Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 55: Điểm Yếu




Lâm Nhã Tịnh ngoan ngoãn tiến tới, ngồi bên cạnh anh. Cô không biết từ bao giờ lời nói của anh lại như bùa chú, cô không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng nữa.

Âu Dương Dạ Trạch ở nơi người khác không thấy, cong nhẹ môi, hạ tầm mắt nhìn thoáng qua cố Lâm Nhã Tịnh một cái. Ánh mắt dần dần thay đổi. Phải nói như thế nào đây...

Giống như vườn địa đàng mà Thiên Chúa đã tạo ra. Nơi đó có rất nhiều, rất nhiều những loại quả trái thơm ngon tuyệt hảo, nhưng chỉ có duy nhất một loại cây mà Adam và Eva không được ăn. Điều gì càng cấm sẽ càng gầy cảm giác kích thích, cám dỗ không thể cưỡng lại được.

Âu Dương Dạ Trạch giờ phút này giống như Adam, nhìn thấy trái ngon trước mặt nhưng lại không thể ăn. Anh thừa nhận khả năng tự chú của bản thân trước mặt cô thật sự đã trở về một con số 0 tròn trĩnh.

Lâm Nhã Tịnh thấy Âu Dương Dạ Trạch nhìn chăm chăm, ánh mắt nóng rực đó khiến cô ngồi không yên: "Dạ Trạch, anh gọi em là...có chuyện gì không?"

Âu Dương Dạ Trạch khẽ dời tầm mắt lên gương mặt bất an của cô, từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp đưa cho cô. "Cho em"

Lâm Nhã Tịnh nhận lấy, nhìn qua mới phát hiện đó là một chiếc hộp đựng điện thoại di động. Là một chiếc mới tỉnh.

"Tại sao lại mua điện thoại cho em?" - Hiện tại cô cũng không đi đâu, luôn ở nhà, mà ở nhà không phải đã có điện thoại bàn rồi sao? Hơn nữa, trước giờ Âu Dương Dạ Trạch không phải luôn sợ cô bỏ trốn mà không cho cô dùng ư?

"Hiện tại tình thế hỗn loạn, cũng cần có thứ để liên lạc với em"
Loading...


Nếu như Âu Dương Dạ Trạch quyết định công khai cho Lâm Nhã Tịnh một thân phận, điều này gián tiếp thừa nhận với toàn bộ mọi người, Âu Dương Dạ Trạch từ nay đã xuất hiện điểm yếu.

Lâm Nhã Tịnh nhất định sẽ lâm vào tình thế người người săn đón đuổi bắt. Lâm Nhã Tịnh nghĩ một lúc cũng hiểu được chuyện này.

Mím mím môi, mấp máy mãi nhỏ giọng nói: "Dạ Trạch, tối hôm qua...nếu như không phải có em, có phải anh sẽ không bị thương nặng đến như vậy hay không?"

Âu Dương Dạ Trạch tối đó kêu cô rời đi, cô nghĩ rằng muốn cho cô đi gọi cứu viện, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, cô mới phát hiện ra rằng lúc bản thân quay lại thì Âu Dương Dạ Trạch đã có thế xử lý xong xuôi đám sói rừng đó.

Tin chắc răng nếu như không phải để dụ bọn chúng thì Âu Dương Dạ Trạch đã không ngoan ngoãn đứng im ở đó cho chúng nhào tới. Tất cả những việc làm này chỉ là muốn để cho cô chạy thoát thân mà thôi...

Cô cảm thấy mình giống như con đỉa bám chặt lấy anh, đần dân sẽ khiến cho anh bị thương, mất máu mà chết.

Âu Dương Dạ Trạch xoay mặt cô hướng về anh, để ánh mắt của cô có thể đối diện với mình, chậm rãi từ từ mà nói, giọng nói êm ả giống như mặt hồ nước khi vào thu, nhưng lại mang theo vạn phần nghiêm túc: "Bảo bối, em là "gót chân Achilles” của tôi, tôi chính là luyến tiếc chặt đi đôi chân của mình"

Mà Achilles, một khi bị bắn trúng gót chân, cũng sẽ không còn đường sống. Đôi mắt hẹp đài đó ngược lại giống như đang dậy sóng, tầng tầng lớp lớp mà ồ ạt khiến cho Lâm Nhã Tịnh mê muội mà nhìn không dứt ra được.

Một lát sau, khi Lâm Nhã Tịnh nhận ra mình thất thố nhìn chằm chằm vào người ta, ngượng nghịu mà cúi đầu, Âu Dương Dạ Trạch lại nói tiếp, lời nói giống như bông đùa: "Bảo bối, em nên chuẩn bị tinh thần một chút"

"Để làm gì vậy?" - Lâm Nhã Tịnh hiếu kỳ hỏi.

Âu Dương Dạ Trạch nhìn qua bầu trời đầy nắng, sau đó mới nhìn cô, giọng nói bất giác thay đổi: "Chiều nay chúng ta đi đăng ký kết hôn"

"Dành" một cái, mặt của Lâm Nhã Tịnh lại đỏ lên, lắp bắp kinh hãi đối diện với khuôn mặt điềm tĩnh kia: " Chiều nay sao? Nhanh như vậy ư?”

