Chương 353: Có tật giật mình
Chương khoanh tay trước ngực, mắt đăm đăm nhìn cô gái ngồi cách anh một cái bàn. Ánh mắt cô gái kiên định, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết, dù mờ nhạt, của những trận đòn thù. Trước mặt cô gái bày một cốc sữa, hai cái bánh rán và một củ khoai. Chương hất hàm hỏi:
-Khá khen cho một cô gái gan dạ, b·ị b·ắt mà không hé miệng cung khai bất cứ điều gì.
Cô gái lặng thinh không đáp, cũng không lảng tránh cái nhìn của Chương.
-Ta đến chỉ để thông báo cho cô và đồng phạm hay tin, Thần phi và những người khác đã được cứu sống. Các người đã làm một việc vô ích.
Cô gái cúi đầu nhổ toẹt xuống đất, cười khinh khỉnh:
-Chúng tao đã ở trong tay bọn mày, muốn chém muốn g·iết thì tuỳ, đừng hòng moi được thông tin gì từ bọn tao.
-Giết các người ư? - Chương nhếch miệng cười nhạt. - E làm vậy dễ cho các người quá.
Chương giơ tay, nữ binh đưa cho Chương một túi vải, anh thảy lên bàn, cười mũi:
-Các người sẽ c·hết trong phẫn uất. Hành động ngu xuẩn của các người sẽ khiến hàng nghìn người m·ất m·ạng, bao gồm kẻ chủ mưu. Thấy gì không?
Cô gái liếc mắt nhìn những quả màu xanh có gai tua tủa lăn lóc trên bàn. Trong một thoáng, cặp lông mày lá liễu khẽ nhíu lại.
-Cà độc dược! - Chương cười nhạt. - Thứ này ở Đằng Châu binh sĩ hay dùng làm c·hất đ·ộc tẩm vào cung nỏ. Các người ngu lắm, chẳng thông minh như các người tưởng đâu. Các người không phải dân Tế Giang, chẳng phải Đông Phù Liệt mà là dân Đằng Châu. Chất giọng tố cáo các người, kết hợp với thứ độc các người dùng nữa.
Cô gái im lặng. Chương bồi thêm:
-Dương Cự Vọng hay Khổng Chiêu Hà sai các người ra tay chẳng quan trọng vì hai kẻ đó khó mà sống. Nội trong một tuần nữa, ta sẽ cho các người tận mắt xem thủ cấp của một trong hai kẻ đó. Trong đám thích khách, duy nhất cô là nữ nhân dám cả gan sang sông, cô chưa bị xử tử là vì chúng ta muốn tra xem cô con cái nhà ai bên Đằng Châu rồi g·iết cũng không muộn. Cha mẹ, thân quyến của cô phải tận mắt thấy cô bị lột trần treo cột cho bàn dân thiên hạ ngắm trước khi bị hành quyết. Cô đừng nghĩ t·ự s·át là xong, cô t·ự s·át thì thân xác cô cũng sẽ trương phình khi thị chúng. Ây! Nhìn tởm lắm!
Chương nhăn mặt, phẩy tay mấy cái.
-Thằng chó đểu, mày thích làm gì thì làm, đừng hù doạ bà đây. Một khi bà xác định sang sông là không thèm về. Mày là đàn ông, đừng giở trò đốn mạt hèn hạ như thế, hãy g·iết tao đi.
Chương nhoẻn miệng cười, nụ cười đầy gian trá. Anh chống hai tay lên cằm, nhìn cô gái đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, dịu dàng:
-“Sang sông”? Ồ! Quả nhiên là sang sông. Cảm ơn tiểu thư đã mách. Đằng Châu sang Thiên Đức đúng là phải sang sông thật.
Cô gái sững người lại trong một thoáng, ngay sau đó lại thét lên:
-Bà đây không thân thích, không gốc tích. Mày đừng vu oan giá hoạ.
Chương gật đầu:
-Ừ! Càng ra sức phủ nhận chính là lời khẳng định. Cảm ơn nhé!
-Thằng chó! Mày là đồ hèn!
Chương ngoắc tay, Phạm Thu Vân cúi xuống nghe căn dặn:
-Lấy đầu gã họ Khổng hoặc họ Dương đem về đây cho cô gái này xem. Cô ta là nữ nhân duy nhất trong đá·m s·át thủ, ắt thân phận không tầm thường. Tốt nhất nghe ngóng xem bên Đằng Châu có tiểu thư nhà nào m·ất t·ích hay không, nếu có, hãy gửi thư nặc danh báo rằng con gái họ đang ở bên Thiên Đức, mau đem 100 nén bạc đến chuộc. Gọi hoạ sư vẽ chân dung cô ta luôn.
