Vắng Em Không Vui

Vắng Em Không Vui - Chương 16: Em mong anh vắng em không vui (2)




Hai người đi một mạch tới phố đi bộ đối diện, trên vỉa hè có rất nhiều bong bóng đang bay lên, đám trẻ cười đùa đuổi bắt, Chu Độ nhìn mấy cái, giơ tay túm được một quả bóng bay màu đỏ.

Khí chất của anh lạnh lùng, làm như thế này rất kì quái, rất nhiều người trong đám dân đi làm đang nhìn anh, thậm chí có không ít trẻ con cũng nhìn chằm chằm bọn họ. Anh chẳng để bụng, không để ý đến ánh mắt của bọn họ: “Bảy năm trước, Ổ thành tổ chức lễ hội ma quỷ, em nói sau này em không vui, thì tặng em bong bóng màu đỏ.”

“Ồ, tôi còn nhớ.” Đàm Anh nhận lấy quả bóng từ trong tay anh, sau đó buông tay cho nó bay đi, “Hôm đó, anh đang làm một vụ án cổ quyền mô phỏng, tôi nghe người ta nói bách quỷ dạ hành, có thể gạt bỏ tai ương bệnh tật, bản thân mình như một con ngốc treo thẻ cầu phúc cho anh và bà ngoại Chu ở công viên giải trí, muốn dẫn anh đi xem. Nhưng luật sư Chu tâm cao khí ngạo, sao có thể để ý đến vở kịch trẻ con này chứ, vứt bỏ tôi giữa đám người. Tôi ngu ngốc biết bao, ban đầu còn tưởng rằng anh thực sự làm lạc mất tôi, gấp không chịu nổi, đứng yên tại chỗ không dám đi đâu, chỉ sợ anh quay lại không tìm thấy tôi. Nhưng anh không quay lại, ngay cả đám người diễn bách quỷ cũng rời khỏi, tôi cũng chẳng đợi được anh quay về. Tôi tự nói với chính mình anh nhất định quay lại rồi, chỉ là tôi không nhìn thấy mà thôi, chúng ta chỉ là bỏ lỡ mà thôi.”

Cô gái xám xịt quay về, có hơi đau lòng, cô từng nghĩ anh vẫn chưa yêu cô, nhưng không hề nghĩ tới Chu Độ thực sự bỏ cô lại. Ban đêm của Ổ thành chẳng có mây, cô ngốc ngếch đứng ngây người một lúc lâu, tự mình đánh cờ với chính mình, nhưng lại thua tới rối tinh rối mù. Anh thực sự muốn vứt bỏ cô, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.

Cô đau lòng một thời gian, lại phấn chấn trở lại, xung quanh chỉ còn một người trẻ tuổi bán bóng bay, cô chỉ đành tìm một bậc thang nào đó, nói muốn một quả bong bay màu đỏ, làm như vậy có thể an ủi chính mình, Chu Độ xin lỗi cô rồi. Thích một người mắc chứng thờ ơ với tình cảm thực sự là một việc rất gian khổ, cô biết rất rõ, nếu như cô buông tay trước, quãng đường dài đằng đẵng sẽ vĩnh viễn không thấy ánh sáng nữa, chỉ có niềm tin kiên định rằng sẽ có một ngày Chu Độ thích cô, mới có thể tiến lên từng bước một. Cô gái không thích bóng bay màu đỏ, thứ cô thích trước giờ đều là Chu Độ.

Bây giờ ngay đến Chu Độ Đàm Anh cũng không thích nữa, nói xong những lời này, thấy sắc mặt anh trắng nhợt.

“Anh từng quay lại.” Cổ họng Chu Độ khẽ động, khàn giọng nói. Anh quả thực cố ý hất cô ra, nhưng anh chẳng đi được mấy bước thì dừng lại. Anh nhìn thấy cô chờ đợi ở công viên giải trí của Ổ thành, lúc lại thở dài lúc lại trông mong, mãi tới cuối cùng nhìn thấy cô về nhà, anh mới rời đi.

