Chương 67: Đại khai sát giới
Toàn bộ quân của Tả Đô đốc Phạm Tu áp sát đối phương, trong thế bị vây công hai mặt, trong làng Nhất Vạn đã hạ cầu đổ quân ra đánh, Trương Lôi chỉ còn cách cho lui quân nhưng kẻ đánh trống bị hạ, trống thủng một lỗ gõ không ra tiếng gì.
Trương Lôi hạ lệnh rút không được, phó tướng bị vây mà bỏ chạy cùng hậu quân thì mất mặt, nộ khí xung thiên, Trương Lôi muốn một trận sống mái và địch quân gần nhất lại chính là bọn Thiên Bình.
Trương Lôi không nói không rằng rút trường kiếm xông đến gạt binh sĩ sang một bên quyết diệt đối thủ cho bằng được. Trương Lôi nhắm Thiên Bình mà đánh vì cô chính là kẻ phi đao. Những người như Trương Lôi hay Chu Diện rất ghét kẻ dùng ám khí.
Thiên Bình đỡ được một kiếm vội thối lui vài bước, gạt được một đường kiếm khác nhắm vào bụng. Trương Lôi cao lớn lại dùng trường kiếm, Thiên Bình thấp bé mà cây gậy ba trắc chỉ dài bảy mươi phân. Bình vừa chống đỡ vừa luôn miệng hét bảo Chương mau chạy. Trương Lôi được thể nhắm tử huyệt của đối phương mà đâm chém.
Trương Lôi thấy một gã trai đứng thẳng người giơ vật gì đó, cảnh giác ám khí vội lùi lại hai bước.
-Đám súc sinh chúng bay dám dùng ám khí ư? Một lũ chuột nhắt, đêm nay không phải ta thì là chúng bay nằm xuống đất này. Ta sẽ cho đôi cẩu nam nữ chúng bay chôn chung một hố.
Chương đứng đó mặc cho Thiên Bình ra sức đẩy cậu về sau, súng đã lên đạn, thứ này thường được Chương đem ra lau chùi, là thứ v·ũ k·hí phòng thân không thể dùng tuỳ tiện nhưng tướng địch ngay trước mặt, mà Thiên Bình đang gặp thế bất lợi.
Tướng địch vung kiếm nhắm Thiên Bình chém tới nhưng Chương kịp bóp cò mà không hề nhắm mắt.
Đoàng!
Một âm thanh khô khốc, chát chúa vang lên kèm theo chớp lửa đầu nòng. Với khoảng cách chưa đầy năm mét, bắn trượt còn khó hơn bắn trúng. Viên đạn có lẽ trúng vai phải của tướng địch bởi Chương thấy ông ta bị lật người về phía ấy ngã ra đất. Ông ta định chống kiếm đứng dậy nhưng cơ thể dường như mất hết sức lực.
Âm thanh vừa rồi khiến Thiên Bình đứng cạnh bên giật mình đánh rơi gậy, nét mặt lộ rõ vẻ kinh sợ. Mấy nữ binh và binh sĩ đang giao chiến với đối phương nghe âm thanh cũng giật mình nhảy vội về phía sau ngơ ngác nhìn quanh.
-Quân… quân… khốn…
-Khôn thì buông kiếm đầu hàng, còn cố thì máu chảy ra nhiều ông cũng sẽ c·hết thôi.
Trương Lôi không hổ danh võ tướng, ông ta gắng gượng đứng dậy, máu loang lổ nơi bả vai, thanh kiếm chĩa mũi về phía Chương run rẩy.
-Bỏ kiếm xuống, nếu ta nổ thêm một lần nữa thì ông không còn cơ hội sống đâu, bỏ xuống!
Trương Lôi vẫn cứng đầu, vung kiếm định lao đến nhưng chỉ được hai bước thì ngã sấp mặt xuống cỏ nằm bất động. Chương tiến đến lấy kiếm khỏi tay ông ta, nói với những kẻ đứng phía trước:
-Chủ tướng các người đã bị hạ, nếu không buông binh khí thì ta diệt các người.
Một kẻ lớn gan cầm đoản đao xông lên, Chương bắt buộc phải bóp cò thêm lần nữa, đối phương khựng lại, đưa tay ôm lấy bụng, lảo đảo rồi đổ sập. Âm thanh khô khốc cùng chớp lửa đầu nòng lần này thực sự làm kinh kh·iếp những kẻ nhìn thấy, ngay cả mấy binh sĩ Thiên Đức nhìn thấy cũng vô thức buông đao đứng ngây ra.
