Sau khi lại một lần nữa bị tên ác bá kia giở trò.
Chưa kịp ăn uống gì, Lâm Nhã Tịnh vì mệt mà ngủ li bì đến tận chiều tối. Trong lúc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy giọng của Âu Dương Dạ Trạch kêu cô thức dậy.
Cô cảm thấy có chút bực mình mà không ngừng múa tay chân, vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp. "Tịnh nhi..." - Âm thanh lại một lần nữa vang lên.
Lông mày Lâm Nhã Tịnh nhíu lại, bị tên đầu sỏ này làm cho mệt mỏi cả một ngày. Sức lực thể trạng bị tiêu tốn ngày hôm qua còn chưa kịp lấy lại, hôm nay lại tiếp tục bị ăn sạch sẽ, tâm trạng vì thiếu ngủ mà trở nên bực dọc, có phân cáu gắt: "Sao anh lại phiền đến như vậy chứ!"
Vừa nói lẫy một câu, đầu óc Lâm Nhã Tịnh lập tức đột nhiên tỉnh táo, giật mình ngôi dậy. Âu Dương Dạ Trạch đến lông mày cũng không nhíu một cái, trên tay vẫn đang cầm một bát cháo nóng, điềm tĩnh nói: "Ăn xong rồi ngủ"
Loading...
Lâm Nhã Tịnh xoa xoa mắt, lắc đầu, đáp một tiếng: "Không đói".
Sau đó định tiếp tục lại nằm xuống, Âu Dương Dạ Trạch lại ôm lấy cô, ngăn lại hành động này.
"Dạ Trạch, em muốn ngủ, thật sự mệt lắm, anh đừng làm phiền mà" - Khuôn mặt nhỏ nhẫn lại, bên môi không ngừng lèm bèm. Âu Dương Dạ Trạch sắc mặt không đổi, múc lên một muỗng cháo, nhàn nhạt cất tiếng: "Há miệng” Lâm Nhã Tịnh trong lòng một chút cũng không phục, ai là người làm cô ra nông nỗi này cơ chứ! Ngay cả bàn tay muốn giơ lên cũng run run, mất lực.
Cả người mềm nhũn như cọng bún, vậy mà người đàn ông không có một tiếng dỗ dành, lại còn hung dữ ra lệnh. Mang theo sự ai oán ngút trời, môi nhỏ anh đào không tình nguyện mà hé mở.... Lâm Nhã Tịnh cứ như vậy dựa vào người anh, đôi mắt không chịu nổi mà cứ nhắm chặt, nhưng miệng nhỏ luôn hoạt động, một ngụm, lại một ngụm, ăn cho đến khi no rồi, lại ngủ tiếp... Giấc ngủ này kéo dài thật lâu, không có ai làm phiên, khiến cho cô ngủ thật ngon. Ngủ cho đến khi bản thân tự tỉnh lại. Vừa mở mắt, hình ảnh trước mặt lại khiến cô giật mình, xém chút thì la lên. Khuôn mặt góc cạnh phóng đại trong tâm mắt, đường nét hoàn mỹ quen thuộc.
Đôi mắt năm giữ toàn bộ quyền lực nhắm lại. Hơi thở đều đều, lông ngực phập phồng theo tiết tấu mà lên xuống. Là Âu Dương Dạ Trạch đang nằm kế bên cô, ngủ thật say.
Lâm Nhã Tịnh lắng lặng thở dài.
Rất lâu rồi, mới lại nhìn thấy anh say giấc như vậy. Cũng rất lâu rồi, mà buổi tối, anh lại có ở nhà. Cô cứ như vậy mà mở mắt ngắm nhìn anh một hồi lâu, sau đó mới chợt nhớ ra, ngày mốt chính là sinh nhật của anh rồi, mà áo len cô còn chưa có chuẩn bị gì cả! Lâm Nhã Tịnh xoay người, định xuống giường đi tìm chỗ cuộn len đã mua, lại thấy một cánh tay rắn chắc vòng qua eo, kéo cô trở về trong lòng người nào đó. "Muốn đi đâu?" - Giọng nói trầm khàn vang lên, giống như vừa mới bị đánh thức. "Anh...anh...em làm anh thức giấc sao?" - Lâm Nhã Tịnh có chút kinh ngạc không nói nên lời, từ trong ngực anh, ngửa đầu lên hỏi.
Chỉ thấy Âu Dương Dạ Trạch vẫn không mở mắt, âm thanh từ lồng ngực phát ra: 'Ừ" "Thật xin lỗi, em chỉ muốn đi...vệ sinh" - Lâm Nhã Tịnh túng quẫn, tìm đại một cái cớ để nói. Âu Dương Dạ Trạch lại "ừ" một tiếng, không nghi ngờ gì mà nới lỏng tay, sau đó không còn một động thái nào nữa, như đã hoàn toàn chìm vào giấc mộng. Lâm Nhã Tịnh đứng hình trong vài giây, trong lòng dân dân nhen nhóm lên một sự đau lòng. Anh là đang canh chừng chăm sóc cho cô...nếu không anh cũng sẽ không vì cô vừa nhúc nhích liên thức dậy. Đoán chừng lúc nãy cũng chỉ là bản năng của anh... Cô xoay người rời giường, cẩn thận đắp chăn lại cho anh. Xuống phòng khách, nhà bếp, thậm chí là vào phòng Mạc quản gia để tìm kiếm, nhưng kiếm một hôi, lại không thấy cuộn len đã mua ở
đâu.
