Bác sĩ Tiểu Lý tội nghiệp bị bệnh nhân vô lương tâm ức hiếp rất lâu, cuối cùng môi sưng vù, cậu chống hai tay lên vai Tô Hạnh Xuyên rồi hậm hực nói: "Cậu điên à?"
Tô Hạnh Xuyên bóp mông cậu: "Còn nói lung tung nữa không?"
Lý Huyên hết sức tức giận: "Tớ chỉ nói sự thật thôi mà, tại cậu nhỏ mọn chứ bộ!"
Tô Hạnh Xuyên nhíu mày, "Tớ nhỏ mọn?"
Lý Huyên ngửi được mùi nguy hiểm nên sụt sịt một cái rồi lí nhí: "Tớ không nói nữa đâu."
Tô Hạnh Xuyên không nhịn được cười, đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng cậu, một lát sau lại xin lỗi: "Đúng là tớ nhỏ mọn thật, sao có thể nghi ngờ y thuật của bác sĩ Tiểu Lý được chứ? Bác sĩ Tiểu Lý bảo tớ chờ một tháng thì tớ phải chờ một tháng, không được sinh lòng oán giận."
Lý Huyên hừ một tiếng.
Mặc dù Tô Hạnh Xuyên cảm thấy tôn nghiêm đàn ông quan trọng nhưng vẫn không bằng thời gian ôm ấp Lý Huyên, vì vậy anh không để ý chuyện này nữa, "Tớ đi dọn dẹp bồn tắm cho cậu tắm nhé?"
Lý Huyên miễn cưỡng tha lỗi cho anh.
Tô Hạnh Xuyên vào phòng tắm chuẩn bị, còn lại một mình Lý Huyên tuần sát trong nhà anh, cứ như đang kiểm tra lãnh địa của mình vậy.
Lần trước đến đây chỉ nhìn thoáng qua nên cậu chưa kịp nhìn kỹ cách bài trí trong nhà Tô Hạnh Xuyên.
Tô Hạnh Xuyên có bệnh sạch sẽ nhẹ, đồ đạc trong nhà đều là màu trắng không dính một hạt bụi. Lý Huyên đến phòng khách, trên bàn trà chất đầy hồ sơ, có mấy cái đang xem dở, đủ thấy ngày thường anh bận rộn cỡ nào. Lý Huyên ngẩng đầu lên, chợt thấy một chú mèo con bằng sứ trên kệ tủ rượu.
Nói đúng hơn là một chú mèo sứ bị vỡ được dán lại.
Cậu đi tới cầm lên xem.
Dán rất vụng về, chẳng có chút mỹ cảm nào.
Tai còn bị mẻ một góc.
Tô Hạnh Xuyên đi ra thấy Lý Huyên cầm mèo con ngắm nghía thì ôm cậu từ phía sau rồi thành thật khai báo: "Vì hiểu lầm quan hệ của hai cậu cháu cậu nên hôm đó cậu đi xong, tớ tức giận đập bể mèo con, hôm sau lại đau lòng nên mua keo dán lại, hy vọng mèo con đừng giận."
Lý Huyên đưa tay vuốt ve vết nứt.
"Mèo con nói bỏ qua lần này, tha cho cậu đó."
Tha thứ cho sự bất công của mẹ, tha thứ cho sự nhu nhược của mình, cũng tha thứ cho bảy năm qua đến chết vẫn còn sĩ diện......
Trên người mèo con chằng chịt vết nứt, Lý Huyên cẩn thận đưa tay sờ.
Tô Hạnh Xuyên cười khẽ, "Đừng sờ, coi chừng đứt tay đấy."
"Mẹ cậu không gọi cho cậu à?"
Tô Hạnh Xuyên cũng rất khó hiểu: "Lẽ ra phải gọi mới đúng, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà chiều nay một cú điện thoại cũng không có."
Lý Huyên hơi lo lắng.
Tô Hạnh Xuyên hôn lên tai Lý Huyên trấn an, "Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai tớ sẽ gọi điện cho họ, đừng lo."
Lý Huyên cẩn thận trả mèo con về chỗ cũ.
Cậu vào phòng tắm cởi đồ ra, Tô Hạnh Xuyên đem áo ngủ của mình tới, trông thấy cậu đứng cạnh bồn tắm, để lộ đôi chân trần thon dài cân đối nhưng không hề gầy yếu. Cậu đang do dự không biết nên để bộ đồ vừa cởi ở đâu, Tô Hạnh Xuyên lập tức đi tới cầm lấy.
