Edit: Ry
Trần Thịnh mồm chữ A mắt chữ O.
Ở đây toàn là con cháu nhà giàu, đã bao giờ chơi bẩn như vậy.
Đứa nào đứa nấy hóa đá, con ngươi sắp rớt cả ra ngoài.
"Ư ư ư ư!" Chó săn điên cuồng giãy giụa.
Lục Nhiên làm đủ loại công việc chân tay, trông thì gầy nhưng thực tế rất khỏe, mấy thằng ranh chỉ biết ăn chơi nhảy múa này tất nhiên không phải đối thủ của cậu.
Cậu vừa xoay tròn cây chà, vừa hỏi: "Đánh răng sạch chưa? Nếu không muốn ăn gì thì để tao đổi đồ ăn cho, thế nào?"
Chó săn sắp chảy cả nước mắt, nằm trên đất điên cuồng giãy giụa.
Người xung quanh tập thể rút lui, không một ai dám tiến lên hỗ trợ.
Cú sốc quá lớn, cũng không một ai cầm điện thoại quay video chụp ảnh.
Thọc cho tới khi chó săn từ bỏ giãy giụa, Lục Nhiên mới hỏi: "Còn dám hất đĩa của tao nữa không?"
Chó săn cố gắng lắc đầu.
"Lãng phí đồ ăn? Giũ cặp của tao?"
Lục Nhiên vừa hỏi vừa đâm cây chà vào sâu hơn.
Cho đến khi chó săn không còn sức để lắc đầu, nằm trên đất rấm rứt khóc thì Lục Nhiên mới chịu rút cây chà ra.
Trần Thịnh và Thẩm Tinh Trác ngồi xổm trên ghế sô pha run lẩy bẩy.
Trần Thịnh khó khăn nuốt nước miếng hỏi: "Anh, anh Trác, anh Lục mạnh vậy sao?"
Thẩm Tinh Trác không muốn mở mồm.
Lục Nhiên vẩy cây chà, nhìn về phía tên phiền phức còn lại.
Lâm Y vẫn còn đang giẫm lên báo cáo thí nghiệm của cậu.
Đối diện với cặp mắt kia, nó cuống quít rút chân về. Làm xong lại thấy hành vi này của mình quá mất mặt, nó nheo mắt nhìn cây chà bồn cầu trong tay Lục Nhiên, gân cổ lên: "Mày muốn làm gì?"
Đám người vây xem cũng tỉnh hồn, nhao nhao tới gần.
Lâm Y không giống tên chó săn kia, nó là người có hôn ước với nhà họ Trương.
"Được rồi được rồi."
"Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người bình tĩnh nào."
Lục Nhiên cười khẩy.
Cậu chĩa cây chà vào mặt kẻ mới phát biểu: "Bây giờ thì bảo được rồi, ban nãy tụi nó gây chuyện với tao sao mày không nói thế đi?"
Trên cây chà còn dính niêm mạc miệng của chó săn.
Kẻ kia vội vàng lùi lại.
Có người tới kéo Thẩm Tinh Trác: "Anh Trác, anh cũng khuyên cậu ấy đi."
Thẩm Tinh Trác mặc kệ: "Kéo tao làm gì, có gan mày đi kéo nó kìa."
Người kia: "..."
Ok, hắn không có gan.
Lâm Y nhìn thứ trong tay Lục Nhiên, sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gồng lên.
Cả đám định tiếp tục khuyên bảo, lại thấy Lục Nhiên buông tay.
"Bộp" cây chà bồn cầu bẩn thỉu rơi xuống đất.
Cả bọn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Lục Nhiên cũng không tới nỗi không biết điều.
"Được rồi được rồi, đều là anh em cả."
"Cãi cọ tí thôi mà."
Trần Thịnh cũng muốn đi tới nói mấy câu, nhưng trước hết phải quay sang xem phản ứng của Thẩm Tinh Trác.
Thấy gã vẫn yên vị trên sô pha không cựa quậy, Trần Thịnh do dự, quyết định cũng ngồi im.
