Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 89: Quà tốt của Chân Tiên, mở được thì tặng cho




Ân Bích Việt cực kỳ vui vẻ đi vào, dường như là sợ Lạc Minh Xuyên đổi ý, lập tức trở tay đóng cửa lại.

Trong phòng đốt đèn, rọi sáng quyển sách đang mở ra một nửa trên bàn làm từ ngọc xanh, mùi hương tươi mát nhàn nhạt của cây Tê chuyển động trong không khí. Hắn theo Lạc Minh Xuyên từ gian ngoài vào gian trong, nhìn nơi nào cũng vô cùng vừa mắt. Bố trí không phô trương cũng không đơn sơ, tất cả trang hoàng đều đúng quy đúng củ, nghiêm túc như chính chủ nhân nơi này.

Thậm chí Ân Bích Việt bắt đầu nghĩ, sau khi Hợp Tịch, là mình đến ở cùng sư huynh, hay là sư huynh đến chỗ mình ở. Nếu không thì chúng ta cùng mở một viện mới?

Mãi đến tận khi bọn họ vòng qua bức bình phong bát mặc sơn thủy, đi đến trước giường.

Giường rất rộng, gối ngọc cũng dài, có thể thấy được hai người có nằm cũng chẳng chật chút nào.

Khóe mắt Lạc Minh Xuyên quét về phía gian ngoài, ánh nến bỗng nhiên tắt, gian trong đột nhiên tối lại. Chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rọi vào cửa sổ, chiếu ra bóng người mơ2 nhạt.

Không có người nào nói chuyện nhưng Ân Bích Việt có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sư huynh đặt trên người hắn.

Mà lúc này, kích động của hắn đã dùng hết rồi, giờ mới biết chột dạ.

Mình có quá lỗ mãng, khiến cho sư huynh rất không cảm giác an toàn hay không? Dù sao gặp riêng vào ban đêm, cũng chẳng hợp lễ.

Hắn lui hai bước, thử mở miệng giải thích, “Sư huynh, lâu rồi không gặp, thật ra đệ chỉ là nhớ huynh… Muốn gặp huynh một lần. Huynh đừng lo lắng, tối hôm nay đệ không chạm vào huynh.” Càng nói càng xấu hổ, giọng cũng hạ thấp đi, “Chờ chúng ta chân chính Hợp Tịch, thì… A!”

Lạc Minh Xuyên trực tiếp ôm người lên giường.

Ân Bích Việt đột nhiên không ngờ tới bị ấn ở trên giường, vạt áo ngoại bào cũng bị mở ra lưu loát, lộ ra áo trong trắng như tuyết.

Hai người cách nhau rất gần, có thể nghe được hô hấp của nhau, vài sợi tóc đen của Lạc Minh Xuyên buông xuống, xẹt qua hai má hắn, hơi có chút ngứa. Rất khoái hắn đã hoàn hồn lại, tự mình ngồi dậy nhanh chóng cởi ra ngoại bào, lại đưa tay cởi vạt áo của sư huynh.

Lần này đến phiên Lạc Minh Xuyên ngớ ra, trái lại không biết làm sao bây giờ.

Ân Bích Việt gỡ xuống mão đen, tóc bạc rối tung, quấn quýt với tóc đen của Lạc Minh Xuyên. Hắn nâng mắt, không rõ hỏi, “Sư huynh?”

Trong mắt là sự ngây thơ vô tội trong vắt, tựa như động vật nhỏ không tỏ chuyện đời.

Lạc Minh Xuyên đành phải thở dài, gấp kỹ áo bào của hai người, kéo chăn đắp cho sư đệ của mình. Hết sức làm cho mình bình tĩnh lại, “Muộn lắm rồi, ngủ đi.”

Bọn họ chỉ mặc áo trong mỏng manh, sóng vai nằm trên lớp chăn gấm mềm mại. Nhiệt độ da thịt xuyên qua vải vóc truyền cho nhau.

