Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 35: VAC - Đụng độ bất ngờ




Chương 35: VAC - Đụng độ bất ngờ

Gần ba mươi tráng niên cởi trần hì hục đào hai cái ao rồi đánh nhiều loại cây quen thuộc như nhãn, ổi, na, ớt… trồng quanh bờ ao để sau có bóng mát cho cá. Ba nhà vệ sinh được dựng lên gần đó nhằm lấy phân ủ. Khoảng đất rộng quanh hai cái ao được lật cho tơi để trồng nhiều loại hoa màu như rau mùng tơi, rau lang hoặc bất cứ loại rau nào có thể ăn được trong thời gian ngắn, nhất là rau muống. Nhiều loại hạt giống và gia cầm, Chương lấy số bạc Bình đem đến mua lại của bà con trong làng. Chưa đầy một tuần, sau ngôi nhà của đội thân quân đã hình thành mô hình VAC. Chương tính nuôi thêm cả lợn nhưng phải chờ đến phiên chợ.

Trong thời gian này, Lượng bám rễ ở Đường Vỹ thôn và làm việc vô cùng năng nổ. Một mình Lượng lợp lại mái tranh và nhào đất đắp tường gia cố nhà bà Cả Ngư. Lượng không muốn ai giúp, muốn một mình độc chiếm công lao, muốn thể hiện với bà Cả Ngư rằng một khi Lượng làm rể nhà này, em Nguyệt sẽ hạnh phúc, cả đời no ấm.

Phần Nguyệt, lần này về sẽ ở nhà luôn vì nơi cô làm gia nhân, gia chủ đã chuyển về kinh thành. Bà Cả Ngư vui vì còn gái vể, Lượng mừng vì chắc mẩm sẽ cưa đổ người trong mộng. Nguyệt là một cô gái đơn thuần, thấy Lượng ra sức tán tỉnh thì có phần cũng ưng. Cô đã hỏi Chương, Chương nói Lượng là một chàng trai tốt, có thể gửi gắm tương lai. Bởi thầy đã nói vậy, Nguyệt xem như bằng lòng nhưng không nói ra miệng. Trong khi đó Lượng cứ mở miệng là một câu thưa thầy, hai câu dạ vâng khiến Chương chán chả buồn nói. Lần đầu tiên trong đời, Chương nhận thấy tình yêu thật lạ, nó làm thay đổi một chàng trai rất nhiều.

Với Thiên Bình, Chương không biết Duệ đã to nhỏ những gì, chỉ biết Bình xắn áo ra sức cuốc đất trồng rau. Thật thì Chương cũng có chút bất ngờ, Chương không nghĩ cô nàng đành hanh có dáng dấp tiểu thư khuê các ấy lại làm việc nhà nông thành thục đến vậy. Sau Chương mới ngẫm, đất Vạn Xuân này đều làm nông, một cô gái thành thục đồng áng cũng chẳng lạ. Chỉ có điều cứ làm xong một việc, Bình lại bắt Chương phải xem và nhận xét xong mới thôi. Ban đầu Chương còn công tâm góp ý nhưng sau thì cái gì cũng tốt bởi nếu có ý khác lập tức Bình sẽ vặn lại. Chương nói lý, Bình cãi ngang nên nếu có đấu khẩu thì Chương chịu thiệt.

Duệ vẫn là người mà Chương cảm thấy hài lòng nhất, cô sắp đặt công việc đâu vào đấy. Nhiều việc Chương hỏi thì đã xong, vài việc đang băn khoăn thì Duệ đã có giải pháp. Cô không cần Chương ghi nhận. Ngay đến cái ăn giấc ngủ của Chương, Duệ cũng để tâm.

Một chiều, Duệ muốn về làng Vạn gặp Phạm Tu, Lượng nài nỉ Nguyệt đi cùng, cậu muốn giới thiệu cho Nguyệt biết làng Vạn nhưng chủ yếu Lượng muốn đưa Nguyệt về ra mắt song thân. Lượng kì kèo mãi nên Chương đành khuyên Nguyệt nên đi cho biết.

Người vui nhất là Thiên Bình, cô thấy tất cả kỳ đà cản mũi đã rút sạch nên hớn hở ra mặt. Bình quyết định sẽ rủ Chương đi săn để cải thiện bữa ăn. Chương đồng ý vì hơn nửa tháng chưa gặp Tôn cùng đám bạn.

Công việc xây dựng VAC cơ bản đã xong, Nghiêm Phúc Lý cắt cử mấy anh em ở lại cùng Cao Lịch còn bản thân dẫn hơn hai chục thân quân theo Chương và Bình nhắm hướng núi mà đi.

Sau gần nửa canh giờ băng đồng, bọn Chương đã thấp thoáng thấy đàn trâu nơi bìa rừng. Một trong hai thân quân đi trước chạy ngược lại báo tin:

-Bẩm Mạc tiên sinh, phía trước có biến.

Chương nhất thời chưa hiểu nhưng Thiên Bình và Phúc Lý phản ứng mau lẹ, họ vọt lên và nhanh chóng mất dấu. Chương lật đật chạy theo sau cùng đám thân quân. Đến một mô đất cao, Chương thấy bọn Phúc Lý đang nấp sau lùm cây quan sát.

