Chương 258: Thần phi
Đêm hôm ấy trời mưa tầm tã đến sáng mới ngớt, bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín. Chương đứng trước cửa lều chắp tay sau lưng ngắm trời đất, chợt quay lại hỏi Sỹ Nghị:
-Từ nơi này đến bờ bể bao xa?
-Thưa Vương, thẳng về phía Tây khoảng hơn sáu mươi dặm, đường đi lối lại không lòng vòng, dùng thuyền vẫn là mau nhất ạ.
-Trung tuần tháng 6, gần biển nên mưa nhiều cũng không lạ.
-Thưa Vương, vùng phía Tây và Tây Bắc của Hải Đông có nhiều cửa sông. Tuy nói Hải Đông đất rộng nhưng phía Tây Bắc nhiều đầm phá, rừng rậm, sông ngòi, dân cư thưa thớt. Bấy lâu nay Trần Minh công chưa áp được thuế cho những cư dân vùng ấy. Vùng đó có nhiều toán c·ướp biển, mạt tướng đôi lần được cử đi đánh dẹp song họ lợi dụng địa thế trốn hết lượt.
Lát sau, Chương gọi Lý Kế Nguyên, Phạm Ngũ Lão, Phạm Thu Vân và Lam Khuê vào báo cáo tình hình. Kế Nguyên thưa rằng thành Kinh Môn có bốn cửa.
-Thưa Vương, cửa Bắc hướng mặt sông nên chúng tôi chưa dò la được. Trong ba cửa còn lại, cửa Nam lớn nhất, họ sắp đặt phòng thủ mặt này đông, địa hình bằng phẳng.
Chương còn đương suy tính, chợt nữ binh vào bẩm báo:
-Thưa Vương, quân Hải Đông bất ngờ xuất thành theo hướng cửa Nam, áng chừng năm nghìn binh mã, mũ giáp tề chỉnh.
Chương thoáng ngạc nhiên:
-Các con chuột nôn nóng rồi sao? Ai thống lĩnh quân ấy?
-Dạ bẩm Vương, quân không kỳ hiệu nên chưa biết kẻ nào thống lĩnh. Phiêu Kỵ tướng quân đã ra trước trận tiền xem thử.
Chương phẩy tay:
-Cũng chẳng quan trọng, nếu chúng t·ấn c·ông thì tốt.
Bấy giờ Đặng Sỹ Nghĩ nghị chạy vào, y phục ướt nhẹp, nét mặt thất thần, vội vàng bẩm báo:
-Thưa… thưa Vương! Quân Lê tặc không phải là quân, không phải là quân.
-Hử? Họ không là quân thì là thứ gì?
-Bẩm Vương, quân ấy mà quỷ quân, mạt tướng đồ rằng đám đạo sĩ kết giao với Lê tặc đã ra tay. Mạt tướng từng nghe quân ấy bất tử, xuất quỷ nhập thần, đao thương bất nhập.
Chương nhướng mày, nhìn quanh một lượt, khẽ nhún vai nói:
-Nếu quả có sự lạ đó ta tất phải xem tận mắt mới được.
Đoạn Chương hỏi Lam Khuê:
-Nàng có sợ không?
Lam Khuê tự tin đáp:
-Bẩm Vương, tôi rất muốn được sợ.
Chương hỏi Phạm Thu Vân:
-Lần đầu cầm binh mã đã gặp phải quỷ thần, em thấy sao?
Thu Vân nghiêm người, ánh mắt cương nghị đáp:
-Thần Vũ quân luôn tuân theo mọi sắp đặt của Vương, dù chúng là quỷ thần chúng tôi cũng không lo sợ.
Chương quay ra nhìn Đặng Sỹ Nghị, nói:
-Nữ nhân chưa lo, tướng quân hãy an lòng. Tà thuật hay yêu thuật đều nhắm vào sự hiểu biết có hạn của chúng ta, hoả mù che mắt, trông thật thành giả, trông giả thành thật. Nào, chúng ta đi xem sao.
Con người ta thường sợ những thứ ngoài tầm hiểu biết chăng? Ba quân Thiên Đức cũng chẳng khác người thường, chỉ là Thần Vũ quân vốn đã từng đối mặt với tà thuật dù chỉ một lần song điều khiến những nữ nhân không run sợ, ấy là vì chủ tướng của họ nhìn thiên tượng đoán được mưa, từng cho đạo sĩ bỏ mạng trên cánh đồng.
