Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 40: Ỷ Hồ




Cuộc chiến tiếp diễn đến bây giờ, Trần Dật ra hai đao, Ân Bích Việt ra hai mươi mốt kiếm. Nhìn như đã tiến vào cục diện bế tắc.

Dưới đài lặng im, mỗi người đều đang tập trung tinh thần chờ đợi.

Là Ân Bích Việt xuất hiện đầu tiên, giơ kiếm phá cuộc? Hay là ánh đao của Trần Dật đi tới đến trước người hắn trước tiên?

Ngàn vạn bước tính toán cùng ngàn vạn ánh đao, rốt cuộc cái nào sẽ nhanh hơn?

Thình lình, thứ đầu tiên xuất hiện không phải là bóng kiếm hay máu. Mà là một tiếng hạc kêu.

Trong trẻo mà du dương, từ trên chín tầng trời truyền đến nhân gian. Khiến người nghe vì đó bỗng cảm thấy phấn chấn.

Sau một khắc, hạc trắng phá mây mà ra, đáp xuống từ cách đó hơn mười trường!

Tựa như mang theo cả mây xanh và sấm, gió mạnh nổi lên qua những lần đập cánh, thoáng chốc đã đến!

Rất nhiều người cảm thán không rõ vì sao Trọng Minh sơn lại có hạc trắng? Sao trước đây chưa từng nghe nói.

Trần Dật cau mày lại, xoay tay, ngàn vạn ánh đao hội tụ, ngưng tụ thành một bó ánh đao, chém thẳng hướng hạc trắng!

Dưới ánh đao lóa mắt, mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, thiếu niên cầm trong tay cành Du, ba ngàn sợi tóc bạc xen lẫn đạo bào màu trắng, bay lượn phần phật, tựa hạc trắng phá mây, giáng xuống nhân gian.

Tiếng hạc kêu lúc nãy, là tiếng mũi kiếm đâm thủng không khí.

Đệ tử Thương Nhai sơn bỗng nhiên hoàn hồn, thở dài nói, “Hạc Lệ Vân Đoan!”(Tiếng hạc trong mây)

‘Hạc Lệ Vân Đoan’ là thức thứ hai trong Tổng quyết Thương Nhai kiếm pháp, gần như chỉ nằm sau ‘Vụ Khởi Thương Nhai’. Mỗi đệ tử lúc nhập môn đều từng luyện tập, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới một kiếm này, vậy mà lại có uy lực lớn như thế.

Vừa dứt lời lập tức có tiếng phản bác vang lên, “Không phải ‘Hạc Lệ Vân Đoan’, là ‘Phong Đãng Trung Xuyên’!”

Đao kiếm gặp nhau lần nữa, đao phong mang hào quang vạn trượng, dưới sự ngăn trở bóp méo của chân nguyên vô hình, lại như mây mù bị gió lớn thổi qua, từng tia từng sợi đao phân tán khắp nơi.

Rất nhiều người nhìn về phía Lạc Minh Xuyên, chờ đợi đáp án từ y.

Chỉ thấy y khẽ gật đầu, trong mắt tựa như có ý cười, “Hai cái đều có.”

Bạch hạc từ trên trời, gió đến từ lưỡi kiếm, nhìn như là một kiếm, nhưng thật ra là hai kiếm. Chỉ là bởi vì quá nhanh.

Từ lúc thân hình Ân Bích Việt xuất hiện đến lúc đao kiếm giao phong, ẩn chứa huyền cơ tầng tầng, thời gian lại chỉ qua cái nháy mắt. Bởi vì lúc hắn xuất kiếm, thân pháp vẫn là ‘Đạp Sơn Hà’.

Lúc trước Trần Dật nhíu mày, là bởi vì không rõ.

Cậu không hiểu Ân Bích Việt sao có thể ẩn nấp giữa một trời đao, còn có thể tìm được kẻ hở trong ánh đao, xuất hiện một cách chính xác không một chỗ sai.

Nhưng bây giờ mày của cậu lại giãn ra.

Trời xanh có mây trôi, trong mây có chim bay, chúng nó vốn là một phần của trời xanh, hà tất phải ẩn nấp? 

Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam. Cậu đã suy nghĩ rõ, nhưng lại không cam lòng rút lui hay thất bại.

