Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 51: Quân thân vệ




Chương 51: Quân thân vệ

Sau gần một tháng ra mắt bà con, Đại đội Thiên Đức thay đổi nhanh đến chóng mặt cả về số lượng và chất lượng. Hoạt động đã dần đi vào quy củ.

Với tổng quân số 263 người bao gồm cả Chương thì mỗi trung đội có số quân hơn tám chục người. Chương dự tính một thời gian nữa khi mà quân số khoảng bốn đến năm trăm sẽ nâng cấp thành một tiểu đoàn nhưng cậu còn rất nhiều việc phải làm.

Bởi được bổ làm Thiếu uý, Chương không thể phong chức cho người dưới cao hoặc ngang hàng với mình, Duệ cũng nói như vậy. Sau đó Chương quyết định Đại đội trưởng, tức C Trưởng, Phạm Cự Lượng sẽ mang hàm Thượng sĩ. Ba vị trung đội trưởng mang hàm Trung sĩ, ba cấp phó sẽ là Hạ sĩ. 9 Tiểu đội trưởng và 9 tiểu đội phó trong quân chưa mang hàm. Tất nhiên những việc này chỉ mới nằm trên giấy tờ và phổ biến trong quân chứ chẳng ai có đeo lon cả. Sau này có tài lực mạnh thì Chương cũng sẽ làm một miếng sắt khắc ngôi sao hoặc hình gì đó gắn lên ngực họ.

Duệ vẫn là thư ký của Chương, cô gần như quán xuyến mọi việc và Duệ cũng đã về làng Vạn xin Tả Đô đốc cho hai cô gái đến giúp sức ghi chép. Có thể xem Duệ như… cô Chánh văn phòng của Chủ tịch vậy.

Duệ cùng Cự Lượng và Thiên Bình theo gợi ý của Chương đã bàn bạc rồi thống nhất mỗi trung đội sẽ có bốn người lo việc bếp núc. Mười hai người phụ nữ này từng là gia nhân của Nguyễn gia trang ở Siêu Loại đã theo Thiên Bình và Nguyệt dạo trước. Nhiệm vụ của họ chỉ là cơm nước ngày ba bữa đầy đủ, khu VAC kiểu mẫu cũng giao cho họ chăm sóc. Người quản lý trực tiếp các cô nuôi quân này là một trong hai cô dưới quyền Duệ.

Tôn và đội Trinh sát Thiếu niên đã rút về, bên Siêu Loại sẽ do Bỉnh Di lo. Nguyệt được chính thức giao cho chức vụ Tiểu đội trưởng Tiểu đội Trinh sát, Tôn là Tiểu đội phó. Tiểu đội này đã kết nạp thêm mấy cô cậu, nâng tổng số quân của tiểu đội lên 22 người. Tiểu đội Trinh sát Thiếu niên rất ít khi ở chung trong doanh trại mà ở riêng một chỗ trong làng. Ngoài giờ học chữ do Chương, Tôn, Duệ, Nguyệt hay Bình dạy những đội viên này tản ra khắp nơi làm công việc bình thường và chú tâm lắng nghe, để ý bất cứ người lạ hay người có hành động lạ nào thì theo dõi và báo về.

Về phần Bình, cô nàng không chịu thua thiệt, đã một mình một ngựa phi về làng Vạn nhờ sự giúp đỡ của Bùi Thị Xuân trong… nước mắt! Cô nàng ấm ức vì không được Chương giao việc gì, trong tay cũng chẳng có binh sĩ trong khi hai cô gái còn lại đều rất bận rộn. Chả biết Xuân thương em hay vì bị mè nheo mà sau cùng cắn răng cắt máu giao cho Thiên Bình ba chục nữ binh dưới quyền do chính Xuân dìu dắt. Ba chục nữ binh này đều thành thạo cung nỏ, dùng đoản đao hoặc gươm giáo là v·ũ k·hí thứ hai và họ cũng như Xuân, rất ít nói mà thích hành động. Như Xuân bảo thì các cô này chẳng thua kém gì đấng mày râu, cả về mặt dũng mãnh. Thiên Bình cũng quen biết tất cả các nữ binh vì họ lớn lên cùng nhau. Bình cũng từng được Xuân dạy võ, nên có thể xem họ là đồng môn cũng được.

Có được đội quân này Thiên Bình vui ra mặt nhưng quân vừa giao xong thì Phạm Tu cho gọi Bình đến gặp. Bình hớn hở khoe từ nay đã có quân sĩ dưới quyền và chuẩn bị dẫn những nữ binh này về gia nhập Thiên Đức quân. Phạm Tu vừa nghe vừa gật gù, không muốn cắt ngang sợ cô cháu mất hứng. Chờ Thiên Bình luyến thoắng xong, Phạm Tu mới ôn tồn bảo:

-Cháu không thể cho nữ binh nhập vào quân Thiên Đức, trong trại toàn nam nhân, sau này sẽ sinh lắm phiền toái. Tuy nhiên, theo những gì Duệ nói thì ta thấy các cháu còn sắp đặt thiếu hoặc do thằng Chương nó cố tình.