Tô Hạnh Xuyên vẫn ăn mặc chỉnh tề, còn cậu lại không mảnh vải che thân, mới đầu Lý Huyên hơi ngại nhưng chỉ chốc lát sau là hết, dù sao bảy năm trước cũng trần trụi gặp nhau rồi còn gì, cậu leo vào bồn tắm lớn rồi sảng khoái thở phào một hơi.
Mọi nỗi tủi thân, lo lắng và bất an từ lúc trùng phùng đến nay đều bị nước nhấn chìm, Lý Huyên quay đầu thấy Tô Hạnh Xuyên bưng một chiếc ghế gỗ từ phòng khách vào, sau đó ngồi cạnh cậu.
Tô Hạnh Xuyên hỏi: "Nhiệt độ nước được chưa?"
Lý Huyên yên lặng nhìn anh.
Hai người lại hôn một trận.
Cứ như có hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Tô Hạnh Xuyên nói: "Hồi đó tiền sinh hoạt ít ỏi, dẫn cậu đến khách sạn ba trăm tệ một đêm làm tớ thấy có lỗi với cậu lắm."
Lý Huyên lắc đầu, cậu không rõ tại sao Tô Hạnh Xuyên cứ mãi canh cánh chuyện này, dựa vào vai anh nói: "Nhưng lúc đó tớ vui lắm, ngày nào cũng vui cả."
Là hạnh phúc thật sự.
Bảy năm trước, lần đầu tiên Tô Hạnh Xuyên dẫn Lý Huyên đến khách sạn.
Cả hai đều rất lúng túng, Tô Hạnh Xuyên làm thủ tục nhận phòng mất một lúc lâu. Khi dẫn Lý Huyên vào thang máy, cậu đột nhiên sà vào lòng anh rồi ngửa đầu trông mong nhìn anh.
Tô Hạnh Xuyên cười hỏi: "Sao thế?"
Lý Huyên kiễng chân lên hôn anh.
Thời gian dừng lại một giây.
Yết hầu Tô Hạnh Xuyên nhấp nhô, bất đắc dĩ nói: "Cậu đúng là——"
Đúng là muốn lấy mạng anh mà.
Sau khi vào phòng, Tô Hạnh Xuyên lấy dụng cụ thụt rửa mình chuẩn bị sẵn ra khỏi ba lô, ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật ra tâm loạn như ma, lắp bắp nói: "Cậu, cậu làm nhé?"
Lý Huyên lại nói: "Tớ đâu biết làm."
Tô Hạnh Xuyên sửng sốt, "Hả?"
Thấy Lý Huyên hết thả thính lại trêu ghẹo, anh còn tưởng cậu rất rành chuyện kia, kết quả cái gì Lý Huyên cũng không biết, Tô Hạnh Xuyên đang ngại ngùng thì Lý Huyên nghiêm túc lấy điện thoại ra, "Tớ không biết làm, để tớ lên mạng học hỏi."
Năm phút sau, hai người cùng ngồi trên giường xem video.
Xem một hồi bầu không khí lập tức thay đổi, Lý Huyên thấy Tô Hạnh Xuyên nhìn chằm chằm người trong màn hình thì nổi cơn ghen, quăng điện thoại đi rồi đè Tô Hạnh Xuyên ngã ra giường.
Tô Hạnh Xuyên ôm eo cậu: "Sao vậy tiểu tổ tông?"
"Cậu không được có hứng thú với mấy video này!"
"Chẳng phải tớ bị cậu bẻ cong rồi sao ——"
Lý Huyên cắn anh: "Cậu chỉ được có hứng thú với tớ thôi! Nếu mỗi lần bị bẻ cong cậu đều có hứng thú với tất cả đàn ông thì tớ chẳng quan trọng chút nào, chẳng đặc biệt chút nào hết!"
Lý Huyên vừa bá đạo vừa ngang ngược, Tô Hạnh Xuyên thường xuyên bị cơn ghen của cậu làm cạn lời, nhưng giây lát sau Lý Huyên cảm thấy mình quá hung dữ nên lại giả bộ tội nghiệp rúc vào lòng Tô Hạnh Xuyên, đầu ngón tay vẽ lòng vòng trên cổ anh.