Lâm Y thấy Lục Nhiên không còn "vũ khí" nữa thì thả lỏng hơn.
Nó hừ một tiếng: "Mày nghĩ tao giống cái thằng nằm trên đất kia, mặc mày muốn làm gì thì làm chắc?"
Khi tất cả thả lỏng cảnh giác, tưởng chuyện này thế là qua rồi, Lục Nhiên đột nhiên thò tay túm cổ áo Lâm Y, giật một phát làm nó lảo đảo.
Lần này không ai phản ứng kịp, Lục Nhiên cứ thế lôi cổ Lâm Y ra khỏi phòng.
"Mày tất nhiên không có đãi ngộ giống thằng nằm đất, tao chuẩn bị cho mày thịnh soạn hơn nhiều."
"Mày bỏ ra!" Lâm Y vội vàng giãy giụa.
Ai ngờ Lục Nhiên trông gầy thế mà lực tay cực khỏe, nó vùng mãi không vùng ra được.
Ngoài cửa người tới người đi, bắt gặp cảnh Lâm Y bị lôi đi như vậy, ai cũng giật mình.
Lục Nhiên mặc kệ.
Bên cạnh phòng chơi bi a là nhà vệ sinh.
Cậu đá cửa, lôi Lâm Y vào trong.
Bên trong có bác lao công đang quét dọn vệ sinh. Đáng lẽ bà phải dọn xong từ nãy rồi, nhưng tại Lục Nhiên tự dưng từ đâu xông tới lấy mất cây chà bồn cầu của bà.
"Mày, mày, mày tính làm gì!!"
Lâm Y hét lên.
Lục Nhiên không nói không rằng, tìm một phòng có bệ ngồi xổm bẩn nhất.
Cậu túm tóc Lâm Y, ấn đầu nó vào đó.
"A!"
Tiếng thét chói tai vang vọng chân trời.
Bác lao công đang núp trong góc sợ ngây người, cây lau nhà rơi cái "cạch" xuống đất.
Mấy người khác chạy theo Lục Nhiên, hối hả ùa vào nhà vệ sinh cũng chứng kiến cảnh này.
Má ơi quả này còn dã man hơn cả thọc chà bồn cầu vào miệng.
Cả lũ chặn cửa nhà vệ sinh, không một ai dám vào.
Lục Nhiên ở bên trong, làm một việc chấn động như vậy mà trên mặt cậu chẳng có cảm xúc gì, tức giận hay đắc ý đều không có, mắt đen phẳng lặng.
Nước xả ào ào, làm ướt hết tóc tai quần áo của Lâm Y.
Nó cũng sặc không ít nước.
Cậu út nhà họ Lâm luôn vênh váo tự đắc, giờ chỉ là một thằng nhãi người dính cứt ướt như chuột lột.
Lục Nhiên vẫn không thả chân.
Cậu thò tay túm tóc nhấc đầu Lâm Y lên: "Chừa chưa?"
"Ư hư ư hư." Lâm Y chỉ biết khóc.
Đây là lần đầu tiên trong đời nó bị người ta đối xử như thế.
Có vẻ như là thấy tạo hình hiện giờ của nó khá đẹp, Lục Nhiên thậm chí còn rút điện thoại ra chụp một tấm.
Lâm Y thấy vậy tỉnh liền, điên cuồng lắc đầu: "Không không, đừng..."
"Về sau cách xa tao ra, hiểu chưa?"
Lục Nhiên nói hết sức bình thản, không hề nhấn nhá gằn giọng uy hiếp.
Nhưng kết hợp với hành vi trước đó, Lâm Y tự động tưởng tượng ra đủ loại hậu quả nghiêm trọng.
Đầu nó ong ong, gật như giã gạo.
Lúc này Lục Nhiên mới lôi nó ra khỏi buồng.
Cả bọn đứng ở cửa thấy được tình trạng thê thảm của Lâm Y.
Nửa người trên của nó không những ướt đẫm, mà trán rồi chóp mũi, mấy chỗ tiếp xúc thân mật với bề mặt bồn cầu, còn dính vết bẩn khả nghi.
Trông đến là thảm...