Cậu đã dùng hai đao mạnh nhất của mình, chân nguyên gần như khô cạn.

Nhưng người kia đã phải tính toán vạn ngàn bước, thần thức đã tiêu hao hết sức, chiêu kiếm này chứa chân nguyên bàng bạc như vậy, hẳn là đã dốc hết sức.

Rất có thể là một kiếm cuối cùng.

Hai người đều đã đến cảnh đường cùng.

Trên thực tế, tình huống của Ân Bích Việt so với trong suy nghĩ của Trần Dật còn gay go hơn.

Không chỉ có ‘Đạp Sơn Hà’ khiến thần thức tiêu hao, còn có vị trí của một kiếm cuối cùng kia, tính toán góc độ, cũng khiến cho óc của hắn đau như bị cắt rời.

Nếu như không có thần hồn mạnh mẽ chống đỡ, hắn sợ là ngay cả cành Du cũng không cầm nổi.

Nhưng xem ra bây giờ, đây còn chưa phải là kiếm cuối cùng.

Bởi vì ánh đao hơi ảm đạm vốn được áp chế vững vàng, bỗng nhiên biến mất không còn tăm tích, như ánh nến bị người thổi tắt.

Là Trần Dật tự mình thu đao.

Ân Bích Việt vốn là ở trên cao nhìn xuống, giơ kiếm ứng đối, lúc này kiếm thế đã hết, không đợi đến lúc rơi hoàn toàn xuống đất, mũi chân nhẹ điểm vội vàng thối lui!

Lúc lùi lại chính là hơn mười trượng, mãi đến tận bên cạnh lôi đài!

Xẹt ——

Mọi người khiếp sợ phát hiện, đá vụn bụi mù trên võ đài phun ra, nứt ra một khe hở nhỏ bé, một đường kéo dài tới nơi cách chân Ân Bích Việt một tấc.

Đó là âm thanh trận pháp của võ đài bị cắt.

Một đao ‘Thiên Không’ của Trần Dật, với chưa kịp thu đao, đã bị cưỡng ép chuyển hướng đao!

Chuyện này đột nhiên xảy ra, khó lòng phòng bị, Ân Bích Việt chỉ có thể lui.

Cưỡng ép biến đổi đao, khóe miệng Trần Dật tràn ra một tia máu, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, thế nhưng ánh mắt càng ngày càng sáng.

Cậu vốn không nghĩ rằng chuyện này có thể tổn thương Ân Bích Việt, thứ cậu muốn là kéo dài thời gian.

Thời gian đủ để khởi đao lần nữa.

Trần Dật đảo cổ tay, dùng mũi đao chỉa xuống đất, thân hình bay lên cao cao, tựa muốn phá mây lên trời.

Thân pháp của cậu phiêu dật vô cùng, lúc mũi đao đã rời khỏi mặt đất thì chuyển hướng ngang thẳng đến đối thủ.

Khi cậu sử dụng đao kia, trên khuôn mặt bình thường tỏa ra hào quang vô hạn, như là ánh trăng sáng.

Tình huống trong đài đã trở ngược!

“Lãm Nguyệt —— ” (Ôm trăng)

Có đệ tử Liêm Giản tông cao giọng hô, tiếp theo ánh mắt của mỗi người càng ngày càng sáng, tựa như người xuất đao trên đài là họ.

Ngàn năm trước, một kiếm Lãm Nguyệt của Á Thánh Khúc Giang khiến địch lui ba ngàn dặm, khẳng định địa vị Liêm Giản tông trên thế gian.

Hôm nay, Trần Dật đem dùng đao xuất ra kiếm chiêu ‘Lãm Nguyệt’, không ngờ lại chân thật như vậy!

Một đao kia, là lịch sử và vinh quang của môn phái.

Trưởng lão Liêm Giản tông mang thần sắc hơi kinh sợ, “Phụ thân con truyền kiếm pháp cho nó?”

Ở trong mắt bà, trong những thiên tài tuổi trẻ của Liêm Giản tông đời này, dù nhìn thế nào, Trần Dật đều quá mức bình thường, chưa bao giờ thấy lộ ra chút sắc bén nào. Cho dù ‘Hải Khoát’ và ‘Thiên Không’ vừa rồi rất tốt, nhưng cũng không đủ để thay đổi cái nhìn của bà.