Ân Bích Việt cảm thấy cực kỳ thoải mái, xung quanh tràn đầy khí tức của sư huynh, tựa như đang nằm trên đám mây ấm áp.

Cái lý tưởng cuộc sống ngủ cùng với sư huynh này vậy mà đạt được dễ dàng như vậy. ~(≧▽≦)/~ Không kìm lòng được, bằng một cách thật tự nhiên, hắn nhẹ nhàng ôm lấy eo sư huynh. Dựa vào lồng ngực của người kia mà cọ cọ.

Lạc Minh Xuyên ôm người vào trong ngực, giọng có chút khàn, “Chớ lộn xộn.”

Vì vậy Ân Bích Việt thật sự bất động, sợ bị sư huynh ném khỏi giường.

Nhưng hắn nhất thời kích động không ngủ được, chỉ có thể bắt đầu nói chuyện,

“Sư huynh, chúng ta sắp sửa Hợp Tịch rồi, dựa theo cách nói dân gian thì cái này gọi là thành thân, phải đưa lễ… Đệ không có sính lễ gì có thể đưa cho huynh… Huynh lung tung thế nào lại đi theo đệ, quá thiệt rồi.”

Lạc Minh Xuyên dở khóc dở cười.

Nhưng mà không đợi y mở miệng, Ân Bích Việt liền chui ra khỏi ngực y, lấy ra mấy quyển sách mỏng ố vàng từ trong không gian của ngoại bào, cứng rắn nhét vào trong tay y.

“Lần trước còn chưa nói xong, thật ra đây là bút ký của Chân Tiên Ý Lăng Tiêu, Chưởng viện tiên sinh cho đệ… Mặc dù nhìn rất giống mấy thứ vô dụng. Nhưng ít nhất cũng coi như là di sản của nhân vật lớn, ngoại trừ Ỷ Hồ kiếm thì thứ đáng tiền trên người đệ nhất cũng chính là nó. Đưa cho sư huynh! Coi như là sính lễ!”

Lạc Minh Xuyên nhìn thấy tên của cuốn sách này, khóe miệng hơi co rút. Cũng quên mất nói cho sư đệ rằng từ ‘Sính lễ’ này không thể dùng như thế. (Sính lễ: Lễ vật của nhà trai đem đến nhà gái để xin cưới.)

Ân Bích Việt đơn giản mở ra một quyển, nương theo ánh trăng nhợt nhạt, đưa cho y xem, “Là hàng thật, chữ viết và niên đại đều đúng. Có thể biết thêm rất nhiều chuyện vào năm đó, đọc rất thú vị.”

Ân Bích Việt cảm thán trong lòng, lễ khai sơn mình có được ở Chiết Hoa hội đều dùng hết trên cánh đồng hoang ở Đông Địa rồi, bây giờ không lấy ra được thứ gì cả, quả thật là một con quỷ nghèo.

Lạc Minh Xuyên nửa ngồi, nhận sách rồi tỉ mỉ lật qua lật lại, sắc mặt trầm tĩnh lại.

Ân Bích Việt bị y làm cho căng thẳng, cũng ngồi dậy, “Sư huynh, làm sao vậy?”

“Trong sách có phép che mắt.”

“Phép che mắt?”

Ân Bích Việt kinh hãi đến biến sắc, sách này nằm trong tay mình lâu như vậy cũng chẳng nhìn ra đầu mối gì, sư huynh liếc mắt một cái đã nhìn ra.

“Già Lan đồng thuật có thể nhìn thủng lớp che chắn.” Lạc Minh Xuyên nhíu mày, “Mà câu ‘Chân Tiên hảo lễ, điểm khai tựu tống’ này sao lại rất kỳ quái?” (Quà tốt của Chân Tiên, mở được thì tặng cho.)

Y cầm cuốn sách, ngón tay xẹt qua trang bìa, hào quang chói mắt đột nhiên bắn ra.

