Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 399: Tiểu đoàn Môn Thôn




Chương 399: Tiểu đoàn Môn Thôn

Phương Liệt cùng binh sĩ nghỉ ngơi trọn một đêm yên bình. Sớm hôm sau, Phương Liệt tung quân dò la tứ phía, hay tin Đại đoàn Thiên Đức đã vượt sông. Phương Liệt họp gấp với Hoàng Liệt, Thịnh Liệt, Sỹ Văn Thuận, Tống Viết Dương, những chỉ huy đại đội và Ma Kê, người đang nắm bốn tiểu đội Thân Vệ.

Phương Liệt có hai lựa chọn, chờ thêm đôi ba ngày, Đại đoàn Thiên Đức kéo đến, bọn Phương Liệt sẽ có thêm hoả khí. Lựa chọn còn lại là chiếm dinh Sứ tướng trước khi Đại đoàn Thiên Đức đến, có vậy công lao mới toả sáng được.

Môn Thôn là một trong ba tiểu đoàn nòng cốt của Trung đoàn Thần Sách. Lòng trung thành của binh sĩ tiểu đoàn với Vạn Thắng vương chưa bao giờ phải bàn cãi. Có điều, kể từ sau khi chiếm được Nghi Dương, Lý Quang Minh khi ấy là Tiểu đoàn trưởng Môn Thôn cùng binh sĩ thuộc quyền bắt sống Lê Hoan, thì Trung đoàn Thần Sách tập trung vào nhiệm vụ gầy dựng binh mã nên chưa có cơ hội lập đại công. Môn Thôn càng ít có cơ hội chiến đấu.

Anh em họ Liệt, Sỹ Văn Thuận và Tống Viết Dương vốn là tiểu tướng Siêu Loại, bởi vậy mới được nắm quân Môn Thôn do Lý Quang Minh để lại. Về chức vụ, tuy cả bọn mới có Phương Liệt là Tiểu đoàn trưởng, Sỹ Văn Thuận làm phó nhưng bổng lộc, ưu đãi chưa bao giờ khiến họ phải bận tâm. Bản chất bọn Phương Liệt muốn… vang danh trước trận chứ ăn không ngồi rồi mãi chẳng lấy gì làm uy.

Ma Kê vốn người thượng du, được giao nhiệm vụ yểm trợ Phương Liệt, Phương Liệt quyết sao sẽ theo đó chứ không ý kiến riêng.

Cả bọn quyết tâm sẽ đánh dinh Sứ tướng nhưng quyết định sau cùng phải chờ Đàm Thuận Hy. Đàm Thuận Hy là Chính trị viên tiểu đoàn, nếu kế hoạch thất bại, Đàm Thuận Hy sẽ phải chịu trách nhiệm trước Thiên Đức hội còn Phương Liệt phải chịu trách nhiệm trước cấp trên trực tiếp. Đàm Thuận Hy vốn cùng hội với anh em họ Liệt, dĩ nhiên cũng thuận theo.

-Tôi cũng không muốn làm Chính trị viên! - Đàm Thuận Hy nói. - Nhiệm vụ giao thì phải nhận, nếu ta chiếm được dinh Sứ tướng trước khi Đại đoàn Thiên Đức kéo đến tự nhiên được ghi công đầu. Khi ấy tôi sẽ xin làm chỉ huy quân sự, các ông đã đồng lòng nhất trí, vậy phải đánh bài bản nếu không trở về chịu kỷ luật khó mà ngóc đầu lên được, ê mặt lắm.

Đàm Thuận Hy viết thư chiêu hàng gửi thống lĩnh quân trấn thủ dinh Sứ tướng, lời lẽ ngắn ngọn, yêu cầu đầu hàng vô điều kiện, đảm bảo quân sĩ trấn dinh toàn mạng, cho về quê cũ làm ăn.

Quân sĩ đưa thư đến dinh trở về báo với Phương Liệt, quân trấn dinh chỉ còn khoảng một nghìn. Tướng trấn là Dương Vũ Thư. Phương Liệt lẩm bẩm:

-Một thằng họ Dương? Hẳn là họ hàng cật ruột với Dương Cự Vọng. Dinh Sứ tướng có nhiều lương thảo và tài vật, cũng là biểu tượng của quân Đằng Châu. Dinh mà thất thủ, quân bọn chúng sẽ nao núng. Thằng đó nó trả lời sao?

-Hắn nhận thư đọc xong chỉ cười rồi quay vào, không nói năng gì.

-Vậy là nó xem thường mình! - Phương Liệt nói. - Do hôm qua mình yếu thế phải rút quân đây mà.

Đàm Thuận Hy đứng lên nói:

-Đánh! Dẫu chúng ta không còn hoả khí có sức sát thương lớn nhưng với hoả mai và hoả hổ, bọn chúng không phải đối thủ. Trước mắt cần tính cách đối phó với Cự thạch pháo.