“Không phải tôi muốn nói chuyện quá khứ với anh, những thứ đó đều qua cả rồi. Luật sư Chu, tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không thích phương thức như thế này. Anh như bây giờ, rốt cuộc tính là gì? Anh xuất hiện dưới lầu công ty tôi, khiến vị hôn phu của tôi nghĩ thế nào?”

“Vị hôn phu của em, Lâm Duy Tư sao?” Nghe tên của Lâm Duy Tư từ miệng cô, anh không nén nổi đố kị, trong mắt nổi lên một tia tức giận: “Đầu tháng sáu em về nước, sau khi về nước việc đầu tiên làm là tìm phòng ở ổn định và tìm việc làm, bây giờ còn chưa tới tháng 8, cô Đàm, xin hỏi em đính hôn từ bao giờ thế?”

“Không phải vị hôn phu, thì cũng là bạn trai tôi, lẽ nào luật sư Chu thích phá hoại tình cảm của người khác sao, thể diện của anh đâu, nguyên tắc của anh đâu, anh có mặt mũi nữa hay không?” Trong lòng cô có chút mong chờmuốn thử, cãi nhau với Chu Độ, là việc sáu năm trước cô luôn muốn làm. Có những lúc bị bắt nạt rất thảm, lúc đó bị chọc tức phát khóc, tức đến nỗi run rẩy, một chữ cũng không nói được, sau đó trong lòng có các loại cảm giác không cam, lặp lại vô số lần tưởng tượng ra cảnh cãi nhau với anh đến lật trời.

Đàm Anh bắt đầu khẩn trương, nhưng anh lại mím môi, hàng mi rũ xuống, dáng vẻ như bị kích thích.

“…..” Đàm Anh cũng không ngờ tới luật sư Chu miệng độc cứ như vậy mà ngừng công kích, một bàn tay của cô vỗ không lên tiếng mà.

Câu nói “Anh có cần mặt mũi không” là trả lại cho anh, cô đã từng giống như cái bóng sau lưng Chu Độ, chỉ cần anh quay đầu lại thì có thể thấy cô mỉm cười. Yêu thích của cô trước giờ luôn to gan hừng hực, Chu Độ cũng từng hỏi cô, cô có biết xấu hổ không. Lúc đó cô nói thế nào nhỉ

“Nếu như cái giá của cần mặt mũi là bỏ lỡ mất anh, vậy thì không cần nữa. Trước khi gặp được anh, cái gì cũng muốn có, sau khi gặp được anh, cảm thấy chỉ cần có anh cũng đã hài lòng rồi.”

Đàm Anh cảm thấy dễ chết sớm, ban đầu cô ngây thơ ngốc ngếch như vậy, khó trách chàng trai Chu Độ có IQ cực cao muốn chơi chết cô.

Cô chẳng tin Chu Độ thực sự tới biệt thự Thông Sơn tìm Kim Tại Duệ, Chu Độ là người thông minh bậc này, là tên ngốc như thế nào mới đi làm việc này. Thiêu thân lao vào lửa, tự chui đầu vào rọ.

“Bỏ đi bỏ đi. Anh đừng như âm hồn không tan nữa, cuộc đời này dài như vậy, bỏ qua cho nhau không được sao? Nếu như vậy còn không được nữa, tôi chúc anh và Sở An Mật trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Cô nghĩ ngợi, cười hì hì nói, “Nói tới thì các người con phải cảm ơn tôi đấy, trước kia bà ngoại Chu ghét cô ta như vậy, hiện giờ có tôi làm nền, phải chăng cô ta trở nên đáng yêu lên rồi?”

Chu Độ siết tay thành nắm đấm, khớp ngón tay trắng bệch: “Em chúc phúc cho anh và Sở An Mật?”

Cô không hề cảm thấy anh có gì đó không đúng, chỉ muốn nhanh chóng đuổi anh đi, còn phải xử lý chuyện của chị Quan nữa, Đàm Anh gật đầu nói: “Luật sư Chu nói không sai, hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, các người rất xứng đôi. Tình yêu của cô ta vừa điên cuồng vừa ích kỉ, yêu thích của anh vừa rẻ rúng vừa giả dối.”

Anh nghe thấy cái gì, tình yêu của anh vừa rẻ rúng vừa giả dối?

