Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 21: Yến Hành




Ân Bích Việt vừa lấy được thư của Lạc Minh Xuyên, liền nắm kiếm trong tay. Lập tức truyền vào chân nguyên, thân ảnh liền biến mất ở bến cảng.

Hắn mơ hồ cảm thấy tiếng sóng gió gào thét, phố phường huyên náo, con đường đầy bụi dưới nắng hè gay gắt chỉ tồn tại trong nháy mắt.

Cái chớp mắt tiếp theo, chân hắn đã chạm đất.

Còn chưa thấy rõ rừng cây trước mắt, gần như là cũng trong lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn kéo hắn về phía sau!

Cho dù có đề phòng, Ân Bích Việt vẫn lảo đảo hai bước, không kịp xoay người lại, kiếm vẫn còn trong vỏ tỏa ra chân nguyên bàng bạc về đâm về phía sau, nhưng lại như đá chìm đáy biển, không có một tiếng động!

Kẻ Tiểu Thừa cảnh!

Hắn không sử dụng chiêu cuối, bởi vì sức kéo biến mất, phía sau vang lên âm thanh người kia, “Huynh đài chậm đã! Tại hạ cũng không có ác ý!”

Người kia buông ra cánh tay kéo hắn lúc nãy, lui về phía sau hai bước, khí tức quanh thân thu liễm không còn hình bóng, “Vị đạo hữu này…”

Ân Bích Việt quay đầu nhìn lại, thoáng chốc sửng sốt.

Không phải là bởi vì người này quá ưa nhìn khiến người ta nói không ra lời.

Mà là… Rất quen mặt.

Một thân áo nâu đậm gọn gàng nhưng đã cũ, bên hông mang theo một bầu rượu, phía sau đeo một cây trường đao. Tóc rối như tơ vò buộc ở sau ót, trên cằm còn có mấy sợi râu lởm chởm mới nhú.

Bộ dáng ‘Ma men nghèo túng trên giang hồ’ này, không giống như là người tu hành.

Nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan người này góc cạnh rõ ràng, mày dài kéo đến bên tóc mai. Bởi vì ánh mắt quá mức trong trẻo, khiến cho đôi mắt hoa đào mang nét phong lưu kia yếu đi.

Cả người mang theo kiêu ngạo và nhàn nhã.

Người trước mắt cũng đánh giá hắn, hình như run lên.

Cuối cùng không xác định hỏi, “Lão tứ?”

Lúc này phía sau vang lên âm thanh của Lải Nhải, “Tam sư huynh! Huynh sao lại ở chỗ này?!”

Người kia quay đầu lại, lập tức kinh hãi đến biến sắc, “Lão ngũ!”

Lập tức chỉ vào hắn và Đoàn Lải Nhải, “Quái! Sao hai đệ lại chui ra đây!… Lão tứ này, tóc đệ làm sao vậy? Lúc nãy huynh cũng chẳng nhận ra đệ!”

Ân Bích Việt nghĩ, hắn rốt cuộc biết tại sao người này lại quen mặt.

Bởi vì người này, chính là tam sư huynh ba năm hiếm lắm mới trở về Thương Nhai sơn một lần, Yến Hành.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, chính là lúc Đoàn Sùng Hiên đi đến Hề Hoa phong, làm lễ bái sư trước bức chân dung của sư phụ.

Ân Bích Việt gật đầu với Yến Hành, “Tam sư huynh, việc này nói ra rất dài dòng…” Hắn cũng không rõ ràng nguyên nhân tóc mình bạc, bởi vậy chuyển đề tài, “Đệ và ngũ sư đệ lần này đến Nam Địa, là tới tham gia Chiết Hoa hội.”

Lải Nhải nói tiếp, “Còn tam sư huynh?”

Yến Hành lộ ra thần sắc khó xử, “Chuyện của huynh còn dài hơn…”

Đột nhiên Yến Hành biến sắc, “Giấu hơi thở mau!”

Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên trong khoảnh khắc trở nên khẩn trương.

Tam sư huynh đã là Tiểu Thừa cảnh, người huynh ấy muốn trốn tránh, sẽ là ai?

Ánh mắt Ân Bích Việt rơi xuống nơi hắn vừa mới đặt chân, cách nơi đó không tới hai tấc, là một cái kỳ trận. (kỳ trận: trận dùng cờ)

Nghĩ đến việc Yến Hành đột nhiên kéo hắn lui về phía sau, chính là sợ hắn làm hư trận này.

Kỳ trận có đến tám cái, bố trí phức tạp, phạm vi khoảng ba trượng, vây ba người bọn họ ở giữa.

Ân Bích Việt nhìn kỹ một chút, đây là một trận ẩn nấp.

Thế nhưng thủ pháp bố trí rất thô ráp đơn sơ, nếu như không phải Yến Hành tu vi cao thâm, chỉ sợ một người chỉ cần biết sơ qua trận pháp cũng nhìn thấu.

Ngón tay Ân Bích Việt khẽ nhúc nhích, một đạo chân nguyên đánh ra, đã có hai kỳ trận thay đổi vị trí, tay hắn lại động đậy, kỳ trận ở hướng Bắc dịch qua hướng Nam nửa tấc.

Chính lả một sự cải biến nhỏ nhưng khiến cho trận pháp khác đi, ngay cả ngọn gió thổi tới trong trận đều trở nên tĩnh lặng.

Yến Hành cảm nhận được loại biến hóa này, khí tức trong khoảnh khắc thanh tĩnh lại. Vỗ mạnh một cái trên vai Ân Bích Việt, vui vẻ nói, “Lão tứ! Đệ được đó!”

Ân Bích Việt bị cử chỉ của người nọ làm cho có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, “Sư huynh quá khen.”

Trong lòng hắn rõ ràng, nếu như không phải Yến Hành tin tưởng hắn, hắn cũng không thể thay đổi kỳ trận của Yến Hành.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, nếu như là cường địch cảnh giới cao hơn Yến Hành, sao lại không thể nhìn thấu trận pháp này? Nếu như cảnh giới của đối phương không bằng Yến Hành, vì sao người này phải trốn?

Lúc này, trong rừng cây ở xa xa vang lên động tĩnh, loáng thoáng có một cái bóng trắng xuyên qua.

Người kia càng ngày càng gần, giày đạp lên lá rụng và cỏ dại, phát ra tiếng vang nhỏ bé. Không có ý che giấu tung tích chút nào.

Là một người thanh niên, trong tay cầm kiếm mà tới.

Thanh niên càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hoa văn núi nước trên vạt áo, giữa mi phong mang theo hàn ý đáng sợ.

Thần sắc Yến Hành lại trở nên khẩn trương, lần thứ hai ngậm miệng không nói.

Ngay cả Ân Bích Việt và Đoàn Sùng Hiên cũng bị sự căng thẳng của người này lây sang, nghiêm mặt nhìn chăm chú người đến.

Trong rừng đột nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, “Tống Thiếu môn chủ.”

Là âm thanh của Lạc Minh Xuyên.

Thanh niên được gọi là Tống Thiếu môn chủ xoay người lại, hơi kinh ngạc, “Lạc sư huynh?”

Ân Bích Việt rốt cục xác định, Tiên sinh lúc này đã không còn ý muốn để cho Lạc Minh Xuyên chết rồi.

Bằng không, chỉ cần một chút thủ đoạn ở trong đường hầm không gian, đều có thể khiến Lạc Minh Xuyên yên lặng chết đi, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.

Ngược lại, Tiên sinh đúng là muốn để ba người bọn họ thuận lợi tham gia Chiết Hoa hội.

Mà tình huống trước mắt, e rằng ngay cả Tiên sinh cũng không ngờ tới, bởi vì… Tiên sinh không có buồn chán như vậy.

