Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 88: Nữ tử nhập thành




Chương 88: Nữ tử nhập thành

Vũ Ninh vương nghe tin sứ giả của Thiên Đức quân xin được gặp liền cho gọi hai ban văn võ đến phủ. Chẳng riêng Vũ Ninh vương mà tất cả bá quan văn võ dưới trướng đều xì xào khi sứ giả của Thiên Đức quân lại là hai cô gái còn trẻ, cô nào cô nấy đều xinh đẹp.

Sứ tướng Khánh biết một trong hai cô gái, đó là Lâm Uyển Như, thương nhân Lâm gia vẫn thường mua ngũ cốc và bán vải vóc, muối mắm, đôi khi là ngựa cho quân của Khánh.

-Thiên Đức quân hết người hay s·ợ c·hết mà lại sai sứ giả là hai tiểu thư đến?

-Thưa ngài, tiểu nữ là thương nhân làm ăn với nhiều bên, rõ đường đi nước bước nên được chủ tướng Thiên Đức nhờ làm sứ giả. Cô này là Nguyễn Diệu Huyền, Trợ lý quân lực kiêm thư ký riêng của chủ tướng Thiên Đức quân. Cô ấy đến để chuyển lời.

-Trợ lý quân lực là gì? Thư ký là gì?

-Có thể coi như người thân cận, thay mặt chủ tướng Thiên Đức, thưa ngài.

Vũ Ninh vương nhăn mặt cười hắt ra, hai bên tả hữu cũng cười vang, có kẻ nào đó nói:

-Cô ta mới đôi mươi biết gì đại sự? Hẳn là người tình hoặc thê th·iếp của kẻ tự xưng làm loạn kia mà thôi.

Tiếng cười chế giễu ngày càng lớn nhưng hai cô gái vẫn bình thản như không.

-Tiểu nữ nghe nói dưới trướng Vũ Ninh vương anh minh có nhiều bậc hiền tài, nho sĩ nhiều không đếm hết. - Duệ chắp tay cung kính nói. - Lần đầu được đến diện kiến Vương nào ngờ nhân sĩ của người cũng chỉ là những kẻ cao cao tại thượng, tầm nhìn hạn hẹp, coi thường kẻ khác. Xưa nay bậc sĩ phu thường nho nhã, lời nói ra không thể giống kẻ thất học đầu đường xó chợ. Xin Vương thứ lỗi nếu tiểu nữ nói gì mạo phạm.

-Con ranh miệng hôi sữa này dám mắng bọn ông ư? Mày to gan đến vậy?

-Xin hỏi ngài đây là…?

-Ta tự là Nhật Hiệu.

-Nhật Hiệu đại nhân chắc nghe nhầm, tiểu nữ đang không có nói ngài sao ngài lại vơ vào?

-Con… ả này miệng mồm… hừ!

-Thưa Vương, thưa các đại nhân. Ở chỗ tiểu nữ khi khách đến mà chủ tướng tiếp chuyện, kẻ dưới chỉ được phép nói khi chủ tướng cho. Dù khách có thế nào cũng là khách, các ngài đây nhục mạ ta, xem thường chủ tướng của ta trong khi ta là sứ giả, theo phép tắc xưa nay là không đúng.

-Đất Vạn Xuân xưa nay sứ giả chưa bao giờ là nữ nhân, việc của ngươi là ở trong bếp và trên giường.

-Lời Nhật Hiệu đại nhân nói quả không sai nhưng Thiên Đức quân từ lúc dựng cờ đến nay chỉ xem tài chứ không để tâm đến tuổi tác hay nam nữ. Có tài sẽ được trọng dụng.



-Hừ! Ý ngươi nói ngươi là kẻ có tài ư? Ngươi được bao nhiêu tuổi?

-Ta năm nay mười chín.

-Vậy tài của ngươi là gì?

