Chương 612: Dòng nước xiết chia quân làm hai nửa.
Từ doanh trung quân, Đinh Công đem cả trăm thớt voi ra nghênh chiến. Sau đàn voi là mấy trăm thổ binh cầm đao bản mớn, giáo dài gõ vào khiên và hô lớn thị uy, âm thanh dội vào vách đá, xa mấy dặm cũng nghe rõ như ở bên tai. Hàng chục khẩu pháo đá được lăn ra, nhả dăm ba viên đạn đo tầm. Bên mạn trái trung quân, Bạch Gia Mô đốc binh hò reo dậy đất, vài khẩu pháo đá cũng được kéo ra sắn sàng nhả đạn.
Bùi Thị Xuân ngồi trên lưng voi, hạ lệnh thần công cỡ nhỏ lần lượt chĩa nòng lên cao khai hoả, đồng thời phất cờ ra hiệu cho quân sĩ dưới sông rút lui. Sau loạt đạn như pháo hiệu, quân trên lưng voi gấp rút nhồi hoả hổ vào bốn ống sắt giá hai bên hông voi chiến. Bùi Thị Xuân phất cờ hiệu, hai mươi lăm thớt voi chiến bọc giáp sắt nhất loạt chuyển hướng sang bên hữu, nhắm đội quân bộ binh và pháo đá do Bạch Gia Mô chỉ huy đang rò reo từ đằng xa, bắt đầu những bước chạy ngàn cân.
Đạo trung quân của Đinh Công đang thẳng tiến, khựng lại trong giây lát. Đinh Công lệnh quản tượng đốc đàn voi ngoặt sang bên tả, đuổi theo Bùi Thị Xuân. Hàng trăm chú voi cùng gào thét, đất trời như rung chuyển khi chúng cùng cất bước. Ngay sau đó, Đinh Công truyền toán bộ binh cùng pháo đá mau chóng t·ấn c·ông quân Thiên Đức còn đang ở dưới sông.
Cùng thời điểm này, Quách Cư Dĩ nhận lệnh cho quân thủy chèo ngược dòng sông Diềm, t·ấn c·ông đội hình vượt sông của Thiên Đức.
Đinh Công ngồi trên lưng voi, nét mặt rạng ngời vì trông thế trận thì chiến thắng là điều khó tuột khỏi tầm tay. Mưu sĩ La thành, Từ Quý Châu, vừa từ Cao Sơn đến lúc nửa đêm, nghe các mưu sĩ có mặt từ trước bàn bạc rất xôm, lại thấy cách Đinh Công bố trí binh lực đâu vào đó cũng thấy yên lòng, tin rằng quân Thiên Đức sẽ khó giành phần thắng hoặc nếu thắng, phải trả một cái giá rất đắt.
Tuy vậy, khi trông thấy quân Thiên Đức chỉ có chưa đầy ba mươi thớt voi và vài trăm quân đang ở dưới sông thì Từ Quý Châu không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Một đội quân từng chinh phạt khắp nơi, đánh bại cả Dương Trường Huệ sao có thể qua sông như những kẻ vừa lần đầu ra trận?
- “Chẳng lẽ bọn họ tự tin đến mức cho rằng chỉ với vài trăm quân và số voi ít ỏi có thể khiến quân sơn man chạy dài ư? Không thể nào như vậy được. Lý Quang Minh là trưởng tử của Lý An. Ả kia… Bùi Thị Xuân, chị em với Hoàng hậu Thiên Đức, dẫu có uy danh cũng không thể hành động khinh suất, đưa mặt cho người khác vả như thế chứ?”
Từ Quý Châu mấy lần dụi mắt, lòng đầy hồ nghi.
- “Ắt có mưu kế nào đó mà ta nhìn chưa ra.”
Đang mải suy nghĩ, Từ Quý Châu nghe quân hầu trình với Đinh Công:
- Bẩm Lang Cun, quân Thiên Đức đã ngược ra giữa dòng. Chúng có hơn chục cái bè tre, chất đầy rơm bện với mây, quân nấp dưới bè bơi sang bờ bên kia, đá rơi xuống bè chẳng khiến chúng sợ.