Lý trí nói với Tô Hạnh Xuyên không nên dung túng tính nết đỏng đảnh của Lý Huyên, nhưng lý trí của anh chẳng có tác dụng gì trước mặt Lý Huyên cả.
Cuối cùng vẫn phải chịu thua.
Anh ôm Lý Huyên rồi dịu dàng nói: "Tớ không thích nam, cũng không thích nữ, tớ chỉ thích cậu thôi, được chưa?"
Lúc này Lý Huyên mới hài lòng.
Khó khăn lắm mới làm xong bước chuẩn bị, hai người cùng tắm chung, sau khi nằm dài trên giường, Lý Huyên bắt đầu buồn ngủ nên ngáp liên tục, nhưng lần này Tô Hạnh Xuyên không cho cậu ngủ.
Bình thường Lý Huyên yếu đuối nhưng trên giường vẫn khá ổn.
Chỉ là nước mắt rơi mãi không hết.
Tô Hạnh Xuyên sướng xong phải dỗ cậu rất lâu.
"Tô Hạnh Xuyên, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Giọng Lý Huyên cắt ngang hồi ức của Tô Hạnh Xuyên, anh quay đầu sang, Lý Huyên vốc một bụm nước hắt về phía anh rồi hậm hực nói: "Cậu dám phân tâm hả?"
Tô Hạnh Xuyên định thần lại, "Tớ đang nhớ chuyện xưa."
Lý Huyên khựng lại, sau đó trừng anh: "Giờ tớ không hấp dẫn à?"
Tô Hạnh Xuyên bật cười, "Lấy đâu ra nhiều giấm thế hả bé cưng?"
Lý Huyên quay mặt đi.
Tô Hạnh Xuyên lại hỏi: "Tớ gội đầu cho cậu nhé?"
Lý Huyên hờ hững nhìn sang, trong mắt thấp thoáng ý cười, hết sức kiêu kỳ, da cậu vốn trắng trẻo, giờ phút này bị hơi nước làm ửng hồng, tóc mái ẩm ướt rũ xuống, tôn lên đôi mắt như nho đen ngâm nước.
Cậu ngửa đầu ra sau nhìn ngược Tô Hạnh Xuyên.
Đôi mắt chớp chớp, khóe môi hơi nhếch lên.
Tô Hạnh Xuyên không rõ Lý Huyên đang giả bộ đáng yêu hay đang làm gì, anh rót dầu gội ra tay rồi tạo bọt, sau đó bôi lên tóc Lý Huyên, tận tụy gội đầu cho cậu, Lý Huyên còn chỉ huy, "Cào bên trái, cào bên phải đi."
Cậu thoải mái nhắm mắt lại.
Lúc mới chia tay, Tô Hạnh Xuyên đắm chìm trong nỗi đau thất tình, mất hết hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Để vực anh dậy, Vu Thanh Lan rủ mấy người bạn thân đi ăn một bữa, bọn họ xúm quanh Tô Hạnh Xuyên rồi lần lượt phân tích sự thất trách của Lý Huyên trong vai trò bạn trai.
"Cậu nhận được gì từ mối quan hệ này chứ? Tụi tớ đứng ngoài xem chỉ thấy mỗi mình cậu cố gắng, hệt như bà mẹ già vây quanh cậu ta, ngay cả ba lô cũng bắt cậu đeo giùm, cho xin đi! Cậu ta bằng tuổi tụi mình chứ có phải em bé đâu!"
Nhưng trong mắt Tô Hạnh Xuyên, Lý Huyên chính là em bé.
Chăm sóc Lý Huyên là anh cam tâm tình nguyện.
Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Có lẽ tình cảm chính là như vậy.
Tô Hạnh Xuyên vẫn cảm thấy tình cảm giữa mình và cha mẹ rất tốt, anh hiếu thảo hiểu chuyện, cha mẹ hiền từ ôn hòa, anh không đòi hỏi bất cứ điều gì ở cha mẹ, cha mẹ cũng không can thiệp vào cuộc sống của anh, có thể gọi là mối quan hệ gia đình mẫu mực, nhưng sau khi gặp Lý Huyên anh mới biết thật ra mình vẫn mong có người yêu mình bằng cách xâm nhập vào cuộc sống của mình, gần gũi hơn, dựa dẫm hơn, hiểu anh hơn.
