Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 16: Giấu giếm




Edit: Ry

"Đồ điên!" Lục Nhiên chửi một câu, dắt chó về phòng.

Lầu hai, Thẩm Tinh Nhiễm đứng ở lan can ngó xuống, cũng không hiểu gì.

Nó nghe được tiếng Thẩm Tinh Trác đập cửa phòng Lục Nhiên, tức tốc chạy xuống nhà, tưởng là gã cuối cùng cũng xử lý thằng đó.

Mà tình huống có vẻ đúng là vậy thật.

Không biết Lục Nhiên làm cái gì mà khiến Thẩm Tinh Trác tức giận tới cỡ đó.

Nó tưởng hai người sẽ lao vào đánh nhau, kết quả...

Thẩm Tinh Trác vò con chó kia mấy cái rồi đi?

Thẩm Tinh Nhiễm rất là khó hiểu.

Lục Nhiên nhìn lên lầu.

Nó lập tức cứng đờ, nhanh chân lủi về lầu ba, nó cũng không muốn chọc Lục Nhiên.

Trốn về lầu ba rồi, Thẩm Tinh Nhiễm mới tiếp tục suy nghĩ hành vi của Thẩm Tinh Trác.

Nó không rõ vừa rồi Thẩm Tinh Trác chỉ là trút giận, hay là muốn dùng chó uy hiếp Lục Nhiên.

Nó đoán là cái sau.

Thế là Thẩm Tinh Nhiễm bỗng thấy vui.

Nhây mãi, cuối cùng Thẩm Tinh Trác cũng chịu ra tay.

Nhưng mà...

Hồi tưởng cả quá trình Thẩm Tinh Trác "cãi cọ" với Lục Nhiên, nó cứ thấy có gì đó là lạ, nhưng mà lại không nghĩ ra lạ ở đâu.

Thẩm Tinh Nhiễm chỉ có thể chờ Thẩm Tinh Trác lại tới xử lý Lục Nhiên.

Nhưng một ngày, hai ngày trôi qua, Lục Nhiên vẫn bình thản dắt con chó vàng kia ra ra vào vào.

Tần suất Thẩm Tinh Trác về nhà có cao hơn, mỗi lần gặp Lục Nhiên là lại ầm ĩ.

Nhưng mà cứ như đùa ấy.

Con chó kia từ đầu đến cuối vẫn bình an.

Thẩm Tinh Nhiễm sốt ruột, nó có cảm giác mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Nó cần phải mau chóng làm gì đó để khiến Lục Nhiên ăn trái đắng, có vậy nó mới nắm được mọi thứ trong tay.

Nhưng Thẩm Tinh Nhiễm vẫn nhớ như in "bữa ăn nọ", cùng với hai cái bạt tai của Lục Nhiên.

Nó không muốn đối đầu trực diện với Lục Nhiên đâu.

Thẩm Hồng Nguyên và bà Thẩm nghe chừng cũng vậy, nên chẳng ai ở biệt thự lâu.

Mấy tuần trôi đi, giờ Lục Nhiên cứ như chủ nhân của cái nhà này.

Lại đợi thêm mấy ngày, Thẩm Tinh Nhiễm không nhịn được nữa, chủ động chạy tới chỗ ở của Thẩm Tinh Trác.

Thẩm Tinh Trác có căn hộ hạng sang ở trong thành phố, diện tích rất rộng.

Gã còn sở hữu một cái biệt thự, dành riêng cho những lần tổ chức party.

Thẩm Tinh Trác đối xử với nó rất tốt, chỗ ở của gã luôn ghi sẵn vân tay của nó, phần lớn bài trí trong nhà cũng là dựa theo sở thích của nó.

Thẩm Tinh Nhiễm tới đây như về nhà của chính mình.

Lần này vào cửa, âm thanh điện tử vẫn là giọng Thẩm Tinh Trác ghi sẵn.

"Cung nghênh hoàng tử bé của nhà họ Thẩm giá lâm!"

Thẩm Tinh Nhiễm cười một tiếng, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn chút.

Nó như mọi khi ngồi xuống ghế sô pha.

Thật ra Thẩm Tinh Nhiễm ở chỗ Thẩm Tinh Trác còn tự tại hơn là ở biệt thự nhà họ Thẩm, bởi gã bao dung với nó hơn nhiều, nó cũng không cần diễn vẻ ngoan ngoãn biết điều.

Thẩm Tinh Nhiễm thoải mái nhìn quanh.

Thẩm Tinh Trác lười quét dọn, lại không thích người giúp việc ra vào, nên phòng khách bừa bãi vô cùng, một đống thùng hàng chuyển phát chất trong góc.