Phương Liệt nói:

-Chia làm ba đại đội, băng nhanh qua khoảng trống chừng nảy mươi trượng áp sát tường bao của dinh là vô hiệu quá được Cự thạch pháo. Tường bao cao tầm 8 thước, có thang là qua được. Hoả hổ phụt vào trong yểm trợ cho quân trèo vào chia cắt bọn nó. Tôi không nắm được sơ đồ bố phòng trong dinh nhưng địa hình có nhiều vật cản như cây cối, nhà cửa cũng là lợi thế ẩn nấp cho ta nạp đạn.

Phương Liệt dùng que vạch lên mặt đất:

-Tôi với Hoàng Liệt sẽ dẫn quân đánh cổng chính. Anh Hy với Thịnh Liệt dẫn đại đội đánh vào sườn trái, anh Dương lo bên sườn phải của dinh. Anh Kê này, các anh giỏi cận chiến, nhờ các anh phát huy khả năng sau khi chúng tôi vào được dinh nhé?

Ma Kê gật đầu đáp:

-Anh yên chí! Chúng tôi nhận phần đột nhập trước tiên cho, nhờ các anh bắn yểm trợ lúc chúng tôi nhảy xuống. Theo tôi nghĩ, hai cánh tả hữu cùng cắt đôi dinh, phối hợp với mũi chính diện đánh vào là hợp lý. Nếu thành công, chúng ta sẽ dồn bọn chúng vào nửa sau của dinh. Với địa hình nhiều vật cản, chờ đêm xuống bọn tôi sẽ khiến chúng sợ vỡ mật.

Bàn định kỹ lưỡng xong, Đàm Thuận Hy làm công tác tư tưởng cho các cấp chỉ huy trong khi Phương Liệt lo đốc thúc binh sĩ làm gấp khoảng một trăm cái thang tre. Phương Liệt chọn thời gian t·ấn c·ông gần cuối giờ Thân, muốn tận dụng trời tối để bọn Ma Kê dễ bề hành động. Sắp đặt đâu vào đó xong xuôi, ba mũi tiến công cùng xuất phát đến dinh Sứ tướng. Hiệu lệnh xung phong là loạt đạn của mũi Phương Liệt.

Dinh Sứ tướng hình vuông, mỗi bề non một dặm, cứ cách năm mươi trượng sẽ có một tháp canh nhô ra. Bởi do dinh mới gia cố kể từ khi Dương Cự Vọng làm Sứ tướng, vậy nên các bụi tre gai trồng ngoài tường bao, bên rãnh nước mới cao ngang đầu người.



Quân sĩ trấn giữ mặt trước dinh trông thấy Phương Liệt dẫn quân đến liền lui hết vào bên trong dinh theo lệnh của Dương Vũ Thư. Phương Liệt dừng chân ngoài tầm bắn của Cự thạch pháo, thét gọi Dương Vũ Thư chiêu hàng lần cuối.

Dương Vũ Thư nai nịt gọn gàng, giáp trụ sáng loáng, đường hoàng từ cổng chính dinh bước qua cầu treo. Binh sĩ trấn dinh lấp ló cung tiễn trên bờ tường sẵn sàng chờ lệnh.

-Tôi đang hân hạnh tiếp chuyện với ai đây?

-Ta là Phương Liệt! Tiểu đoàn trưởng Môn Thôn, Trung đoàn Thần Sách, Đại đoàn Thần Sách, quân Thiên Đức. Dương Vũ Thư! Ngươi biết điều, tự lượng sức hãy lệnh binh sĩ hạ giáp quy hàng. Vạn Thắng vương có lệnh, buông khí giới là người Vạn Xuân. Quân trong dinh sẽ toàn mạng!

Dương Vũ Thư chắp tay nói:

-Nghe danh Phương tướng quân đã lâu, nay mới được diện kiến tôn nhan.

Phương Liệt phẩy tay:

-Ngươi đừng lắm lời! Mau đầu hàng trước khi bọn ta đụng tay.

Dương Vũ Thư thản nhiên bước dấn lên vài bước, vặn vẹo mấy động tác, tiện thể đấm đằng Đông, đá đằng Tây.

-Phương tướng quân uy dũng vô song, chẳng hay có muốn phân cao thấp với tại hạ không? Tại hạ nghe nói quân Thiên Đức có lắm hoả khí trấn thiên, đánh đâu thắng đó nên vô cùng nể sợ. Có điều, tại hạ con nhà võ, dùng nắm đấm nói chuyện. Chẳng hay Phương tướng quân có gan so tài?