Có lẽ là giận quá hóa cười, Chu Độ khó khăn nặn ra một nụ cười, hiện giờ nụ cười này mang theo ý tứ méo mó. Anh lên trước mấy bước, nhất thời trái tim Đàm Anh hoảng lên, lùi ra sau hai bước: “Anh muốn làm cái gì? Đây là trên phố đó! Có tin tôi báo cảnh sát không.”

“Em không ngại thì thử một chút.” Anh nắm chặt lấy tay cô, nhét một vật vào trong đó, giọng nói kiếm chế gấp gáp, “Buông tha cho nhau? Em tưởng rằng anh chưa từng nghĩ qua sao. Từ giây phút nhìn thấy em trong buổi họp mặt cựu sinh viên kia, em có biết lúc đó anh nghĩ gì không. Anh đang nghĩ, đừng qua đó, đi qua rồi sẽ vạn kiếp bất phục, giống như sáu năm nay, khi em chưa từng quay về. Đàm Anh, anh đã buông tha em rồi, nhưng em lại khăng khăng vì Quan Dạ Tuyết mà tự mình rơi vào lưới! Em chê anh âm hồn không tan, nhưng mà, là em trêu chọc anh lần nữa!”

Sức lực của anh quá chặt khiến cô hơi đau, cô nâng mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt vừa đau đớn vừa lạnh lẽo, cô trước giờ chưa từng nhìn thấy sắc màu đau khổ như thế này trong mắt Chu Độ, cho nên nhất thời quên mất giãy giụa.

Anh thấy cô ngây người ra, khẽ giễu một tiếng: “Rõ ràng em có thể phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là giả ý, nhưng vẫn nói những lời như thế. Có phải em rất muốn biết, anh rốt cuộc có biết đau khổ động lòng hay không. Vậy hiện giờ em nhìn thấy rồi? Thế nào, bày ra vẻ mặt này làm gì, nghe rất kì lạ hay sao? Hay là em cho rằng, anh vẫn là quái vật không biết đau không có cảm giác như sáu năm trước!”

Quả thực cô bị dọa sợ rồi, Chu Độ trong kí ức của cô, giống như hồ nước bình lặng vĩnh viễn, trong trẻo yên bình, vẫn là dáng vẻ thiếu niên sạch sẽ. Anh rất ít khi tức giận, thực sự bị chọc đến sẽ bị anh châm chọc mấy câu. 

Trong đáy mắt của anh không có gợn sóng, thậm chí là không vui, nhưng thực ra cũng là không để ý, càng đừng nói có cảm xúc khổ sở như thế này.

Nhưng người đàn ông trước mặt này, đuôi mắt đỏ ửng, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt. Đôi đồng tử màu đen của anh toàn là cô, anh nói anh cũng biết đau lòng.

Cô hít sâu một hơi, vô cùng nghi ngờ cổ tay của mình bị anh nắm xanh tím rồi. Không, chẳng phải là nói chúc phúc anh và Sở An Mật sao, còn chà đạp lên tình cảm rẻ rúng của anh một cái, cô nói sai gì rồi! Lời nói thật chói tai khiến người ta phát điên?

Hô hấp của anh sượt qua bên tai cô, mang theo phẫn nộ run rẩy. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Chu Độ giật mình, nhanh chóng buông cô ra.

Mãi lâu sao, anh bình tĩnh lại, dường như cũng không ngờ người ban nãy là bản thân mình, anh nhắm mắt lại, che đi đau đớn trong đôi mắt nói: “Xin lỗi.”

Cả người Đàm Anh ngốc ra, cô mím môi, âm thầm nhìn anh một cái. Biết được cảm xúc của Chu Độ không được bình thường, cô đương nhiên sẽ không tìm chết lại tới chọc anh. Thì ra anh tức giận rồi sẽ không đi, mà biến thành người đàn ông khủng bố sắc bén như vừa rồi.

Lòng bàn tay cô hơi lâm râm đau, cô mở lòng bàn tay ra, nhìn thấy một chiếc chìa khóa điêu khắc tinh tế. Ban nãy Chu Độ nhét thứ này vào tay cô.

“Đây là cái gì?” Trong lúc anh quay người rời đi, Đàm Anh nhịn không được hỏi, trong lòng cô có một suy đoán không thể tin nổi.