-Là gì hả bác?



-Trước đây lúc mới gặp thằng Chương, ta đã cho người theo bảo vệ nó. Giờ đám ấy cũng là quân Thiên Đức thì ai sẽ lo an uy cho nó đây?

-Cả đội quân chả lẽ không phải của anh Chương ư? Bác khéo lo.

-Thế mỗi khi nó đi đâu đều sẽ dẫn cả đội hoặc một đội theo? Mấy lần gần đây nó về đều đi với cháu hoặc Duệ. Thôi thì hiện tại chưa lo nhưng rồi nó sẽ là mục tiêu nhiều người nhắm đến, an nguy khó lường. Ta thấy cháu nên chú tâm đến an nguy của nó khi mà nó chăm lo an nguy của người khác. Ấy cũng là việc nên làm, nếu ngày sau cháu muốn nó là chồng.

-Tất nhiên ạ, anh ấy sẽ phải là chồng của cháu, không ai có thể giành được.

-Ồ, còn cái Duệ?

-Đấy là do hồi trước cháu dại miệng lỡ gán ghép nên đành chịu. Nhưng không sao, bọn cháu là chị em, lấy chung chồng cũng được nhưng cháu là chính thất. Bọn cháu đã thương lượng rồi.

-Thằng Chương có biết không?

-Dạ không ạ.

-Khổ thân thằng bé. - Phạm Tu lắc đầu rồi cười, vẻ chán nản. - Cháu nên dùng đội nữ binh do cái Xuân cho chỉ dùng cho mục đích duy nhất là bảo vệ thằng Chương, các việc khác đều xem nhẹ. Một mai thằng Chương có thể sẽ trở thành một sứ quân, nó càng mạnh thì càng cần người giỏi bảo vệ.

-Vâng, cháu sẽ nghe theo bác.



-Chả phải như thế càng tốt cho cháu ngày sau hay sao?

Phạm Tu cố nín cười rồi trở lấy một tấm vải màu vàng đưa cho Thiên Bình, ông nói:

-Nhờ cái Ngọc nó cắt ra thành nhiều mảnh, dùng làm vải buộc tóc hoặc quấn trên trán.

-Màu này có sao không bác?

-Nước không còn vua vậy thì dùng vải này quấn cũng như muốn nói với kẻ khác rằng họ đang bảo vệ đấng quân vương. Cháu có muốn thằng Chương trơ thành sứ quân hoặc… thậm chí là vua không?

-Anh ấy làm gì cũng được, cháu sẽ ủng hộ. Chỉ cần cháu là chính thất thì làm vợ tướng c·ướp cũng có sao đâu bác.

-Vậy giả tỉ cháu là vua thì còn muốn là vợ nó không?

-Thế cháu sẽ phong anh ấy là vua rồi cháu là vợ vua. Anh Chương rất chiều cháu, kiểu gì cháu cũng to hơn vua mà. Anh ấy sẽ không thoát được tay cháu.

-Đúng, đúng! Cháu ta quả có chí khí.

Thiên Bình hồ hởi dẫn ba mươi nữ binh trang bị đầy đủ quân tư trang và v·ũ k·hí trở về Đường Vỹ để bảo vệ anh chồng tương lai chưa lời hẹn ước. Phạm Tu và bà Dung đứng nhìn theo với vẻ hài lòng. Làng Vạn bây giờ nào có khác gì hậu phương của quân Thiên Đức, dần dà rồi đám trai tráng trong làng thích xông pha sẽ là quân Thiên Đức hoặc muốn trở thành một phần.



Phạm Tu hiểu những gì Chương đang làm chính là muốn quân Thiên Đức trở nên mạnh hơn, trở thành mũi nhọn của Thiên Gia Bảo Hựu quân.

-Chúng còn tạo ra lịch riêng, không giống lịch của chúng ta rồi tự đặt là Lịch Thiên Đức đấy cô ạ. Thật lắm trò.

-Con bé cũng kể với em, đúng là thằng Chương đưa ra nhiều thứ khó hiểu song một thời gian sau thì… bác biết rồi đấy. Em cũng muốn mình trẻ lại rồi theo tiên vương như năm xưa. Nhìn cái Bình bây giờ chả phải cũng như em sao?

-Ừ, hôm nào gặp nó anh sẽ hỏi về chuyện lịch. Còn cái Bình, đúng là giống như anh em ta lúc xưa theo tiên vương song anh tin chúng sẽ khác nhiều đấy, cô hãy vững tâm.