"Biết hôm nay là ngày gì hay không?" - Giọng nói trầm thấp của Âu Dương Dạ Trạch vang lên bên tai.

Anh lại như mọi län, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô Tại sao anh lại hỏi cô câu này? Lâm Nhã Tịnh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó có chút bất lực lắc đầu: "Em không biết"

Từ khi cô bị bán đi, đến ở tại nhà anh, Lâm Nhã Tịnh giống như cô sống trên đời không còn ý nghĩa gì nữa, cô đã không còn màng đến ngày tháng nữa.

Sống ở trong ngôi biệt thự kia giống như cách biệt với xã hội, cô không có điện thoại, cũng không có laptop...thứ duy nhất kết nối với bên ngoài chắc có lẽ là cái tivi.

Nhưng là cuộc sống của cô trước đây chỉ là miễn cưỡng tôn tại, còn đâu tâm trạng để đi xem phim. Cô còn không biết được rằng cô đã ở đây bao nhiêu lâu nữa.

Âu Dương Dạ Trạch luồn từng ngón tay vào tóc cô, tầm mắt hạ xuống nơi gương mặt nhỏ nhắn, giọng nói êm dịu: "Hôm nay chính là ngày Giáng Sinh"

Nói cho cô điều này làm gì? Lâm Nhã Tịnh gật đầu một cái, sau đó lại chớp chớp mắt chờ đợi Âu Dương Dạ Trạch nói tiếp.

"Căn nhà này chính là căn cứ bí mật của anh và Tư Phàm. Trước nay đều chưa từng có người ngoài bước vào" - Âm thanh chầm chậm vang lên.

Lâm Nhã Tịnh nghe xong vẫn mù mịt, vẫn chưa hiểu được rằng như vậy thì liên quan gì đến hôm nay là ngày giáng sinh? Còn nữa, liên quan gì đến việc kết hôn? Nhưng Âu Dương Dạ Trạch lại không giải thích gì thêm nữa.

Lâm Nhã Tịnh nóng lòng, cũng không quản ý nghĩa trong câu nói kia, chỉ nghĩ đến nội dung kết hôn kia. Dù gì cô cũng chỉ mới xác định được một chút tình cảm mà thôi, làm gì đến giai đoạn này nhanh như vậy.

Hơn nữa, kết hôn chính là một việc quan trọng cả đời cô, cô không muốn qua loa như vậy. Thế nhưng, lúc cô muốn mở miệng thương lượng dời ngày, thì trên lâu truyền đến dồn dập tiếng bước chân.

Sau đó chỉ thấy Đường Thiên Y cúi đầu, ôm mặt, một mạch chẳng nói chẳng rằng gì, chạy nhanh như tên lửa ra ngoài.

Lâm Nhã Tịnh chính là tỉnh mắt nhạy cảm phát hiện nước mắt của Đường Thiên Y, lập tức đứng dậy, nói một câu với Âu Dương Dạ Trạch: "Em đi xem cô ấy"

Nhìn thấy Âu Dương Dạ Trạch gật đầu, Lâm Nhã Tịnh liền nhanh chóng đuối theo Đường Thiên Y. Đường Thiên Y chạy không nhìn đường, vô tình vào sâu trong rừng.

Lâm Nhã Tịnh một lòng lo lắng đuổi theo, cũng không quan tâm đến nơi mình đi là nơi nào.

Một lúc sau, Đường Thiên Y đứng lại dưới một gốc cây, đáng thương mà ngồi xổm xuống đất, mảng thật to, trong giọng nói cũng nghe ra rất rõ ràng tiếng sụt sùi nức nở.

"Tư Phàm tên hỗn đản này! Anh chính là một tên khốn khiếp! Tại sao anh lại cứng đầu như vậy chứ! Không thèm đi theo anh nữa! Đường Thiên Y tôi thẻ rằng sau này sẽ không gặp mặt anh nữa! Tên xấu xa! Tên trứng thối! Chỉ thích làm tổn thương người khác mà thôi! Tại sao mình lại chọn yêu hẳn chứ!? Tại sao lại lựa chọn nuốt khổ vào thân!"

Sau đó chính là một dàn tiếng "oa oa" khóc lớn.

Lâm Nhã Tịnh thấy vậy cũng không vội tiếng lên, đứng tại chỗ bất đắc dĩ nhìn đến bộ dạng nhếch nhác trước mặt.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm trước chính bản thân cũng khóc đến mất mặt như vậy. Có lẽ bộ dạng cô của lúc đó cũng không khác Đường Thiên Y hiện tại bao nhiêu đâu, vậy mà anh vẫn lựa chọn ở lại bên cạnh cô...

Đợi một lúc, thấy Đường Thiên Y đã ngừng khóc. Lâm Nhã Tịnh mới nhẹ nhàng bước tới, tay sẽ đặt lên vai Đường Thiên Y, Đường Thiên Y quay đầu mắt sáng rực, thốt lên một tiếng: "Tư..."