Chu Độ không quay đâu: “Chìa khóa để gặp được Quan Dạ Tuyết.”

Cô giật mình nhìn bóng lưng của anh, bởi vì đừng quay lưng, cô không biết anh bình tĩnh hay khổ sở. Xe của Chu Độ lái qua bên người cô, ban ngày mùa hè rất ngắn, đường chân trời xuất hiện màu hồng ấm áp.

Anh đi xa rồi, Đàm Anh mới kịp nhận ra sau lưng mình đổ một tầng mồ hôi, cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại thuộc về hoàng hôn của mùa hè.

Dưới ánh hoàng hôn chiếc chìa khóa sáng lên lấp lánh, cô cho rằng thứ này phải dùng mạng để đổi về, cứ như vậy được người dâng tới tận tay rồi?

Nước trong hồ được ánh nắng chiếu lên lấp lánh, Đàm Anh ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi trên đầu, bên trên viết “Sơn trang Quy Lai”. Đàm Anh lên trước gõ cửa, cửa mở có người bên trong thò đầu ra, hồ nghi đánh giá cô: “Xin lỗi, nông gia nhạc này vẫn chưa mở cửa đón khách, lần sau cô hãy tới.”

“Không phải tôi tới chơi, tôi tìm Kim phu nhân, Kim nhị thiếu kêu tôi qua đây phụ đạo tâm lý cho Kim phu nhân.”Đàm Anh đưa chìa khóa cho người kia xem.

Người giữ cổng xác nhận chìa khóa, sâu xa nhìn Đàm Anh một cái: “Đi theo tôi.”

Đàm Anh thở phào một hơi, đi vào theo anh ta. Trước khi tới cô làm thế nào cũng không nghĩ tới, Quan Dạ Tuyết không hề ở trong bất cứ phòng ngầm của biệt thự nào, mà bị Kim Tại Duệ nhốt ở một nông trang ở Ổ thành. 

Một đường đi vào trong, hoàn cảnh tốt ngoài dự kiến, cây xanh bao trùm xung quanh, còn trồng rất nhiều cây anh đào. Mùa này không phải mùa anh đào chín, mà hoa sen bên hồ đang nở rộ tỏa hương thơm ngát.

Tối qua Đàm Anh mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ dáng vẻ của chị Quan thê thảm, bị nhốt dưới tầng hầm khiến làn da vàng vọt, không thấy ánh sáng. Sáng sớm cô viết xong di chúc thì gấp gáp chạy tới đây, cho dù chết cũng phải thử một lần.

Nhưng nông trang trước mặt không giống như nơi giam cầm, mà giống như thế ngoại đào nguyên thanh tịnh đẹp đẽ hơn. Cô cũng không hiểu tại sao lại nhớ tới lời Chu Độ nói lúc trước, anh nói Kim Tại Duệ yêu Quan Dạ Tuyết.

Suy nghĩ hoang đường này vừa dâng lên, nhìn chỗ nào cũng không thấy đúng lắm. Nhiều lồng chim được treo trên cây cảnh, hấp dẫn đủ loại chim màu sắc rực rỡ, thi thoảng còn có vài con khổng tước, hai con mèo hoa ngồi dưới ở hành lang, ánh mắt chăm chú nhìn chim bay trên bầu trời. Đàm Anh nhớ tới tên của nông trang này: Sơn trang Quy Lai (quay về.)

Bỗng nhớ tới một bài thơ lúc nhỏ từng học: Cửa gỗ nghe thiếng chó sủa, người trở về trong đêm gió tuyết.*

*Trích bài thơ gặp căn nhà trọ của chủ nhân núi Phù Dung của tác giả Lưu Trường Khanh thời nhà Đường. Hình như bài này không có bản tiếng Việt thì phải.

Tuyết Dạ (Tuyết trong đêm), Dạ Tuyết (tên của Quan Dạ Tuyết). Lúc đó chỉ cảm thấy bài thơ rất hay, cũng liên tưởng tới chị gái Quan Dạ Tuyết của nhà hàng xóm. 

Nông trang này được xây dựng vì Quan Dạ Tuyết?

Người giữ cửa nói: “Tới bên này.”