Giờ anh mới biết thật ra mình vẫn chưa hiểu rõ cha mẹ lắm.
Anh cúi đầu hôn lên trán Lý Huyên một cái, Lý Huyên mở mắt ra, giả bộ tức giận hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Tô Hạnh Xuyên cười nói: "Quấy rối bác sĩ Tiểu Lý."
"Bác sĩ Tiểu Lý muốn nhét sỏi của cậu về chỗ cũ."
Tô Hạnh Xuyên dở khóc dở cười.
"Bác sĩ Tiểu Lý ác quá nha."
Lý Huyên vốc một bụm nước hắt vào người Tô Hạnh Xuyên.
.
Tắm xong Lý Huyên về phòng chờ Tô Hạnh Xuyên, chẳng bao lâu sau anh mang theo hơi nước lên giường.
Lý Huyên đang nằm đọc quyển sách Tô Hạnh Xuyên để cạnh giường.
Tô Hạnh Xuyên vùi mặt vào cổ Lý Huyên dụi dụi, cậu bị nhột đành phải để sách xuống.
Cậu mặc đồ ngủ của Tô Hạnh Xuyên nên tay áo và ống quần đều dư ra một khúc, Tô Hạnh Xuyên xoa cổ tay mảnh khảnh của cậu, xoa một hồi lại đổi ý, tay kia bắt đầu hướng xuống dưới, Lý Huyên nhắc anh: "Không được, phải chờ qua tháng sau."
"Vậy năm nay không được ăn Huyên Huyên rồi."
Anh chỉ phóng đại thôi chứ thật ra ba bốn ngày nữa là hết năm rồi.
Không được ăn nên chỉ có thể cắn nhẹ.
Để phát tiết.
Đêm khuya, Tô Hạnh Xuyên cầm khăn nóng lau cho Lý Huyên, sau đó ôm cậu vào lòng, Lý Huyên chợt hỏi: "Cậu ru tớ ngủ như hồi xưa được không?"
Tô Hạnh Xuyên không hiểu, "Hồi xưa?"
"Giống như hồi đó làm xong cậu dỗ tớ ấy."
Tô Hạnh Xuyên nhíu mày suy tư nửa ngày, sau đó thấp giọng hỏi: "Cậu đang sỉ nhục tớ đúng không?"
"...... Đâu có."
Lý Huyên lườm anh một cái, "Cậu nhỏ mọn thật đấy."
Chẳng phải chỉ chờ nửa tháng thôi sao, Lý Huyên không rõ tại sao Tô Hạnh Xuyên lại để ý như vậy, hệt như trước kia đòi mua nhà lớn, không cho Lý Huyên ngủ ở khách sạn.
Cậu nhìn Tô Hạnh Xuyên, trầm mặc mấy giây.
Bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ là vì quá thích.
"Ngốc quá." Cậu rúc vào lòng Tô Hạnh Xuyên.
Anh tắt đèn rồi choàng tay ôm Lý Huyên, hai người kề sát nhau. Bóng đêm dần sâu, trăng sao mờ nhạt, trên lầu cao không nghe thấy âm thanh dưới đường nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng gió rít, đêm đông gió luôn thổi mạnh nhất.
Hình như Lý Huyên sợ lạnh nên áp tay lên bụng Tô Hạnh Xuyên.
"Bé cưng."
Tô Hạnh Xuyên đột nhiên gọi một tiếng, Lý Huyên ngẩn người, sau đó vành tai âm thầm đỏ lên.
Lý Huyên chưa từng nói cho Tô Hạnh Xuyên biết thật ra điều cậu mong đợi nhất không phải đi thuê phòng mà là sau đó.
Khi cuộc vui kết thúc, endorphin bắt đầu giảm đi, Tô Hạnh Xuyên lau người cho cậu rồi vào phòng tắm, nhiệt độ cơ thể đột ngột hạ xuống khiến Lý Huyên có cảm giác không an toàn, may mà Tô Hạnh Xuyên luôn kịp thời quay lại ôm cậu vào lòng lần nữa.
Đây là lúc Lý Huyên cảm nhận được ý nghĩa của tình yêu rõ nhất.
Bảy năm sau gặp lại, trong lòng Lý Huyên vẫn mong chờ tiếng gọi "bé cưng" của Tô Hạnh Xuyên.