Chương vẩy khẩu súng ra lệnh:
-Các người nằm xuống, để hai tay ra sau gáy. Kẻ nào không muốn sống cứ xông lên, đêm nay ta đại khai sát giới.
Lời của Chương có hiệu quả ngay tức thì, hàng chục binh sĩ đối phương run rẩy vội nằm úp mặt xuống đất. Chương phải thét ra lệnh đến lần thứ hai thì quân sĩ dưới quyền mới hoàn hồn, lóng ngóng nhặt binh khí áp giải những kẻ địch đầu hàng ra một chỗ xa đến ba mươi trượng.
Thiên Bình nãy giờ như người mất hồn, ngồi phịch xuống đất nhìn Chương không chớp mắt. Cô đã từng nhiều lần nghe Chương nói mỗi khi chó lửa sủa sẽ lấy một mạng người nhưng dù cố tưởng tượng bao nhiêu đi nữa Thiên Bình cũng không thể nào hình dung được cho đến đêm nay tận mắt thấy chớp lửa cùng thứ âm thanh lạ lẫm. Hai âm thanh quả nhiên lấy hai mạng người, đây đích thị là thần khí, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Chương thét lạc cả giọng:
-Tướng bị hạ rồi, bị hạ rồi. Lại đây giúp ta một tay.
Không phải tất cả đều nghe thấy nhưng vài quân sĩ đã rời khỏi vòng chiến đến giúp Chương khiêng Trương Lôi ra xa. Thiên Bình như người mất hồn, Chương phải nhặt gậy và dắt cô theo.
-Đừng có ngây ra như vậy, anh cũng không muốn dùng đâu nhưng nếu không dùng đến sợ là hai chúng ta khó toàn mạng.
Thiên Bình chỉ gật gật ra vẻ đã hiểu còn đâu sự chú ý đều dồn vào thứ Chương đang cầm trên tay. Chương hiểu Thiên Bình đang bị sốc nên có giải thích gì cũng khó. Trong khi đó, mùi thuốc súng thoảng qua hoặc do âm thanh kích thích não bộ mà Chương tuyệt nhiên không run sợ. Hạ một binh sĩ không phải điều cậu muốn song có thể giúp vài người khác đỡ bị m·ất m·ạng. Chính điều này khiến Chương cảm thấy không tội lỗi hoặc cậu cố bào chữa cho bản thân.
-Xé chỗ áo thấm máu của ông ta ra. - Chương nói với mấy người. - Ta cần ba cô giúp, mấy người mau đi báo tướng giặc, Trương Lôi, đã b·ị b·ắt.
Mấy cô gái xé áo Trương Lôi, dưới ánh trăng vàng nhạt, có thể thấy trên vai ông ta có một lỗ thủng bằng ngón tay đang không ngừng chảy máu.
-Xé nhỏ áo quấn lại đừng cho máu chảy, mau đưa ông ta về làng Tam Vạn, nhanh may ra còn cứu kịp.
Ba cô gái quấn thật nhanh, bịt chặt v·ết t·hương hở lại rồi khiêng Trương Lôi đi. Một vài tù binh thấy vậy bèn xin được giúp sức, Chương liền đồng ý nhưng nhắc:
-Các người lúc nguy khốn mà không bỏ chủ tướng chạy thoát thân đều là những kẻ nên dùng. Song ta nhắc thêm một lần, đừng có ý chống cự ta, ta trọng người nghĩa khí không có nghĩa là không dám loại bỏ.
Thiên Bình đưa cho Chương hai phi đao rồi ở lại trận chiến.
Trương Lôi được đặt lên một cái chõng tre, có bao nhiêu đèn dầu ở những nhà chung quanh đều được đem đến. Chương nhờ mấy bà đun cho hai nồi nước sôi để khử trùng. Bao lần xem phim đây là lần đầu tiên Chương vận dụng mớ kiến thức phim ảnh cứu người. Tất nhiên vẫn là chỉ tay năm ngón.
Mấy bà được nhờ đi hái những thứ lá giúp cầm máu, hai phi đao nhọn hoắt, sắc cạnh Bình đưa, Chương ngâm trong nước ấm, có bỏ muối. Miệng v·ết t·hương cũng dùng vải nhúng qua nước muối lau.