Đinh Công quát lớn:
- Quách Cư Dĩ đâu? Bảo thằng đầu đá ấy mau xông lên đánh, không được để bọn Thiên Đức thoát.
Đoạn bảo với một thuộc tướng:
- Mau đem thêm pháo đến bờ sông, dùng những gì các người có mà ném vỡ đầu chúng. Mau thu ba chục thớt voi lội xuống quật c·hết chúng nó.
Thuộc tướng vâng mệnh thúc ngựa rời đi. Đinh Công gọi quân hầu lại, ban lệnh:
- Bảo Trương Bồ gấp rút đưa quân kị sang sông đánh vào sau lưng bọn Thiên Đức.
Phân phó xong, nét mặt Đinh Công có phần giãn ra. Đinh Công hơi cúi xuống hỏi Từ Quý Châu đang ngồi trên lưng ngựa, giọng có chút tự đắc:
- Tiên sinh thấy ta điều binh khiển tướng thế nào?
Từ Quý Châu chắp tay, cung kính:
- Đà Bắc động chủ có được trưởng tử kế nghiệp như Lang Cun thật yên lòng.
Đinh Công hơi nhíu mày, hỏi:
- Sao tiên sinh lại đăm chiêu đến thế? Ta bày trận có chỗ nào chưa đúng xin tiên sinh cứ dạy.
Từ Quý Châu ngẫm nghĩ giây lát mới từ tốn thưa rằng:
- Lang Cun bày trận, điều binh khiển tướng như vậy là phải lắm. Có điều… tin Lang Cun cho tại hạ được phép tỏ bày suy nghĩ thực. Tại hạ nhận thấy Thiên Đức hành động có chỗ kì lạ. Họ sang sông mới một nhúm quân, vừa đụng trận thì tượng quân và bộ quân no việc nấy, chẳng có phối hợp tương trợ lẫn nhau. Theo tế tác bẩm báo, cánh này Thiên Đức có hơn hai nghìn đến ba nghìn binh mã, sao bây giờ chỉ có mấy trăm tên loe ngoe dưới sông cạn? Đội kị mã đi đâu rồi? Phần còn lại của bộ quân đang ở đâu? Lang Cun phải hết sức cảnh giác vì địch thủ là những kẻ dày dạn trận mạc, chúng hành động đều có chủ đích cả.
Đinh Công khẽ nhếch miệng cười, tỏ vẻ không hài lòng, nói rằng:
- Đây chỉ là tiền quân của chúng, hẳn kị mã ở phía sau hoặc chúng vòng theo lối khác tìm lối sang sông. Ta tiêu diệt được đội quân này, bắt sống ả chít khăn đỏ đằng kia thì có cái mặc cả với Mạc tặc. Tiên sinh yên lòng, sở dĩ mấy ngọn núi này gọi là dãy Lưỡi Hái vì chúng xếp thành hình lưỡi hái, dòng Diềm uốn lượn trước mặt, địa thế hiểm yếu, lợi cho thủ. Từ Nhất Mã muốn đến Ngọn núi cao phải qua lối này, các lối khác dễ đi tuỳ chỗ, song dễ bị phát hiện. Chúng tận dụng lúc nước nông định vượt sang đánh ta, ta cảnh giác chứ nào mắc lỡm chúng.
Từ Quý Châu định nói song lại thôi, chỉ cố nén tiếng thở dài. Ngoảnh sang người bên cạnh, một mưu sĩ La thành khác, Từ Quý Châu hỏi nhỏ:
- Ban nãy lúc chúng ta vừa xông ra, ông có thấy Bùi thị phóng hoả khí lên trời không? Sao không để bắn ta mà lại làm việc vô ích?