Tiếng giày đạp lên bậc cầu thang bằng gỗ vang lên lụp bụp, xoay qua là mấy chậu cây xanh, còn có một con mèo béo màu trắng đang nằm phơi nắng. Trên đầu có chút không đúng, Đàm Anh nhìn qua, nhìn thấy một chiếc camera đang xoay qua xoay lại. Tới lúc này, cô mới có cảm giác chân thực là Quan Dạ Tuyết thân bất do kỉ.

“Chính là chỗ này, nếu cô đã có chìa khóa, thì đi vào đi.”

“Cảm ơn.” Đàm Anh nói.

Cô cầm chìa khóa, mở cửa phòng. Trên giường có người phụ nữ xõa bung tóc đang ngồi, cô ôm lấy hai đầu gối, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn phòng được bố trí rất tươi mới, trong bể có vài con cá đang tung tăng bơi lội, chiếc chuông gió được treo trước cửa sổ đang kêu lên đinh đang. Người phụ nữ để chân trần, đối với sự xuất hiện của Đàm Anh cũng chẳng quan tâm. Cô gầy đến đáng sợ, trên mặt nổi lên cảm giác khô mục xám xịt mà chỉ tử thi mới có.

Đàm Anh đi lên trước, cẩn thận ngồi xổm trước mặt cô, giọng nói khẽ khàng: “Chị Quan, em là Đàm Anh, em tới thăm chị, chị còn nhớ em không?”

Quan Dạ Tuyết không có phản ứng.

Sát tới gần, Đàm Anh phát hiện trên người cô mang theo hương thơm nhàn nhạt, cô mặt một chiếc váy mỏng nhẹ đẹp đẽ. Cả người cô rất sạch sẽ, dường như được chăm sóc rất tốt, mà khiến người ta hoảng sợ là, cổ chân của cô bị một dây mềm khóa chặt lại, ngoằn nghoèo một quãng tới khóa sắt ở một đầu khác của căn phòng.

Đàm Anh hít sâu một hơi, cô lật sợi dây trên chân của Quan Dạ Tuyết lên, phát hiện mặt trong được bọc một lớp vải xốp, sẽ không làm cô bị thương. Cô ngoan ngoãn, mặc kệ Đàm Anh lật xem, giống như một người gỗ không có tình cảm vậy.

Đàm Anh thấy trên cổ cô có vài vết đỏ, cô cũng chẳng phải không hiểu gì, đoán được gì đó, lại nhìn dáng vẻ của Quan Dạ Tuyết, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Em xin lỗi, chị Quan, em xin lỗi…..”

Cô ôm lấy cơ thể gầy đến dọa người của Quan Dạ Tuyết, khóc nói: “Em đưa chị đi, em đưa chị đi ngay bây giờ.”

Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng phát hiện nông trang này hoàn toàn không có tín hiệu. 

Sắc mặt Đàm Anh chợt đổi, hiểu ra trong nông trang này có thiết bị chặn tín hiệu.

Nội tâm cô gấp gáp, một bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, Đàm Anh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Quan Dạ Tuyết.

“Đàm Anh?” Âm thanh của cô khô sạn, trong mắt mang theo sắc thái rất nhạt.

“Là em.” Đàm Anh nói, cô thấy Quan Dạ Tuyết cười lên, là nụ cười rất ấm áp, giống hệt như trước kia.

“Thật tốt, em trưởng thành rồi.”

Nước mắt trong mắt Đàm Anh suýt chút nữa thì rơi xuống: “Đúng, trưởng thành rồi, em tới để đưa chị đi, em cũng có thể chăm sóc chị rồi.”

“Chị không đi.” Giọng nói của Quan Dạ Tuyết khẽ khàng, “Manh Manh ở chỗ này, chị sẽ không rời đi, chị mà đi con bé ở một mình sẽ sợ hãi. Em gặp qua Manh Manh chưa, con bé rất đáng yêu, rất hiểu chuyện, con bé nói  lớn lên phải kiếm tiền, sau này chăm sóc cho mẹ.”

“Chị Quan….