-Các người nghe đây, chốc nữa phải giữ tay giữ chân ông này cho chặt, sẽ đau lắm.
Một cái đũa cả nhét ngang miệng Trương Lôi. Chương giải thích cho nữ binh nghe. Đại ý là trong cái lỗ sâu của v·ết t·hương khoảng hai đốt ngón tay có một vật nhỏ như ngón tay út trẻ con làm bằng đồng. Cần phải rạch v·ết t·hương rộng ra một chút, tìm cách gắp vật đó ra, gắp càng sớm thì càng có cơ may sống sót.
Một nữ binh rạch v·ết t·hương thành thục, cô ta rất khéo tay. Phi đao được hơ trên ngọn lửa, đôi bàn tay của nữ binh cũng phải rửa sạch bằng nước muối. Chương sợ nhiễm trùng sẽ khó cứu, chỉ mong mọi thứ không quá tệ.
Trương Lôi c·hết đi sống lại đến hai, ba lần đều bị ghì chặt không thể cựa quậy và một khắc trôi qua, viên đạn đã được gắp ra bằng… một cái đũa tre chẻ nhỏ mấy lần. Trương Lôi mất nhiều máu, mặt mày tím tái nằm th·iếp đi.
Thiên Bình dẫn đội nữ binh trở lại làng Tam Vạn khi Ngọc đang dùng kim chỉ khâu v·ết t·hương cho Trương Lôi. Sau đó một nắm lá giã nhuyễn đắp lên v·ết t·hương cầm máu.
-Ông ta tỉnh sẽ khát nước nhưng cho uống ít thôi, cho ông ta uống nhiều là các người g·iết ông ta đấy. Ở đây canh chừng, nếu trán ông ta nóng quá thì gọi, ta ở bên ngoài.
Chương ra sân, tìm một chỗ ngồi phệt xuống ngẫm nghĩ những việc vừa xảy ra. Chính cậu cũng thấy mình khó hiểu, hạ sát rồi lại tìm cách cứu. Dòng suy nghĩ của Chương dừng lại khi Thiên Bình đến ngồi gần bên.
-Ông ta sẽ sống chứ anh?
-Hy vọng ông ta sẽ vượt qua được.
-Anh thật lạ, tự tay hạ ông ta rồi cũng chính anh muốn cứu ông ta.
-Anh bảo rồi, mạng người rất quý. Diệt một người mà cứu được nhiều người khác thì đành nhưng cứu một người có thể cứu cuộc sống của nhiều người khác sẽ tốt hơn em ạ.
-Em chưa hiểu.
Chương chưa đáp lời thì Cao Lịch tìm đến báo rằng đã dẫn giải Chu Diện và quân sĩ của ông ta về đến, đang chờ ở rìa làng. Hoá ra Thiên Bình báo tin cho Cao Lịch, Chương cảm thấy khá hài lòng.
-Tạm thời cho họ ở tạm ngoài ấy chờ trời sáng, cho ăn uống và đừng trói ba người thành một tụ nữa. Cần gieo mầm vào lòng họ, mai ta sẽ có cách xử trí.
Thiên Bình cho Chương biết đội nữ binh thiệt mất năm người, hơn chục người khác b·ị t·hương và mất mười con ngựa tốt. Đã bắt được Lý Văn Ba. Quân sĩ của Trương Lôi có gần trăm kẻ trốn thoát được về bờ bên kia vì bọn Kiều Công Ngạn cho quân sang ứng cứu.
-Bắt sống được bao nhiêu?
-Đang kiểm đếm nhưng không ít hơn sáu trăm đâu anh, gồm cả những kẻ b·ị t·hương.
-Vậy họ thiệt hại đến ba trăm?
-Chừng đó hoặc hơn.
Chương thở dài não ruột dù biết c·hiến t·ranh không phải trò chơi con trẻ. Một khi xung trận ắt có t·hương v·ong, chẳng thể nào khác được, có chăng là làm sao giảm bớt đi. Họ là dân châu Vũ Ninh, là dân Vạn Xuân và cũng chẳng oán thù gì với Chương.
Thiên Bình cho biết những kẻ b·ị b·ắt sống còn khoẻ mạnh đã áp giải về làng mới, những người b·ị t·hương của hai bên đều đưa vào làng Nhị Vạn cùng Thiên Gia Bảo Hựu quân. Yết Kiêu và hơn trăm quân trấn phía bờ sông phòng bị.
