Hắn không sợ bản thân sẽ bị cô làm cho mất mặt sao?
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu không nhúc nhích hồi lâu mới đáp một tiếng.
Mấy phút sau, Lâm Nhã Tịnh đã mặc xong quần áo chỉnh tề, hôm nay cô mặc một chiếc quần bò cùng với một chiếc áo tay dài. Cô nhìn lên cảnh ngoài trời nắng chang chang, bản thân cô cũng không muốn ăn vận kim mít thế này, nhưng là những vết nổi mẩn kia không thể cho ra trước gió được. Cô chỉ đành chịu đựng một chút. Mặt khác, cô cũng sợ bạn bè của anh không đứng đắn, lại chơi trò chơi gì đó, vẫn là nên đề phòng một chút thì tốt hơn.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn thoáng qua cô, không nói gì, đi ra ngoài xe. Lâm Nhã Tịnh tiếp tục thở ra nhẹ nhõm. Không biết tại sao, cô đặc biệt thấy hôm nay hắn nhìn rất thuận mắt. Một đường đi xe im lặng. Âu Dương Dạ Trạch không nói câu nào, Lâm Nhã Tịnh càng không dám lên tiếng. Cô cảm thấy giữa hai người bọn họ hình như thật sự không có gì để nói. Bộ dáng đại ca xã hội đen như hãn chẳng lẽ lại cùng với thiếu nữ như cô nói chuyện tầm phào trên trời dưới đất, mà cô cũng không thể nói chuyện với hãn về vấn đề nhân sinh từ bi...
Quan hệ của bọn họ cũng chỉ là giữa người mua và một món hàng. Nghĩ đến điều này, sắc mặt Lâm Nhã Tịnh lại có chút xấu đi, nhưng nhớ lại từ khi hàn mua cô đến nay chưa lần nào chính thức bắt ép cô ở trên giường chơi trò người lớn. Dường như hắn chỉ uy hiếp, việc làm quá phận nhất là hôn, ăn đậu hũ của cô một chút. Nếu đổi lại là người khác mua cô, có phải bọn họ sẽ cưỡng hiếp cô ngay từ đêm đầu tiên hay không?
Bất chợt có lại thấy tim mình đập mạnh từng nhịp...
Cô lên nhìn qua hắn. Hình như hắn chưa từng làm tổn hại đến cô.
Chiếc xe đang vận hành một cách êm ái trên đường cao tốc, tự nhiên bất ngờ thắng gấp. Lâm Nhã Tịnh bị chúi đầu về phía trước, nhưng vì có dây an toàn cản lại nên cô tạm thời may mắn đầu không bị đập vào cửa kính. Cô cả kinh theo phản xạ nhìn qua Âu Dương
Da Trach.
Sắc mặt của hắn âm trầm, đôi con người mơ hồ thấy một màu đỏ nhàn nhạt tràn đầy lạnh lẽo, âm thanh mang theo sự gấp gáp: “Xuống xe! Lâm Nhã Tịnh còn chưa hoàn hồn, Âu Dương Dạ Trạch đã nhanh chóng xuống xe, cô rối rắm thảo dây an toàn. Ngay vừa khi thảo dây, Âu Dương Dạ Trạch đã mở cửa xe, thô bạo kéo cô bước ra ngoài, sau đó hẳn kéo tay cô chạy một quãng đường.
Lâm Nhã Tịnh mơ mơ hồ hồ, ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn phối hợp hành động theo Âu Dương Dạ Trạch, ngay vừa khi cô nghe được một tiếng "bùm vang lớn ở phía sau, liền nghe bên tại hần nói: "Năm xuống"
Lâm Nhã Tịnh bất tri bất giác cả người đều nắm rạp xuống đất. Mặc dù mặt đất đã được tráng bằng phẳng, nhưng là trên bề mặt vẫn là sần sùi đất cát, khi cô nằm xuống, tay chân cũng ít nhiều bị thương. Nhưng cô không quan tâm đến điều này.
Một lúc sau, cô thấy cánh tay rần chắc sau lưng mình đã nới lỏng, Lâm Nhã Tịnh lúc này mới xoay người nhìn lại.
Chiếc xe mà Âu Dương Dạ Trạch chở cô ở đẳng xa xa kia đang bị bốc cháy dữ dội. Nhìn đám lửa vàng rực to lớn như muốn chạm đến trời xanh, Lâm Nhã Tịnh không thể nào mô tả tâm tình của mình lúc này. Cô nhìn sang Âu Dương Dạ Trạch, vẻ mặt hàn vẫn bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu như cố gắng muốn tìm ra một biểu cảm khác nơi hạn, có lẽ chính là đôi mắt hẹp dài kia đặc biệt âm u hơn mọi ngày.
Âu Dương Dạ Trạch một tay kéo cô đứng dậy. Cô không nhịn được hỏi anh: "Cửu gia, chiếc xe bị gì vậy?" "Có lẽ do bị rò rỉ xăng" - Hàn nhàn nhạt trả lời.