Tính toán ân oán cá nhân của vị Tống Thiếu môn chủ này và Yến Hành.

Hai người gặp nhau ngoài trận, đã hàn huyên.

“Lạc sư huynh sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây?”

“Biển Phù Không đột nhiên xuất hiện thú triều, may mắn được Chưởng viện tiên sinh đưa cho thư, có ấn không gian mới có thể đến đây. Thiếu môn chủ có từng gặp những người khác trong rừng không?”

“Chưa từng… Nếu là thư của Tiên sinh, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, có lẽ là ở chỗ khác. Lạc sư huynh không cần lo lắng. Ta cũng đang tìm người, chúng ta có thể đi cùng nhau.”

Nghe đến đó, Đoàn Sùng Hiên nói, “Chưởng môn tương lai Thương Nhai sơn và Thiếu môn chủ Thanh Lộc kiếm phái, chậc chậc, vậy mà quan hệ rất không tồi.”

Thương Nhai sơn không có ‘Thiếu môn chủ’, thế nhưng thân phận Thủ đồ, sớm đã được ngầm thừa nhận thành Chưởng môn đời kế tiếp.

Ân Bích Việt cũng xác định được thân phận của người thanh niên này, là Tống Đường – người sẽ phải tiếp nhận Thanh Lộc kiếm phái sau này.

Kinh Hồng kiếm – Tống Đường. Lớn tuổi hơn vị đồng môn Chung Sơn, tu vi càng cao hơn, cũng thành danh sớm hơn.

Bên kia Lạc Minh Xuyên dời đi lực chú ý của Tống Đường.

Yến Hành thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu tử kia cũng nhìn thật quen mặt…” Hắn tiếp tục tập trung tinh thần nhìn lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hóa ra là Lạc Minh Xuyên của Hề Càn phong… Lão tứ, lão ngũ, hai đệ có cách nào khiến hắn dẫn người họ Tống kia ra chỗ khác không?”

Ân Bích Việt gật đầu. Ngưng tụ chân nguyên, dùng thần thức khống chế, truyền đến bên tai Lạc Minh Xuyên.

“Lạc sư huynh, đệ và Đoàn sư đệ cách huynh một trượng về phía Bắc, sư huynh Yến Hành đang ẩn nấp trong trận. Yến sư huynh là người Tống Thiếu môn chủ muốn tìm.”

Ý này rất rõ ràng, nếu ở trong trận, đương nhiên là không muốn bị tìm ra.

Sắc mặt Lạc Minh Xuyên không hề thay đổi, ngạc nhiên nơi đáy mắt lóe lên liền biến mất, Tống Đường bên cạnh không chút nào chú ý tới.

Lập tức y cười nói, “Chuyện tìm người cũng không gấp, ta dự định đến Diệp thành, tìm chỗ ở tạm trong thời gian tham gia Chiết Hoa hội.”

Lần Chiết Hoa hội này do Thanh Lộc kiếm phái làm chủ, Tống Đường là Thiếu môn chủ, đương nhiên có rất nhiều chuyện đều do y lo liệu, ví dụ như chỗ ở cho các đệ tử trong Diệp thành.

Quả nhiên Tống Đường xin lỗi nói, “Là ta suy nghĩ không chu đáo, quên mất Lạc sư huynh một đường từ nơi xa tới, tàu xe mệt nhọc, ta đã phái người chuẩn bị sớm, ta đây mang Lạc sư huynh qua đó.”

Nhìn hai người đi xa, thân ảnh biến mất trong rừng.

Yến Hành vỗ một cái thật mạnh vào vai Ân Bích Việt, “Lão tứ! Đệ thật lợi hại!!”

Ân Bích Việt chỉ cảm thấy vị Yến sư huynh này, rất không giống trong tưởng tượng của hắn.

Không khỏi nghĩ tới rất nhiều việc liên quan đến vị sư huynh này.