“Dạ.” Khúc Đôi Yên cười nhẹ gật đầu, “Nhưng sư đệ không muốn kế thừa y bát theo cha tập kiếm, chỉ thích dùng đao.”

Á Thánh dạy dỗ lại không chịu kế thừa.

Chuyện này nghe rất hoang đường.

Bà lúc này lại nhìn người trẻ tuổi này lần nữa, trong ánh trăng, rốt cục nhìn xuyên qua hình tượng bình thường của cậu, nhìn thấy sự kiêu ngạo trong xương thịt.

Không chỉ là bà, rất nhiều người khác cũng vậy.

Trên đài dưới đài, các nhân vật lớn và nhóm đệ tử bình thường, đều thấy được sự kiêu ngạo trong một đao kia.

Câu hoài dật hứng tráng tứ phi, dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt! (Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên, muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.)

Sắc mặt Lạc Minh Xuyên đột nhiên trắng bệch!

Rắc ——

Đao chưa đến, kình khí đã phát ra, cành Du trong tay Ân Bích Việt theo tiếng mà đứt!

Trong phút chốc, một thanh trường kiếm xuất hiện ở dưới lưỡi đao.

Không còn là cành cây, mà là trường kiếm chân chính.

Không có lựa chọn nào khác, Ỷ Hồ kiếm đã ra khỏi vỏ!

Bị đối thủ chém đứt cành Du đến bức ra kiếm thật, dưới biến số và áp lực như vậy, Ân Bích Việt lẽ ra nên hoảng hốt nhụt chí, tự rối loạn trước.

Nhưng trên thực tế, hắn cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng có lo lắng.

Bởi vì trong tay hắn có kiếm.

Kiếm chính là sức mạnh.

Loại tâm tình này trước đây hắn chưa bao giờ ý thức được.

Dù cho thanh kiếm này không để cho hắn sử dụng, nhưng không thể không thừa nhận, trải qua vô số ngày đêm luyện kiếm, hắn đã không thể rời bỏ nó.

Kiếm đã rời vỏ, không cần lo lắng?

Đao phong tận xương không thể không chiến, Ỷ Hồ kiếm vào đúng lúc này, dường như rốt cục đã cảm ứng được tâm tình của chủ nhân.

Trường kiếm thuận lưỡi đao mà lên, chấn động đao phong.

Sắc mặt Trần Dật trắng hơn, sức mạnh vạn quân thuận theo chuôi đao truyền đến cổ tay, tựa như có một ngọn núi lớn đè lên đao của cậu. Muốn ép vỡ mỗi một tấc cốt cách kinh lạc.

Kiếm Ân Bích Việt vừa mới ra khỏi vỏ, đương nhiên sẽ dùng một kiếm bá đạo nhất.

Là kiếm quyết ‘Tiểu Trọng Sơn’ do Kiếm Thánh tự nghĩ ra.

Ở Thương Nhai sơn, hắn từng thấy Quân Dục luyện bên dốc núi.

Tựa như bản năng rút kiếm trong tình thế nguy hiểm, chiêu kiếm này cũng là do bản năng.

Vạn ngọn núi ngăn trở, làm sao có thể hái trăng?

Đao thế của Trần Dật đã hết, lại không kịp rút đao xoay người lại, bởi vì kiếm tiếp theo của Ân Bích Việt đã đến.

Hai chiêu kiếm nối nhau chặt chẽ vô cùng, giống như ‘Hạc Lệ Vân Đoan’ cùng ‘Phong Đãng Trung Xuyên’, không có một kẽ hở.

Rất nhiều người không dám tin đây là Tiểu Trong Sơn của Kiếm Thánh, thế nhưng chiêu kiếm này, nhưng chiêu này mọi người đều nhận ra.

“Hàn Thủy!”

Là một kiếm duy nhất Ân Bích Việt sử dụng trong trận trước.

Hàn ý tràn ra từ khe nứt ở trận pháp trên lôi đài.

Trường kiếm phá tan đao thế, quyết chí tiến lên.

Trận này biến đổi bất ngờ, tình thế hỗn loạn quá nhanh.