-Có chuyện gì vậy?

-Đàn trâu của đám trẻ đang bị dắt đi. - Bình đáp.

-Sao vậy? Chủ của đàn trâu hả?

-Quần áo những người ấy mặc là quân của Lý Lệnh công, thưa Mạc tiên sinh.

-Bọn họ đến đây làm gì?

-Đây có lối tắt đi qua núi là đến Siêu Loại, đường này hẹp nên ít người qua lại. Hồi giữa tháng ta có dẫn Tả Đô đốc theo lối này.



-Họ định ă·n c·ắp trâu hả?

-Ta không biết nhưng đám trẻ mục đồng đều bị trói dắt theo. - Phúc Lý đáp.

-Mau cứu những đứa trẻ! Đừng để chúng b·ị b·ắt đi.

-Thưa vâng!

-Khoan đã, bên ấy có đông không?

-Khoảng bốn đến năm chục, thưa Mạc tiên sinh.

-Chúng… chúng ra chỉ có chưa đến ba mươi người, liệu có đối phó được họ? - Chương lo lắng.

-Chỉ cần Mạc tiên sinh ra lệnh, chúng ta sẽ dọn sạch đám ấy.

-Khoqn đã! Mạng người vốn quý, vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được hạ sát. Tìm cách bắt sống hết tất cả, chúng ta cần khai thác xem họ đến đây làm gì và… công việc sắp tới cần người, cần nhiều.

-Tuân lệnh!

Nghiêm Phúc Lý phất tay ra hiệu, lập tức những thân quân khom người nối đuôi nhau bám tiến về phía trước.

-Cô sao còn đứng đây?

-Tiên sinh, cả làng Vạn đều biết tiên sinh là kẻ sĩ.

-Ơn này do cô ban cho.

-Hư… sự thật là vậy cần gì phải diếm đi. Bây giờ tiên sinh nhớ theo sát ta.

Chương không ý kiến bởi cậu tự biết thân phận. Thiên Bình di chuyển nhanh sau những bụi cây khiến Chương đuổi theo khá vất vả. Di chuyển trong tư thế khom lưng được chừng hơn trai trăm mét thì Chương thở hồng hộc khiến Bình phải liên tục ngồi chờ.

-Không cần phải vội, tiên sinh chưa quen nên vậy đấy.



Thiên Bình động viên, Chương chỉ biết gật đầu lia lịa. Thêm một quãng nữa thì thấy thân quân nằm rạp bên những bụi cây thấp, Thiên Bình ra hiệu cho Chương nấp kỹ rồi vạch cành lá quan sát.

-Chúng lùa trâu men theo suối, đám mục đồng bị trói giật cánh khuỷu đi sau cùng.

-Cô nói với anh Lý là ưu tiên giải cứu đám trẻ.

Thiên Bình di chuyển đến chỗ Phúc Lý, hai người trao đổi nhanh rồi trở về vị trí cũ.

-Đám trẻ đi sau cùng, anh Lý cử một nhóm giải thoát, số còn lại sẽ mật phục.

-Bên ấy đông hơn gấp đôi đấy, cô phải cẩn thận.

-Ta có đem theo mười hai con dao, tiên sinh có thể yên tâm, một khi ta phóng dao thì những tên kia không còn cơ hội sống.

-Ta muốn bắt sống, nếu được nhưng… an toàn của mọi người là trên hết.

-Cái gì tiên sinh cũng muốn. -Thiên Bình nhăn mặt. - Một khi chạm trán thì khó tránh t·hương v·ong, chỉ hạn chế phần nào thôi. Chưa kể nếu để vài kẻ thoát thì Lý Lệnh công cho người đến hạch tội sẽ to chuyện. Tiên sinh làm gì vậy?

-Vạn bất đắc dĩ, nếu nguy khốn, bọn họ đông hơn ta sẽ nổ súng trấn áp.!

-Tiên sinh sẽ dùng chó lửa ư?

-Nếu cô gặp nguy hiểm thì ta sẽ.

-Tiên sinh lo cho ta?

-Ta sẽ canh chừng cô.

Hai mắt Thiên Bình sáng lên, chớp liền vài cái khiến Chương vội lảng tránh bằng cách trườn lên, vạch cỏ ra quan sát.

Đàn trâu khoảng hơn năm chục con đang bị lùa ngang qua chỗ Chương ẩn nấp. Những người lính nai nịt gọn gàng, áo năm thân có buộc dây vải ngang bụng, vấn khăn đầu dìu, người nào người nấy tay lăm lăm đoản đao. Tôn và đám bạn cởi trần vận quần cộc bị trói bằng dây thừng nối đuôi nhau thành một hàng dọc đi sau cùng.

Những tiếng hét bất chợt vang lên, chừng sáu, bảy thân quân từ sau lùm cây nhất loạt vùng lên áp sát mấy binh lính đang thảnh thơi đi sau cùng. Những người này không kịp trở tay, mau chóng b·ị đ·ánh ngã và tước v·ũ k·hí. Chương thầm công nhận những thân quân này ra tay rất mau lẹ và dứt khoát. Một thân quân khác từ sau bụi cây nhảy ra cắt dây trói và hô lũ trẻ mau chạy về phía bìa rừng.



