt ruộng hoặc những gò đống nhỏ, những binh sĩ tới phiên trực vẫn đứng như tượng gỗ. Nhận ra Phạm Tu, những binh sĩ định chạy đến song ông ra lệnh cho họ hãy giữ yên lặng để anh em ngủ.

-Quang Diệu đâu?

-Thưa Tả Đô đốc, anh Diệu, anh Lượng, anh Dũng ngủ ở trong nhà kia.

Bước nhanh được vài bước, Phạm Tu mới nhớ:

-Còn cái Bình?

-Em ấy… hình như ở trong bếp nhà ấy, thưa Tả Đô đốc.

-Mau dẫn đường cho ta.

Cậu trai tuổi sắp đôi mươi vội chạy phăm phăm dẫn lối cho Phạm Tu và những người khác vòng qua đầu hồi nhà đến trước cổng. Phạm Tu lặng nhìn một lượt ngôi nhà tranh vách đất, đoạn ông quay sang nói với Triệu Quang Phục và Đoàn Thượng:

-Quý nhân của chúng ta sống trong ngôi nhà này hơn nửa năm mà tìm không được, theo hai ông thì do bọn trẻ chểnh mảng tìm kiếm hay do quý nhân náu mình tốt?

-Hồi chúng ta còn trẻ cũng không tránh được sai sót. – Quang Phục đáp. – Song tôi nghĩ vị quý nhân có ý tránh mặt nên dù có cố thì đám trẻ cũng chả tìm được.

-Nếu vậy chả phải cờ của chúng ta sẽ có gió hay sao?

-Tôi mong chờ điều ấy, thưa Tả Đô đốc.

Phạm Tu bước vào khoảng sân nhỏ trước nhà và chau mày lắc đầu khi nhận ra cô cháu gái quý báu đang ngồi ngủ gật trong bếp, ông nhẹ nhàng ngồi xuống thì thào:

-Bình ơi, Bình ơi! Nam nhân năm thước chạy mất rồi, dậy mau!

Bình choàng tỉnh định bật dậy đã bị Phạm Tu ấn vai xuống tủm tỉm cười.

-Bác, bác đến bao giờ ạ?

-Ta vừa đến. Sao cháu không về mà lại ngồi ngủ ở đây? Binh mã rút về phân nửa rồi cơ mà?

-Khi nào anh Lượng về thì cháu về.

-Bọn nó đâu?

-Ngủ trong nhà ạ.

-Hả? Ngủ á?

-Cái người kia thấy chúng ta vây kín nhà, đuốc sáng rực nên bảo anh Lượng với anh Diệu rằng nên cho bớt mọi người về, anh ta bảo không trốn được vì còn bà cụ. Bà cụ mới nãy còn ngồi đây chắc vào làng rồi ạ.



Thiên Bình khoe với Phạm Tu một vật tròn, dài gần hai gang tay, mặt hớn hở:

-Anh ta cho cháu thần khí này, nó cứng hơn đao kiếm, cháu đã thử rồi. Đây bác xem.

Chẳng cần phải nói, Phạm Tu, Quang Phục và Đoàn Thượng người nào người ấy mắt tròn xoe sau đó trầm trồ khi Thiên Bình làm cây gậy dài ra rồi thu ngắn lại.

-Chú Phục, chú có muốn thử với kiếm của của chú không?

-Con ranh, có thức ăn ngon thì ngươi mang cho bác ngươi, thử kiếm sao lại mời ta?

-Cậu ta cho cháu thật sao? - Phạm Tu bán tín bán nghi.

-Chỉ một cái duy nhất, anh Lượng cũng muốn có nhưng anh ta bảo không còn.

-Hẳn cháu đã dùng mỹ nhân kế?

-Anh ta không thể thoát được, cháu gái của bác đẹp mà, bác nhỉ?

-Ta mong thế! - Phạm Tu nhoẻn miệng cười xoa đầu cháu gái.

-Bác ạ, các chú ạ. – Thiên Bình hạ giọng. – Anh ta có một thứ gọi là chó lửa, thứ ấy sủa một tiếng là có kẻ m·ất m·ạng.

Đoàn Thượng nghe vậy liền gạt đi nhưng Thiên Bình một mực khẳng định như thể chính mắt cô đã nhìn thấy chuyện đó vậy song Đoàn Thượng chẳng thể tin.

-Trần đời lắm chuyện hoang đường nhưng điều cháu vừa nói thật không thể nào.