Mưu sĩ đó đáp:
- Hẳn ả thấy nguy nên báo hiệu cho đồng bọn. Nhắm không thắng được Lang Cun nên ngoặt sang t·ấn c·ông bộ quân của Ấu Kỳ tướng.
Từ Quý Châu khẽ gật:
- Ả báo hiệu cho ai? Để làm gì? Nếu không giải đáp được chuyện ấy thì chẳng biết trận này sẽ ra sao. Lý Quang Minh chưa thấy lộ diện, chẳng biết hắn ta có m·ưu đ·ồ gì. Tiên sinh có biết mưu sĩ bên ấy là ai không?
Mưu sĩ chau mày như cố nhớ, đoạn cơ mặt giãn ra, cười nhạt:
- Kẻ hèn mọn họ Liêu chứ ai. Đêm qua tại hạ nghe phong thanh như vậy. Sau khi chiếm được Nhất Mã, Liêu Nhất Khổng được Mạc tặc bổ làm quân sư cho họ Lý.
Nét mặt Từ Quý Châu bỗng có phần nhợt nhạt, hỏi quân hầu họa đồ quanh khu vực dãy Lưỡi Hái nhưng… chỉ trong hổ trướng mới có một tấm vẽ trên da dê. Từ Quý Châu bèn xin với Đinh Công cho vào hổ trướng xem hoạ đồ, Đinh Công đồng ý. Quân hầu dẫn Từ Quý Châu rời trận tiền.
Từ Quý Châu xem hoạ đồ, hỏi tên quân thêm dăm câu rồi ngồi thừ người, miệng lẩm nhẩm:
- Hỏng rồi! Trúng kế họ Liêu, trúng kế họ Liêu rồi. C·hết đến nơi rồi.
Từ Quý Châu như ngộ ra, hốt hoảng đứng bật dậy, lật đật chạy ra khỏi hổ trướng, luống cuống chẳng lên được ngựa, quân hầu phải giúp sức, nhưng mọi sự đã muộn. Nếu Từ Quý Châu đến sớm một ngày, có thể mọi chuyện đã khác. Mưu sĩ La thành cử lên Mường Động thực chỉ là phường giá áo túi cơm và Từ Quý Châu tự trách bản thân cả nể, dề dà ở Ngọn núi cao mà lỡ việc.
Nói đến Quách Cư Dĩ đem năm trăm quân chèo thuyền ngược dòng Diềm được quãng hơn ba dặm thì trông thấy quân Thiên Đức đang lóp ngóp giữa lòng sông, hớt hải tháo chạy. Cư Dĩ thúc quân chèo cho mau, sẵn sàng xạ tiễn.
Cùng thời điểm ấy, Trương Bồ nhận lệnh cũng đưa quân kị băng qua sông cạn để sang bờ tả ngạn.
Tiền quân của Trương Bồ vừa lên bờ, bị đại đội thuộc Tiểu đoàn 981 đổ ra đánh khiến toán khinh kị đi đầu phải lui xuống sông, chờ thêm quân kị kéo sang cho đông mới phản công. Trương Bồ biết được địch quân không nhiều, bèn điều cung thủ vượt lên trước, giương cung nỏ bắn lên cao yểm trợ quân kị lên bờ. Quân 981 dùng hơn chục ống hoả hổ và vài quả lựu đạn nổ nhằm cầm chân Trương Bồ thêm gần một tuần trà, trước khi rút lui, quân cản hậu còn ném lại mấy quả lựu đạn phun ra khói khiến hơn chục quân kị của Trương Bồ c·hết giấc
Tập hợp đủ binh mã, Trương Bồ chia hai đạo tả hữu, men theo sông Diềm mau chóng tiến lên hướng Bắc, nơi đang vọng đến tiếng quân reo, ngựa hí, voi rống, trống giục, chiên khua lẫn với những âm thanh đùng đùng vang vọng núi rừng.