Nó định gọi người tới dọn, đột nhiên nhìn thấy một thứ, khựng lại.

Ở góc tường trước ban công có đặt một căn nhà gỗ.

Màu rất đẹp, trông cũng xịn xò.

Bên trong đặt một cái đệm nhung mềm mại.

Thẩm Tinh Nhiễm nghi hoặc đi tới.

"Cái gì đây? Xếp gỗ kiểu mới à?"

Lại nhìn sang phía bên kia, có một cái khay nhựa rất lớn, phần thành bên trên là kiểu vách ngăn dạng lưới.

Thẩm Tinh Nhiễm nhìn một vòng, không hiểu Thẩm Tinh Trác muốn làm cái gì.

Cho đến khi nó nhìn thấy trên cửa căn nhà gỗ nhỏ treo một tấm biển, trên biển có dấu chân chó màu đen.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng phắt dậy, giờ nó mới hiểu đó là ổ chó. Cái khay nhựa bên cạnh là chỗ cho chó đi vệ sinh.

Thẩm Tinh Nhiễm tự hỏi tại sao Thẩm Tinh Trác lại có những thứ này.

Bảo gã giết một con chó mà cũng phiền phức vậy ư?

Nó đờ đẫn ngồi trở lại ghế sô pha, vừa mới ngồi xuống mông lập tức đau nhói.

Thẩm Tinh Nhiễm đứng dậy, nhìn thấy nó vừa mới ngồi lên cái lược chải lông cho chó.

Nhiều thứ xa lạ mà nó không thích, đột nhiên xuất hiện ở không gian mà nó cho là thuộc về mình, cái này khiến Thẩm Tinh Nhiễm cực kì bất mãn.

Giống như việc Lục Nhiên trở lại nhà họ Thẩm.

Thẩm Tinh Nhiễm hít sâu một hơi, nhưng vẫn không nhịn được, đứng dậy cầm lược chải lông, ổ chó với các loại vật dụng cho chó khác, quẳng hết ra ngoài ban công.

Trút giận xong nó mới bình tĩnh lại.

Nghĩ đến mục đích của mình hôm nay, nó gọi điện cho người giúp việc tới quét dọn, lại đặt đồ ăn.

Một lúc sau, Thẩm Tinh Trác trở về, thức ăn cũng vừa được mang tới, đang đặt trên bàn.

Thẩm Tinh Nhiễm vờ như không biết gì, như mọi ngày nhiệt tình vẫy vẫy Thẩm Tinh Trác: "Anh! Mau qua đây, em đặt gà tiêu cay mà anh thích này!"

"Ô, khách quý tới nhà, sao tự dưng hôm nay lại nghĩ ra tới thăm anh thế?"

Thẩm Tinh Trác rất vui.

Chẳng giống thằng ranh nào đó, tiêu tiền của gã mà một câu bùi tai cũng không biết nói.

Thẩm Tinh Nhiễm kéo Thẩm Tinh Trác ngồi xuống: "Mau qua đây! Em đợi anh nên chưa ăn đâu, nhìn cả bàn đồ ăn mà em thèm sắp chết đói rồi á."

"Đói bụng thì cứ ăn trước đi, chờ anh làm gì."

Thẩm Tinh Trác đi rửa tay, trở về ngồi xuống cạnh Thẩm Tinh Nhiễm.

Giây phút đó, trong đầu gã bỗng toát lên một suy nghĩ chẳng liên quan: Hình như Lục Nhiên không biết mình ở đâu.

Không biết thấy ổ chó và các thứ khác gã chuẩn bị thì có bằng lòng mang Đại Hoàng tới không.

Nghĩ xong, Thẩm Tinh Trác lại thấy mình đúng là tâm thần.

Để thằng đó tới làm gì? Đến hại gã hay là đến cãi nhau?

Không biết Thẩm Tinh Nhiễm lải nhải cái gì, Thẩm Tinh Trác không tập trung, chỉ nghe được đúng mấy chữ: "Lục Nhiên..."

"Đừng có nhắc tới thằng đó." Gã tức giận.

Thẩm Tinh Nhiễm sững sờ.

Giọng điệu rất là ghét bỏ, nhưng nó nghe cứ thấy...

"Được rồi, em bảo đói mà đúng không, mau ăn đi." Thẩm Tinh Trác đổi chủ đề.

"Dạ." Thẩm Tinh Nhiễm tươi cười gắp đồ ăn, tâm tư lại xoay chuyển cả trăm vòng.

Nó ngẫm nghĩ, không hỏi chuyện ổ chó, mà hỏi: "Anh, em nghe nói Lâm Y gặp chuyện. Sao vậy, tối đó anh cũng ở câu lạc bộ mà đúng không?"

Thẩm Tinh Trác khựng lại.