Phần sau Chương không còn nghe rõ vì cậu biết Tả Đô đốc Phạm Tu sẽ thu dọn tàn cuộc mau lẹ. Điều khiến Chương buồn và rơi vào trầm tư ấy là Thiên Gia Bảo Hựu quân cũng có trăm người nằm xuống. Duệ cũng tìm đến báo rằng quân Thiên Đức thiệt hại ba mươi bảy người, b·ị t·hương hơn bốn mươi.
-Những binh sĩ t·hiệt m·ạng chôn cất riêng một chỗ, chiều mai tập hợp toàn bộ quân Thiên Đức tiễn biệt họ. - Chương nói với Duệ. - Em nhớ lập danh sách, cử người đến báo tin cho gia đình họ. Sau này hàng tháng số tiền lương của những người ấy sẽ gửi về gia đình họ.
Chương nghĩ đấy là những điều tốt nhất có thể làm cho những người nằm xuống.
-À khoan đã! - Chương gọi Duệ lại. - Tử sĩ bên kia thì sao?
-Thường sẽ chôn họ chung một nấm, anh có ý gì khác?
-Em chọn vài kẻ b·ị t·hương nhẹ thả luôn họ về bờ Bắc, nhắn Kiều Công Ngạn cho người sang thu dọn quân binh t·ử t·rận. Nhớ nói với anh Di đây là ý kiến riêng của anh.
Duệ lập tức đi ngay nhưng dù Duệ đã thả hai nhóm hơn chục quân sĩ b·ị t·hương nặng lẫn nhẹ cho Yết Kiêu chở qua sông thì Kiều Công Ngạn vẫn không đưa quân sang thu dọn vì sợ trúng kế bởi chỉ một đêm Ngạn mất trắng một nghìn ba trăm quân trong khi không rõ cớ sự. Song Chương đã lợi dụng việc ấy đánh vào lòng quân sĩ của Trương Lôi và cả quân sĩ bên bờ Bắc.
Trời sáng rõ, Trương Lôi lên cơn sốt mê man. Chương đến kiểm tra thì đoán ông ta có thể bị nhiễm trùng nhưng kiến thức y khoa của Chương không có. Sau việc này, Chương nhận ra đội quân cần có đội ngũ y tế, điều mà bấy lâu nay cậu chưa nghĩ đến.
-Đừng lo, ta sẽ có cách! - Chương trấn an những binh sĩ túc trực bên Trương Lôi. - Ta sẽ cố cứu ông ta cho bằng được.
Chương bảo đem một bát nước đến, thấy mọi người chăm chú theo dõi nhất cứ nhất động của mình, gồm cả Thiên Bình thì Chương lại nảy ra sáng kiến giả thần giả quỷ. Cậu nhắm mắt, miệng lẩm bẩm vài câu vô nghĩa rồi lấy ra viên thuốc sủi hạ sốt cấp tốc.
-Đây là linh đan luyện mấy năm mới thành, ta không có nhiều. Thầy ta cho để phòng thân nhưng nay Trương Lôi nguy cấp nên đành phải dùng.
Dứt lời, Chương thả viên thuốc vào bát, bọt sủi lên khiến người nào người nấy tròn mắt. Chương thầm nghĩ:
-“Khuất phục các người bằng sức mạnh không hết thì dùng… mẹo vậy.”
Chương bảo mấy binh sĩ cậy miệng đổ thứ nước trong bát cho Trương Lôi uống. May sao nửa canh giờ sau Trương Lôi hạ sốt.
-Xin hỏi ngài có phải là chủ tướng của quân Thiên Đức?
Một binh sĩ hỏi Chương, Chương khẽ gật đầu. Mấy binh sĩ liền quỳ gối chắp hai tay nói:
-Tạ ngài đã không g·iết lại còn ra sức cứu chủ tướng của chúng ta. Mạng của chúng ta sau này thuộc về ngài.
-Không cần phải nói những lời ấy, đánh là việc đánh, cứu là việc cứu. Nếu các anh không có ý chống ta thì ta cũng không hại các anh làm gì. Đứng lên đi.
-Bọn chúng ta có thể biết cao danh quý tính của ngài không, thưa chủ tướng?
-Anh ấy là Mạc Thiên Chương, Thiếu uý, là chủ tướng của Thiên Đức quân. Người có thể hô mưa gọi gió, sai khiến quỷ thần.