Lục Nhiên hất Lâm Y ra, không những không hoảng mà còn thong thả đi rửa tay.
Cậu nhấn hai lần lấy xà phòng, nghiêm túc dựa theo bảy bước tiêu chuẩn, rửa tay sạch sẽ, xong xuôi mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Thấy cậu đi tới, lũ ở cửa như gặp ôn thần, hốt hoảng tránh ra một con đường.
Trần Thịnh run rẩy trốn trong đám người, không dám ngoi đầu.
Y sợ tiếp theo sẽ là mình.
Lục Nhiên về phòng lấy cặp, thu dọn đồ, kệ những người khác, đi thẳng ra ngoài.
Đi hai bước cậu mới nhận ra ban nãy chỉ rửa tay với rửa mặt, trên quần áo vẫn còn dính đầy cặn thức ăn.
Cậu lục cặp, không có khăn giấy.
Lục Nhiên không ngu tới mức giờ lội lại chỗ nhà vệ sinh kia.
Đám Lâm Y đông như thế, đợi đến lúc chúng nó tỉnh táo lại, một mình cậu sẽ không đối phó được. Lỡ đánh nhau thật thì cũng chẳng trông cậy được gì cái tên Thẩm Tinh Trác đó.
Lục Nhiên nhìn hai bên, tìm được cầu thang thoát hiểm, cậu muốn lên trên tầng tìm nhà vệ sinh.
Thiếu niên đẩy cửa đi vào lối thoát hiểm, theo cầu thang chậm rãi đi lên. Cầu thang ở đây rất dài, đoạn thềm nghỉ còn là một cái hành lang trống trải.
Đủ thứ chuyện xảy ra, Lục Nhiên hơi mệt, cậu vừa đi vừa nghỉ.
Đến lúc tìm được cửa tầng trên, mở ra thì lại thấy người quen.
Vị quản gia trung niên hôm trước gặp trong xe đang nói chuyện với vệ sĩ, nghe được tiếng mở cửa thì quay sang, thấy Lục Nhiên cũng sửng sốt mất hai giây.
"Ơ?" Lục Nhiên ngạc nhiên.
Cậu nhìn quản gia, lại nhìn vệ sĩ, giật mình: "À, cháu tìm nhà vệ sinh ạ, nhưng hình như đi nhầm chỗ, cháu xin lỗi."
Nói đoạn cậu lùi về sau mấy bước, tươi cười với quản gia: "Bác ạ, lần trước cảm ơn bác nhiều."
Lúc này hai ống tay áo của Lục Nhiên đều ướt, vạt áo đằng trước cũng thấm nước, quần và giày dính đầy cặn đồ ăn. Ba lô trên lưng thì in hai dấu chân, do ban nãy rửa mặt nên phần tóc mái và tóc con của thiếu niên còn đang nhỏ nước.
Bác quản gia không biết chiến tích vừa rồi của cậu.
Bộ dạng này trông đúng chuẩn một bé con đáng thương vừa bị ăn hiếp. Mà bác thì còn lạ gì mấy "trò chơi" của đám con nhà giàu nữa, tất nhiên đoán được Lục Nhiên đã gặp phải chuyện gì.
Thấy thiếu niên quay đi chuẩn bị xuống cầu thang, bác vội tiến tới giữ lại: "Cháu trai, bên này có nhà vệ sinh."
Giọng điệu vẫn hiền hòa gần gũi như lần trước gặp mặt, chứa đựng sự bao dung của bậc cha chú.
Lục Nhiên ngẩng lên nhìn bác.
Dù mới chỉ gặp có một lần, cậu lại rất quý vị quản gia này. Bởi cảm giác bác ấy mang lại cho cậu rất giống với viện trưởng Lục, là kiểu bao dung hiền từ như đang ngâm mình trong làn nước ấm.
Không có sự áp lực và kiểm soát của bề trên.
Lục Nhiên thuận theo bác.
Cậu lờ mờ đoán được mình đã đi sang tòa nhà bên cạnh.
Thiếu niên suy nghĩ, chủ động cởi ba lô, đưa cho vệ sĩ kiểm tra.