“Em mau đi xem Manh Manh thời gian ngủ trưa của con bé qua rồi, đã tới lúc tới trường mẫu giáo, năm nay là năm đầu tiên nó tới trường mẫu giáo, rất lâu trước kia con bé đã bắt đầu chờ mong rồi.”

Cả người Đàm Anh lạnh lẽo, nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Quan Dạ Tuyết, cô chỉ đành nói: “Được, em đưa Manh Manh đi nhà trẻ, chị nghỉ ngơi cho tốt.”

Đàm Anh ra ngoài đứng một lúc, che lấy môi phát run.

Nếu như trước kia cô còn ôm may mắn Quan Dạ Tuyết chưa bị bệnh, nhưng nay may mắn ất đã không còn nữa. 

Tinh thần Quan Dạ Tuyết thất thường, đã không còn tỉnh táo nữa. Kim Manh Manh đã chết được hơn một năm rồi.

Con mèo trắng nhảy xuống mái hiên, Đàm Anh nhìn quanhh nông trang, ý định tìm ra nơi chôn cất cơ thể nhỏ bé của Kim Manh Manh.

Diện tích của nông trang rất lớn, trông về phía xa, Đàm Anh nhìn thấy một vườn hoa được cắt tỉa gọn gàng. Tường vi quấn quanh, trông rất đẹp. Đàm Anh quay lại căn phòng, trước giờ cô chưa từng yên lặng như lúc này, cô cười với Quan Dạ Tuyết: “Chị Quan, em nhìn thấy Manh Manh rồi, thật sự rất đáng yêu.”

Quan Dạ Tuyết gật đầu, dịu dàng nói: “Em tới đây, ngồi bên cạnh chị.”

Đàm Anh ngồi bên cạnh cô.

“Bọn họ nói chị điên rồi, em có sợ chị không.”

Đàm Anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chị không điên, là bọn họ điên rồi.”

Đáy mắt của Quan Dạ Tuyết trong suốt, giật mình rơi nước mắt, cô lúng túng chân tay lau đi: “Haiz, chẳng dễ gì em mới tới một chuyến, sao chị lại khóc kia chứ.”

Đàm Anh học dáng vẻ của cô, dịu dàng nói: “Em nói cho chị nghe về mấy người bạn học kia của chị nhé.” Cô gomtất cả thông tin về bạn học của Quan Dạ Tuyết trở thành câu chuyện thú vị kể cho cô nghe.

Quan Dạ Tuyết nghe rất nghiêm túc: “Thật tốt, bọn họ sống thật tốt.”

Cô liên tục nói hai câu thật tốt, trên mặt đều là hâm mộ.

Trong lúc trò chuyện Đàm Anh thi thoảng nhìn lên sợi dây trên chân cô, thứ đồ chơi này dùng để trói người bị bệnh tâm thần. Đàm Anh ở lại ăn cơm trưa cùng Quan Dạ Tuyết, buổi chiều cầu thang vang lên tiếng lụp bụp, Đàm Anh quay đầu, thấy một người đàn ông anh tuấn thành thục đứng ở cửa.

Hắn nhận lấy chiếc khăn người bên cạnh đưa tới, lau tay, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Đàm Anh: “Là cô Đàm phải không, cảm ơn cô đã tới bầu bạn với Dạ Tuyết nửa ngày, bây giờ cô ấy phải nghỉ ngơi, cô có thể rời khỏi rồi, tôi cho người tiễn cô.”

Người tới có khí tràng mạnh mẽ, Đàm Anh quay đầu nhìn Quan Dạ Tuyết, sức sống trên mặt cô không còn nữa, khôi phục lại vẻ chết chóc khi Đàm Anh mới tới.

Đàm Anh cười nói: “Được.”

Lúc đi ngang qua Kim Tại Duệ, người đàn ông đè thấp giọng nói: “Cô là người thông minh, sức khỏe của mẹ cô không tốt, cô biết nên làm thế nào rồi đấy.”

Đàm Anh siết chặt nắm đấm, nhanh chóng quay đầu nói: “Chị Quan, hôm khác em lại tới thăm chị.”

Quan Dạ Tuyết không có phản ứng, Kim Tại Duệ hài lòng sự thức thời của cô: “Lão Trương, tiễn cô Đàm.”