Tất cả những hành động này diễn ra có khi chưa đến một phút.

Sau khi bị t·ấn c·ông bất ngờ, những người lính đang lùa trâu vội vàng cầm đao chạy ngược lại toan t·ấn c·ông thì bất thình lình bị Nghiêm Phúc Lý xông ra đánh ngã và tước v·ũ k·hí đến cả chục người.

Hai bên đã ngang bằng quân số nếu tính những người có v·ũ k·hí trong tay. Thiên Bình đứng lên vạch lùm cây bước ra, cất giọng:

-Hàng thì sống, chống thì c·hết! Các người dám cả gan đến đất của chúng ta trộm gà bắt chó, khôn hồn mau buông đao.

Hai bên gườm nhau, những kẻ b·ị đ·ánh ngã nằm dưới đất đều không dám cọ quậy bởi đao kề cổ.

-Bọn chúng bay là quân Thiên Gia Bảo Hựu, đã cúi đầu chịu làm tôi tớ cho Lý Lệnh công mà dám đứng đây lớn giọng ư?

-Ta khinh! Chúng bay chỉ là đám rùa rụt cổ chui vào mai, cậy đông h·iếp đáp người khác. Đao kiếm vô tình, nay chúng bay đang ở trên đất của bọn ta thì giơ tay chịu trói bảo toàn tính mạng.

-Con ranh miệng hôi sữa, anh em đâu, xông lên đánh bọn nó.

Chương chỉ thấy Thiên Bình đưa tay lên sau gáy như thể vén tóc rồi vung mạnh về phía trước, ngay lập tức một người phía bên kia la thất thanh rồi ngã ngửa ra sau. Thiên Bình làm thêm một lần nữa, động tác vô cùng nhanh và đối phương lại bị hạ.

-Nội trong một canh giờ nếu không có thuốc giải thì hai kẻ kia sẽ vong mạng. Để ta xem đao của các ngươi nhanh hay đao của ta nhanh, lên đi.

Thiên Bình lại đặt tay ra sau gáy, đối phương đên ba chục người có lẻ không hẹn mà cùng nhớn nhác.

-Tiện nhân! Ngươi còn trẻ mà dùng ám khí có độc ư?

-Các người có đao cậy mạnh, ta thân nữ nhi sức yếu đành phải vậy. Một khi ta đã vung phi đao thì đến voi cũng ngã huống chi đám tôm tép các ngươi. Đừng nhiều lời, một là các người xông lên tìm c·ái c·hết, hai là buông đao.

Đối phương không phải những kẻ hèn nhát, bọn họ nhất loạt thét lớn vung đao xông lên quyết chiến. Thiên Bình vung tay đến năm sáu lượt đánh ngã đối phương trước khi họ áp sát. Hai bên đánh giáp lá cà, đao kiếm loang loáng kèm theo những âm thanh rợn người.

Thiên Bình rút gậy ba khúc ở thắt lưng đánh tay đôi, chỉ sau một chiêu, đao của đối phương đã b·ị đ·ánh gãy. Trong khi kẻ này sững người ngơ ngác đã lãnh trọn một cước vào ngực. Thiên Bình giẫm lên đối thủ rồi bật lên cao vụt thẳng gậy vào kẻ khác, kẻ đó đưa đao lên đỡ nhưng vô ích, đao gãy. Kẻ này nhận một gậy vào bả vai ngã lăn ra.

Chương thấy cảnh này cũng thất kinh, cậu không thể ngờ cô gái nhỏ nhắn ấy lại ra đòn mạnh đến vậy. Phúc Lý ở gần đó cũng chẳng kém cạnh, anh ta đánh ngã được hai đối thủ nhưng có phần nương tay.

Nhắm đấu không lại, những k·ẻ t·rộm trâu vội thoái vể sau, hai chục kẻ tụm lại một chỗ, kẻ nào kẻ nấy không giấu nổi nét kinh hãi trên mặt. Phúc Lý đã túm được kẻ cầm đầu, đao kề cổ nên kẻ này vội ra lệnh hạ v·ũ k·hí.

Đám trẻ chăn trâu đã quay lại, Bình bảo chúng nhặt hết đao kiếm gom lại một chỗ đưa dây thừng cho thân quân trói hầu hết những kẻ đầu hàng. Những kẻ b·ị t·hương được Thiên Bình cho thuốc giải độc, kẻ tự đi, kẻ nào không đi được sẽ có cáng. Thân quân áp giải đám này về làng Vạn, Chương dặn:

-Nói với anh Di là đối đãi tử tế với bọn họ, kẻ nào b·ị t·hương chăm sóc cẩn thận. Ta sẽ có đối sách.

Nghiêm Phúc Lý áp giải bọn họ băng đồng hướng làng Vạn mà đi, cắt cử năm thân quân cùng Thiên Bình ở lại bảo vệ cho Chương.