Hoàng Liệt ghé tai Phương Liệt nói nhỏ:

-Đừng nhận lời nó, chúng ta đến chiếm dinh không cần phân cao thấp.

Phương Liệt cũng chẳng có ý đánh nhau tay đôi làm gì, song nếu không phải dùng súng ống mà chiếm được dinh chả phải tốt hơn sao?

-Dương Vũ Thư, ngươi muốn như thế nào? Ngươi thua thì sao?

-Tôi thua á? Tôi thua thì giao dinh cho các ngài. Các ngài thua thì sao?

Ma Kê bấy giờ mới nhón chân đến cạnh Phương Liệt:

-Nhìn bộ vó thằng này không phải hạng tầm thường đâu. Đánh tay đôi với nó cũng có nhằn, để tôi lên cho nó một trận.

Hoàng Liệt nghe vậy lại đổi ý:

-Thật ra thằng nhõi này em đập phát là nó toi.

Phương Liệt chau mày nhìn cả Hoàng Liệt lẫn Ma Kê, nhếch miệng cười:

-Hai người có ý muốn phân cao thấp với hắn chứ gì?



-Nếu ta từ chối có khi chúng nghĩ ta cậy hoả khí mạnh. - Ma Kê nói. - Mình tôi có thể đánh hai, ba đứa một lúc.

-Đánh trận chắc anh hơn nó, đánh tay đôi để em. Thằng đó chưa đến ba mươi.

Vừa nói Hoàng Liệt vừa xắn tay áo, Ma Kê đứng bên cạnh cũng sẵn sàng. Phương Liệt nhìn hai người làm vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Bảo cả hai oản tù tì chọn ra người đánh. Hoàng Liệt may mắn hơn.

-Nếu người của ta thua, ngày mai bọn ta quay lại lấy dinh! - Phương Liệt nói lớn. - Ngươi thua sẽ phải giao dinh cho ta.

Dương Vũ Thư tủm tỉm cười vì điều kiện Phương Liệt đưa ra, song anh chàng đồng ý. Hoàng Liệt dùng đao, Vũ Thư dùng trường côn, cả hai bước đến đối diện nhau trên khoảng đất trống trước dinh. Hoàng Liệt vỗ ngực xưng tên:

-Hoàng Liệt!

-Tại hạ Dương Vũ Thư xin được thỉnh giáo Hoàng tướng quân.

-Ta họ Liệt, Hoàng là tên của ta!

-Ồ! Xin chào Liệt tướng quân.

Sau màn chào hỏi, hai bên thủ thế rồi cùng thét lớn lấy sĩ khí. Một bên múa trường côn, bên còn lại vung đao sáp vào nhau. Sau một hồi giao chiến, Hoàng Liệt bị Dương Vũ Thư đánh vào cổ tay khiến đao rơi. Vũ Thư chống gậy xuống đất, quệt mồ hôi:

-Liệt tướng quân thua rồi. Đao pháp của ngài không tệ nhưng dễ bị nhìn ra đòn thế, ngài có sức khoẻ nhưng cần phải khéo nữa.

Hoàng Liệt nghiến răng ken két, hằm hằm nhìn Dương Vũ Thư một lúc trước khi cúi xuống nhặt đao. Quân trong dinh hô vang tên Dương Vũ Thư khiến Hoàng Liệt càng tức nhưng đành nín nhịn.

-Tôi nhận lệnh Dương Sứ tướng trấn dinh, tôi cũng có giao kèo với tiểu thư Phạm Thu Cúc của quân Thần Vũ. Tôi không chỉ huy binh sĩ chống lại các ngài nhưng cha tôi là Chưởng môn nhân Dương gia môn. Tôi không thể dễ dàng chịu cúi đầu trước người yếu hơn tôi được.

Hoàng Liệt toan quay người bước đi, nghe Vũ Thư nói vậy liền dừng chân ngoái lại nhìn đối thủ một lượt. Hoàng Liệt không biết Thu Cúc, chỉ mang máng nhớ thị vệ trưởng của Thần phi cũng có tên họ như vậy.

-Ngươi nói gì ta không hiểu?

-Quân sĩ của tôi đang nhìn, họ đang phấn khích, tôi không thể nói nhiều. Tôi không chống các ngài nhưng tôi không phục nếu các ngài yếu hơn tôi.

Vừa nói, Dương Vũ Thư vừa thò tay vào trong mình lấy ra tín vật, chìa ra cho Hoàng Liệt nhìn thấy:

-Phạm Thu Cúc tiểu thư có đưa vật này.

Hoàng Liệt nhíu mày:

-Tinh hoa ngũ hành thiết?

Vũ Thư gật đầu:

-Tiểu thư có nói giữ thứ này tôi là người Thiên Đức mới gì đó. Dương Nhị Khiết đã dẫn đại quân về Trà Đoài tiếp viện chống lại thống lĩnh thuỷ quân Yết Kiêu.