Đệ tử Liêm Giản tông vừa mới chìm đắm trong ánh trăng đầy trời, chưa kịp phản ứng lại, đảo mắt một cái lại cảm thấy hàn ý thấu lòng.

Mặt Trần Dật không có chút máu, lảo đà lảo đảo dưới kiếm thế.

Tiếng kinh hô vang lên. Chiêu kiếm này vậy mà mãnh liệt như vậy, sau một khắc chắc chắn sẽ có máu tươi ba thước!

Thậm chí đã có người nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, gió êm sóng lặng.

Không có tiếng kiếm và đao va nhau, cũng không có tiếng mũi kiếm đâm vào máu thịt.

Kiếm của Ân Bích Việt ở nơi cách vai phải Trần Dật nửa tấc. Tay cầm kiếm của hắn không có vẻ run rẩy, chỉ có sắc mặt hơi trắng.

Hàn Thủy kiếm đã ra, lẽ ra nước đổ khó hốt, lại chợt dừng lại.

Không ai biết tại sao.

Nhưng Ân Bích Việt tự mình biết.

Thanh kiếm này vẫn không chấp nhận chân nguyên của hắn, hắn chỉ có thể dùng kiếm theo cách cũ. Mà cuộc chiến này đã khiến thần thức của hắn khô cạn, không có cách nào bao trùm chân nguyên trên toàn thân kiếm.

Lúc còn nửa tấc, chân nguyên đã hết sạch.

Cho dù chiêu kiếm này có hạ xuống, cũng không có uy lực vốn có. Vừa nãy thời gian hắn xuất kiếm rất ngắn, chắc sẽ không bị nhìn ra, nếu như chiêu kiếm này tiếp tục hạ xuống…

May mà thu kiếm đúng lúc.

Thần sắc Trần Dật hơi run, “Tại sao?”

Không chỉ là cậu ta, mọi người cũng chờ đáp án của Ân Bích Việt.

Con người Trần Dật cũng đơn giản như đao của cậu, muốn hỏi thì hỏi. Cũng giống như những lời cậu ta nói lúc vừa lên đài.

Ân Bích Việt cảm thấy đây là một đối thủ đáng tôn trọng, cho nên hắn quyết định nói thật, “Ta không có hạ thủ lưu tình, chỉ là lực không đủ.”

Trần Dật lộ ra thần sắc không thể tin. Đáy mắt Ân Bích Việt quét đến dưới đài, mỗi người đều mang biểu tình giống vậy.

Thật giống như… Hắn đang nói láo vậy.

Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán trong đám người, “Kiếm thế đầy khí thế, như sông lớn mở núi phá đá, nói lực không đủ… Làm sao được?”

“Tại sao người này mặc kệ nguy hiểm do kiếm thế phản phệ cũng phải hạ thủ lưu tình?”

Thời đại này, nói thật cũng không ai tin, Ân Bích Việt có chút tức giận, bật thốt lên, “Ta cũng chẳng có ý tốt như vậy, thật sự là lực không đủ!”

“Đinh — Quý khách thân mến, đã lâu không gặp. Lời kịch ‘Ta cũng chẳng có ý tốt như vậy’ của nhân vật phản diện xuất hiện, điều kiện thành lập, vầng sáng kích hoạt!”

Ân Bích Việt hoàn toàn bối rối.

Hắn có thể thề với trời đó!

Hắn đã sớm quên mất trên người còn có vầng sáng ‘Nhân vật phản diện hung thần ác sát’!

Từ khi tiến vào Diệp thành, tâm tình của hắn có rất nhiều chuyển biến, cho dù đối mặt kẻ địch hoặc đối thủ, cũng không làm ra biểu tình gì mà ‘Ánh mắt như đao’ ‘Lạnh lùng cười’, cũng chưa từng nói câu ‘Ta vốn cũng không phải là người tốt lành gì’.

Thế nhưng, lần này!

Vầng sáng ngủ đông đã lâu! Phẫn nộ chứng minh sự tồn tại!

Hắn đứng ở trong gió, trong lòng là một đống thê lương tiêu điều.

Người ta chỉ muốn giả cool ngầu.

Tại sao… Vào lúc này…

Lại muốn kéo giá trị cừu hận vậy…