Ánh sáng dần nhỏ lại, Ân Bích Việt nhìn thấy câu nói kia. Lần thứ hai khẳng định thân phận đồng hương của Ý Lăng Tiêu, cũng mừng vì đồng hương lười biếng, không viết mấy câu ‘Mãn cấp thần thú, tuyệt thế thần binh, cực phẩm trang bị, mở được thì tặng cho’.

Lại lật qua một tờ, Ân Bích Việt vui vẻ nói, “Vậy mà là ‘Lăng Tiêu kiếm quyết’. Sư huynh, chúng ta cùng luyện đi!”

Lạc Minh Xuyên trả sách lại cho hắn, “Đây là cơ duyên của sư đệ. Sư đệ hãy luyện đi.”

“Rõ ràng là sư huynh nhìn ra, sao lại thành một mình đệ? Còn nữa, đây là sính lễ phải tặng cho sư huynh mà.”

“Lăng Tiêu kiếm quyết là truyền thừa của Chân Tiên, là th71 duy nhất trên thế gian có thể khắc chế công pháp Thiên La Cửu Chuyển. Nếu như ngày nào đó huynh trở nên điên cuồng, đệ hãy dùng Lăng Tiêu kiếm giết huynh.” Y nói chuyện sống chết, giọng nói lại mang theo ý cười trước sau như một, “Nếu ngày đó đến thật, chỉ sợ cũng chỉ có đệ mới có thể giết được huynh. Sư đệ, huynh đây có thể coi là hoàn toàn giao bản thân cho đệ.”

Ân Bích Việt nghe xong thì trầm mặc, nửa ngày sau, hắn buồn buồn nói rằng, “Đệ sẽ không giết sư huynh. Thậm chí sẽ không cầm kiếm hướng về sư huynh.”

Trong Lâm Uyên kiếm có một tia thần niệm của Mạc Trường Uyên.

Đối với hắn và Lạc Minh Xuyên mà nói, đây là thứ mang bên người nguy hiểm nhất bây giờ. May là thanh kiếm này ở trong tay hắn, thần niệm không bị thức tỉnh rồi sẽ từ từ tiêu tan.

Nhưng hắn không biết làm thế nào để nói tất cả những thứ này cho sư huynh. Công ty xuyên qua, vầng sáng bạch hóa, lời Trình tiền bối, còn có lai lịch của mình.

Hắn trốn tránh nghĩ, chờ thiên hạ thái bình rồi sẽ từ từ giải thích.

Lạc Minh Xuyên nhìn thấy hắn ủ rũ, âm thầm ảo não vì mình nói sai, hại sư đệ khó chịu rồi.

Vì vậy điển tịch trân quý, đường đường là truyền thừa của Chân Tiên bị tùy ý vứt bên gối, Lạc Minh Xuyên nằm xuống, ấn người vào trong lồng ngực, “Huynh nói bậy, đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi.”

Ân Bích Việt ‘A’ một tiếng, điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

Lạc Minh Xuyên nhìn người trong lòng, mày không cau lại nữa, tư thế thả lỏng, sự ỷ lại không hề giữ lại chút nào với y. Không lâu lắm thì hô hấp đều đều, đã ngủ.

Ý nghĩ kiều diễm ở đáy lòng lúc trước tan thành mây khói.

Y có thể làm gì sư đệ chứ?

Đời này gặp được người như vậy, ngoại trừ làm quen, thì còn có cách nào khác?

Đợi đến khi trời vừa sáng, rồi sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức. Tin tức mới nhất truyền đến, Đông Địa đã được Dung Trạc thống nhất, mười vạn ma quân đã chuẩn bị vượt biển.

Nhưng mà bây giờ, y ôm sư đệ, cái gì cũng không lo lắng, chỉ muốn thời gian dừng vào lúc này.

********

Ân Bích Việt một đêm không mộng, ngủ say đến bình minh.

Buổi sáng thì đỏ mặt chui ra từ trong chăn, cuống quít xuống giường, lần đầu tiên biết mình ngủ chung kém như vậy. Cụp mắt không dám nhìn sư huynh.