Gã nghĩ đến cảnh ngộ đáng thương và tràn ngập hương vị của Lâm Y, cùng với tờ biên lai siêu dài.

Tự dưng nuốt không trôi thức ăn trong miệng.

Trước giờ gã chưa từng giấu giếm Thẩm Tinh Nhiễm cái gì, nhưng hôm nay nhìn vào đôi mắt kia, gã thoáng cứng đờ.

Sau đó rủ mắt cười hỏi: "Em hỏi cái này làm gì, tưởng là ghét Lâm Y lắm mà? Nó gặp chuyện lại không thấy vui à?"

"Anh! Kể cho em đi mà! Em muốn biết nó bị cái gì." Thẩm Tinh Nhiễm lắc tay Thẩm Tinh Trác làm nũng.

Thẩm Tinh Trác đang đói thật, giờ mà nói vụ này là khỏi ăn. Gã nhìn Thẩm Tinh Nhiễm chỉ gắp vài miếng cho có, nào giống người đợi gã tới sắp chết đói.

"Tóm lại là nó gây sự với người ta, không ngờ bị người ta vả lại." Thẩm Tinh Trác úp úp mở mở.

"Ai mà siêu vậy? Không thèm nể mặt nhà họ Trương luôn?" Thẩm Tinh Nhiễm đầy hứng thú hỏi tiếp.

Thẩm Tinh Trác liếm răng, không đáp.

Gã gắp đồ cho Thẩm Tinh Nhiễm: "Kêu đói cơ mà, sao không ăn nữa?"

Thẩm Tinh Nhiễm thấy hỏi không ra, bực bội muốn chết.

Nó nhìn ra cái ổ chó ngoài ban công, nhịn lại không phát cáu.

Rời khỏi nhà Thẩm Tinh Trác, tâm trạng nó có phần nặng nề.

Hôm đó nó không đi cùng Thẩm Tinh Trác, về sau cũng có hỏi những người khác. Nhưng không hiểu sao, tất cả người có mặt ở câu lạc bộ đêm đó đều như bị ai đe dọa, không hé răng nửa lời về chuyện đã xảy ra.

Nó nhìn thời gian, bảo tài xế chở mình tới nhà họ Lâm.

Thẩm Tinh Nhiễm tới rất đúng lúc, nó mới đặt chân vào cửa đã nghe được tiếng Lâm Y rít lên: "Cút!"

Trong đó còn lẫn tiếng đồ đạc rơi vỡ.

Thẩm Tinh Nhiễm hết cả hồn.

Nó chỉ biết Lâm Y gặp chuyện gì đó, nhưng không ngờ Lâm Y lại điên tiết như vậy.

Lúc này mẹ Lâm Y đi tới, Thẩm Tinh Nhiễm nhanh chóng khoác lên vẻ ngoan hiền: "Bác ạ, cháu nghe nói Tiểu Y gặp chuyện không vui nên đến thăm."

Nó mới dứt lời, mặt bà Lâm thoáng vặn vẹo, nhìn nó một hồi rồi mới nói: "Nhiễm Nhiễm, con mau khuyên Tiểu Y đi."

"Lâm Y... Bị sao vậy ạ?" Thẩm Tinh Nhiễm thử thăm dò.

Lâm phu nhân cũng rất đau đầu: "Ai hỏi nó cũng không chịu nói, hỏi nhiều là nó tức giận đập phá đồ vậy đấy."

Thẩm Tinh Nhiễm nghe thế càng tò mò.

Nó cười với Lâm phu nhân, chạy lên trên lầu.

"Lâm Y?"

Nó mở cửa phòng, thấy người trên giường quay đầu nhìn nó.

Nhận ra người tới là ai, Lâm Y lập tức vồ tới: "Tao phải giết mày!"

Thẩm Tinh Nhiễm vội vàng đỡ đòn: "Là tao, Lâm Y, là Thẩm Tinh Nhiễm!"

"Tao muốn giết mày đấy!" Lâm Y vươn tay bóp cổ Thẩm Tinh Nhiễm.

Hai đứa cấu véo một hồi, Lâm Y lại rống lên: "Lục Nhiên là người nhà họ Thẩm chúng mày đúng không? Nhà mày nên chết hết đi!"

Thẩm Tinh Nhiễm suýt bị Lâm Y cào chết, nhưng nghe được hai chữ Lục Nhiên, nó giật mình.

"Là Lục Nhiên làm?"

Não ngừng vận hành trong một giây.

Một mặt là nó không ngờ Lục Nhiên lại có gan đắc tội với Lâm Y có chỗ dựa là nhà họ Trương, chẳng trách vừa rồi sắc mặt Lâm phu nhân khi thấy nó lại vi diệu như vậy.