Bác quản gia cười xòa, ấn tay cậu: "Không cần phiền phức như vậy."
Bác chỉ vào khung cửa, Lục Nhiên nhìn theo mới biết đó là hệ thống rà quét.
"Đi theo bác." Quản gia đi trước dẫn đường.
Đây là lần đầu Lục Nhiên tới nơi như thế này.
Cậu đi sau bác quản gia, cố kiềm chế sự tò mò, nhưng vẫn không nhịn được ngó nghiêng một chút.
Kiếp trước, khi bắt đầu nằm liệt giường, cậu mới chỉ 20, còn chưa sinh nhật 21 tuổi.
10 năm tiếp đó là nằm trong phòng bệnh chật chội khiến con người ta phát điên.
Thế nên thỉnh thoảng Lục Nhiên vẫn sẽ lộ vẻ tò mò hoạt bát phù hợp với tuổi tác hiện giờ.
Trong hành lang rất yên tĩnh, chốc chốc lại thấy có vệ sĩ đứng canh ở góc, nhưng không thấy vị khách nào khác.
Có lẽ là ông bác đi đằng trước cậu mang lại cảm giác quá thoải mái dễ chịu, Lục Nhiên mới trải qua một cuộc "đại chiến", thần kinh căng thẳng dần lắng lại.
Cậu không nhịn được hỏi: "Bác dẫn cháu vào đây thế này có sao không ạ?"
Quản gia quay đầu cười với cậu, dường như là muốn hỏi sao cậu lại thắc mắc chuyện này.
"Thì tại... Bác có chủ nhân đúng không ạ?" Nói xong Lục Nhiên khựng lại, thấy mình dùng từ mất lịch sự quá, vội sửa lại: "Ý cháu là... Ông chủ?"
"Lỡ ông chủ của bác giận thì sao ạ?" Lục Nhiên hỏi.
Đôi mắt bác quản gia lại vì những lời này mà ánh lên ý cười.
"Lần trước cháu có thể lên xe, chứng tỏ ngài ấy đã đồng ý. Đúng là tính tình cậu ấy hơi tệ, nhưng không phải kiểu người sẽ tự ý trút giận lên người khác."
Lục Nhiên: "..."
Cậu im lặng vài giây rồi lí nhí hỏi: "Ở đây có máy quay đấy ạ, bác nói vậy không sợ bị ông chủ của bác nghe được ạ?"
Quản gia bị điệu bộ cẩn thận của cậu chọc cười.
Cuối hành lang là một nhà vệ sinh chung, bác chỉ cho Lục Nhiên nhìn, ấm giọng nhắc nhở: "Nút màu đỏ ở bồn rửa tay là nước ấm, trong tủ âm tường có khăn mới, trước gương cũng có máy sấy đó."
Lục Nhiên gật đầu.
Chung quanh yên tĩnh, bốn phía đều lạ lẫm.
Đặt tay lên cánh cửa kim loại hơi lạnh, cậu không nhịn được quay đầu nhìn quản gia.
Trong đôi mắt đen là sự quyến luyến không nỡ xa rời.
Quản gia lại tưởng cậu có chuyện gì, tiến lên hỏi thăm: "Còn cần bác giúp gì à?"
Lục Nhiên lắc đầu, tự đẩy cửa bước vào.
Đến khi cửa tự động đóng lại, cậu mới khẽ thở ra, xách ba lô lên.
Nhà vệ sinh rất rộng, cũng rất sạch.
Nó được xây dựng theo kiểu hình chữ U, một bên là hành lang, bên kia là các buồng vệ sinh.
Bồn rửa tay hơi cao, không tiện kéo áo giơ chân lên rửa lắm.
Lục Nhiên cúi đầu định cởi quần ra.
Cậu mới cởi cúc quần jean, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "két" rất nhỏ.
Một chiếc xe lăn màu đen chạy bằng điện chậm chạp đi tới từ đầu bên kia.
Lục Nhiên giật mình nhìn sang.
Sau đó đối mặt với một cặp mắt đen tĩnh lặng u sầu.