Cô gái bất thần dùng tay phải cào lên mặt nhưng nữ binh đứng phía sau đã kịp thời ngăn lại. Chương tỏ ra ngạc nhiên:
-Lại đúng! Cô này đích thị con cái nhà quyền quý, 1000 nén bạc và 100 nén vàng đổi mạng.
Cô gái nhổ nước bọt về phía Chương nhưng anh thản nhiên quay lưng chắp tay ra khỏi phòng. Phạm Thu Vân sấn đến tát đốp một cái, gằn giọng:
-Ả thối tha! Mày dám chửi Vương của tao, nếu không phải Vương có lệnh lưu đầu mày lại thì bọn tao c·hặt đ·ầu mày từ lâu rồi. Mày không khai ư? Bây giờ không cần nữa, nhân thân của mày sẽ sớm lộ mà thôi. Vương của chúng tao tài trí hơn người, mày chỉ là một con ả thối thây, ngu độn.
-Con khốn! Mày g·iết tao đi!
Phạm Thu Vân cười nhạt:
-Giết mày ư? Nhiều người muốn băm mày thành trăm mảnh, nhiều người muốn đem mày về Đằng Châu làm nhục mày trước bàn dân thiên hạ. May cho mày là phận nữ nhi nên Vương không cho phép. Mày dám hại Thần phi, nay mai bọn tao sang Đằng Châu sẽ lăng trì ba họ nhà mày.
-Chúng mày thật bỉ ổi.
-Ồ! Vậy mày thừa nhận mày người Đằng Châu nhỉ? Tốt, tốt lắm.
Phạm Thu Vân tát thêm một cái nữa, năm đầu ngón tay in trên má trái cô gái. Thu Vân lạnh giọng:
-Vương không đụng đến mày vì ngài là đàn ông nhưng bọn tao là đàn bà. Lòng dạ đàn bà hiểm độc, mày cứ chờ đi. Người mày vừa gặp không phải nho sĩ Thiên Đức đâu, đó là Vạn Thắng vương. Lũ ngu chúng mày gặp Vương còn chẳng nhận ra. Gia đình mày ở Đằng Châu sẽ khốn khổ vì sinh ra nghiệt nữ. Tao hạn cho mày ba ngày suy nghĩ, nếu mày nghĩ thông hãy xin gặp Vương mà trình bày.
Cô gái lớn tiếng:
-Tao không hèn như lũ Thiên Đức chúng mày. Tao không s·ợ c·hết, g·iết tao đi.
Phạm Thu Vân cười nhạt:
-Mày nghe Vương nói khi nãy chứ? Giết mày lại dễ cho mày quá. Mày không thành thật, Vương sẽ khiến mày sống không bằng c·hết. Yên tâm, ở Thiên Đức dù mày là tù nhân cũng chẳng ai làm nhục mày nhưng hãy nghĩ cho kỹ. Gia quyến của mày sẽ chịu liên luỵ, Vương sẽ không g·iết gia quyến mày đâu, những Khổng Chiêu Hà hay Dương Cự Vọng sẽ làm thay việc ấy. Tao mong mày đủ thông minh để nghĩ, gương mặt xinh đẹp của mày không cứu được mày đâu, lắc não lên nhé.
Cô gái bị lôi đi không ngừng mắng chửi Vạn Thắng vương bằng những lời lẽ thậm tệ. Chương nghe thấy tất cả, anh tựa lưng vào tường chờ đợi. Phạm Thu Vân đi ra, Chương nói:
-Tốt lắm! Bây giờ còn bốn thằng kia, em bảo anh Di đưa hết chúng vào một phòng ta gặp một thể.
-Vương tài thật, cô ta đích thị người Đằng Châu.
-Cô gái đó gan dạ, kiên cường nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ mà thôi. Tấm lòng nhân hậu là điểm yếu đấy. Cô ta không t·ự s·át, có thể còn vướng bận gia đình hoặc có ý trung nhân.
-Sao Vương không tìm cách hỏi tên ả?
Chương khẽ nhún vai:
-Ta muốn dành món quà ấy cho lần gặp kế tiếp, các em đi theo ta phải gắng tiếp thu nhé.
Tất cả đồng thanh:
-Vâng ạ!
-Như Hổ, Nhữ Hài! Hai cậu thấy thế nào?
Đoàn Nhữ Hài bèn thưa:
-Thưa Vương, tôi phục ngài. Hôm nay được theo Vương xét hỏi quả nhiên mở mang tầm mắt.