-Nay ta đến yết kiến Vương, không phải thi tài. Nếu Nhật Hiệu đại nhân muốn biết tài của ta, ngài hẳn là bậc nho sĩ, ta sẵn sàng phân cao thấp với ngài. Ta thua chẳng sao vì ta còn trẻ hãy phải học nhiều nhưng ngài không thắng được ta e là thiên hạ chê cười ngài.

Vũ Ninh vương lệnh cho im thì cuộc đấu khẩu giữa Duệ và Nhật Hiệu mới ngưng.

-Hai cô là sứ giả, thư của các cô đâu?

Duệ lấy ra một tờ giấy cuộn tròn có buộc vải màu vàng đưa ra khiến kẻ nào kẻ nấy trố mắt nhìn rồi quay ra thì thầm to nhỏ với nhau. Xưa nay thứ vải màu vàng chẳng ai dám dùng, dùng chúng chẳng khác nào vỗ ngực xưng đế. Tội này đáng bêu đầu.

Duệ cũng biết những người xung quanh đang nghĩ gì nhưng cô chẳng để tâm.

-Cái gì? Bồi thường chiến phí? Hỗn láo!

Vũ Ninh vương nộ khí xung thiên đập mạnh tay xuống bàn quát lớn. Ông chỉ mặt Duệ, mắng:

-Chúng bay thật ngang ngược, ở gầm trời này chưa có kẻ nào dám nghĩ chứ đừng nói đến uy h·iếp ta. Một đám ngông cuồng, các ngươi thắng ta được hai trận cỏn con với thứ mưu kế hạ đẳng đã lên mặt nghĩ mình là ông trời con ư?

-Thưa Vương, chẳng hay ngài vì sao lại tức giận? Ngài có thể cho tiểu nữ tỏ tường được không?

Vũ Ninh vương nghiến răng nhìn Duệ rồi thả mình xuống ghế, ra hiệu đưa thư cho tả hữu cùng biết.

-Các người là một lũ cắc ké, quân của các người được bao nhiêu mà dám đặt điều kiện với ta chứ? Đến như Tô Trung Từ còn phải nhìn thái độ của ta mà hành sự mà các người… hừ!

-Thưa vương, chủ tướng của tiểu nữ không phải Tô Trung Từ.

-Ý ngươi là…

-Là chủ tướng của tiểu nữ đâu cần phải nhìn thái độ của Vương mà hành sự.

-Hỗn láo! Bay đâu túm nó lại đem ra ngoài đánh năm mươi trượng.

-Vũ Ninh vương, ngài đừng quá nóng giận. - Lâm Uyển Như nói. - Xưa nay hai bên giao chiến không đánh g·iết sứ giả. Việc Diệu Huyền cô nương đây đến thành Bát Vạn dân bờ Nam đều biết, quân sĩ ngài cũng biết. Chuyện ngài đánh sứ giả đồn ra thật khó ăn nói, sau ai còn dám đến gặp ngài nữa.



-Hừ! Sứ giả là nữ nhân xưa nay chưa từng thấy, đã vậy còn trẻ tuổi, biết trời cao đất dày là gì mà ăn nói. Được, Uyển Như tiểu thư đã có lời như vậy thì ta bỏ qua.

Đoạn Vũ Ninh vương nói với Duệ:

-Về nói với chủ tướng của cô là ta đây không đáp ứng yêu cầu của hắn. Nói hắn chuẩn bị đi, ta sẽ kéo sang dạy hắn một bài học để xem mày ngang mũi dọc ra sao lại to gan lớn mật đến vậy.

-Thưa Vương, trước tiểu nữ xin ngài thứ lỗi nếu đã mạo phạm khiến ngài tức giận. Sau, tiểu nữ đội ơn ngài đã không trách phạt. Tiểu nữ sẽ chuyển lời của Vương đến chủ tướng vì chủ tướng của tiểu nữ cũng mong chờ lâu lắm rồi. Tiểu nữ xin cáo lui ạ.

Duệ lùi vài bước ra cửa thì Vũ Ninh vương bảo dừng lại, hỏi:

-Ngươi vừa nói chủ tướng của ngươi mong chờ cái gì?