Thiên Bình định nói thêm nhưng Phạm Tu đã xoay người đi ra khỏi bếp. Cánh cửa tre ọp ẹp khép hờ, Triệu Quang Phục vượt lên trước đẩy nhẹ. Trong nhà, đèn dầu vẫn bập bùng trên cái bàn tre, Phạm Tu nhận ra Diệu đang ngáy khò khò ở giường bên trái cùng với Dũng còn con trai ông đang ngồi khoanh tay dựa lưng vào tường gật gà gật gù ở giường tre bên phải. Cạnh Lượng, Phạm Tu thấy một chàng trai đang ngủ ngon lành, ngoài cách ăn vận kỳ lạ thì anh ta không có gì bất thường cả.

-Như này là như nào? – Quang Phục thắc mắc.

-Đây là người chúng ta tìm sao? – Đoàn Thượng hồ nghi. - Kỳ nhân dị tướng đâu? Nhìn nó có khác gì đám tráng niên làng ta?

Phạm Tu đảo mắt nhìn khắp căn nhà một lượt rồi mới lên tiếng:

-Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong ông ạ. Mấy thằng nhà mình ngủ ngon lành như này chứng tỏ bọn chúng đã nói chuyện và mọi chuyện có vẻ xuôi, như vậy tốt đấy chứ.

Cả ba cùng nghiêng đầu nhìn đăm đăm vào mặt chàng trai đang ngủ ngon lành, một cậu trai trẻ chưa dày dạn gió sương, sống mũi cao, da có phần sáng. Ba người đàn ông ngắm chán rồi nhìn nhau cùng chau mày, Đoàn Thượng thì thào:

-Nhìn không giống con nhà võ, nó giống con quan.

-Thứ nó vận đang có phải chiến y? Tôi chưa thấy bao giờ, còn cả giày nữa này, hẳn nó đến từ kinh thành.

-Và giày của nó cũng lạ nữa.

Phạm Tu nhoẻn miệng cười, ông lại bàn uống nước ngồi, sờ ấm trà thấy lạnh ngắt.

-Văn chẳng ra văn, võ chẳng ra võ, đấy có được coi là kỳ nhân dị tướng không? Nhìn cậu trai này, ta nhớ đến lời của Khuông Vạn Thái sư mà ta đã kể với các ông. Đánh thức bọn chúng dậy đi, ngủ say như c·hết thế này giặc vào nhà bẻ cổ cũng chẳng biết.

Quang Diệu và Võ Văn Dũng tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở rồi gãi đầu gãi tai vì xấu hổ, Lượng bị kéo chân đánh thức trong khi Chương vẫn ngủ ngon lành. Ba tráng niên mau chóng chuồn ra ngoài, Thiên Bình lấp ló ngoài cửa thấy cảnh này cũng chỉ biết cười.



-Ta muốn gặp riêng cậu trai này, hai ông tranh thủ chợp mắt. Chúng ta đã đi cả đêm rồi.

Quang Phục và Đoàn Thượng lui ra, hai ông tìm chỗ ngả lưng chờ còn Thiên Bình nấn ná nên Phạm Tu nhờ cô đánh thức Chương.

Thiên Bình nhón chân đến bên giường tranh thủ ngắm rõ mặt Chương trong giây lát trước khi đá nhẹ vào chân cậu mấy cái. Chương choàng tỉnh lấy tay dụi mắt nhận ra Bình đứng trước mặt đang trố mắt nhìn cậu rồi quay lưng chạy vù ra khỏi cửa. Chương chưa kịp định thần thì phát hiện ra một ông trung niên đang ngồi bên bàn trà nhìn cậu, ánh mắt rất khó đoán định.

-“Đây hẳn là người mà tất cả đám Thiên Gia Bảo Hựu quân gì đấy đều nghe lời ư? Nhìn ông này cũng sát thủ đấy, Tả Đô đốc gì đấy ư?”

Chương đứng dậy, nhoẻn miệng cười đồng thời cúi đầu. thay cho lời chào

-Cháu sẽ tiếp chuyện với ai đây nhỉ?

-Ta là Phạm Tu, mới sáng sớm đã mạo muội tạt vào nhà xin chén nước nhạt, lại làm cậu thức giấc, thật phiền quá.

-Ông là Tả Đốc đốc gì đó phải không ạ?

-Đã từng như vậy, bây giờ ta chỉ là ông lão nông dân nơi thôn dã, quây quần quên con cháu.

-Khách đến nhà mà trà đã nguội, ông đến chắc không phải hỏi những câu giống mấy người lúc ban đêm chứ?

-Ta không biết chúng đã hỏi gì nhưng quả thật ta có vài điều muốn hỏi cậu, thật mong cậu dành cho lão già này chút ít thời gian.

-Ông chưa già lắm đâu, gọi bằng ông liệu có đúng?

-Ta năm mươi hai tuổi, còn cậu hai mươi?