Trông thấy Quách Cư Dĩ còn cách hơn một tầm tiễn. Binh sĩ 980 dưới sông dùng đao tách vài bè tre nhỏ, điểm hoả dây cháy chậm rồi đẩy bè trôi giữa dòng về phía hạ lưu. Dưới hạ lưu, Quách Cư Dĩ đang hô quân chèo cho nhanh, nhìn thấy bè trôi xuống lại cứ nghĩ quân Thiên Đức tháo chạy vội vàng nên mới bỏ bè. Một, hai rồi liền mấy bè bỗng nhiên p·hát n·ổ trên sông, dù chẳng gây t·hương v·ong nhưng đủ khiến Quách Cư Dĩ thất kinh. Dĩ vội ra hiệu cho quân dừng chèo, chờ những bè còn lại đang lững lờ trôi phát hổ hết lượt mới tiếp tục chèo. Quân trên thuyền giương cung bắn đo tầm, chuẩn bị xạ tiễn theo loạt, bỗng có ba t·iếng n·ổ rất lớn, k·hói m·ù m·ịt ở bờ tả ngạn, ngang với vị trí thuyền của Quách Cư Dĩ. Tướng sĩ xứ mường trên thuyền giật mình hết lượt, nhiều kẻ đánh rơi mái chèo. Sau t·iếng n·ổ như thu hút sự chú ý, Quách Cư Dĩ trông thấy bóng quân Thiên Đức xuất hiện và một viên đá to bằng đầu người lớn từ trong bờ ném ùm xuống sông, nước bắn tung toé. Sau quả đạn bằng đá, hàng chục q·uả c·ầu l·ửa to độ quả dừa khô thi nhau rơi xuống sông, phần lớn không trúng ai, chỉ có một quả rơi vào lòng thuyền quân, sĩ tốt đang hoang mang, chưa kịp nhặt ném xuống nước vì quả đó vẫn còn đang cháy.
Đùng một cái, hàng chục quân trên thuyền nhỏ ngã hết xuống sông t·hiệt m·ạng, máu loang đỏ một quãng.
Thêm mấy viên đạn đá từ trong bờ ném xuống, khiến đội hình ùn ứ lại một chỗ.
Quách Cư Dĩ hốt hoảng ra lệnh cho quân chèo dạt sang mé bên tả tránh những q·uả c·ầu l·ửa. Đội hình dăm chục chiến thuyền nhỏ theo hai hàng dọc bỗng chốc r·ối l·oạn. Loạt cầu lửa thứ hai, chừng ba mươi quả, xuất hiện trên không trung, ai cũng trông rõ. Nhiều binh sĩ ở những thuyền bị nhắm đến vội lao xuống sông khiến thuyền lập úp. Một q·uả c·ầu l·ửa khác rơi vào lòng một thuyền, quân vội nhảy hết xuống nước, sau t·iếng n·ổ chát chúa, thuyền thủng nhiều lỗ, chìm luôn dưới lòng sông cạn.
Quách Cư Dĩ dạt về bờ hữu ngạn (bên tay trái theo hướng thuyền đi) bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt quân Thiên Đức. Bờ bên kia cũng không thấy ném cầu lửa xuống sông, chỉ có một viên đạn đá rơi xuống thêm vài lần như ngầm báo hiệu rằng quân Thiên Đức vẫn còn ở đó. Phải đến khi tiếng vó ngựa của bọn Trương Bồ vọng đến, đạn đá mới ngưng rơi xuống sông. Để chắc ăn, Quách Cư Dĩ chờ Trương Bồ dẫn quân kị đến ngang vị trí đang neo thuyền mới truyền lệnh chèo tiếp.
Trông lên trước mặt, những quân Thiên Đức cuối cùng đã lên được bờ tả ngạn. Bộ quân từ trung quân hò nhau vượt sông đuổi theo. Trông lên thượng nguồn, Quách Cư Dĩ có thấy hàng chục thớt voi cũng đang lội sông.