-Bẩm Vương, là giao chiến đấy ạ. Chủ tướng của tiểu nữ có dặn thêm, nếu Vũ Ninh vương không kéo quân sang thì nửa tuần trăng nữa chủ tướng sẽ dẫn Thiên Đức quân vượt sông đánh vào thành Bát Vạn.

-Hả?

Vũ Ninh vương và đám bầy tôi ngẩn người nhìn nhau rồi cười phá lên. Sứ tướng Khánh còn hỏi lại, Duệ nhẹ nhàng trả lời khiến cả đám cười thêm một hồi.

-Tính cả đám Thiên Gia Bảo Hựu nữa thì chúng bay không quá năm nghìn quân bao gồm cả những kẻ hèn nhát đã trở giáo. Chúng bay lấy cái gan ở đâu mà đánh vào đây? Thật nực cười.

Sứ tướng Khánh nhếch miệng cười khinh bỉ.

-Theo như tiểu nữ biết thì toàn bộ bố trí trong thành Bát Vạn đã được vẽ sơ đồ. Nếu ngài muốn thì tiểu nữ có thể nói cho ngài biết vị trí đóng của từng quân doanh, phủ, lầu của từng quan lớn nhỏ kèm theo số binh mã trong từng phủ. Tất nhiên không đúng tuyệt đối số quân vì đấy là số liệu của nửa tháng trước.

Khánh nghệt mặt nhìn Vũ Ninh vương, điều Duệ nói có lý vì đám phản tặc có nhiều Đại tướng quân.

-Các ngài có một vạn hay hai vạn trong thành cũng vậy cả thôi. - Duệ nói tiếp. - Mấy ngày hôm nay chủ tướng của tiểu nữ đã cho thần pháo bắn qua sông, các ngài cũng thấy những viên đá và chông rồi, sông rộng bao nhiêu? Một trăm trượng? Tháp canh của các ngài cách bờ sông bao xa? Tiểu nữ nói vậy ngài Sứ tướng ắt hiểu.

-Cô gái! Chỉ với mấy cục đá ấy mà dám đem quân sang đánh thành, ta thật sợ đám trẻ các người.

-Đổ quân lên bờ trong khi hàng trăm viên đá lớn như vậy, Sứ tướng cầm binh nhiều năm, ngài ngắm xem có cho cung tiễn hay bộ binh áp sát đẩy được quân Thiên Đức xuống sông không? Hai trăm thần pháo, một loạt bắn ra hai trăm quả. Binh sĩ của ngài xông lên được dăm bước chân thì hai trăm quả khác rơi xuống đầu. Điều này ngài có khi còn rõ hơn tiểu nữ vì cả nghìn binh sĩ dưới trướng ngài đã m·ất m·ạng trong chưa đầy một khắc trong khi quân Thiên Đức không mất một người nào.

-Ngươi cứ tự nhiên nói, ta đang nghe.



-Quân sĩ của ngài đông gấp đôi nhưng ngài có xua quân cảm tử xông lên cũng chả làm gì được vì họ t·ử t·rận trong cơn mưa đá cả rồi. Thành Bát Vạn cao có mười trượng, cũng chỉ bằng ngọn tre, ngài hỏi Tả tướng quân Kiều Công Ngạn sẽ rõ những thứ ấy bay cao và xa thế nào. Với lại, đêm nào đội pháo binh cũng thay nhau tập bắn qua sông chính là để canh tầm bắn qua tường thành nhắm đến các phủ, các doanh.

-Xem ra ngươi không phải là một cô gái tầm thường, ta đã đánh giá thấp cô rồi, cô gái.

-Một đứa bé mười ba tuổi có thể làm được thì tiểu nữ tin mình cũng làm được. Tối nay các ngài quá bộ ra gần bờ sông xem thử. Lời tiểu nữ nói là thật, sao phải đối gạt.

Khánh nín họng vì không muốn bị bóc mẽ vụ Thái Hương lừa.