-À! Chào bác Tu, rất vui được làm quen với bác.

-Cậu không định đứng mãi như vậy chứ? Ta là khách, cậu là chủ nhà.

-À cháu cũng chỉ ăn nhờ ở đậu nhưng để cho phải phép, để cháu đun siêu nước nhỉ?

-Cậu ngồi đi, việc ấy đã có người làm rồi.

Chương miễn cưỡng ngồi đối diện Phạm Tu, cậu phải đưa tay xoa mặt cho tỉnh táo thêm đôi chút vì đêm rồi gần như thức trắng. Chương không tài nào ngủ được vì bên ngoài đầy những người là người, cậu nói mãi họ mới rút đi phân nử, còn lại vẫn cứng đầu ngồi đốt lửa canh chừng. Mấy thanh niên xem chừng là đầu lĩnh thì nhìn cậu như thể sinh vật lạ, thật ra có lạ nhưng cậu đâu giống khỉ trong vườn bách thú đâu. Ba người, trong đó có Lượng, đã ngắm nghía sờ nắn Chương nhưng quanh đi quẩn lại họ hỏi những câu như nhau, lại không hề có chút ác ý nào nên Chương bảo nếu họ sợ cậu trốn thì vào nhà mà canh. Còn cái cô Bình kia cũng không chịu về, cứ thập thà thập thò ngoài cửa nhìn trộm. Chương nhớ là cậu không đẹp trai, chỉ thuộc dạng trung bình tiên tiến, sao Bình lại nhìn trộm rồi cười một mình? Chương nhớ mấy thằng bạn bảo đó là dấu hiệu của mái đã chịu trống, chỉ mới nghĩ thôi Chương đã thấy lạnh hết cả người.

-Để đỡ mất thời gian, cháu giới thiệu lại một lần, cháu tên họ là Mạc Thiên Chương, hai mươi tuổi, một thời gian trước đang trong quá trình nghiên cứu biến nước bọt thành tiền thì b·ị b·ắt phải đến đây. Tất cả chỉ có vậy, cháu không muốn tham gia quân của ông, cháu không đến để đánh nhau.

-Chẳng hay cậu Chương đây là con cái nhà ai?

-Một số người nói rằng cháu là con ông Bụt.

-Hả? Thật chứ, thật chứ?

Chương ho húng hắng vài tiếng vì cố nhịn cười, nhìn nét mặt của ông bác đối diện bây giờ không cười mới lạ. Người xứ này thật là dễ lừa, nói vậy mà cũng cho là thật.

-Đấy là mọi người nói vậy.

-Ý ta là sự thật?



-Không có lửa làm sao có khói được hả bác? – Chương bóng gió. - Người xưa có câu anh hùng không kể xuất thân, ai mà chẳng có cha mẹ.

-À phải! Đúng là vậy.

-Bác còn thắc mắc gì?

-À… cậu Chương có thể đến làng Vạn một chuyến được không?

-Để làm gì ạ?

-Làm thượng khách!

-Cháu không có ý kết giao với ai ở đây, cháu ở đây chờ người đến đón về.

-Ai đón cậu về?

Chương lại chỉ tay lên mái nhà và bảo:

-Đến từ đâu thì về lại đó ạ.

Chương cũng không dám cười, cố giữ vẻ mặt thản nhiên.

-Cậu đến chơi một chuyến, chỉ là đến chơi.

-Bác sẽ bắt cháu đi ư?

-Ta không có ý đấy, ta mời, một lời mời chân thành.

-Cháu có thể suy nghĩ chứ?

-Ta rất mong cậu đồng ý.

-Cháu sẽ cân nhắc, cháu chưa thể trả lời ngay được, bác thư thư cho vài hôm.

-Được, được! Cậu cứ nghĩ cho thông. Ta muốn mời cậu đến làng Vạn một chuyến, biết đâu nơi ấy có thứ cậu cần.

Chương nhún vai đáp:

-Cháu chẳng cần gì ở đấy cả, ở đây chẳng có thứ gì cần.

-Chả hay cậu Chương đã thành gia lập thất chưa?

-Cháu hãy còn đi học.

-Cậu học gì?

-Ban nãy cháu nói rồi, học và nghiên cứu biến nước bọt thành tiền.

-Có chuyện đó ư?

-Có chứ ạ.

Chương cố ý nói bông đùa, thậm chí vài điều vớ vẩn cậu mới nghĩ ra vì cho rằng chẳng ai thèm tin nhưng cậu nào biết người đàn ông đang ngồi đối diện cậu đều tin cả. Người biến nước bọt thành tiền ắt hẳn là tiên, hẳn là con ông Bụt rồi.