Đang yên đang lành tại sao tự nhiên lại có thể bị rò rỉ như vậy?
Nhớ đến lúc nãy hẳn kỳ diệu đến mức có thể biết trước chuyện này, Lâm Nhã Tịnh lại hỏi thêm một câu: "Làm sao ngài có thể biết được?"
Âu Dương Dạ Trạch đang cầm lên điện thoại của mình, bấm một dãy số, nghe đến âm thanh của cô, chỉ đáp một tiếng: "Ngửi
Mũi thính như vậy? Lâm Nhã Tịnh có chút ngạc nhiên, nhưng thấy hắn đang bận nên cũng không quấy rầy hãn nữa.
Cô im lặng đứng một bên nhìn xung quanh. Trên đường lúc này không đông người lầm, nhưng vẫn có vài chiếc xe đi ngang qua. Vì sự cố này mà không ít chiếc xe bắt buộc phải dừng lại. Nhưng không ai bước xuống xe hỏi thăm tình hình xem bọn họ như thế nào.
Lòng người chính là lạnh lùng đến như vậy sao?
Trong khi Lâm Nhã Tịnh đang ngẩn người, Âu Dương Dạ Trạch lúc này đang gọi cho thuộc hạ tín nhiệm của minh:" Đưa một chiếc xe mới đến định vị của tôi"
Dứt lời, bên trong điện thoại liền vang lên một tiếng dứt khoát: "Vâng" Hắn cúp máy, nhìn chăm chăm về chiếc xe. Hằn leo lên được vị trí lão đại trong giới hắc đạo này đương nhiên không hề dễ dàng, ai cũng nhìn vị trí của hắn như hổ rình mồi, ai cũng mong có ngày hắn chết sớm, không ai là không tìm cách hạ bệ hàn, giết hắn. Nhưng những năm gần đây, không ai có lá gan lớn làm chuyện này, hôm nay quả nhiên có người không nhịn được nữa rồi.
Muốn đối đầu với hắn sao? Lâu ngày rồi, gân cốt không được khởi động, nhàm chán mãi cũng thành lười rồi. Mấy năm qua hằn lười tính toán nhưng không phải hắn không biết Sự việc hôm nay xảy ra là do ai, hần có thể đoán được bảy tám phần rồi. Hy vọng rằng người đó sẽ có thể sống sót được trong trò chơi của hãn! Lâm Nhã Tịnh đang nhìn vụ vỡ xung quanh, bỗng nhiên thấy không khí xung quanh lạnh ngắt, hai tay cô ôm lấy thân mình. Đột nhiên trên vai xuất hiện một chút ẩm áp, Lâm Nhã Tịnh nhìn thấy áo vest đen đặt trên người mình, lại nhìn đến chủ nhân của nó, nhỏ giọng cảm ơn.
Âu Dương Dạ Trạch "ừm" một tiếng. sau đó lấy ra một điều thuốc bạc hà đặt lên miệng, chuẩn bị bật lửa, lại nghe đến âm thanh mềm mại bên cạnh nói: " Hút thuốc không có tốt cho sức khỏe đâu, tôi nghĩ...ngài nên ít dùng hơn"
Chỉ là câu nói của người con gái này càng lúc càng nhỏ, nếu không phải tại của hạn thính, có lẽ hắn cũng sẽ không nghe thấy.
Hằn rũ mắt nhìn xuống con thỏ nhỏ rụt rè, việc của hắn từ khi nào lại đến phiên cô quản rồi? "Vậy sao? Vậy tôi nên làm gì đây?" Hắn hỏi cô, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào.
Lâm Nhã Tịnh lại lén nhìn hắn một cái, cô không nhìn ra được hắn có tức giận hay không với cái vẻ mặt ngàn năm không đổi kia. Nhưng với sự việc xui xẻo vừa xảy ra, khẳng định tâm tinh hắn chắc chắn là không tốt. Cô cúi đầu, liếm liếm môi khô khốc, nói: "Nếu như tâm trạng không tốt, ngài có thể ăn một viên kẹo đường, vị ngọt của nó chắc là có thể giúp được cho ngài"
Âu Dương Dạ Trạch cong lên khỏe môi, chầm chậm nói từng chữ: "Nhưng sở thích của tôi là làm tình, bảo bối chắc em phải hy sinh một chút"
Âu Dương Dạ Trạch vừa dứt lời, chẳng để cho cô hồi phục tinh thần, lập tức ôm cô lại gần. Lâm Nhã Tịnh mở to mắt, tâm có chút loạn, bối rối nói: "Cửu gia, chúng ta đang ở bên ngoài, có gì về. nói sau...
Cô còn chưa nói hết câu, ai đó đã giương răng nanh cắn vào cổ cô một ngụm lớn giống như một con ma cà rồng đang khát máu, không ngừng đâm sâu vào da của cô.