Lạc Minh Xuyên lại không thèm để ý, cười rồi mặc ngoại bào vào cho hắn, tỉ mỉ vuốt cổ áo, buộc chặt nút thắt vạt áo.

“Sư huynh, đệ tự mình làm…”

“Để huynh.”

Với cảnh giới của bọn họ, thân thể không nhiễm cát bụi, mặc quần áo mang mão cũng có thể kết quyết để hoàn thành. Lạc Minh Xuyên lại ngưng tụ kính nước, mang mão cho hắn.

Ba ngàn sợi tóc bạc bóng loáng như gấm vóc, xuyên qua ngón tay thoan dài khớp xương rõ ràng.

Ân Bích Việt nhìn vào gương, sư huynh khẽ cúi đầu, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ thành thạo. Bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, tựa như bọn họ đã Hợp Tịch nhiều năm, đã sớm là vợ chồng.

Lúc Ân Bích Việt ra cửa thì nghĩ, có nên đi lén lén lút lút một chút hay không, để khỏi bị người khác nhìn thấy, làm hỏng danh dự của sư huynh?

Ấy, tui và sư huynh danh chính ngôn thuận, tui mới không chột dạ!

“Sư đệ…”

“Sư huynh, đệ biết rồi, đệ trèo tường đi!”

Lạc Minh Xuyên cười rộ lên, “Huynh là nói, chúng ta đi cùng nhau, đến điện Thanh Hòa, nhị sư tỷ cùng tam sư huynh của đệ đã trở về.”

Ân Bích Việt vui vẻ nói, “Quá tốt rồi… Sao đệ lại không biết việc này…”

“Sáng nay chắc chắn đã có người truyền phù vào trong viện của đệ, chỉ là không ai ngờ, đêm qua đệ lại ngủ ở chỗ của huynh.”

“…”

Ân Bích Việt theo sau Lạc Minh Xuyên ra khỏi viện, cảm thấy cả ngày hôm nay mình không cần nói chuyện nữa.

Điện Thanh Hòa và chỗ ở của Lạc Minh Xuyên đều ở trên ngọn núi chính, Hề Hoa phong thì ở một hướng khác. Khi Chính Dương Tử nhìn thấy hai người đi cùng nhau, đặc biệt là bộ dáng mặt mày hớn hở của đồ đệ mình, lập tức trầm mặt xuống.

“Ngươi đáp ứng ta như thế nào?!” Ông truyền âm hỏi Lạc Minh Xuyên.

“Trước khi Hợp Tịch không đi tìm sư đệ, cho sư đệ chút thời gian để nghĩ rõ ràng… Nhưng ngày hôm qua là sư đệ tới tìm con mà.”

Chính Dương Tử nghẹn lời.

Ông nghĩ thầm, Vệ Kinh Phong à Vệ Kinh Phong, chờ ngươi trở về cũng đừng có mà không nói lý lẽ, việc này thật sự không thể trách ta, lão phu chỉ có thể giúp đến đây thôi.

Người Hề Hoa phong lại không nhìn ra không đúng chỗ nào.

Yến Hành và Liễu Khi Sương ngoại trừ cảm thán tu vi của hai người bọn họ tiến triển cực nhanh, thì cũng chẳng có ý nghĩ gì khác.

“Lão tứ à, lúc trước huynh còn nghi ngờ đệ chỉ cần ăn cơm uống nước cũng có thể tăng tu vi, bây giờ huynh lại cảm thấy đệ quả thật không cần ăn cơm uống nước, đệ có ngủ vào ban ngày cũng có thể tăng tu vi! Đệ thế này khiến huynh áp lực rất lớn!”

Liễu Khi Sương quát khẽ Yến Hành một câu, “Đệ cũng trưởng thành rồi, chẳng đứng đắn gì cả, mau nói chính sự.”

Ân Bích Việt xấu hổ cúi đầu, bởi vì hắn suy nghĩ một chút, hình như ngủ cùng sư huynh, song tu và vân vân, thật đúng là có thể tăng tu vi.

