Vật Cưng Của Cửu Gia

Chương 96: Lời tỏ tình muộn (1)




Đêm khuya, giữa căn phòng to lớn, trái tim đột nhiên đập một cái nhói đau. Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm chậm rãi mở, con ngươi đen thấm như mực dần xuất hiện, thoáng chốc như đem toàn bộ căn phòng trở thành nơi âm la địa phủ, sương mù dày đặc, hơi thở lạnh lẽo đến thấu xương. Từ môi bạc phát ra âm thanh uy nghiêm: "Tiêu Dật.

Tiêu Dật từ ngoài cửa tức khắc đi vào: "Vâng, Cửu gia?"

"Tìm cô ấy” - Giọng nói cứng rắn mang theo âm khí mà đến. Thời gian trôi qua tích tắc, tại một sân bay rộng lớn, Lâm Nhã Tịnh đã thay một bộ đồ khác ngôi trên hàng ghế cùng với Trương Phi Phi. Cô hiển nhiên không biết được ngay tại bệnh viện lúc này đang đỏ mắt xôn xao tìm cô khắp mọi ngõ ngách, cũng không biết được một con sói đen đang âm thầm từng đợt nổi lên lửa giận.

Lâm Nhã Tịnh ngồi bên cạnh Trương Phi Phi, nhưng linh hồn lại không đặt tại nơi này. Trương Phi Phi nhìn qua, nhịn không được thở dài: "Cậu...nếu như tâm trí của cậu không để ở đây, thì cậu cũng không cần ép buộc bản thân ở đây cùng mình"

Lâm Nhã Tịnh nhìn Trương Phi Phi, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp, lắc đầu không nói. "Nhã Tịnh, cậu nhìn xem bộ dạng cậu bây giờ, có giống như đang sống hay không? Cậu tỉnh táo lại đi! Nhã Tịnh, từ trước đến nay cậu không có lưỡng lự, thiếu quyết đoán nhiều như vậy! Có chuyện gì phiền não đến như vậy chứ! Cuộc sống ngắn lắm, không cần suy nghĩ nhiều như thế đâu” Cô rất muốn nói cho Lâm Nhã Tịnh biết, mọi thứ không thể tuân theo ý muốn của bản thân. Làm việc gì khiến mình vui vẻ là được rồi.

Lâm Nhã Tịnh chợt ngẩn ra. Cô đã lưỡng lự quá lâu rồi, càng ngày càng giống như rùa rụt đầu... Im lặng hồi lâu, đến lúc cô muốn lên tiếng một lần nữa, đột nhiên có một tốp người mặc áo đen bao vây hết sảnh sân bay. Nói đúng hơn là bao vây xung quanh cô. Trong phút chốc, toàn bộ mọi người trong sân bay đều bị đuổi đi hết. Chỉ còn một đám người mặc áo đen bí ẩn đó, cùng cô và Trương Phi Phi.

Một người trong số họ bước ra: "Lâm tiểu thư, mời cô theo chúng tôi trở về" Lâm Nhã Tịnh có chút hoảng hồn, muốn lên tiếng nói gì đó, đã thấy dòng người tản ra, người đàn ông vốn dĩ đang nằm trong phòng bệnh, bỗng nhiên lại xuất hiện. Ánh mắt yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, đặt ở trên người cô. Anh đứng ở đó, hai tay đút vào túi quần. Không bước tới, cũng không nói một tiếng nào. Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, hít sâu một hơi, sau đó điềm tĩnh từng bước, từng bước lại gần anh, cho đến khoảng cách hai người chỉ còn bằng nửa cách tay, cô mới chậm rãi dừng lại. Âu Dương Dạ Trạch đưa mắt nhìn đến chiếc vé máy bay Trương Phi Phi đang cầm trên tay đứng ở xa kia. Chỉ duy nhất một chiếc vé ở đó, trên đó lại ghi tên cô ta, mà Lâm Nhã Tịnh lại không cầm gì cả.

"Tôi còn nghĩ em sẽ bỏ chạy” - Lông mày Âu Dương Dạ Trạch hơi nhăn lại, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn cô như thể muốn xâm nhập vào suy nghĩ của cô giờ phút này.

Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh, giọng nói trong trẻo, ngữ khí vững vàng: "Em đã từng hứa sẽ không rời khỏi anh, em không nghĩ sẽ phá bỏ lời hứa này."

Cũng không nghĩ sẽ rời khỏi anh trong lúc anh cần em... Cô vốn dĩ đứng ở sân bay là vì muốn tiễn Trương Phi Phi đi, phải chính mắt cô nhìn thấy cậu ấy đi khỏi thành phố rắc rối này, cô mới yên tâm. Lặng lẽ nhìn một lượt hoàn cảnh xung quanh, nhiều người như vậy, có lẽ anh đã huy động phần lớn nhân lực chỉ để tìm cô. Ngay cả vết thương trên ngực mới băng bó không lâu, anh cũng không quan tâm mà đến đây.

Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, giơ tay chạm đến lồng ngực của anh, cách một tầng da thịt, cảm nhận đến tiếng đập ổn định của trái tim, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Anh rất mệt đúng không?" Từng câu chữ ẩn chứa một loại cảm xúc lo lắng, nứa giống như đơn thuần là một câu hói, nửa giống như lại nhuộm một tầng bi đát, tựa con thú nhỏ bị thương muốn rời khỏi chiến trường. Vốn dĩ, câu hỏi là...yêu em, anh rất mệt đúng không? Lo được, lo mất như vậy.... Âu Dương Dạ Trạch không nói gì, giơ tay ra hiệu cho người dưới trướng mình.

Bọn họ đồng loạt tắt đèn, rút lui. Trong phút chốc, toàn bộ trở về trạng thái ban đầu của nó. Tối đen, mù mịt, vắng lặng. Chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh trầm thấp của Âu Dương Dạ Trạch vang lên: "Còn nhớ lời hứa cây thông noel chứ?” Lâm Nhã Tịnh ngẩng đầu, chớp chớp mắt: 'Em hình như không có hứa...' Cô còn chưa nói hết câu, một đoạn ký ức nào đó xẹt qua trong đầu, nhưng nó quá nhanh, cô không kịp nắm bắt, đã vụt biến mất.

"Đã từng có một cô bé nói với tôi, chỉ cần tôi cố gắng đứng trên vị trí cao nhất, em sẽ đợi tôi ở dưới cây thông noel lớn nhất thành phố S" - Yết hầu chậm rãi lên xuống, nói lên từng lời khiến cho đối phương càng lúc càng mơ hồ.

"Thật may, vẫn tìm được em. Chỉ là không phải dưới cây thông noel" - Bàn tay ấm áp chạm đến gò má lạnh buốt của cô.

''Dạ Trạch, anh là đang nói cái gì?' - Cô nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh, trong đôi mắt đều là một mảnh mờ mit. Cô định lên tiếng hỏi, anh có nhớ nhầm người hay không. Đột nhiên trong đầu từ đâu nhảy ra một hình ảnh. Giọng nói non nớt bỗng vang lên văng vẳng đâu đó bên tai.

"Nếu như anh đứng ở vị trí cao nhất, anh hãy đến cây thông noel lớn nhất thành phố S, em sẽ chờ anh ở đó!" Cô cảm thấy không thể tin được. Lúc cô còn rất bé, chân ngắn, tay cũng ngắn, không nhớ là bao nhiêu tuổi, lúc đó ba cô và cô vẫn ở trên núi. Nói đó là núi, nhưng dân cư sống ở đây rất đông. Vì ba cô chỉ suốt ngày cho cô ăn mì gói, cô thường hay đến các khu rừng để hái trái cây về ăn. Lúc đó, cô đã gặp được một anh trai.

Toàn thân đều nhuộm máu đỏ tươi, xung quanh tất cả là xác động vật chết. Cô nhớ rõ lúc đó cô hoảng sợ đến mức khóc thét. Vô tình sau này chính nó làm cho cô mắc phải hội chứng sợ máu... Mà không biết lấy đâu ra dũng khí, sau đó cô đã quay lại chăm sóc cho anh một đêm. Ba cô thường xuyên không về nhà, nên không biết tối hôm đó, cô ở cùng anh trò chuyện.

Lúc đó cô đã kể cho anh nghe, nhà mình sắp phải chuyển đi đến thành phố S vì có rất nhiều người hung dữ tìm đến.

Từng mảnh ký ức ghép lại, giống như một thước phim trắng đen xưa cũ, tuy không rõ ràng, nhưng cô nhớ rõ cảm xúc của khi đó, vì nó đem lại cho cô ấn tượng quá mạnh mẽ. Cuộc đối thoại đâu đó vẫn vang lên văng vẳng trong đầu.

"Anh ơi, nếu như có người hung dữ hơn đến tìm thì phải làm sao?"

"Vậy thì anh sẽ hung dữ hơn họ. "Như vậy lỡ có người lại hung dữ hơn hơn thì phải làm thế nào?”

"Như vậy anh sẽ đứng ở vị trí cao nhất bảo vệ em."

"Vậy được, nếu như anh đứng ở vị trí cao nhất, anh hãy đến cây thông noel lớn nhất thành phố S, em sẽ chờ anh ở đó nhé. Móc ngoéo rồi, không được thất hứa đâu”

Nhưng sau năm đó, gia đình cô liên chạy đi khắp nơi, không phải là thành phố S nữa. Cô không cách nào tìm được anh, cuối cùng vẫn là từ bỏ, lâu dân ký ức đó liền là một mảnh giấy chôn sâu vào dưới gốc cây, không bao giờ đào lên nữa. Không nghĩ đến... Một tâng hơi nước dâng lên, anh trai ngày xưa là anh sao? Anh trai năm đó hứa sẽ bảo vệ cô, hiện tại đã giữ lời, ở trên vị trí cao nhất, đứng ở dưới cây thông chờ cô. "Tịnh nhi, tôi đã đợi em rất lâu rồi."