Thiên Bình đã trả lời thay nhưng Chương vội gạt đi:
-Ta cũng chỉ là người thường mà thôi. Bây giờ các anh hãy ở lại chăm cho Trương Lôi, nếu ông ta lại sốt cao, có dấu hiệu co giật thì mau gọi ta.
Chương rời làng Tam Vạn dẫn theo đội nữ binh đến cánh đồng trống phía trước làng Nhất Vạn, nơi mà thây người còn nằm đầy. Duệ nói đếm trước sau thì có ba trăm năm mươi bốn quân Trương Lôi t·ử t·rận. Số b·ị t·hương đang chữa trị trong làng Nhất Vạn còn hơn năm mươi. Ở làng mới dựng bây giờ chật ních quân sĩ, cả số trước đây và mới dẫn về là gần bảy trăm.
Một con số quá lớn!
Ban đầu dựng làng ấy tính dụ dân của Vũ Ninh vương sang mà thành ra toàn binh sĩ. Chương đã có dự liệu nên theo Duệ thẳng đến ngôi làng chưa có tên, nằm ở phía Đông làng Nhất Vạn, chếch về hướng Đông Bắc của làng Nhị Vạn. Chương gặp Bỉnh Di, cả hai người nào người nấy đều cười tươi. Bỉnh Di đồng ý cho làm một bãi tha ma cạnh làng mới và ngay sau đó, hơn một trăm quân sĩ của Trương Lôi được chọn ra khiêng xác binh sĩ t·ử t·rận về đặt ngay ngắn phía mặt tiền ngôi làng vừa dựng xong.
Chẳng cần nói cũng biết, ngọn lửa uất hận hiện lên trong mắt những kẻ mới b·ị b·ắt sống trong đêm nhưng họ không dám manh động vì vài trăm Thiên Gia Bảo Hựu quân canh giữ.
Một cái ghế tre được đem đến, Chương đứng lên cho thêm cao và hỏi những tù binh đang xếp thành hàng trước mặt:
-Trong các người ai là Lý Văn Ba thì bước ra nói chuyện.
Lý Văn Ba từ đám quân bước lên nhìn Chương như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Chào tướng quân, ta tên Chương, là chủ tướng quân Thiên Đức.
-Ngươi đã bắt được bọn ta, bọn ta thua thì chịu nhưng không phục.
-Hử? Sao lại không phục?
-Ngươi đem tử sĩ đến dằn mặt chúng ta ư? Nói cho ngươi hay, bọn ta thua vì trúng kế chứ không đời nào chịu thua bọn tép riu các người.
Chương nhoẻn miệng cười, giọng ôn tồn:
-Thua là thua chứ ta không cần các người phục hay không phục. Các người có thể mạnh nhưng thiếu cái này. - Chương dùng ngón trỏ gõ nhẹ vài thái dương vài cái. - Ta cũng không có ý doạ hay khoe chiến tích gì với các người, điều ấy không đáng để làm, ta không phải trẻ lên ba.
Đoạn Chương chỉ vào những tử sĩ và nói:
-Đêm qua ta đã thả hơn chục kẻ về báo tin cho Kiều Công Ngạn sang thu dọn binh sĩ t·ử t·rận nhưng bây giờ trời đã sáng rõ, mặt trời sắp lên cao. Người đ·ã c·hết là hết tội, hết ân oán. Chúng ta đều nói chung một thứ tiếng, chung một dòng giống mà phải đánh nhau cũng là bất đắc dĩ.
-Ngươi định làm gì? - Lý Văn Ba gằn giọng. - Đừng hòng lung lạc bọn ta, phận làm tôi không thể có hai chủ.
-Ồ! Ta thì không có ý đấy. Các người nhìn xem, số binh sĩ này cần được chôn cất tử tế. Lần lượt hai mươi người bước lên nhận mặt để biết tên tuổi, quê quán của những người t·ử t·rận sau đó chôn cất họ ven làng. Họ là đồng đội của các người, anh em của các người nên làm cho tử tế.
Dứt lời, Chương nhảy xuống ghế định rời đi thì Lý Văn Ba hỏi với theo:
-Ngươi có phải là kẻ đã s·át h·ại chủ tướng của bọn ta?
-Cũng không hẳn! - Chương thản nhiên đáp. - Ta đang cố sức cứu ông ta.
-Ngươi là k·ẻ g·ian hùng thâm độc.