Yến Hành không trêu đùa sư đệ của mình nữa, bỗng dưng biến ra một cái bàn cát thật lớn. Khe rãnh núi sông, ngọn núi ở cánh đồng tuyết trên đó vừa xem là hiểu ngay. (bàn cát ở đây nó giống như mấy mô hình thu nhỏ.)

Ân Bích Việt liếc mắt nhìn liền nhận ra, đây là Đông Địa.

Yến Hành nói, “Lần này huynh đi, phát hiện Đông Địa thay đổi nghiêng trời lệch đất. 12 cung chia năm xẻ bảy lúc trước, bây giờ tất cả đều nghe lệnh của Dung Trạc, mười vạn ma tu được chỉnh sửa chia thành ba đội ngũ, giai cấp nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, càng giống như quân đội.”

Ngón tay hắn hơi động, trên cánh đồng tuyết xuất hiện một mảnh áo bào đen, hành quân chỉnh tề mà nhanh chóng.

“Một đội đi về phía Nam Địa, một đội đi Trung Địa bằng đường biển, tựa hồ vô ý đến bên này của chúng ta.”

Lạc Minh Xuyên nhíu mày, trầm giọng nói,

“Bốn lục địa tách rời nhau, Dung Trạc không kéo dài chiến tuyến quá, đến lúc đó cứu viện không kịp. Hắn ta muốn tiêu diệt từng nơi một.”

“Liêm Giản ở Trung Đại phân tán, học phủ suy thoái, Thanh Lộc kiếm phái ở Nam Địa dựa cả vào nhóm người Tống Đường chống đỡ, Hoàng Đế mới ở Bắc Địa đăng cơ, căn cơ không ổn, hắn ta chỉ cần phái người đi gây phiền phức, khiến cho phương Bắc không có cách nào xuất binh…”

“Nếu huynh đoán không lầm, Dung Trạc muốn nắm Trung Địa và Nam Địa trong tay trước tiên, còn chúng ta, hắn ta muốn để cho Bão Phác tông đối phó.”

Cục diện trở nên sáng tỏ.

Yến Hành hừ lạnh một tiếng, “Để cho Bão Phác tông đối phó chúng ta, tính hay lắm.”

Khi hắn còn thiếu niên đã xuống núi vào đời, lại chẳng thể nhường nhịn với một vị trưởng lão của Bão Phác tông, mỗi lần nhắc đến thì không thể kìm được.

Quân Dục nói, “Huynh ở lại Thương Nhai. Các đệ có thể xuống núi.”

Lạc Minh Xuyên đã hiểu ý của Quân Dục, Thương Nhai có Quân Dục là chủ trận trấn thủ, mà bọn họ tốt nhất là nên đi viện trợ những môn phái khác.

Lạc Minh Xuyên nghĩ, thật ra có cách đơn giản hơn, chính là đi Đông Địa, giết Dung Trạc. Dung Trạc vừa chết, những cuộc chiến cần phải chiến sau này cũng sẽ không xảy ra.

Không phải không ai nghĩ đến, mà là mọi người đều cho rằng, không ai giết được Dung Trạc.

Y nói, “Ta và sư đệ xuống núi.”

Ân Bích Việt gật gật đầu.

Yến Hành nói, “Vậy ta cùng đại sư huynh trấn thủ Thương Nhai.”

Quân Dục gật đầu, “Có thể. Nhưng chỉ sợ sẽ bỏ qua ngày Hợp Tịch.”

Yến Hành sợ hãi đến nhảy dựng lên, “Cái gì? Hợp Tịch?! Ai Hợp Tịch? Đại sư huynh muốn Hợp Tịch với sư phụ?!”

Ân Bích Việt sợ hãi cả kinh. Đã thấy Liễu Khi Sương cũng dò hỏi nhìn Quân Dục.

Quân Dục lạnh lùng nhìn bọn họ một cái. Nhiệt độ trong đại điện hạ xuống dưới điểm đóng băng.

“Không phải huynh. Là tứ sư đệ muốn Hợp Tịch với Lạc sư đệ.”