Mặt khác nó nghĩ, nếu là Lục Nhiên gây chuyện... Tại sao Thẩm Tinh Trác lại giấu giếm không nói cho nó biết?

Thấy Lâm Y tiếp tục nhào tới, Thẩm Tinh Nhiễm vội vàng nói: "Tao cũng ghét Lục Nhiên! Thằng đó đâu có được tính là người nhà họ Thẩm!"

Lâm Y dừng lại, nhìn nó chằm chằm.

"Lục Nhiên ngày nào cũng gây sự với tao." Thẩm Tinh Nhiễm nói.

Lâm Y đột nhiên ôm đầu, sụp đổ hét: "Nó thì làm gì mày? Nó ấn đầu tao vào bồn cầu đó mày biết không!"

Thẩm Tinh Nhiễm ngỡ ngàng.

Cái gì? Bồn cầu?

Lâm Y ý thức được mình nói hớ, lập tức ngậm miệng.

Thẩm Tinh Nhiễm không ngờ là Lục Nhiên không chỉ phá phách trong nhà, mà ra ngoài cũng vậy.

Thằng đó điên rồi hả?

Thẩm Tinh Nhiễm muốn an ủi Lâm Y, nhưng mới vươn tay ra, nghĩ đến Lâm Y bị cái gì, lại rụt về.

"Ờm... Bồn cầu ở câu lạc bộ luôn được chùi sạch mà?" Nó an ủi.

Nhưng có nói thế nào nghe cũng sai trái vô cùng.

"Tao cấm mày nói ra!" Lâm Y gào lên: "Mày cút ngay cho tao!"

Thẩm Tinh Nhiễm đời nào chịu bỏ lỡ một đồng minh như Lâm Y.

Nó và Lâm Y đều ghét Lục Nhiên. Lâm Y còn có chỗ dựa là nhà họ Trương, không dùng thì phí.

"Thật ra... Tao cũng..." Thẩm Tinh Nhiễm khó nhọc nói.

"Mày bị cái gì?" Lâm Y hỏi.

Do dự nửa ngày, Thẩm Tinh Nhiễm vẫn không nói ra chuyện ở phòng ăn nhà họ Thẩm.

Nó chỉ ậm ờ: "Tao cũng từng bị thằng đó giở trò..."

An ủi một lúc lâu, Lâm Y mới bình tĩnh lại.

"Chuyện này không thể cứ để như vậy được." Thẩm Tinh Nhiễm nói.

"Thế thì phải làm gì! Tao lại không thể giết nó!" Lâm Y nói.

Thẩm Tinh Nhiễm tính toán một hồi: "Trương Lân đâu? Hôn phu của mày không định giúp mày à?"

"Sao tao có thể cho anh ấy biết chuyện này được!" Lâm Y sụp đổ.

Trương Lân biết thì còn chịu ôm hôn nó nữa không, còn chịu kết hôn với nó nữa không?

Thủ đoạn của Lục Nhiên hiểm ác ở chỗ nạn nhân hoàn toàn không dám tiết lộ ra ngoài.

Người khác biết thì sẽ không quan tâm Lục Nhiên làm cái gì, trong đầu họ sẽ chỉ có cảnh nó - cậu ấm nhà họ Lâm bị người ta dí đầu vào bồn cầu.

"Mày đâu cần phải nói thật, bịa đại một lí do không được à?" Thẩm Tinh Nhiễm gợi ý.

Lâm Y ngẩn ra.

Thẩm Tinh Nhiễm thấy thế khuyên tiếp: "Mày là hôn phu của Trương Lân đó. Mày bị ức hiếp, anh ta phải ra mặt bảo vệ mày chứ, cần gì nguyên nhân?"

Thấy Lâm Y đã bị đả động, mắt Thẩm Tinh Nhiễm lóe lên ý cười.

Lục Nhiên to gan thì đã sao?

Nó muốn duy trì hình tượng trong lòng người nhà họ Thẩm nên không thể công khai xử lý Lục Nhiên, nhưng Lục Nhiên lại đắc tội nhà họ Trương, bị hành cho thì cũng chỉ có thể nói là đáng đời.

Với cả...

Nhà bọn họ còn đang bàn chuyện làm ăn với nhà họ Trương, nếu Thẩm Hồng Nguyên biết việc Lục Nhiên làm, e là sẽ tức tới nỗi đánh chết thằng đó cũng không chừng.

Hai người thầm thì trò chuyện, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Một giọng nữ truyền vào: "Tiểu Y, bác tới thăm con này."

"Thôi chết! Là Trương phu nhân!" Lâm Y lập tức tóm tay Thẩm Tinh Nhiễm.