-Ta là người như thế nào không phải do ông quyết định. Thay vì ở đó căm giận ta thì mau cho binh sĩ lo hậu sự những n·gười đ·ã k·huất, một người làm tướng như ông hẳn biết phải làm gì.
Rời khỏi làng mới, Chương bảo Duệ đem hết quân sĩ b·ị t·hương của Trương Lôi và Lý Văn Ba ra làng này, cốt sao cho họ tai nghe mắt thấy những gì bọn Chương làm rồi thả hết về bờ Bắc.
-Một công đôi việc. - Chương giải thích với Duệ, Bình và Lượng. - Chúng ta không giữ người b·ị t·hương làm gì, hãy để Kiều Công Ngạn lo việc ấy. Ta cần hơn năm mươi cái miệng nói tốt về chúng ta, khéo léo phao tin nếu Kiều Công Ngạn đưa quân vượt sông giải cứu thì chúng ta sẽ đốt trụi cả làng ấy không để sót kẻ nào.
Bình và Duệ đi rồi, Chương mới hỏi Lượng:
-Anh giận ta đúng chứ?
-Ta không dám giận thầy.
-Ta biết anh thương cô Bình, coi cô ấy như em gái nhưng anh Lượng ạ, ai rồi cũng lớn. Anh rồi cũng là tướng, Thiên Bình cũng sẽ vậy, không thể lo mãi được.
-Nhưng cái Bình có thân phận đặc biệt.
-Đặc biệt chỗ nào?
Lượng nín thinh không đáp, Chương nói:
-Nếu cô ấy có thân phận đặc biệt thì việc cô ấy làm cũng phải đặc biệt. Ngay cả anh cũng vậy, anh là con của Tả Đô đốc, liệu anh có muốn quân sĩ nghe lệnh anh chỉ vì anh là con của chủ tướng?
-Tất nhiên là không.
-Thiên Bình cũng vậy, Duệ cũng vậy, cả các cô gái khác cũng thế. Họ sẽ tự đi lên bằng khả năng của họ chứ không phải bằng thân phận. Ta nghĩ anh Lượng hiểu.
Lượng lặng im không nói. Chương hạ giọng:
-Anh chú tâm bảo vệ Thiên Bình là tốt thôi nhưng vì vậy mà anh quên luôn việc phải tìm tướng giặc mà đánh. Chúng ta đứng đầu, sai sót của chúng ta sẽ phải trả giá bằng tính mạng của binh sĩ. Ta nhớ là Tả Đô đốc cũng có dặn nhiều lần việc này. Nay mai xong việc kiểu gì Tả Đô đốc cũng trách phạt ta.
-Lỗi của ta, không liên quan đến thầy.
-Ta là chủ tướng, anh Lượng sai thì ta chịu tội. Ta mong anh nhớ điều ấy để sau quản quân cho tốt. Ngoài việc ấy ra thì những gì anh làm đều không chê vào đâu được cả. Với lại ta cũng mong anh giúp cho, nếu anh là tay phải thì Thiên Bình và Duệ sẽ là tay trái của ta. Người thiếu mất một tay làm gì cũng khó. Anh quản không hết, ta quản không hết, thêm người quản mới là kế lâu dài.
Chương đi một đoạn, Lượng mới chạy theo nói:
-Thằng Lợi nói với ta việc nữ binh khổ luyện ban đêm, sau này ta sẽ giúp các cô ấy.
Chương vỗ bắp tay của Lượng:
-Là giúp chính chúng ta, tự ta giúp ta anh Lượng ạ.
-Thầy không giận ta chứ?
-Chuyện gì cần nói đã nói rồi, sao lại giận.
-Ta hứa với thầy ngày sau sẽ chú ý hơn.
-Cần gì phải hứa, anh Lượng cứ làm tốt tự nhiên người khác sẽ thấy.
-Liệu thầy có thật là hai mươi tuổi không? Ta nghe Thiên Bình nói thầy sinh năm Nhâm Thìn, đúng ra phải hai mươi bảy chứ?
-Tuổi tác chỉ là con số tượng trưng, anh để tâm làm gì. Mỗi chúng ta có khả năng khác nhau, giúp nhau cùng tốt là được.
Kể từ đó, Phạm Cự Lượng nhất nhất tin rằng Chương hai mươi bảy tuổi. Trước đêm đánh với Trương Lôi, Lượng mới phục bảy phần. Sau đêm ấy thì phục cả mười phần là vậy.