Có lẽ là trời quá tối, nên cô không thấy rõ chăng? Cô bất lực đứng một chỗ thở ra một hơi, bản thân đúng là không làm chuyện gì cho ra hồn.
Sau đó, cô lại đi lên lâu, dự định về phòng ngủ tiếp.
Bước chân vừa đặt lên cầu thang lại giật mình. "Dạ Trạch?" Âu Dương Dạ Trạch đang đi xuống, khuôn mặt trong bóng đêm như nhu hòa hơn mọi ngày. "Đói sao?" - Âu Dương Dạ Trạch vừa nói vừa bước xuống lầu, ngày càng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Lâm Nhã Tịnh cảm thấy bụng cô quả thật trống rỗng.
Cô cố gắng che dấu sự chột dạ, nở một nụ cười tự nhiên: "Đúng là...có chút đói. Sao anh lại ở đây. Không phải đang ngủ sao?” "Nếu đói, thì đi ăn thôi" - Âu Dương Dạ Trạch mất bước đã đến được chỗ đứng của cô, theo thói quen ôm eo cô đi đến phòng bếp, xong bật đèn lên. Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt.
Lúc nãy trong phòng không bật đèn, cô không biết rằng hiện tại Âu Dương Dạ Trạch lại đang mặc một áo thun màu đỏ. Chính là màu đỏ đấy! Đây là lần đầu cô nhìn thấy anh mặc một màu sắc khác ngoài trắng, xanh, đen.... Tuy rằng đây là một chiếc áo sẫm màu, nhưng vẫn là màu đỏ! Nó khiến cô có cảm giác người đàn ông trước mặt không còn xa cách, đáng sợ như lúc trước nữa.
Anh giống như mọi người bình thường khác, đơn giản lại thong dong sống qua ngày, không còn quyền lực, không còn đấu đá tàn khốc nào. Từng ngón tay thon dài thường ngày chỉ thấy anh cầm súng, đột nhiên lúc này lại nhìn thấy anh cầm lên miếng thịt mà cắt... Có chút....trông thật đáng yêu đến ngỡ ngàng. "Anh biết nấu ăn sao?" "Ừ. Em ra ngoài đợi đi" - Khuôn mặt, giọng nói vẫn là một loại biểu tình lạnh nhạt.
Thế nhưng lại làm trái tim nhỏ của cô gái nào đó nổi loạn. Lâm Nhã Tịnh rất muốn tiến đến, nói rằng cô có thể làm, nhưng là khung cảnh này thật sự quá đẹp. Loại ký ức này thật sự quá lung linh, cô không muốn tiến đến phá hư chúng.
"Anh biết nấu ăn từ lúc nào thế?" - Lâm Nhã Tịnh vẫn một mực đứng ở cửa ngắm nhìn anh, không chịu rời nửa bước. "Rất lâu rồi" - Âm thanh chầm chậm vang lên câu trả lời. "Vậy....sao anh lại tự nấu ăn vậy?" Anh không phải là đại thiếu gia của gia tộc sao? Đáng lý ra anh phải là sinh ra trong bát vàng mới đúng, nếu không được như thế, ít ra cũng không để thiếu gia nhúng vào những việc như thế này? Trừ khi... "Không nấu, sẽ không có đồ ăn" Anh vốn dĩ không được ai quan tâm cả. Lâm Nhã Tịnh cảm nhận mùi vị đăng đẳng trong lòng, không hiểu sao, bản thân lại buộc miệng nói ra một câu: “Dạ Trạch, sau này...anh đã có em rôi" Môi mỏng lặng lẽ vẽ lên một đường cong: "Ừ”" Lâm Nhã Tịnh nói xong, cảm thấy bản thân hơi tùy tiện, xấu hổ bỏ trốn ra ngoài bàn ăn.
Món ăn làm rất nhanh, anh làm hai tô mì thật lớn, còn nóng hổi nghi ngút, mùi thơm của chúng khiến cô không cưỡng lại được mà cầm đũa thưởng thức. Từng miếng, từng miếng thịt như thấm đẫm mọi loại gia vị, kích thích vị giác một cách lạ kỳ. "Thật sự rất ngon” - Cô không nghĩ đến anh lại có tay nghê tốt như vậy. Cô thật sự rất tò mò, rất muốn hiểu thêm về cuộc sống của anh, hiểu thêm về con người anh. "Dạ Trạch, anh bình thường thích màu đen sao?" Khác với dáng vẻ ăn như hổ đói của cô, Âu Dương Dạ Trạch tác phong từ tốn, nhã nhặn. "Ừ...Ừ “
"Vì sao vậy?" - Lâm Nhã Tịnh vừa ăn hết một miếng thịt, lại cất tiếng hỏi. "Sạch sẽ" Khi máu dính lên, sẽ không nhìn thấy.