Chương bách bộ ra trước trại quân, tả hữu theo sau đến vài trăm người. Chương hỏi tả hữu:
-Sao chúng không t·ấn c·ông ta?
-Có lẽ chúng chờ ta đánh trước. - Đặng Sỹ Nghị đáp. - Mạt tướng đồ rằng chúng bày mưu ma chước quỷ dụ ta đến cánh.
Chương cuốc bộ thêm vài chục trượng, đích thân leo lên xe chòi canh đặt trên một gò cao chừng 4 trượng hướng ánh mắt về phía xa xa. Anh nhìn thấy địch quân trùng trùng lớp lớp, kẻ nào kẻ nấy giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường thương dàn hàng trên cánh đồng. Cờ quạt thiếu bóng, khó ước định quân số song năm nghìn không thể ít hơn.
Chương nhìn thêm một lúc, những cơn gió lạnh không ngừng thổi hắt đến. Anh toan leo xuống bỗng cảm thấy có gì đó lạ bèn hỏi vọng:
-Mùa này gió thổi từ bể vào theo hướng Tây xuống Đông Nam có phải không ông Nghị?
-Bẩm Vương phải ạ.
Chương nheo mắt nhìn kỹ một hồi, nhếch miệng cười nhạt:
-Một lũ ngu đần, ông đây đâu phải kẻ yếu bóng vía, chỉ những kẻ non gan mới sợ các ngươi thôi.
Nói đoạn tụt xuống, phủi tay, vẻ mặt bình thản ngó nhìn trời đất thêm một hồi mới bảo tả hữu:
-Chính Ngọ liệu có nắng?
Một binh sĩ đáp:
-Bẩm Vương, sập trời thế này tôi nghĩ giờ Ngọ không có nắng.
Chương chỉ vào Phạm Ngũ Lão đang đứng trước mặt:
-Anh là một trong Thất hổ tướng Tam Vạn đúng không?
-Thưa Vương, thật do tuổi trẻ nông nổi, tôi không dám nhận.
Đoạn Chương nói với ba quân:
-Cứ ở yên trong trại, chúng t·ấn c·ông hãy chống cự, nhược bằng không mặc xác chúng. Chính Ngọ hãy báo ta hay.
Dứt lời liền ung dung trở về lều soái, ba quân tướng sĩ lấy làm lạ bàn tán xôn xao không hiểu Vạn Thắng vương có chủ ý gì.
Chương gọi Trịnh Lam Khuê và Phạm Thu Vân đến và hỏi:
-Ta cần hai nữ nhân dũng mãnh, gan dạ. Lam Khuê là Quý phi mà ta yêu thương hết mực, Thu Vân lần đầu cầm quân. Hai người có sẵn lòng nhận nhiệm một đi không trở về không?
Thu Vân bước lên xin nhận, Lam Khuê cũng vậy. Duệ đứng bên cạnh lấy làm băn khoăn nhưng chưa dám lên tiếng. Chương bảo hai cô gái ngồi xuống, sau mới chậm rãi nói:
-Nhiệm vụ của hai người rất nặng nề, ta muốn quân Hải Đông thấy rằng nữ nhân Thiên Đức đầu có thể đội trời, chân có thể đạp đất, tay tả phất cờ, tay hữu ẵm con.
Chương bảo Duệ:
-Em cho gọi người của Ty Thông tin và bất cứ ai biết hoạ đến đây. Hãy cho họ chiêm ngưỡng dung nhan của hai nữ chiến tướng này để mà khắc ghi trong tâm khảm.
Đoạn anh đứng dậy, nhìn Lam Khuê với ánh mắt trìu mến:
-Ta cho hoạ sư vẽ hai người không phải làm di ảnh, mà để lan truyền khắp bốn phương tám hướng về chiến công của ai vị nữ tướng trong quân.
Chương cho gọi cả Lý Kế Nguyên và Phạm Ngũ Lão vào, đi quanh ngắm nghía hai chàng một lượt như thể đang ngắm hai pho tượng. Những người trong trướng ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau cùng lắc đầu không hiểu. Lát sau người của Ty Thông tin đến cùng hơn chục binh sĩ có hoa tay. Chương bảo:
-Ta muốn các người hoạ bốn vị tướng này sao cho ung dung, uy dũng, khí thế ngút trời. Hoạ càng nhiều càng tốt, tuỳ cảm nhận của các người. Ta muốn tên của bốn người này lưu danh khắp chốn, dưới bức hoạ nhớ đề tên người hoạ. Trong số các người ở đây sẽ có kẻ trở thành hoạ sư nổi danh. Ta sẽ quay lại sau một canh giờ nữa.