-Anh Di rất giỏi song các cô cậu là người trẻ, phải theo sát mà học. Hỏi cung dùng nhục hình chẳng sai song đừng l·ạm d·ụng quá, hãy dụng thêm tâm. Vừa rắn vừa mềm mới là thượng sách.
Bốn thích khách ngồi cạnh nhau, hai tay bị còng bằng còng sắt. Chương ngồi ghé lên mép bàn, thảy túi vải đựng những quả cà độc, hỏi ngắn gọn:
-Ta muốn biết Khổng Chiêu Hà hay Dương Cự Vọng sai các người thích sát Thần phi. Tiểu thư đã được thả vì cung khai gốc tích, cô ấy nói không liên quan, không hề biết nhiệm vụ thích sát, chỉ theo lo ăn uống cho các người.
Bốn kẻ ngậm tăm. Chương nhẩn nha ngồi uống trà chờ hoạ sư hoạ chân dung bốn người. Thi thoảng, Chương ngó qua ảnh truyền thần. Hoạ xong, nữ binh giơ cạnh mặt mỗi người. Chương bảo:
-Đưa sang Ty Truyền thông in ấn, phân phát ở Đằng Châu. Ai cung cấp được nhân thân của một kẻ, thưởng trăm nén vàng. Cố ý lộ tin bốn kẻ này khai Dương Cự Vọng cử họ nghe chưa? Để Dương Cự Vọng tự biết phải làm sao.
Một trong bốn thích khách bực tức:
-Dương tiện nhân! Ả khốn kiếp.
Chương quay sang, giọng thản nhiên:
-Dương tiểu thư toàn mạng. Bốn người các ngươi nếu không muốn gia quyến ở Đằng Châu liên luỵ hãy tự cung khai. Ta đảm bảo các ngươi và gia quyến toàn mạng.
-Lấy gì làm bằng?
Chương nhếch miệng cười:
-Vạn Thắng vương ta đây đã nói sẽ giữ lời.
Bốn kẻ không hẹn mà kinh ngạc thốt lên:
-Vạn… Vạn Thắng vương ư!
Chương nhạt giọng:
-Ồ! Các người hẳn nghĩ Vạn Thắng vương ăn vận phải đường hoàng nhỉ? Nhầm rồi. Đừng bao giờ nhìn y phục mà đoán thân phận.
Anh nói với Bỉnh Di:
-Bốn người này là của anh, tách họ ra, nếu lời khai khớp, miễn tội c·hết, gia quyến không liên quan. Họ thích sát Thần phi theo lệnh, tù khổ sau 5 năm rồi thả.
Bốn thích khách tròn mắt bán tín bán nghi. Chương nhếch miệng cười:
-Nếu các ngươi thành thật, 5 năm sau có cơ hội đoàn tụ gia đình. Gian trá nửa lời, đừng trách ta độc ác. Yên tâm, đến khi các người được phóng thích, Đằng Châu chỉ còn trong hồi ức của các người thôi.
Bước ra đến cửa phòng, Chương quay lại nói với Bỉnh Di:
-Ngày mai anh đưa Dương tiểu thư đến điện Hưng Quốc, ta sẽ trọng thưởng cho cô ấy.
Ra khỏi nhà lao huyện Thừa Thiên, Hoàng Như Hổ thắc mắc:
-Cô ả họ Dương đó thích sát Thần phi, sao người lại ban thưởng cho ả?
Chương tủm tỉm cười, nói với Như Hổ:
-Ta cho bốn kẻ ấy thêm động lực hạch tội lẫn nhau. Lúc b·ị b·ắt, chúng gào lên thề kín miệng, phải cho chúng một lý do phản nhau chứ. Ta đồ rằng cô họ Dương đó có thân phận, Bỉnh Di sẽ giúp phần còn lại.
Đoàn Nhữ Hài thốt lên:
-Vương thực anh minh! Tiểu sinh chưa từng nghĩ đến điều ấy.
-Các cậu còn trẻ, cứ từ từ học, vội gì.
Chương dặn Thu Vân:
-Ngày mai em bảo Thu Cúc đưa cô gái đến điện Hưng Quốc, ta muốn biết vì sao chỉ mình cô ta là nữ nhân trong hội.
-Thưa Vương, Thu Cúc rất hận ả tiện nhân đó, e là…
-Ta biết chứ, bởi vậy Thu Cúc phải làm việc ấy. Thu Cúc là cô gái thông minh, cô ấy tự biết phải làm sao cho đúng.