-Hai người về khách điếm nghỉ tạm, chúng ta cần bàn bạc rồi phúc đáp vào sáng mai. Nhưng đừng hy vọng gì vào việc ta đáp ứng các người. Trong tay chỉ có năm nghìn quân mà dám hung hăng đánh ta ư? Ta chờ.

-Vậy bọn tiểu nữ còn ở lại làm gì?

-Thư chủ tướng ngươi gửi có viết ta nên trả lời sau một giấc ngủ ngon. Ta thấy rất lạ. Chủ tướng của ngươi chỉ là một tráng niên tuổi đôi mươi, ta cũng muốn xem là thần thánh phương nào.

Duệ và Uyển Như được cho lui, bỏ lại sau lưng những tràng cười và hàng tá lời dè bỉu.

-Một lũ đần độn, sáng mai sẽ tỉnh ngộ thôi. - Lâm Uyển Như cười gian trá. - Cuộc đời ta hai mươi hai năm, dạo gần đây mới thấy thú vị. Cảm giác nhìn kẻ khác bị lừa thật là thích.

-Chị là thương nhân, mua thấp bán cao cũng là lừa người rồi, lừa nhiều quá nên không còn vui?

-Buôn bán không phải lừa lọc mà dùng trí khôn đổi thành tiền tài. Chị nghĩ mình tài nhưng so với việc anh Chương lừa cả vạn người một lúc thì chị thấy mình đúng là trẻ con.

-Chị nghĩ bọn họ sẽ trả lời ra sao?

-Đám lớn tuổi này trọng mặt mũi, có thể sẽ đáp ứng nhưng sẽ nói ra ngoài với lý lẽ nào đó xuôi tai. Kẻ độn tri cũng thấy gã Sứ tướng và Tả tướng quân mặt trắng bệch. Gã Tả tướng quân đó bây giờ các vàng cũng không dẫn quân qua đâu.

-Lần đầu tiên trong đời em được sang đây, nhà cửa, thành quách của họ đẹp thật. Sau này em sẽ bảo anh Chương đắp luỹ đẹp như thế này, mấy chị em mình sẽ có mỗi người một cái nhà đẹp và to hơn khách điếm này.

Lâm Uyển Như tủm tỉm cười.

-Chị ở kinh đô nên thấy thành quách ở đây cũng thường. Dạo trước anh Chương từng bảo sẽ có ngày đem vạn đôi giày cói về kinh thành, em hiểu ý chứ?

-Anh ấy sẽ làm được. Em gặp anh ấy đến nay mới được mươi tháng mà từ tay không đã trở thành như bây giờ, chị nghĩ năm sau sẽ thế nào?

-Gần nhất là Siêu Loại, theo chị nghĩ sẽ có ngày chị em mình ở Siêu Loại. Nơi ấy rộng rãi hơn, đông dân hơn.

-Tiện nhắc Siêu Loại em kể chị nghe chuyện này, là chuyện lần đầu anh Chương nắm tay em ấy.

Hai cô gái to to nhỏ nhỏ đến đêm mới ngủ, họ chẳng có chút lo sợ nào dù đơn thương độc mã giữa chốn ba quân bởi trước khi đi, Chương đã nói nếu hai cô có mệnh hệ gì sẽ san phẳng thành Bát Vạn, chó gà không tha. Một ngày không làm được thì sẽ dành cả đời chỉ để đánh thành Bát Vạn.

Lâm Uyển Như đề nghị chủ tướng tăng thêm sĩ khí bằng cách thơm mỗi cô một cái nhưng Chương nào dám. Tuy nhiên nếu hai cô trở về an toàn nhất định sẽ có quà hậu.

Thiên Bình đòi đi cùng nhưng Chương không đồng ý vì Bình không khéo ăn khéo nói như Duệ và Uyển Như, dễ hỏng việc. Thứ nữa Thiên Bình đã lập công trong hai trận đánh, được ba quân nể trọng. Uyển Như với Duệ cũng không muốn chỉ là những bình hoa di dộng trong mắt quân sĩ Thiên Đức.