Duệ nối gót theo Chương, đoán Duệ lo lắng cho Lam Khuê, Chương chỉ nói ngắn gọn:
-Đời nào anh để vợ mình nhảy vào biển lửa núi chông, chỉ là nhân cơ hội này khuếch trương thanh thế.
-Anh nắm chắc phần thắng ư?
-Em muốn biết thì ta tìm chỗ tâm sự riêng.
-Anh thật lạ, thân làm Vương trước tình thế nguy cấp sao bình chân như vại nghĩ chuyện ái ân cơ chứ?
-Anh chả thấy nguy cấp ở đâu, một đám đần độn doạ người bằng ba thứ yêu thuật trẻ con. Hãy nhớ lời anh nói, đứng trước họng súng thì thần tiên cũng kinh sợ huống chi bọn tà đạo này.
Thế là trong khi Lam Khuê phải ngồi cho bao người ngắm vẽ, Chương và Duệ giao đấu một hiệp. Duệ nghe Chương thuật đầu đuôi liền hết âu lo, thay vào đó hớn hở quay lại chỗ Lam Khuê. Lam Khuê dù không biết Chương có mưu kế gì, lại thấy Duệ tủm tỉm cười liền đoán rằng Chương đã mách cho Duệ.
Chương giao đấu xong vắt chân chữ ngũ đánh một giấc, giao quyền bính cho Duệ, nữ nhân đất Hải Đông, thống lĩnh ba quân hòng khiến kẻ địch nhục nhã một phen.
Thần Vũ quân biết Duệ nắm quyền chỉ huy không lấy làm lạ, bọn họ toàn dân huyện Thiên Đức cả, chỉ tò mò Thần phi của Vạn Thắng vương điều binh khiển tướng ra sao. Trong khi đó hơn hai nghìn quân dưới quyền Đặng Sỹ Nghị lo ra mặt. Ngay cả Nghị cũng chẳng hiểu Vạn Thắng vương toan tính điều gì mà để nữ nhân thống soái ba quân. Nghị có nghe bọn Cự Lượng nói Duệ có tài văn chương, cai quản địa hạt, làm nông dệt vải chứ cầm quân tuyệt chưa ai nhắc đến.
Trương Văn Long vỗ vai Nghị nói nhỏ:
-Tôi đã bảo ông rồi, quân Thiên Đức chúng tôi rất lạ. Đàn bà thì sao? Đàn bà mà đánh bọn Lê Hoan chạy hết thì ông nghĩ sao hả?
-Được vậy quá tốt, chỉ là tôi chưa từng nghe những chuyện thế này. Thần phi sắc đẹp hơn người, cử chỉ thanh tao, ăn nói dễ nghe thật bậc tuyệt sắc giai nhân song binh đao vốn chuyện bọn nam nhân.
-Ông lo cứ lo. - Trương Văn Long thản nhiên nói. - Lo sợ là việc bình thường nhưng cũng mở mắt ra xem Thần phi làm gì. Tôi đầu quân Thiên Đức non một năm, tôi học được một việc ấy là Vạn Thắng vương bảo đánh thì cứ đánh, ngài tất có cách. Ông là Phiêu Kỵ tướng quân, vững vàng binh sĩ mới yên. Ông thấy đấy, quân Thần Vũ có kẻ nào mặt biến sắc không?
-Bọn họ không s·ợ c·hết?
-C·hết ai chả sợ nhưng không c·hết sao phải sợ chứ? Vương chưa ban cho c·hết, Vương còn đang ngủ nên ông cứ vững tâm.
Gần chính Ngọ trời có hửng đôi chút, Duệ nhảy lên bạch mã cưỡi ra cổng trại, bọn Lý Kế Nguyên cưỡi ngựa theo sau, trong đó Lam Khuê cưỡi Thiên Lý mã.
Duệ, Lam Khuê và Thu Vân, ba nữ nhân má thắm môi son, tóc búi đuôi gà cùng vận y phục màu vàng, riêng Duệ vận y phục màu trắng. Binh sĩ bấy giờ nhiều người mới thấy dung nhan của Thần phi và Quý phi.