Chương đã cho làm một cái bảng lớn bằng gỗ để ghi lịch hoạt động mỗi ngày của đại đội và ai phụ trách nhưng cậu nhận ra ở đây chỉ dùng lịch Âm, không tiện việc phân lịch và cậu chả biết Hán tự. Thế nên Chương tự làm ra Lịch Thiên Đức, trong đó một tuần có bảy ngày, từ thứ Một đến thứ Bảy. Trong đó ngày thứ Bảy toàn bộ binh sĩ được nghỉ ngơi, người thân có thể đến thăm từ sớm đến chiều.

Chương đưa ra quy định ấy và được hưởng ứng rất nhiệt thành, chuyện, ai chả muốn nghỉ ngơi cơ chứ.

Mỗi ngày, binh sĩ quân Thiên Đức đều dậy lúc gà gáy tập võ sau đó ăn sáng. Tầm giờ Thìn thì khoác sọt đựng đá nặng đến hai chục cân cầm theo gậy chống thẳng hướng Linh Sơn mà tiến. Họ sẽ phải leo núi trong khi vẫn gùi đá. Ngày hôm sau phải đi xa hơn, leo cao hơn ngày hôm trước một dặm sau đó mới nghỉ ngơi rồi gùi đá quay về. Chương nói cần phải làm việc ấy trong ba tháng, song song với luyện tập ở bãi tổng hợp vào buổi chiều. Hôm nào Bỉnh Di, Quang Diệu hay hai phó tướng của Tả Đô đốc đến dạy binh pháp, trận pháp… thì không phải gùi đá.

Chẳng ai hiểu rõ vì sao phải gùi đá vào núi rồi gùi về, ngay cả Lượng cũng nhăn mặt. Họ đoán gùi đá nặng chắc để khoẻ hơn nhưng khoẻ đâu chưa thấy chứ người nào cũng bơ phờ, rệu rã sau mỗi ngày. Những đầu lĩnh từ làng Vạn đến thăm cũng lắc đầu lè lưỡi. Cũng bởi tập khổ như vậy nên quân Thiên Đức tuyển được thêm rất ít người. Chương lại không lo.

Tập ở bãi tổng hợp thuộc nằm lòng, cả đội có khi nhắm mắt cũng hoàn thành. Thế là Chương yêu cầu cầm theo v·ũ k·hí song điều này không làm khó được chàng trai. Cuối cùng, các tráng niên phải đeo sọt đá nhỏ nặng khoảng dăm cân trong quá trình tập. Đoàn Thượng khi thấy cảnh ấy đã bảo Chương là quỷ sứ, chỉ quỷ sứ mới làm vậy chứ người thường không thể nghĩ ra những trò quái đản vậy được.

Đoàn Thượng đã bảo Chương về làm giúp hai sân tập ở chân núi sau làng Vạn. Chương đã đi cùng Duệ, chủ yếu Duệ hướng dẫn mọi người là chính chứ cậu thực tế chỉ có mặt nói dăm câu ba điều rồi bị kéo đi chỗ khác. Càng ở cạnh nhau lâu, Chương nhận ra có Duệ ở bên sẽ khiến cậu bớt âu lo. Kể từ đêm nắm tay trong mưa đến nay, Chương chưa dám nắm tay Duệ thêm lần nào nhưng cậu cũng dần mặc định Duệ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật.

Còn cô gái đành hanh Thiên Bình giờ đang đứng trước cậu, nét mặt hớn hở khoe ba chục nữ binh đứng ngay ngắn đằng sau. Các cô này đều cao từ một mét năm mươi lăm đến mét sáu, tóc cột đuôi gà, trán quấn khăn vàng và nét mặt đều lạnh như tiền. Chẳng cần hỏi thì Chương cũng biết họ là quân của Xuân, chủ nào tớ nấy.

Chương gượng gạo chào các cô gái một lượt đáp lễ và nhăn mặt khi biết kể từ nay họ sẽ là quân thân vệ lo đảm bảo an toàn cho cậu. Mới nghĩ đến cảnh đi đâu cũng có ba chục cô gái theo sau thì Chương đã tái xanh mặt mũi. Hai cô chả lẽ còn chưa đủ hay sao?

Thật miễn cưỡng nhưng Chương cũng đành phải bổ nhiệm Thiên Bình làm Tiểu đội trưởng Tiểu đội Cảnh vệ. Thiên Bình cũng đòi có hàm sĩ quan gì đó nhưng Chương nói các tiểu đội trưởng chẳng ai có thì Bình cũng phải vậy. Bình đành nghe theo nhưng bất cứ khi nào có cơ hội, cô thường đề nghị Chương phong cấp Hạ sĩ cho mấy anh tiểu đội trưởng.