Nhìn Vũ Thư không có vẻ nói dối, Hoàng Liệt cũng không tiện kiểm tra tín vật trong tay Vũ Thư khi hàng nghìn cặp mắt đổ dồn vào.



-Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, xin cáo từ.

Hoàng Liệt chắp tay cúi chào rồi quay người bước nhanh.

-Xin anh em thứ lỗi! Thằng họ Dương đó côn pháp rất khá, sức tôi hơn nó cũng chẳng ăn thua.

Hoàng Liệt ngượng ngùng gãi đầu nhìn anh em đồng đội đang tiu nghỉu. Phương Liệt nhìn em trai, bĩu môi tỏ ý chê bai:

-Chú làm mất mặt anh em, thưởng sắp tới của chú sẽ bị sung quỹ khao anh em một bữa.

Ma Kê thở dài:

-Mai quay lại để tôi đánh với nó, tôi trông côn pháp của nó rồi, chỉ cần tôi đánh văng gậy của nó đi là nó c·hết với tôi.

Phương Liệt chán nản hạ lệnh thu toàn bộ quân về hướng Tây Bắc, không quay lại điểm xuất phát vì lo bị phục kích. Đàm Thuận Hy, Thịnh Liệt và Tống Viết Dương bực bội khi Hoàng Liệt đánh thua phải lui binh. Tuy nhiên, cuộc họp chỉ huy diễn ra ngay sau đó, Hoàng Liệt thuật lại những lời Dương Vũ Thư đã nói.

-Tôi biết Phạm Thu Cúc! - Đàm Thuận Hy khẳng định. - Cô ấy đúng là thị vệ của Thần phi. Hồi đầu năm Thu Cúc không hoàn thành nhiệm vụ khiến Thần phi bị thích sát. Bẵng một thời gian, mấy tháng trước tôi về Thiên Đức họp quân có nhớ Thu Cúc được điều động làm Tiểu đoàn trưởng Thần Vũ. Thu Cúc sơ suất đáng ra bị giáng cấp mà lại thăng lên sĩ quan, ắt có ẩn tình mà chúng ta không biết.

Ma Kê bèn lên tiếng:

-Dạo bọn tôi sang Đằng Châu phá rối với dò đường, dinh Sứ tướng này cũng bị t·ấn c·ông khiến Chu Thanh Đông m·ất m·ạng, La Đình Độ b·ị t·hương nặng. Nhóm ấy không phải Thân Vệ quân, có thể Thu Cúc muốn đoái công chuộc tội. Tôi không lạ gì Thu Cúc, cô gái trẻ ấy khá thông minh và gan dạ.

Phương Liệt trầm ngâm:

-Đội phá quấy dinh này là Trương Ma Nị, Đinh Điền, Linh Thông Thuận và Lưu Cơ. Trong báo cáo và hoạ đồ quanh dinh Sứ tướng đều ghi tên năm người này.

Hoàng Liệt bấy giờ mới sực nhớ:

-Đúng rồi, bọn Trịnh Tú trở về từ Đằng Châu cùng hai cô gái. Hai cô này b·ị t·hương nặng, nằm ở trạm xá mấy ngày. Vạn Thắng vương thường xuyên hỏi han, chắc là họ rồi.

Thảo luận sôi nổi một hồi lâu, Phương Liệt bảo:

-Vũ Thư đó có Tinh hoa ngũ hành thiết ắt là tay trong. Ả thích khách bị xử tử là Dương… Dương gì ấy nhỉ?

-Dương Yên Thư! - Ma Kê đáp.

Phương Liệt đập nhẹ xuống bàn:

-Vậy là rõ rồi, Dương Yên Thư đó hẳn là gia quyến của Dương Vũ Thư này! Đúng rồi! Cơ mà… cô ta bị xử tử rồi…

Phương Liệt chưng hửng. Đàm Thuận Hy bèn nói:

-Chẳng ai thấy xử tử, chỉ nghe nói. Vạn Thắng vương xưa nay hành sự khó đoán, thật giả khó phân. Nếu Dương Yên Thư đó còn sống, Vương dùng ả làm con tin khiến Vũ Thư này làm tay trong. Tôi thấy thông rồi đấy, ráp nối mọi sự lại sẽ hiểu lời tay tướng họ Dương. Hắn không muốn mất mặt hoặc hắn sợ quân sĩ trong dinh sẽ không chịu hàng. Vậy chúng ta phải tính kế sao cho hắn có mặt mũi và ta mau chiếm được dinh mà không mất một binh một tốt mới là thượng sách.

Phương Liệt đồng tình, cả bọn bàn định hơn một canh giờ, kết thúc bằng những nét mặt tươi tỉnh.