Hắn ta không theo ra ngoài, Đàm Anh ra khỏi nông trang, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cô có chút hiểu biết về tính cách của Kim Tại Duệ, hắn là một người rất cuồng vọng, tự cho rằng mình nắm trong tay mọi thứ.

Lão Trương tài xế nói: “Cô Đàm, ra khỏi sơn trang, cô nên biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói. Nếu cô nói linh tinh, không có người nào tin tưởng. Tinh thần của Kim phu nhân không tốt, Kim tiên sinh bảo vệ chăm sóc cô ấy là nghĩa vụ. Cô Đàm đối xử với chân thành với bạn bè là chuyện tốt, nhị thiếu của chúng tôi cũng hoan nghênh cô tới thăm phu nhân bất cứ lúc nào, nhưng chuyện thừa thãi, thì không cần phiền tới cô Đàm nữa.”

Đàm Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên, tôi đều hiểu.”

Lão Trương ừ một tiếng.

Bọn họ tin rằng, cả Ổ thành này, không ai ngu ngốc đến mức vì một Quan Dạ Tuyết tinh thần không được bình thường mà chống lại cả nhà họ Kim. Đừng nói Đàm Anh là bạn bè, ngay cả tới cha mẹ của Quan Dạ Tuyết, mấy năm nay cũng dần dần buông tay, coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này. Vì trừ Quan Dạ Tuyết, bọn họ còn một đứa con gái nhỏ nữa. Một khi con người ta có ràng buộc, thì sẽ trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết.

Mấy ngày gần đây thi thoảng Đàm Anh có cảm giác có người đang giám thị mình, cô vẫn đi làm như bình thường, không biểu hiện bất kì dị thường nào. Dần dần, nhưng ánh mắ kia đều biến mất. Lúc Đàm Anh tan làm đi ngang qua sạp báo, tiện tay mua hai quyển tạp chí kinh tế, bên trên có đưa tin về Đan Ngưng.

Người phụ nữ trên tạp chí rực rỡ sáng chói, vô cùng xinh đẹp, mặt mày phơi phới. Thân là quả phụ của Kim Tồn Khiêm, mức độ được quan tâm của ả rất cao. Đàm Anh thu thập mấy thứ này lại, có còn hơn không. Lúc về tới nhà cô gõ hai cái tên Kim Tại Duệ Đan Ngưng để tìm kiếm, trên mạng chỉ có vài câu về bọn họ.

Trong đó có một tin thu hút sự chú ý của cô, trong tang lễ của Kim Tồn Khiêm nhà họ Kim, Đan Ngưng khóc đỏ mắt, Kim Tại Duệ đang thấp giọng an ủi ả.

Cùng là người thân qua đời, những thứ này vốn là tin tức rất bình thường, ngay tới truyền thông cũng không dám viết loạn. Nhưng vì Đan Ngưng là nghi phạm giết Kim Manh Manh, Đàm Anh khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh chung của hai người này một lúc, xoa hết tất cả ghi chép tìm kiếm, gập máy tính lại.

Chuyện này rất khó giải quyết, dựa theo lý mà nói tước đoạt đi tự do của một người, cấu thành giam giữ bất hợp pháp. Nhưng tình huống của Quan Dạ Tuyết và Kim Tại Duệ không giống, Quan Dạ Tuyết bị giám định có bệnh tâm thần, chồng của cô Kim Tại Duệ tự nhiên trở thành người giám hộ của cô. Cho dù báo án, Kim Tại Duệ chỉ cần nói hắn sợ Quan Dạ Tuyết làm chính mình bị thương, cho nên mới để cô tình dưỡng ở nông trang, hợp tình hợp lý.

Cái chết của Kim Manh Manh lúc đó vẫn chưa bị lộ ra, chỉ sợ chứng cứ đã sớm bị xử lý sạch sẽ rồi, không lật đổ được Kim Tại Duệ, Quan Dạ Tuyết có thể chạy tới nơi nào chứ? Ngay đến tro cốt của đứa con gái bé bỏng cũng không mang đi được.

Chưa kịp đợi cô nghĩ ra cách, chuyện xử lý Phó Mộng Tinh bên kia đã bắt đầu, bị tạm giam 15 ngày, tiếp nhận giáo dục xong mới được thả ra ngoài.