Thật ra hai mươi bảy tuổi không nên gọi kiểu này nữa.
Các đồng nghiệp trạc tuổi cậu đã có con và bước vào một giai đoạn khác của cuộc đời, nhưng trái tim Lý Huyên vẫn mãi dừng lại ở tuổi hai mươi, chờ Tô Hạnh Xuyên đến đón mình về nhà.
Tô Hạnh Xuyên ôm vai Lý Huyên, bóp tay cậu, xoa bụng cậu, sau đó ôm cậu thật chặt.
"Mấy năm trước tớ đọc được một câu trên mạng, nghe nói nếu một người mơ thấy ai đó ba lần liên tiếp thì có nghĩa là hai người đã hết duyên phận, lúc đó tớ hoang mang lắm."
"Tớ đâu chỉ mơ thấy cậu ba lần?"
Lý Huyên nhìn sững nút áo ngủ của Tô Hạnh Xuyên.
"Lúc đó tớ thật sự không dám ngủ nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó lại mơ thấy cậu, trong mơ cậu nói với tớ, Tô Hạnh Xuyên, tụi mình không giống người khác, cậu phải mơ thấy tớ thêm mấy lần thì chúng ta mới gặp lại nhau được."
Lý Huyên vùi mặt vào vai Tô Hạnh Xuyên.
"Sao chia tay rồi mà vẫn hất hàm sai khiến tớ thế hả?"
Tô Hạnh Xuyên vỗ lưng cậu.
"Vì cậu thích tớ chứ sao."
Tô Hạnh Xuyên cười khẽ: "Đúng vậy, vì tớ thích cậu."
Giọng anh rất nhẹ rất dịu dàng, chẳng mấy chốc Lý Huyên đã buồn ngủ, Tô Hạnh Xuyên bắt chước giọng điệu của cậu: "Thích cậu nhiều ơi là nhiều."
Lý Huyên gối lên cánh tay Tô Hạnh Xuyên, bắt đầu thở đều.
Hôm sau.
Vì là cuối tuần nên Lý Huyên ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nấu bữa sáng xong, Tô Hạnh Xuyên gọi mấy lần Lý Huyên mới chịu dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, mái tóc rối bời, hai mắt mờ mịt nhìn quanh, Tô Hạnh Xuyên ngồi xuống cạnh cậu.
"Mất trí nhớ rồi à?"
Lý Huyên ngoẹo đầu nhìn anh.
Tô Hạnh Xuyên cười nói: "Chào buổi sáng, bé cưng."
Rốt cuộc Lý Huyên đã tỉnh hẳn, đôi mắt dần sáng lên, chồm sang thưởng cho anh một nụ hôn.
Tô Hạnh Xuyên vừa lòng thỏa ý đem đồ của Lý Huyên tới, "Quần áo và đồ lót đã giặt sạch phơi khô rồi, cậu mặc vào đi."
Lý Huyên lười biếng giơ tay lên.
Rõ ràng là đòi Tô Hạnh Xuyên mặc cho mình.
Tất nhiên Tô Hạnh Xuyên sẵn lòng giúp cậu nhưng vẫn càm ràm: "Mai mốt tớ già rồi thì tính sao hả? Ai mặc đồ cho cậu?"
Lý Huyên bĩu môi, cố ý nói: "Vậy tớ sẽ tìm trai trẻ đẹp chăm sóc tớ."
Tô Hạnh Xuyên nhíu mày không nói gì.
Anh mặc quần cho Lý Huyên.
Lý Huyên quan sát vẻ mặt Tô Hạnh Xuyên, đột nhiên hơi lo lắng, hình như anh...... không vui lắm.
Trước kia cậu cũng hay trêu Tô Hạnh Xuyên kiểu này nhưng anh chỉ hôn cậu xem như trừng phạt, sao giờ lại giận thật rồi?
Chẳng lẽ vì bây giờ anh không được sao?
Có lẽ vậy, Tô Hạnh Xuyên đã không còn là sinh viên hai mươi tuổi, hiện giờ lòng tự trọng của anh đối với phương diện này rất yếu đuối.
Lý Huyên muốn nói gì đó nhưng không có kinh nghiệm dỗ Tô Hạnh Xuyên, cậu ngoéo tay Tô Hạnh Xuyên, anh cũng ngoéo tay cậu nhưng vẫn không nói gì.
Lý Huyên lập tức luống cuống.