Quách Cư Dĩ hướng sự chú ý vào những quân sĩ Thiên Đức cuối cùng vừa mới trèo lên bờ, thay vì bỏ chạy, những quân sĩ ấy giơ thẳng lên trời một ống dài độ hai thước, có tay cầm. Sau mấy t·iếng n·ổ nhỏ, trên bầu trời xuất hiện nhiều vệt đỏ như bụi gạch vụn mà Quách Cư Dĩ chẳng hiểu là gì. Sau t·iếng n·ổ, bóng chiến y Thiên Đức lẫn trong màu xanh thẳm của rừng già.
Quách Cư Dĩ đến nơi, còn chưa kịp tạ tội thì Đinh Công đã thúc Dĩ bỏ lại thuyền, dẫn quân phối hợp với Trương Bồ truy đuổi Thiên Đức. Quách Cư Dĩ bỏ thuyền lại bờ tả ngạn, dẫn quân lội qua sông. Gần đến bờ, Dĩ nhìn xuống chân cảm thấy nước chảy không lặng như trước bèn dừng chân, ngoảnh về hướng thượng nguồn, dỏng tai nghe, cảm thấy như thể tiếng thác nước đổ ầm ầm. Còn đang tần ngần, sau lưng Dĩ chợt vang lên những tiếng la nét thất thanh:
- Lên bờ mau, lên mau! Nước đang đổ xuống.
Quân tướng hoảng hốt, kẻ chạy ngược về bờ hữu, kẻ cố bơi mau qua lòng sông chạy lên bờ tả. Quách Cư Dĩ nhìn thấy dòng nước cuồn cuộn chảy đến như thác lũ. Dòng nước đập vào vách núi, mỏm đá ven bờ tung bọt trắng xoá. Mấy con voi còn chưa kịp lên bờ bị dòng nước xô đẩy, quản tượng và binh sĩ trên lưng hoảng hốt ngã nhào xuống dòng nước dữ.
Quách Cư Dĩ kịp lên bờ trước khi dòng nước chảy ngang qua, mấy mươi binh sĩ thuộc quyền Dĩ và nhiều thổ binh trung quân không may mắn như vậy. Chỉ trong phút chốc, hơn trăm người đã bị dòng nước cuốn về phía hạ lưu. Nhiều người chới với, cố ngoi lên được vài lần rồi cũng chẳng còn trông thấy nữa. Quách Cư Dĩ kinh hoàng nhìn dòng sông Diềm vừa mới đây còn thấy đáy, nhoáng một cái nước dâng cao chia cắt hai bờ.
Nhìn con sông mênh mông, nhìn bóng kì trung quân bên bờ hữu ngạn, Quách Cư Dĩ hoang mang vô cùng, chẳng biết nên truy Thiên Đức hay truyền quân bơi qua sông trở lại bờ hữu ngạn. Sông Diềm khúc này chỉ rộng trăm trượng, nước lặng, sĩ tốt của Dĩ nhiều kẻ bơi qua được, hoặc đốn cây làm bè cũng chẳng khó khăn gì. Ngẫm vậy, Quách Cư Dĩ bèn lệnh cho quân thuộc quyền tập trung dưới bóng kỳ của Trương Bồ.
Lúc này Từ Quý Châu vừa cưỡi ngựa chạy đến bờ sông, nhìn sông nước mênh mông chẳng kịp thở mà khuyên Đinh Công:
- Sở trường của Thiên Đức là chia cắt đội hình đối phương, dùng quân số ngang bằng hoặc áp đảo tiêu diệt từng phần. Kỳ này chúng dùng sông chia cắt đại quân làm hai nửa, ngài phải mau hạ lệnh cho Phác Thiên Điêu tướng quân thu binh, tìm lối trở về gấp mới được.
Đinh Công đang bối rối, chẳng có ý tưởng nào, lập tức nghe theo, sai quân hầu lấy thuyền bọn Dĩ để lại, chèo qua sông truyền lệnh thu quân gấp.
Dăm chục cái thuyền Quách Cư Dĩ để lại lúc này mới hữu dụng làm sao.