Người đại diện của Úy Đào Đào liên hệ với cô, nói chuyện bản quyền bài hát của Úy Đào Đào muốn gặp cô một lần.

Úy Đào Đào ngồi xuống trước, ngạc nhiên nói: “Là cô?”

Cô nàng nhận ra Đàm Anh là cô gái ở bể bơi lần trước, tâm trạng phức tạp nhìn Đàm Anh.

Đàm Anh cười nói: “Xin lỗi, lúc đó có chút chuyện muốn tìm luật sư Chu, không cố ý gây chuyện ở bể bơi của cô.”

Úy Đào Đào xua tay: “Cái đó thì không có gì, chồng cô không đánh cô chứ. Tôi nói cho cô biết, đàn ông đánh phụ nữ chỉ có không lần và vô số lần, cô tuyệt đối không được nhịn. Nhưng hôm đó cách cô xử lý không được tốt lắm, cô đi cứu tên cặn bã đó làm gì, luật sư Chu tới giúp cô, cô cũng chẳng quan tâm anh ấy một chút.”

Đàm Anh không muốn lừa cô nàng: “Thực ra là tôi và bạn diễn một vở kịch thôi.” Cô giải thích đơn giản một chút, bỏ qua nguyên nhân về Quan Dạ Tuyết.

Úy Đào Đào thấu hiểu: “Khó trách cô lại cứu tên… không là bạn cô, nhưng luật sư Chu cũng thảm lắm, hôm ấy bị sặc nước ho ra máu đấy.”

Đàm Anh: “Ho ra máu?”

Úy Đào Đào thấy vẻ mặt của cô, thì biết khẳng định cô không biết gì. Cô nàng cười nói: “Nói thực đi, có phải luật sư Chu thích cô không, tôi hợp tác với anh ấy cũng được một thời gian. Trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ như thế….tôi không biết hình dung ra sao, khiến người ta kinh ngạc, dọa tôi một trận.”

Đàm Anh mím môi, cười lắc đầu, tránh khỏi chủ đề này, nói chính sự với Úy Đào Đào. Cô nàng cũng rất khinh thường đối với hành vi ăn cắp tác phẩm người khác của Phó Mộng Tinh, cô nàng bảy tỏ: “Tôi sẽ đăng tuyên bố liên quan, tôi xem qua bản nháp tay của cô, có tư tưởng sáng tác hoàn chỉnh, bên Phó Mộng Tinh chẳng có cái gì, nhạc phổ cũng không hoàn chỉnh, tôi đã nói thiếu cái gì đó mà.”

“Cảm ơn cô.” Đàm Anh chân thành nói.

“Cảm ơn cái gì, mọi người đều làm âm nhạc, ít nhất cũng phải có sự tôn trọng cơ bản với âm nhạc, người như Phó Mộng Tinh không xứng. Đúng rồi, tôi thấy đằng sau cô còn mấy ca khúc, giai điệu khá được, bên cô có nhạc phổ hoàn chỉnh không, không biết cô có ý muốn hợp tác với tôi không.”

Đàm Anh không ngờ Úy Đào Đào lại nhìn trúng mấy sáng tác tệ hại của mịn thời niên thiếu, cô nói: “Được, nếu như cô xem xong bản hoàn chỉnh còn bằng lòng hợp tác.”

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, lúc Úy Đào Đào tạm biệt với Đàm Anh, nói: “Tôi đột nhiên nghĩ tới từ hình dung luật sư Chu ngày hôm đó, lúc đó cô ngồi trên mặt đất, chúng tôi đều tưởng người đàn ông kia đánh cô, những người vây quanh đều rất tức giận. Nhưng luật sư Chu không giống, anh ấy cho rằng những năm này cô thực sự bị người ta đối xử như thế, tình cảm trong ánh mắt, là đau lòng đến tột cùng.”

Sau khi cô nàng rời khỏi hồi lâu, Đàm Anh khuấy ly hồng trà, trong đầu còn vang vọng lời cô ấy nói.

____Anh ấy cho rằng những năm này cô thực sự bị người ta đối xử như vậy, đau lòng đến tột cùng.